Chap 10
Những ngày mở cửa đầu tiên sau một thời gian ngắn ngừng kinh doanh, lượng khách đặt phòng đã vượt hơn kì vọng của Phuwin. Phản hồi về Rong biển trên các trang mạng xã hội và dịch vụ du lịch cũng rất khả quan. Có vẻ mọi thứ đang dần trở lại quỹ đạo của nó. Hi vọng rằng thời gian tới việc kinh doanh sẽ ổn định, cậu có thể bù lại doanh thu đã mất khi phải đóng cửa homestay để sửa chữa.
Hết đứng lên ngồi xuống, Phuwin lại đi tới đi lui bên trong khu vực lễ tân. Phần chóp của cây bút chì đau khổ bị cậu cắn đến mức lõm vào khá khá dấu răng ti li. Bây giờ đã là mười hai giờ kém, hầu hết các phòng cần trả trong hôm nay đều đã check out. Chỉ còn một phòng nữa.
Bánh xe nhựa loại nhỏ lọc cọc lăn trên mặt đất, Pond kéo vali chậm chạp đi tới chỗ Phuwin. Cậu thoáng đã thấy bóng dáng của người nọ ngay khi anh xuất hiện từ cầu thang phía bên kia. Dạ dày Phuwin lại bắt đầu rộn lên từng cơn.
Sau buổi tối ngày hôm đó, Phuwin cứ cảm giác không khí giữa bọn họ có chút gì đó khan khác. Những đêm hai người nằm cạnh nhau. Mười ngón tay thi thoảng lả lướt giữa lớp chăn mền nhưng không ai có ý định rút về mặc dù biết chắc rằng người kia vẫn chưa ngủ. Cho đến khi hừng đông bắt đầu nhảy múa, Phuwin thức dậy lặng lẽ đan ngón tay mình vào tay Pond, yên lặng nằm nghe tiếng hít thở đều đặn của anh rồi cứ thế rời giường.
'Đến lúc phải đi rồi.'
Giọng nói của Pond phá vỡ suy nghĩ của Phuwin. Cậu gật đầu rồi bắt đầu click chuột liên hồi tổng hợp các dịch vụ cho phòng của Pond trên máy tính.
'Tiền phòng của anh tôi chỉ lấy một nửa thôi nhé. Anh ở đây chừng ấy thời gian nhưng bọn tôi sửa chữa cũng làm phiền anh nhiều.'
'Thôi, cậu cứ tính theo giá bình thường đi.' - Pond xua tay.
'Không được.' - Phuwin vẫn cương quyết - 'Còn nếu như anh thấy ngại, thì lần sau cứ đến nữa.'
Lúc này cậu mới dời mắt khỏi màn hình máy tính để nhìn Pond. Từ nãy đến giờ Phuwin gần như tránh phải đối mặt trực tiếp với anh. Cậu chỉ sợ từ trong thái độ của mình Pond sẽ nhìn ra được vài điều mà cậu nghĩ rằng anh vẫn chưa biết. Sợ sự tiếc nuối đâu đó không cẩn thận sẽ tuôn trào ra ngoài.
Mấy hôm nay Pond đã mường tượng rất nhiều đến thời điểm anh phải rời Koh Samui và trở về đất liền. Nhưng không một viễn cảnh nào báo trước với anh về ánh mắt Phuwin đang đối diện mình bây giờ.
'Nếu tôi lại đến đây cậu có vui không?'
Không phải là khi tôi rời khỏi đây cậu có buồn không. Điều này anh nghĩ mình không cần hỏi. Đôi mắt Phuwin đã trả lời.
'Vui chứ.' - Một nụ cười được Phuwin lôi ra để che đậy hết cảm xúc của cậu - 'Tôi sẽ rất vui là đằng khác.'
Người chủ nào cũng sẽ nói với khách của mình những điều tương tự như vậy. Nhưng trong câu nói của Phuwin nó lại có thể mang nhiều tầng ý nghĩa hơn thế. Hai người quen biết nhau không được bao lâu, cậu tự hỏi bản thân mình có nên xáo trộn cảm xúc của mình vì người này hay không. Chắc gì sau này Pond và cậu sẽ gặp lại nhau.
