Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Miss?

Là nhớ hòn đảo này á, Phuwin tự hỏi. Ngón tay cậu nhấn giữ trên màn hình một lúc để hình ảnh không bị trôi qua mất. Tiếng lộp bộp vang lên, cậu gõ nhanh một dòng tin nhắn rep lại story của Pond.

[Đã thấy nhớ Koh Samui rồi à?]

Vài giây sau đã thấy anh gửi tin nhắn lại:

[Ừ, lúc ngồi trên phà đi về đã bắt đầu nhớ rồi.]

Xì một tiếng bật cười, Phuwin chỉ gửi lại một hình động con gấu nhỏ cười ha ha rồi cất điện thoại vào túi quần.

Sóng biển ồn ào đáp lại những ngôi sao lấp ló trên cao. Mấy con cùm cụm nằm co ro ẩn mình dưới lớp cát không khác màu vỏ là mấy. Lòng bàn chân Phuwin chạm tới vụn vỏ sò rải rác rìa bờ biển, nước biển không biết từ khi nào đã chòng chành dưới chân cậu.

Koh Samui trong trí nhớ của Pond, chắc là có cậu nhỉ?

Thời điểm vạt áo Pond phấp phới rồi dần khuất sau cổng homestay, trái tim Phuwin giống như bịch một tiếng rơi xuống đất. Cậu cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình. Cho dù anh còn ở đây hay đã kéo vali đi mất, cậu đều có những nỗi hoang mang khác nhau. Người ta sẽ thiếu tự tin trong rất nhiều vấn đề nhưng trong chuyện tình cảm nó lại là một phạm trù riêng.

Trên bất cứ một phương diện nào chúng ta cũng sẽ góp nhặt đầy đủ sự tự tin nhưng khi trái tim không còn nghe lời nữa thì chân cũng sẽ tự động bước lùi về một bước. Dũng khí của Phuwin đã hao mòn qua từng ngày khi phải dằn co giữa lí trí và tình cảm.

Cậu không thích như vậy. Không thích việc bản thân luôn phải đoán mò cảm nhận của Pond về mình. Sự mờ mịt bủa vây lấy tâm trí Phuwin từ rạng sáng cho đến đêm đen, hung bạo luồn lách cả vào trong giấc ngủ. Luôn cả việc lưỡng lự giữa bước và không bước tới. Đợi đến khi cậu dần chắc chắn hơn thì Pond đã đi mất. Đọng lại phía sau lưng anh chỉ còn một hòn đảo xinh đẹp và một Phuwin trong lòng như vò một búi chỉ.

Nhưng nếu trong một khả năng nào đó, Pond cũng có tình cảm với cậu thì ngày hôm đó có phải không chỉ dừng ở hai chữ tạm biệt thôi chứ nhỉ.
.
.
.
Công việc ở homestay kinh doanh theo kiểu gia đình cũng không quá rắc rối và phức tạp như ở khách sạn lớn hoặc các khu resort. Là một người đã có nhiều kinh nghiệm, Mix tiếp nhận công việc rất nhanh. Sau khi anh đã quen dần, Phuwin bắt đầu phân chia các nhiệm vụ và thời gian cho cậu và anh.

Hiện tại Minnie vẫn chỉ làm theo giờ, Phuwin đương nhiên đa phần sẽ ở đây, còn Mix sẽ là nhân viên toàn thời gian. Từ ngày Mix đến, thời gian của Phuwin được thư thả hẳn ra, không còn phải trực mãi ở quầy lễ tân gần như cả một ngày nữa. Cách nói chuyện và làm việc của anh cũng khá điềm đạm nên cậu cũng yên tâm được phần nào.

Mặt trăng tròn sáng lóng lánh treo lơ lửng trên ngọn dừa. Ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu khiến hai mắt Phuwin mỏi đến mức đầu cũng sắp đau theo. Khi cậu vừa định gấp máy tính lại thì cũng là lúc điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn đến. Màn hình sáng lên hiển thị một dòng chữ:

[Pond: Đang làm gì đó?]

