Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01: Đi Học Lại


Naravit sáng sớm đã đến trường, nhưng bị hiệu trưởng giữ lại trong phòng của hiệu trưởng vì hắn mang vũ khí đi học. Mà vũ khí của hắn cũng chẳng nhỏ nhắn gì, là thanh kiếm của ông cố hắn để lại, nhưng kiếm được tra vào vỏ, còn được quấn kín bởi dãi bùa màu trắng đảm bảo không thể xảy ra thương tích được.

- Naravit, phiền em để lại vũ khí

Vị hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc của mình, nhìn Naravit phía đối diện, ông hôm nay phải làm cho người trước mặt mình thấy uy lực của ông ta, nếu không sẽ không coi ông ta ra gì rồi quậy phá mất.

- Không được

- Ở đây không chấp nhận mang vũ khí đi học

Naravit từ tốn nói với vị hiệu trưởng của ngôi trường này:

- Thầy không phải sợ, nó không gây thương tích cho người trừ khi học sinh của thầy là ma

- Em...

- Hiệu trưởng, hôm đó tôi đã nói với thầy rồi mà đúng không? Naravit con tôi có thể mang theo vật này đi học đúng chứ?

Từ bên ngoài, vị chủ đầu tư của ngôi trường này bước vào, không ai khác là cha của hắn. Vị hiệu trưởng chưa kịp ra oai đã bị phủ đầu.

- À..dạ...đúng ạ

- Đến lớp đi

- Chào ba, chào thầy

Naravit ung dung, tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng phía trước, hắn đi đến phòng học của bản thân. Lớp 11A4. Hắn không biết cảm xúc hiện tại trong lòng hắn là gì. Trước sống với ông cố, hắn không chú tâm học hành nhiều, chỉ cùng ông cố đi trừ tà mà thôi. Bạn bè cũng không có ai, kiến thức cũng chập chờn cái có cái không. Cả ngày chỉ có cười ha hả không thì bị đuổi đánh vì quậy phá. Giờ ông mất rồi, tính cách cũng khác xưa, phải làm quen những điều mới thôi.

- Cả lớp, lớp chúng ta có bạn mới, em giới thiệu đi

Naravit nhìn xuống, nhàn nhạt mở miệng:

- Tôi tên Naravit, mong mọi người giúp đỡ

- Em xuống ngồi cùng Phuwin nhé

- Dạ

Hắn nhìn theo hướng của giáo viên, thấy một nam sinh "nhỏ nhắn" trong mắt hắn. Đi xuống ngồi vào bàn, người bên cạnh gật đầu với hắn một cái, hắn cũng theo đó mà gật đầu. Nước sông không phạm nước giếng, cả hai chẳng ai nói gì với nhau, cũng chẳng đụng chạm gì đến nhau. Yên ổn sống qua hai tiết toán. Nói thật Naravit chẳng đọng lại gì trong đầu cả. Nhưng đến giờ ra chơi rồi, hắn cũng được giải thoát, quyết định ngủ một chút vậy. Phuwin bên cạnh từ lúc Naravit ngồi xuống đã để ý thanh kiếm của hắn. Hoa văn trên đó là chữ cổ à? Nhìn chẳng hiểu gì nhưng mà trông có vẻ thú vị lắm. Nhưng mà người bên cạnh ngủ rồi, không hỏi được gì cả.

- Ê nè thằng kia

- Tỉnh lại coi

Chân tên bắt nạt liên tục đá vào chân bàn của hắn, khiến bàn học rung, không thể nào ngủ được. Hắn đành phải đứng dậy nói chuyện với cái đám này

- Gì?

Tên bắt nạt thấy hắn tỉnh thì cười, chuẩn bị vào trận, các học sinh xung quanh bắt đầu thấy tội cho hắn nhưng không dám cứu, sợ liên lụy đến mình. Phuwin ngồi yên một chỗ xem kịch hay vì chúng không dám bắt nạt em.

- Tỉnh rồi hả? Sao vào lớp mà chẳng chào hỏi ai hết vậy?

- Còn mang cả vũ khí đi học, mang theo kiếm này

Bọn chúng hướng mắt đến thanh kiếm treo sau lưng ghế của hắn. Thanh kiếm trông lạ đấy. Bọn chúng thấy hắn đeo kiếm thì đã cười khúc khít bên dưới rồi. Giờ thì kéo một bầy sang ghẹo hắn:

- Mang theo múa à?

- Mang theo chém ông mày

- Đừng có mất dạy, ông tao chết rồi

Naravit biết là ông của tên này mất rồi. Bởi tên này xung quanh có làn sương nhạt phát sáng. Là ông của tên phù hộ, bảo vệ đấy. Naravit chẳng có biến chuyện gì trên mặt, lạnh nhạt nói:

- Ờ

Đột nhiên gió ngoài cửa thổi mạnh vào, lùa qua gáy học sinh trong lớp làm ai cũng nổi lên một cơn ớn lạnh. Người mặt của mấy thằng bắt nạt cũng vàng đi vài phần chỉ riêng Naravit vẫn thế. Hắn không nói đùa, kiếm của hắn chém vào linh hồn thì chỉ có hồn bay phách lạc, không thể siêu thoát.  Cũng chính vì thế nên thanh kiếm được bao bọc rất kĩ càng. 

- Nè

- Ơ..hả?

- Mày có từng sát sinh chưa?

