Chương 13 : Vực thẳm
Phổ Minh không biết mình đã bị nhốt mấy ngày, đôi mắt cậu bị bịt chặt, miệng bị dán một miếng băng dính. Chân tay Phổ Minh ban đầu bị trói ngược ra đằng sau nên rất đau nhức. Dần dần, chân tay cậu tê liệt đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Mũi Phổ Minh ngửi thấy vị tanh của nước biển, mặt đất dưới chân dập dà dập dềnh. Phổ Minh đoán mình bị bắt cóc lên một con thuyền, nhưng cậu không rõ mình đang ở đâu.
Mắt đã không nhìn thấy nên thời gian đối với Phổ Minh không có khái niệm cụ thể. Cậu bị trói trong khoang thuyền, không có việc gì để làm, Phổ Minh bắt đầu nhớ lại toàn bộ thí nghiệm trong suốt quá trình học đại học, với mục đích giảm nhẹ nỗi sợ hãi trong lòng.
Phổ Minh nhớ đến một tiết học giải phẫu. Cậu và bốn bạn nữ được phân thành một tổ. Lần đó, tổ của cậu giải phẫu một chú thỏ trắng. Họ tiêm thuốc mê cho con thỏ, sau đó đóng bốn chân thỏ lên bàn mổ. Không hiểu tại sao, mặc dù bọn cậu đã tiêm rất nhiều thuốc gây mê nhưng con thỏ vẫn ra sức giãy giụa, phát ra tiếng kêu ai oán. Tiếng kêu của con thỏ thu hút sự chú ý của tổ khác, khiến thầy giáo tức giận, chê bọn cậu đến việc gây mê một con thỏ cũng làm không xong.
Cuối cùng, tổ của cậu cũng giải quyết xong con thỏ. Khi mổ bụng, cậu mới phát hiện con thỏ đó có bảy bào thai rất nhỏ.
Hình như đó là lần cuối cùng Phổ Minh bị chấn động trước một sinh mệnh. Không biết có phải hành nghề bác sỹ đã lâu, thái độ của Phổ Minh đối với sự sống chết không giống người bình thường. Không biết từ lúc nào, trái tim cậu dần trở nên chai sạn. Mỗi ngày, cậu phải đối diện với các loại bệnh nhân khác nhau. Từ trong tiềm thức, Phổ Minh coi họ không phải là con người, mà chỉ là đối tượng làm việc của cậu. Thậm chí khi ở trên bàn mổ, chó mèo, thỏ hay thi thể vớt ra từ bể phooc môn cũng chẳng có gì khác biệt.
Có lẽ vì trái tim cậu sắt đá, nên cậu mới bị thu hút bởi một thứ phản nghịch, mạnh mẽ, tanh mùi máu. Ngẫm lại mới thấy, Lê Nhã Phong hình như phù hợp với tất cả yếu tố nói trên.
Phổ Minh cảm thấy rất mệt mỏi, cậu không ngừng hồi tưởng, khiến đầu óc hơi quay cuồng. Người trên thuyền không cho Phổ Minh ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng đút cho cậu tý nước. Con người trong tình trạng không ăn chỉ uống nước có thể sống nhiều nhất bảy ngày. Dựa theo kiến thức phổ thông này, khoảng thời gian bọn chúng giam cậu ở đây sẽ không vượt quá bảy ngày.
Nếu thứ chúng cần là thi thể của cậu, thì tại sao chúng lại mất công lên kế hoạch bắt cóc cậu?
Nhưng bọn chúng bắt cóc cậu để làm gì?
Trong hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, việc duy nhất Phổ Minh có thể làm là suy đoán và lặp đi lặp lại các ý nghĩ.
Cậu không bao giờ có thể ngờ, bọn người bắt cóc cậu lại không phải là người của Lê Nhã Phong. Nếu vậy, nếu vậy...