Giống như khi ném ra một đồng xu, dù nhìn được mặt trái hay phải nó vẫn chỉ là một đồng xu mà thôi, cũng như nhau cả. Pond có thể hiểu theo cách anh muốn nhưng ít nhất cậu thành thật với bản thân mình.
Suy đi tính lại, Phuwin chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng rằng không biết từ khi nào cậu đã cho phép cảm xúc của mình lên xuống theo Pond rồi.
Sau khi mọi thủ tục đã hoàn tất, Pond im lặng đứng trước mặt Phuwin một lúc rồi mới nói lời tạm biệt:
'Tôi đi nhé.' - Giọng của anh cũng nhẹ hơn ngày thường, như thể chỉ cần lệch đi một chút cũng sẽ khiến cuộc trò chuyện này trở thành một giấc mơ buổi chạng vạng - 'Tôi sẽ quay lại đây.'
Chậm rãi đi vòng qua quầy ra phía bên ngoài nơi Pond đang đứng, Phuwin đưa tay lên không trung cuối cùng bàn tay cậu rơi xuống trên vai anh.
'Đi đường cẩn thận nhé. Rong biển lúc nào cũng sẽ chào đón anh.'
Hơi ấm từ lòng bàn tay Pond phủ lên mu bàn tay cậu. Anh nắm chặt nó một lúc lâu rồi dìu xuống, mười ngón tay miết vào nhau rồi nhanh chóng rời đi để lại chút dư vị cảm xúc trên đó.
Bước lùi từng bước, Pond vẫy tay với Phuwin vài cái rồi quay lưng từ từ đi mất. Cho đến khi tiếng bánh xe dưới đáy vali nhỏ dần rồi mất hút, Phuwin vẫn đứng đó như thể bóng lưng của anh sẽ vẫn tiếp tục hiện diện đâu đó ở nơi này.
.
.
.
Chín giờ sáng, Phuwin mở tủ lạnh chọn hai chai nước suối để lên khay rồi mang ra cho khách. Một cặp kính râm gác lên chiếc mũi cao cao của cậu cản bớt lại phần ánh sáng mặt trời đang cố gắng bành trướng. Vào lại trong quầy bar, cậu rót một ly nước lọc chất đầy ụ đá viên cho mình rồi tiện tay lấy khăn lau một lượt bàn bên trong quầy.
Một người con trai từ cổng bước vào đi đến trước mặt Phuwin. Người này ước chừng thấp hơn cậu vài centimet, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây nhìn ra dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng trái lại, cặp má tròn tròn đầy đặn trên khuôn mặt làm anh ta trông trẻ hơn hẳn. Người nọ chào cậu:
'Xin chào, tôi đến để phỏng vấn ạ.'
'Chào anh.' - Phuwin vòng ra ngoài dẫn anh đến ngồi xuống một bàn đối diện quầy bar. Vừa đi cậu vừa hỏi - 'Anh là Sahaphap Wongratch đúng không ạ.'
'Đúng rồi, hôm trước tôi có nhận được email mời đến phỏng vấn.'
Trong khi bọn họ ngồi xuống Phuwin nói với anh:
'Em đã xem CV của anh rồi. Em là Phuwin, là người chịu trách nhiệm ở đây, em nhỏ hơn anh nên cứ gọi là em nhé.'
'Gọi anh là Mix được rồi.'
Người ngồi đối diện gật đầu rồi tự giới thiệu. Lúc anh cười các đường nét trên khuôn mặt lại trông càng trẻ hơn tuổi thật, nếu không đọc hồ sơ từ trước Phuwin sẽ nghĩ Mix chỉ hơn cậu tầm hai ba tuổi là cùng.
Mấy ngày trước, Phuwin có đăng lên mạng một thông báo tuyển nhân viên. Cũng kha khá hồ sơ được gửi vào email của cậu nhưng cuối cùng cậu chỉ lọc được một vài người cảm thấy phù hợp nhất. Những ứng viên đến đây mấy ngày qua tuy nhìn chung đều ổn nhưng khiến Phuwin vẫn còn phân vân nhiều. Cuối cùng hồ sơ của Mix lại khiến cậu khá trông chờ. Thậm chí với kinh nghiệm anh đã ghi trong CV thì còn vượt xa hơn những gì cậu cần.
