Chương 10
"Tao sợ phiền tụi mày, ba tao đang ngủ nữa.." thấy thế Phuwin mới lên tiếng giải thích.
"Không phiền, đừng như thế? Được rồi, mày đói chưa tao mới mua cháo về nè." Dunk nói rồi cầm hộp cháo đưa qua đưa lại trước mắt cậu, phấn khích.
"Ăn ngoài khuôn viên bệnh viện nha, tao muốn ba tao ngủ một chút. Tao cũng muốn ra ngoài hít thở." cậu vừa nói vừa nhìn ba mình. Dunk nhìn hiểu ý cậu nên liền gật đầu tán thành, sau đó liền dắt cậu ra khuôn viên.
...
"Áu áu áu áu..." Fourth kêu trong vô vọng khi y tá vệ sinh lại phần da thịt bị thương kia, bôi thuốc lên còn phải thay băng mới. Khoảng thời gian làm việc này như muốn đưa Fourth xuống địa ngục vậy.
"Sắp xong rồi Enda mày ráng tí nữa." Louis đứng bên cạnh vỗ về, không ít lần bị Fourth nhéo cho vài cái khá đau. Khổ thân quá mà, anh em chí cốt có nhau là đây sao.
Xong việc Fourth nằm trên giường như người liệt, Louis nhìn mà gục ngã đến nơi : "Mày nằm im đây, tao đi mua chút đồ."
"Tao còn đi được nữa sao? biết thế hôm qua đã không uống nhiều như thế rồi." Fourth cười vô tri nhìn bản thân còn với giọng điệu không thể đểu hơn ai hết.
"Mày làm tao sợ quá Enda ơi, nổi cả da gà. Rồi giờ muốn ăn gì Louis mua cho nè." Louis rùng mình với nụ cười của Fourth sau đó lại hỏi ý kiến của Fourth trước khi bản thân đi mua đồ ăn sáng.
"Bún đậu mắm tôm nhé!!"
"Lon què, tao mua mắm tôm cho mày uống thay nước bây giờ." chẳng hiểu sao Fourth nói vậy được luôn, trước đây còn chẳng biết giỡn là gì nữa là. Sau khi bị đẩy xuống hồ bơi thì đã cởi mở và nói chuyện nhiều hơn.
"Được rồi, tao gì cũng ăn được cứ mua đi. Không kém ăn như thằng anh tao đâu." Fourth xua tay nói toẹt ra, khiến Louis cũng ngơ.
"Mày nói anh này kém ăn á hả? ê phải không vậy? Uri có như thế đâu, nó hầu như ăn được hết mà. Có nhầm không đó!?"
"À.. chắc tao nhầm, mà đâu phải cái gì cũng ăn được đúng không? người ta cũng phải có món mình không thích chớ." Fourth nhận ra sai trái của mình nên bắt đầu bịa lí do thật logic. May sao mà Louis không hề nghi ngờ điểm đó.
"Ngồi im đây, tao mua đồ. Đừng có mà đi đâu đấy!" Louis nói rồi quay lại nhấn mạnh câu cuối làm Fourth giật cả mình.
"Rồi rồi rồi đi đi." Fourth xua tay rồi giả vờ nằm xuống giường ngủ tiếp, kéo chăn lên đến tận đỉnh đầu.
Cạch.
...
Fourth : "..."
Một bầu không khí tĩnh mịch bao chùm lấy căn phòng lần nữa, khoảng một lúc tiếng chân không còn Fourth mới rón rén bật dậy. Đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
"Sao mà cản bước được Fourth." vui vẻ chạy ra ngoài đi dạo một vòng, thì tình cờ Fourth gặp được Phuwin cùng với Dunk ngồi ở trung tâm khuôn viên bệnh viện.
Thấy Phuwin bị thương nặng liền chạy vội qua.. "Nặng thế á!?"
Phuwin đang ăn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, có phần nực cười lại thấy tội. Fourth với thương tích đầy mình nhưng vẫn chạy tới..
"??" Fourth quơ tay trước mặt Phuwin khuôn mặt vẫn đang lo lắng chờ câu trả lời.