Hình như có một việc gì đó đột nhiên trở nên rõ ràng trong trí óc Phổ Minh. Tại sao Lê Nhã Phong lại xuất hiện trong đêm tối mưa bão ở đảo Phuket? Đáng tiếc là sau đó, Phổ Minh mải tìm cách thoát thân nên không lưu tâm đến chuyện này. Rồi lúc đi coi mắt ở quán trà, tự nhiên xuất hiện tên Đại tinh tinh. Nếu anh ta là người của Lê Nhã Phong, có nghĩa Lê Nhã Phong đã sớm biết Phổ Minh bị theo dõi, nên mới cử Đại tinh tinh đi theo bảo vệ cậu?
Hoặc giả, Đại tinh tinh là người Lê Nhã Phong cử đến để giám sát Phổ Minh, vô tình phát hiện cậu gặp nguy hiểm, nên mới ra tay cứu giúp?
Còn về lần hẹn cuối cùng, rõ ràng Lê Nhã Phong nói gặp nhau ở Shiangri-La, sau đó anh ta đột nhiên đến, đưa cậu đi nơi khác giam giữ. Còn tên sát thủ xuất hiện ở khu chung cư rốt cuộc là người thế nào?
Phổ Minh cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, cậu không biết bọn người bắt cậu là ai? Lê Nhã Phong tại sao lại đối xử với cậu như vậy?
Phổ Minh đang mải nghĩ ngợi, con thuyền bỗng nhiên rung mạnh rồi dừng lại. Bên trên có tiếng bước chân thình thịch. Sau đó, tóc Phổ Minh bị kéo ngược lên. Tuy Phổ Minh vẫn bị bịt mắt, nhưng cậu có thể cảm thấy ánh sáng đang chiếu vào người mình. Một người đàn ông đẩy mạnh Phổ Minh: "Đi theo tôi!".
Phổ Minh lảo đảo bước đi và bị lôi mạnh ra khỏi khoang tàu. Một làn gió mát, dịu dàng, mang mùi tanh đặc trưng thổi đến. Miếng vải trên mắt Phổ Minh đột ngột bị giật ra, ánh nắng chói lòa khiến Phổ Minh nhức mắt. Cậu liền nhắm tịt mắt một lúc, rồi mới từ từ mở ra.
Cậu đúng là đang ở trên mặt biển. Trời xanh, mây trắng, biển rộng mênh mông, một chiếc du thuyền sang trọng và mấy chú hải âu bay lượn. Đây đúng là một bức họa đẹp mắt, nhưng với điều kiện người thưởng ngoạn không bị trói tay bịt miệng.
Phổ Minh nghe thấy đằng sau có tiếng còi tàu, cậu quay đầu nhìn thấy cầu ván đang được rút lên du thuyền, cách đó không xa là một con tàu đánh cá cũ kỹ đang đi về hướng khác. Phổ Minh đoán là cậu vừa được đưa từ con tàu đánh cá kia lên du thuyền. Ban nãy cậu cảm thấy bước đi lắc lư, chắc là do cậu đặt chân lên tấm ván bắc giữa hai con thuyền.
"Cởi trói cho Trần thiếu gia".
Có tiếng nói đàn ông khàn khàn vọng đến, thu hút sự chú ý của Phổ Minh. Trên tầng hai du thuyền cắm một cái ô che nắng cỡ lớn, dưới ô đặt một bàn tròn và hai cái ghế. Trên bàn để đầy đồ ăn ngon, hoa quả và chai rượu vang. Một người đàn ông trung niên tóc vàng béo phệ ngồi trên một cái ghế. Ông ta đeo kính râm lớn, mặc bộ đồ thể thao. Điểm nổi bật nhất trên người đàn ông là chiếc nhẫn kim cương đá quý ở bàn tay trái của ông ta. Nhẫn kim cương khắc một con rắn nhỏ rất sinh động, hai mắt nạm đá quý màu xanh tinh xảo, tạo một vẻ đẹp kỳ bí.
Người đàn ông thấy ánh mắt Phổ Minh dừng lại ở chiếc nhẫn của mình, ông ta nhếch mép: "Nó đẹp lắm phải không? Không người nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của chiếc nhẫn này. Xin chào Trần thiếu gia! Tôi là Swift Renault".