Sau khi Mix giới thiệu sơ lượt về chuyên ngành và kinh nghiệm làm việc của bản thân, Phuwin tiếp tục hỏi một số điều cậu muốn biết về người nọ. Từ lúc còn học đại học cho đến nay anh chỉ làm việc trong ngành dịch vụ du lịch. Chính vì vậy kinh nghiệm và các vị trí của Mix trong những công việc cũ được xem là có thành tích khá tốt. Nhưng Phuwin vẫn không thôi thắc mắc sao một người có sự nghiệp thuận lợi ở thành phố như anh lại chuyển đến đây và bắt đầu một công việc mới nhỉ.
'Khi nào anh có thể bắt đầu công việc được ạ?'
'Đầu tuần sau anh có thể bắt đầu luôn.' - Mix đáp.
'Vậy thì tốt rồi ạ. Ở đây chỉ có em và một cô bé nhân viên tên là Minnie, hiện tại em ấy đang làm việc bên trong nên chưa giới thiệu với anh được. Nhưng đầu tuần sau anh đi làm cũng sẽ gặp thôi.'
Gấp hồ sơ của Mix lại, Phuwin giải thích sơ qua về Rong biển cho anh. Trao đổi xong một số thông tin khác thì cậu để Mix ra về. Vì hiện tại đã rục rịch vào mùa du lịch nên lượng du khách tăng mạnh. Homestay cũng thay áo mới nên Phuwin dự là công việc sẽ nhiều hơn, một mình cậu tất nhiên không thể kham hết mọi chuyện ở đây. Chính vì vậy cậu rất cần một người có kinh nghiệm để giúp đỡ mình.
.
.
.
Nước ròng. Mặt trăng trên cao giờ chỉ còn là một vệt cong cong mỏng dánh lấp lửng trên phông nền xám đen của trời đêm. Mặt biển như bị hút cạn nước, sóng chạy ra xa bờ làm lộ ra từng vùng gian triều lồi lõm. Bờ biển thoai thoải, nước biển đoạn có đoạn không tạo thành một tấm gương nước muối khổng lồ khiến cho từng bóng người ngoài kia như bước trên mặt biển.
Đi bộ chầm chậm trên bờ biển, Phuwin đưa chân cố tình trêu mấy con còng làm tụi nó hoảng hốt ôm viên cát bỏ chạy. Cậu vừa ăn tối xong, cũng không biết tại sao lại bắt đầu có sở thích đi dạo sau khi ăn no. Nhớ cách đây không lâu, người nào đó vẫn còn đi bộ bên cạnh cậu. Cũng chỉ có bấy nhiêu thôi mà trong lòng người đang ở lại hòn đảo này như đụng phải một cơn áp thấp nhiệt đới vậy.
Liếc nhìn ra phía xa, Phuwin định bụng chụp một tấm hình đăng lên IG của mình. Cho đến khi nhấn vào biểu tượng pha trộn bởi tổ hợp màu nóng nọ, cậu nhìn thấy ảnh đại diện của Pond chễm chệ hiện lên đầu line story.
Ngón tay Phuwin khựng lại một lúc. Đã hơn hai tuần từ ngày Pond rời khỏi Koh Samui, bọn họ chưa có bất cứ một cuộc trò chuyện thật sự nào sau đó. Trong thời gian anh ở đây, cả hai đã theo dõi tài khoản IG của nhau. Phuwin không thường xuyên cập nhật hình ảnh trên mạng xã hội và có lẽ Pond cũng vậy. Các bài đăng trên tường nhà Phuwin ít đến thảm thương nhưng anh cũng không khá hơn là bao.
Đây hẳn là story đầu tiên của Pond kể từ khi bọn họ tạm biệt. Ngón tay lần lữa một hồi cuối cùng cậu cũng nhấn vào.
Khung cảnh bầu trời ban đêm từ trên cao được chụp lại. Những cây dừa chen chúc giữa các mái nhà và bờ biển phía xa xa đều được gói gọn vào ống kính. Bức ảnh có vẻ được chụp một cách ngẫu nhiên, không có ý tập trung vào một điều gì, mặt trăng phía bên trên cũng không ướt át như ngoài đời thật. Phuwin nhận ra, vị trí này chính xác là chụp từ mái nhà bên trên phòng cậu. Và phía bên dưới bức hình, ngay góc bên trái được anh chèn vào một chữ duy nhất.
Miss.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com