Nghịch mộng
"Ba, mẹ đừng bỏ con mà!!!"
"P'Pond xin anh đừng bỏ em!"
"Mọi người bị sao vậy? Tự dưng bỏ đi hết là thế nào? Làm ơn đi mà, quay trở về với con đi mà ba mẹ... hic, quay lại với em đi mà P'Pond..."
'Rầm'
Phuwin giật mình tỉnh giấc sau một cơn ác mộng, cậu thật sự vẫn chưa thoát khỏi nổi ám ảnh đó, ngày nào mà bản thân còn cảm thấy mệt mỏi là xác định ngày đó gặp ác mộng, đêm nay cũng không ngoại lệ, cả cơ thể Phuwin nóng bừng bừng lên, mồ hôi trên trán nhễ nhại tuôn rơi làm ướt cả mảng gối. Phuwin ngao ngán thở dài, cậu bị sốt rồi, không phải sốt bình thường mà là sốt cao, tay chân cứng đờ chẳng muốn làm gì cả. Cũng đúng thôi, bữa nay Phuwin bị trợ lý yêu dấu kia của anh hành cho một trận tơi bời, đã thế còn phải đội mưa bắt xe buýt về nhà, không sốt mới lạ đó.
Ráng mò mẫm trong tủ thì thấy đúng một liều, mà thôi có còn hơn không, Phuwin rót miếng nước rồi uống thuốc, sau đó thì nằm xuống. Thật ra gần đây lúc nào cũng gặp ác mộng, từ ngày chia tay với Pond gặp nhiều hơn như thế nữa, nó đi từ mức độ nhẹ đến nặng, đêm nay trong đầu cậu lại tái hiện tai nạn kinh hoàng đã ập đến gia đình mình, hoảng sở đến mức không dám nhắm mắt.
Bởi vì sốt cao nên Phuwin đành phải nghỉ ở nhà tận ba ngày, cậu biết việc này đã vi phạm quy định của công ty nhưng cậu hết cách rồi, lết ra khỏi nhà còn không nổi huống chi là đi làm, Phuwin đành ngậm ngùi tháng sau bị trừ nửa số lương thôi.
Quả nhiên em không được mạnh mẽ như những gì em nghĩ, em luôn xây dựng bức tường thành trong lòng mình, nhưng có lẽ nỗi nhớ anh đã âm thầm phá vỡ nó.
...
Phuwin gõ cửa phòng làm việc của Pond, lúc nãy thấy anh nói chuyện với Trưởng phòng trông có vẻ khá căng thẳng, không biết lúc đối diện với cậu anh sẽ trưng ra biểu cảm như thế nào. Phuwin hít một hơi thật sâu rồi thở ra, từ từ tiến vào bên trong.
"Anh gọi tôi lên đây có vấn đề gì ạ?" Phuwin lịch sự mở lời trước, trông khuôn mặt của Pond không được vui vẻ cho lắm nhưng cậu nghĩ rằng cậu nên im lặng thì hơn.
"Nói tôi nghe xem, tại sao cậu nghỉ bệnh ba ngày mà không xin phép? Bộ công ty tôi là chỗ muốn nghỉ thì nghỉ mà muốn làm thì làm à?" Ánh mắt Pond nhìn Phuwin trở nên sắc bén, cậu để ý rằng thật sự dạo gần đây anh đã thay đổi rất nhiều, không còn là một Pond Naravit ôn nhu như khoảng thời gian trước đây, trái tim Phuwin thập phần run rẩy nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh để còn trả lời anh.
"Tôi không còn người thân ở bên cạnh... cho nên không thể nhờ vả được, xin lỗi anh." Để nói ra được câu này Phuwin đã phải gắng gượng như thế nào, người ngồi trước mặt cậu đã từng là người thân duy nhất mà Phuwin đem cả trái tim để yêu điên cuồng, phút chốc biến thành người dưng, ba năm cậu cùng anh xây dựng một tình yêu, giờ đây kết thúc rồi.
"Vậy còn đồng nghiệp thì sao? Ngay cả một người cũng không à?"
"Bọn họ... ừm, tôi không có thông tin của bất kì ai để liên lạc cả, nên là... vẫn chính là không thể nhờ vả."
Pond thôi không hỏi nữa mà anh nói luôn: "Cậu chắc cũng biết về quy định của công ty tôi rằng nếu nghỉ phép ba ngày mà không báo thì sẽ bị trừ nửa số lương đúng không? Cho nên sự việc này cậu hoàn toàn tự chịu trách nhiệm nhé, tôi làm đúng luật thôi. Được rồi, cậu có thể rời khỏi đây."
"Vâng tôi biết rồi ạ, thưa Tổng giám đốc tôi đi." Phuwin ngậm ngùi gật gù đồng ý, cậu đã đoán trước được kết cục nên không nói năng gì cả. Vừa bước ra ngoài cũng là lúc Benz mở cửa tiến vào bên trong, trước khi vặn nắm cửa cậu ta còn cố tình liếc xéo cậu một cái, nhưng cậu vẫn mặc kệ, bây giờ không còn tâm trạng để mà đôi co với tên kia làm gì. Phuwin đứng tựa lưng vào tường, có lẽ cậu phải đi kiếm thêm việc để làm thôi, chứ kiểu này không khéo cuối tháng lại chết đói mất.
Tan ca xong Phuwin liền chạy đi kiếm những quán cà phê còn đang tuyển nhân viên, may mắn thay là vẫn còn chứ không thôi cậu chẳng biết phải làm gì. Quán cà phê có tên là Happy Day, cách công ty tầm 3km, nói chung là cũng tiện, đi làm về sẵn ghé qua. Dù sao những năm tháng đi học đại học Phuwin có thử qua cái nghề bưng bê này nên cậu khá là dày dặn kinh nghiệm, phỏng vấn xong xuôi ngày mai đã có thể đi làm được rồi. Cậu vui vẻ nói lời cảm ơn với quản lý sau đó thì rời khỏi quán.