Tên bắt nạt bị hỏi thì lấp ba lắp bắp, vội lắc đầu

- Chưa..không..không có

- Ờ

Chỉ như vậy thôi, Naravit không hỏi nữa, hắn quay lại với giấc ngủ của mình. Đêm nay hắn có việc, hắn đã nhận công việc rồi, tranh thủ ngủ thêm một chút. Bọn bắt nạt định dạy cho hắn một bài học thì giờ đang run rẫy rời đi. Phuwin cũng lần đầu thấy cảnh này, bình thưởng sẽ xảy ra chửi bới, đánh nhau nhưng giờ thì chẳng có chuyện gì cả. Em quay sang nhìn Naravit chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa thì nói:

- Đừng ngủ, còn 2 phút nữa là vào học rồi

- Hả? Nhanh vậy

- Ờ, cho hỏi chút...kiếm của cậu..trên đó là chữ gì vậy?

Nói thật bản thân Naravit cũng không biết đây gọi là chữ gì, chỉ biết là dùng chữ này để làm bùa chú trừ yêu ma, trấn giữ chúng mà thôi. Bằng một giọng nói không mấy thân thiện, hắn đáp lại lời của Phuwin:

- Là bùa

Phuwin thật sự muốn cầm thử thanh kiếm nhưng không có gan đó, sợ Naravit lấy bùa ra ếm mình thì chắc chết mất.

- Sao phải mang theo vậy?

- Vì xung quanh tôi nhiều ma quỷ đi theo nên mang theo để ma quỷ không làm gì tôi hết

Câu trả lời nửa thật nửa giả, nhưng đủ để làm Phuwin ngưng lại sự tò mò của mình về thanh kiếm. Phuwin bắt đầu những câu nói ngượng ngùng: 

- Cậu khéo đùa, làm gì có ma quỷ trên đời này

- Cậu chắc chưa?

- Thì...làm gì có

Một lời mỗi câu của Naravit nói ra đều làm Phuwin phải dừng lại đôi chút, bạn học ngồi trước nghe xong cũng cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh lạnh. 

- Cậu sống ở Thái Lan đấy, nếu không tin xin đừng phỉ báng

- Tôi có đâu

- Ờ, nên vậy

Naravit không nói nữa, giáo viên đã vào lớp rồi. Hắn lại một lần nữa nhìn lên bản, tiết Phật Học, hắn vốn ăn chắc vì hắn đã đọc qua rất nhiều về Phất Học lúc còn ở với ông cố, chỉ đọc để giải trí, cuối cùng lại nhớ như in. Tiết này hắn chủ động phát biểu, xây dựng bài làm giáo viên của hắn rất ngạc nhiên vì vốn đây là môn ít người chú ý, học sinh học như đối phó để qua môn mà thôi.

- Naravit nhỉ? Em học những điều này ở đâu?

Naravit nhìn giáo viên trẻ đang nhìn mình với ánh mắt lấp lánh, hắn thấy có chút kì lạ nhưng vẫn trả lời:

- Từ nhỏ, đọc nhiều nên nhớ

- Hay thật, em có muốn tham gia..

- Dạ không

- Nếu có suy nghĩ lại thì nói với cô nhé?

- Dạ

Nói xong giáo viên trẻ vẫy tay chào cả lớp rồi bước ra ngoài.

- Chào cả lớp

Phuwin bên cạnh cũng bất ngờ vì em không thật sự giỏi ở môn này, điểm cũng không phải là cao như các môn Khoa Học Tự Nhiên hay Khoa Học Xã Hội. Naravit nhìn giáo viên ra khỏi lớp, tay thì lôi sách của môn tiếp theo, là Hóa, hắn có thể đi ngủ ngay lúc này vì hắn không hiểu gì hết. Cái gì phản ứng với cái gì, hắn chỉ biết bùa chú của hắn gây phản ứng mạnh lên ác quỷ cấp thấp còn cấp cao phải dùng một lượng bùa nhất nhất định mà thôi.

Cả ngày học kết thúc với 4 tiết ngủ và 1 tiết học. Naravit đứng dậy đi về nhà, hắn leo lên xe đạp rồi phóng đi mất hút. Trên lưng là cặp và kiếm, trên gương mặt của hắn là sức sống căn tràn của kẻ làm việc về đêm. Đêm nay là đêm đầu tiên hắn tung hoành ở krungthep.


[MINI SHOW: TÌM HIỂU VỀ TRỪ TÀ CÙNG NARAVIT]

TẬP 01: MẤY "EM GHỆ" CỦA NARAVIT

01: Thanh Kiếm Ông Cố

Là thanh kiếm được truyền lại từ nhiều đời, nhưng gọi là "Ông Cố" vì Naravit nhận được từ ông cố của mình, cũng là thanh kiếm mà lúc nhỏ Naravit cầm lên không nổi vì quá nặng. Thanh kiếm được dùng để tiêu diệt tận gốc linh hồn, chỉ cần chém qua bởi lưỡi kiếm là đủ hồn xiêu phách lạc, mãi mãi không thể siêu sinh.

Nhưng vì an toàn cho chủ sở hữu nên thanh gươm được quấn một dãi băng bùa chú màu trắng, trên đó là mực đen ghi các kí hiệu phong ấn. Dù thế nhưng sức mạnh của thanh kiếm vẫn khá đáng gờm.

02: Bùa chú

Được chia làm nhiều loại, phổ biết nhất là bùa chú màu vàng chữ đỏ và màu vàng chữ đen.

Bùa màu vàng, chữ được ghi bằng mực đen thường dùng để cúng tế, phong ấn, thường được hiểu theo hướng vô hại. Còn bùa màu vàng chữ đỏ, màu đỏ lấy từ máu người luyện bùa hoặc máu động vật cũng sẽ có tác dụng khác nhau. Loại bùa này dùng để chiến đấu.

Đến đây thôi!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com