Renault...cái tên này nghe rất quen, Phổ Minh cúi đầu lục lại trí nhớ. Hóa ra đây là người đàn ông Lê Nhã Phong hẹn gặp hôm đưa cậu đi mê cung. Tuy Phổ Minh đã được cởi trói nhưng chân tay một thời gian dài không hoạt động nên bị tê liệt. Renault ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh, tên này lập tức giúp Phổ Minh kéo cái ghế đối diện với Renault. Renault mỉm cười: "Mời ngồi".
Phổ Minh lê gót chân bước tới, đồng thời một tay nắn nắn bàn tay cứng đờ còn lại. Renault đảo mắt từ đầu đến chân Phổ Minh, mỉm cười: "Trần thiếu gia không giống như tôi tưởng tượng chút nào. Tôi tưởng người con trai Lê Nhã Phong thích phải là loại có da có thịt".
Renault vừa nói, vừa đưa tay sờ soạng một người đẹp hở ngực đang nằm phơi nắng dưới chân ông ta: "Không ngờ sở thích của Lê Nhã Phong lại "đông phương" như vậy"
Ông ta nói vòng nói vèo cũng chỉ là chê thân hình cậu, Phổ Minh cười nhạt: "Nghe nói bò sữa nước Anh có thân hình rất tuyệt, không biết ngài Renault đã thưởng thức hay chưa?"
Renault ngắn mặt, đột nhiên cười lớn: "Trần thiếu gia thật biết nói đùa".
"Tôi không nói đùa với ông", Phổ Minh cất giọng bình tĩnh: "Tôi chỉ là có duyên gặp anh ta vài lần chứ mối quan hệ không sâu như ông tưởng".
Renault không nói gì, chăm chú nhìn Phổ Minh một lúc rồi mỉm cười: "Nếu cậu không phải là bảo bối của Lê Nhã Phong, tại sao lúc ở mê cung hắn lại để cậu bên ngoài mộ địa? Con người Lê Nhã Phong rất lạnh lùng tàn nhẫn. Người trên giang hồ chúng tôi đều sợ hắn. Cậu có biết tại sao không? Bởi vì hắn không có nhược điểm".
Renault thoải mái tựa vào ghế, mắt lim dim: "Tôi cũng chỉ mang tâm lý ăn may nên mới cử người theo dõi cậu tới đảo Phuket, xem cậu có vị trí như thế nào trong lòng Lê Nhã Phong. Thật không ngờ, tên sát thủ lạnh lùng đó lại xuất hiện cứu cậu".
Phổ Minh sững người, hóa ra lúc ở đảo Phuket, có người định ám sát cậu thật, Lê Nhã Phong xuất hiện cũng là để cứu cậu. Liệu có phải Lê Nhã Phong cũng tình cờ có mặt ở đảo Phuket, tình cờ biết tin này nên mới đến cứu cậu?
Về suy đoán này, Phổ Minh cũng không thể thuyết phục nổi bản thân.
Phổ Minh khép mi mắt lặng im một hồi. Đối với Renault, đây chính là sự mặc nhận: "Lê Nhã Phong cũng có nhược điểm". Renault cười nham hiểm: "Tôi phải tốn bao công sức tìm cách mời Trần thiếu gia, nhưng người của tôi bị Ba Dữ đánh trọng thương ở quán trà, hẹn cậu đi Shiangri-La thì bị Lê Nhã Phong ra tay cướp mất. Trần thiếu gia, cậu thử nói xem nào? Hắn cứu cậu hết lần này đến lần khác, hai người chỉ đơn giản là quen biết sơ sơ thôi sao? Theo tôi được biết, Lê Nhã Phong là người vô cùng bận rộn. Nếu không phải người hắn quý trọng, liệu hắn có suốt ngày lượn lờ xung quanh cậu không?"