Về đến nhà người cũng mệt lã, Phuwin vừa khỏi bệnh nên vẫn chưa thật sự khoẻ hoàn toàn, cả cơ thể lẫn đầu đều có dấu hiệu nhức mỏi, cậu tranh thủ pha nước nóng để tắm, sau đó thì ăn uống và tiếp tục công việc của mình.
...
"Phuwin, Tổng giám đốc vừa báo lại với tôi rằng hôm nay đến lượt cậu phải tăng ca, cố gắng lên nhé." Trưởng phòng vô tình gặp cậu khi đang đứng chung thang máy, sẵn tiện nói luôn kế hoạch cho cậu. Hôm qua vừa mới tìm được việc làm thì hôm nay lại phải tăng ca, cuộc đời Phuwin có trớ trêu quá không vậy? Cậu đành miễn cưỡng chấp nhận và nói lời cảm ơn tới Trưởng phòng, thôi thì nhắn tin xin phép quản lý cho đi làm trễ một hôm vậy.
"P'Fah bảo cậu đi photo đống tài liệu này thành hai bộ rồi nộp lại, tôi đang bận đánh máy nên không đi được, phiền cậu nhé."
"Phuwin à, Trưởng phòng nhờ tôi nhưng tiếc là tôi phải đi tiếp khách hàng rồi, cậu cầm đống này sang phòng Nhân sự giúp tôi nha."
"Đem cái danh sách nghiệm thu của tháng này lên cho P'Aun nhé, cảm ơn cậu nhiều lắm Phuwin."
"Phu——"
"Các người có thôi đi không hả?! Tại sao việc của mình, trách nhiệm của mình không chịu làm mà cứ sai khiến tôi không vậy? Tôi bỏ công bỏ sức ra tới đây là để làm việc chứ không phải làm cu li cho mấy người, cảm thấy không làm được thì đừng có lết xác tới đây nữa." Cuối cùng Phuwin cũng được giải phóng hết sự khó chịu đan xen lẫn bực bội ra bên ngoài, cả buổi trời tới công ty chưa làm được cái gì thì đã bị hết người này đến người kia nhờ vả, đã thế buổi tối Phuwin còn phải ở lại tăng ca, tâm trạng đâu để mà phục vụ cho đám người này?
Tất cả nghe cậu nói xong liền đứng hình rồi trơ mắt ra nhìn, cậu tiếp tục: "Tôi không nhận bất cứ việc nào nữa, mấy người tự đi mà làm!" rồi xoay người bỏ đi một mạch ra bên ngoài. Cậu ngồi tựa lưng vào thành ghế đá đằng sau toà nhà công ty, đột nhiên muốn biến mất khỏi thế giới khắc nghiệt này vì chẳng có ai xem cậu ra gì cả.
"Sao không vào trong mà lại ngồi đây?"
Cậu đang nhắm mắt tận hưởng bầu không khí thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, mở mắt ra mới biết người đó là Pond, Phuwin có chút giật mình vì anh xuất hiện khá bất ngờ. Cậu vội đứng lên chào Pond, định bụng sẽ không trả lời mà chuồn đi, thế nhưng đã bị anh giữ lại kịp: "Trả lời tôi xem, sao ngồi ở đây?"
Trước mặt Benz thì cậu là một nhân vật phản diện không hơn không kém, nhưng đứng trước Pond thì không thể nào gồng gánh lên được, cảm giác mềm yếu cứ thế mà bao trùm con người cậu, ngay lúc này thật sự rất muốn bỏ chạy.
"Ừm... không khí trong đó có hơi ngột ngạt nên tôi muốn ra đây hít thở chút ấy mà... xin lỗi Tổng giám đốc nhiều ạ, giờ tôi đi vào ngay đây." Phuwin không muốn đối mặt với Pond thêm giây phút nào nữa nên liền chạy một mạch, thế nhưng bàn tay anh nhanh hơn bắt lấy cổ tay cậu: "Đã nghỉ bệnh không xin phép bây giờ lại thêm cả tự ý trốn việc, tôi không chắc tiền lương tháng sau của cậu ở mức bình thường đâu Phuwin."
Cậu nén một tiếng thở dài rồi gạt tay anh ra: "Điều này tôi biết, là do bản thân tôi sai nên tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, anh cũng thôi nói cái giọng đó với tôi đi, mặc dù chúng ta đã chia tay nhưng xin anh hãy đối xử một cách bình thường, đừng có đem cái cảm xúc riêng tư đó ra nữa. Tôi biết anh ghét tôi nhưng không nên quá đáng như thế, xin phép anh tôi đi." Nói một mạch xong xuôi thì quay lưng cất bước, đúng là đứng trước mặt Pond dù có mạnh mẽ cỡ nào thì phút chốc bức tường ấy cũng bị sụp đổ, Phuwin cố gắng lắm mới không để cho bản thân mình xúc động, hai hàng nước mắt cứ thế mà tuôn ra, cậu ghét anh vô cùng, thật sự rất ghét anh.
Pond dõi theo bóng lưng cậu, anh biết Phuwin đang khóc nhưng anh không muốn vạch trần, cứ tưởng rằng rời xa anh người nọ sẽ trở nên kiên cường mạnh mẽ lắm, ai ngờ vẫn mít ướt như xưa. Pond tặc lưỡi một cái: "Đúng là trẻ con."
TBC.
Định là xong bộ này mới viết tiếp Heroine 🥹 hoy gáng đợi nha, cố lên :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com