Đại não Phuwin nảy lên một chút. Từng ngày bình thường trôi qua, Phuwin vẫn tiếp tục công việc của mình trên đảo, hẳn là Pond cũng như vậy. Bọn họ thi thoảng chỉ nói chuyện vài ba cậu qua Line rồi kết thúc nó một cách lấp lửng khiến người ta có cảm giác tim cũng bị treo ngược lên.

[Ở trong phòng làm việc thôi.]

[Không ra ngoài chơi à?]

[Tôi ra rồi.]

[Nhanh vậy?]

Pond gửi tới một cái sticker con gấu có dấu hỏi chấm to đùng làm Phuwin bật cười. Cậu ôm điện thoại vừa bấm vừa đi ra bên ngoài, ngồi xuống dãy ghế dài trước phòng mình. Dựa lưng vào một bên, Phuwin đưa hai chân duỗi dài lên ghế rồi chụp một tấm hình gửi qua cho Pond.

[Đây nè, vừa mới ra ngoài phòng luôn.]

Điện thoại 'bóc' một tiếng xuất hiện tấm ảnh chụp tùy ý của Phuwin. Pond nhấn vào, ngón tay phóng to hình ảnh ra, chỉ thấy hai chân cậu gác lên nhau ung dung để trên ghế. Nhìn mấy ngón chân dài xương xương Pond có thể tưởng tượng ra cậu đang đung đưa tụi nó qua lại.

[Cứ lắc chân tiếp đi kẻo muỗi cắn đấy nhé.]

Hai bàn chân đang đong đưa hăng say của Phuwin bỗng khựng lại. Làm sao cái con người này biết vậy nhỉ?

[Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi gọi cậu có được không?]

Chưa thấy Phuwin trả lời Pond đã nhắn tới. Phuwin ngẩn ra.

[Được.]

Điện thoại nhanh chóng hiển thị cuộc gọi video tới. Phuwin đưa tay lên vuốt sơ lại mái tóc rồi bắt máy.

'Hi.'

Gương mặt Pond hiện lên trên màn hình điện thoại, trông giống như anh đang ở nhà. Cậu thấy Pond mặc một cái áo thun màu đen bắt đầu đi lòng vòng, không gian phía sau anh chuyển cảnh liên tục.

'Đang làm gì đó?' - Mắt Phuwin sắp hoa theo cái điện thoại trên tay Pond.

'Vừa mới ăn tối xong.'

Phía bên kia có vẻ anh vừa đi xuống bếp. Mở cửa tủ lạnh, ánh sáng trắng hắt lên khuôn mặt của Pond đổ một đường khối góc hàm xuống cổ. Lấy một chai sữa chua bên trong ra, anh liền giơ lên màn hình lắc lắc cười với Phuwin. Cậu nhìn điệu bộ hơi ngờ nghệch của người nọ cũng thấy buồn cười theo.

'Công việc của anh có ổn không?'

'Cũng tốt đó. Bên cậu thế nào?'

'Không có vấn đề gì, à tôi mới tuyển thêm nhân viên đó.'

'Thật á?' - Pond liếc mắt vào màn hình - 'Tôi mới đi có vài ngày cậu đã có người khác rồi sao. Tôi đau lòng lắm đó.'

Bộ dạng mấy cô tình trẻ ghen tuông bóng gió bị Pond lôi ra diễn lại. Trông cái kiểu diễn đến mức nhập tâm của anh khiến Phuwin ước có thể dùng đôi mắt của mình liếc cho anh ngất luôn ra đó đi.

'Khùng điên gì đâu không.'

'Ớ hơ, đã gian díu còn về mắng người ta.'

Anh làm bộ khóc lóc mếu máo. Phuwin cũng lười trả lời lại con người này. Cậu cứ cảm giác cách một cái màn hình điện thoại Pond có vẻ nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn.