Phổ Minh không thể thốt một tiếng nào, những lời nói của Renault khiến cậu chấn động. Lê Nhã Phong đúng là kẻ lừa đảo! Phổ Minh vừa thấy bi ai, vừa hết sức phẫn nộ. Anh ta nói đoạt cậu từ tay Nhị ca vì cảm thấy cậu mới lạ, bỏ mặc cậu ở mê cung vì cậu vướng chân vướng cẳng, lúc muốn chiếm đoạt thân thể cậu, lúc lại lạnh lùng tàn nhẫn. Đúng là tên lừa đảo, tên lừa đảo!
Phổ Minh cảm thấy mắt mờ hẳn đi. Hóa ra...là như vậy, mỗi khi cậu gặp nguy khốn, anh đều xuất hiện cứu cậu. Từ lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ ở siêu thị, lần nào cũng là Lê Nhã Phong...
"Có thể đoạt trái tim của người đàn ông như vậy, Trần thiếu gia đúng là người không tầm thường, thật khiến tôi mở mang tầm mắt đấy", Renault nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt thâm hiểm: "Tôi nghi ngờ không biết Trần thiếu gia có phải là thiên tài trong lĩnh vực nào đó?".
Lại ăn nói vòng vo về việc cậu có tài ở trên giường? Phổ Minh ngẩng đầu, tức đến mức đỏ ửng mặt: "Tôi đã nói rồi, tôi và Lê Nhã Phong không có quan hệ gì cả. Tin hay không tùy ông!".
"Tin hay không cũng chẳng sao cả", Renault cười lớn: "Đã mời được Trần thiếu gia đến đây, tự nhiên tôi sẽ mời được Lê Nhã Phong. Khi nào họ Lê đến, mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi".
Ông ta đã báo cho Lê Nhã Phong biết? Phổ Minh cảm thấy rất căng thẳng, ý nghĩ của cậu hỗn độn. Một mặt, Phổ Minh mong Lê Nhã Phong đến. Nhưng nếu anh đến, chẳng phải là thừa nhận cậu rất quan trọng với anh hay sao? Mặt khác hy vọng anh không đến. Nếu Lê Nhã Phong đến, anh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm và sự uy hiếp không thể tưởng tượng. Renault chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Nhã Phong.
Lê Nhã Phong liệu có đến không?
Phổ Minh thất thần. Mặc dù nghe Renault phân tích, nhưng Phổ Minh vẫn không cho rằng cậu đặc biệt quan trọng với Lê Nhã Phong đến mức anh ra sức bảo vệ cậu. Có lẽ, anh chỉ muốn trả ơn cậu cứu mạng anh. Nếu là như vậy...
Phổ Minh không cần nghĩ ngợi lâu, từ xa xa xuất hiện một du thuyền màu xanh nước biển rẽ sóng lao tới. Nhận được tin báo, Renault gật đầu rồi cầm ống nhòm đến bên thành tàu nhìn về phía du thuyền kia. Sau đó, ông ta quay lại cười với Phổ Minh: "Trần thiếu gia, cậu có muốn thưởng thức cảnh đẹp không?"
Phổ Minh từ từ đứng dậy bước xuống mạn tàu. Cậu nhận ống nhòm từ tay Renault và nhìn về phía trước. Hình bóng một người đàn ông đứng ở mũi tàu bên kia dần dần hiện rõ. Anh đứng thẳng người đón gió biển, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt dõi về hướng này.
Lê Nhã Phong.
Phổ Minh chậm rãi bỏ ống nhòm xuống. Renault nhìn sắc mặt trắng bệch của Phổ Minh, cười đắc ý: "Trần thiếu gia còn tiếp tục giả bộ nữa?"
Phổ Minh nhìn về mặt biển xa xa, cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ. Cậu lấy hết sức bình sinh hét to bằng tiếng Trung: "Lê Nhã Phong! Anh là tên khốn khiếp. Tại sao anh thích tôi mà không nói cho tôi biết? Tôi hận anh!".
Du thuyền phóng với tốc độ nhanh, chớp mắt đã tiến lại gần. Phổ Minh thấy Lê Nhã Phong ở trên con thuyền đối diện nhìn cậu chăm chú, miệng từ từ nở nụ cười bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com