'Anh gọi tôi có chuyện gì không?'

'Quay một vòng Rong biển cho tôi xem đi.'

Không trả lời câu hỏi của Phuwin ngay, Pond đưa cho cậu một yêu cầu. Phuwin nhấn lật màn hình rồi chậm rãi đưa camera lia qua một lượt homestay đang sáng đèn lung linh. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại phía trước phòng cậu.

'Rồi đó, sao vậy?' - Thả người ngồi lại trên ghế, cậu thắc mắc.

'Không có gì, chỉ là nhớ khoảng thời gian ở đây. Lúc về lại thành phố cứ cảm thấy trong lòng lẫn lộn kiểu gì ấy.'

Không biết từ khi nào, màn hình điện thoại của Pond đã được anh dùng vật gì đó dựng lên, không còn lắc như lúc nãy nữa. Phía sau giống như ban công được tiếp nối với phòng ngủ, ga giường màu xám đậm và một bàn làm việc chất đống giấy tờ sách vở được đặt gần nhau.

Chai sữa chua mở nắp để trên bàn, Pond ngồi xếp bằng nhìn Phuwin bên trong điện thoại rồi liếc mắt ra ngoài. Những ánh đèn lấp lánh không ngừng chuyển động phản chiếu vào mặt cửa kính phía sau lưng Pond. Cảm giác lọt thỏm giữa phố xá rực rỡ thật sự rất khó diễn tả.

'Thế có nhớ tôi không?'

Câu hỏi của cậu xáo trộn lên khoảng không yên lặng giữa hai người, lôi kéo ánh mắt Pond quay trở lại màn hình điện thoại. Sắc mặt Phuwin không có nhiều thay đổi, giống như vừa rồi cậu chưa từng nói điều gì.

'Nếu tôi nói nhớ thì sao?'

'Cái gì cơ?' - Phuwin hỏi lại một lần nữa.

'Thôi.' - Bên kia màn hình Pond đưa tay lên gãi gãi mũi - 'Khi nào tôi gặp lại cậu lần nữa rồi nói.'

Phuwin thầm bĩu môi. Hai người nói thêm vài câu sau đó tắt máy.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện của một vài vị khách đi chơi về muộn. Phuwin đừng dậy từ băng ghế dài, chống hai tay lên lan can phía trước để cả người được gió đêm vuốt ve. Cảm giác mát mẻ làm cậu bình tĩnh lại đôi chút. Đến lúc này, khuôn mặt Phuwin mới nóng lên bừng bừng khi nhớ lại câu hỏi lúc nãy.

'Thật là!' - Cậu khẽ thở hắt ra một tiếng.
.
.
.
'Bà ngoại?'

Bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt cậu, ngớ người một hồi lâu Phuwin mới xác nhận đúng là bà.

'Bà ngoại! Bà ơi con nhớ bà lắm.'

Cậu chạy lại ôm lấy bà ngoại. Bà chỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới như thể xem xem đứa cháu này đã lớn hơn được bao nhiêu qua chừng đó thời gian. Cuối cùng bà gật đầu cười hài lòng rồi đưa tay vuốt lên mái tóc của cậu. Bàn tay không kìm nén được sự cưng chiều. Sau đó tay còn lại của bà đưa lên không trung, hướng về một phía bên cạnh. Hình dáng một người dần hiện ra, mờ mờ ảo ảo cho đến khi hoàn thiện nhất.

Chỉ thấy lúc này, ngay trước mặt Phuwin là Pond. Anh đứng đó nhìn cậu, trong mắt ôm trọn sự dịu dàng.

Bà ngoại đưa tay bắt lấy tay Pond rồi chậm rãi đặt bàn tay cậu vào tay anh. Đôi bàn tay siết chặt lấy nhau. Bà ngoại nhìn Phuwin một lần nữa cho đến khi hình bóng dần mờ đi rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com