"Không sao, ổn." Phuwin dơ ngón cái lên tỏ vẻ mình vẫn còn rất khoẻ.
"Mà Louis đâu rồi sao mày tới đây?" Dunk thấy lạ bèn gặng hỏi thêm, đáng lẽ ra phải có Louis bên cạnh chứ.
"Suỵt tai chốn ra đó." Fourth làm hành động muốn mọi người giữ bí mật cho mình, nhưng sai thời điểm mất rồi. Louis đã đứng đằng sau Fourth từ lúc nào, tay còn đang cầm đồ ăn sáng.
"À, thế để tao giữ bí mật quốc gia này cho."
"Đù..Louis!" Fourth nghe giọng nói quen thuộc liền lùi về sau với khuôn mặt không thể nào ổn hơn.
"Làm như gặp phải ma, ngồi đó luôn đi. Ăn cùng Uri cho vui." Louis bất lực nhiều phần nhưng vẫn thở dài chiều theo kêu Fourth ngồi lên kế đàng hoàng. Sao cái người này thương tích thế kia vẫn có thể vui vẻ như thế chứ? Louis thật sự không hiểu.
...
"Định hôm nay học lại mà xảy ra chuyện này, nản thật sự." Phuwin nói giọng có chút buồn, chắc Uri đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học của giảng viên rồi. Chắc sẽ không tốt nghiệp nổi quá... nhưng mà chưa tốt nghiệp thì Uri đã mất rồi.
Cậu thở dài gạt suy nghĩ đó qua một bên suy ngẫm lại cốt truyện lúc bản thân vừa mới vào.. liệu với cậu và Fourth có thể làm xoay chuyển nguyên tác quay về thế giới của mình không nhỉ? Cậu nhớ gia đình rồi..
"Uri.. mày không thích đến trường không phải sao?" Dunk nghe thế cũng nhè nhẹ trả lời, chỉ là thắc mắc không hề có một chút nghi ngờ gì về cậu.
"À há chắc nhớ Venn rồi chứ gì?" dừng một chút Dunk lại đập tay nói ra suy nghĩ này, làm Phuwin hú hồn còn tỏ ra bất mãn.
'Tui là Phuwin không phải Uri của mấy người.'
"Không có nha, tao từ bỏ không thích cha già đó nữa đâu." Phuwin bĩu môi ấm ức nói. Nhưng sao trong mắt mọi người khi nhìn vào lại thấy cậu vẫn còn luyến tiếc lắm.
"Tao nói nè đừng có buồn nhe, đời thiếu gì trai phải không? không có người này thì có người khác. Còn Enda nữa." Louis khuyên nhủ lại quay ra Fourth đang gật gật đầu đồng ý.
"Ủa ông già đang nói cái lôi ta vào ngộ ha????" Fourth như bị chọc nên dãy đành đạch lên phản kháng.
"Bộ tui nói không đúng sao??" Louis nói còn với vẻ mặt đắc ý.
"Đúng nhận sai cãi nè." Dunk còn thêm lời.
"Cãiiii."
...
"Thôi mai tụi mày có nghỉ đi, có gì tao xin cho."
"Không cần đâu, tao không bị chấn thương nặng vẫn lên lớp được." Phuwin nói.
"Này mà không nặng á??"
"Tao trốn tiết mấy nay rồi."
"Tao cũng có thể lên lớp." Fourth nêu ý kiến của mình, lại nói thêm : "Cũng có thể giúp Uri lên được."
"Vậy cẩn thận, tụi mày như vậy thật tốt. Biết nghĩ về tương lai rồi chứ gì?? hở?" Dunk đẩy đẩy vai Phuwin và Fourth nói.
Sợ lúc đó còn không thể sống.. sao mà nghĩ cho tương lai được chứ? cứ sống hết cốt truyện này đã rồi tính sau.
"Phải yêu thương ba mẹ mình nữa đấy, đừng khó chịu với ông. Hôm qua ông phải chạy qua lại phòng mày với Enda để chăm sóc tụi mày cả đêm. Còn bỏ cả công việc của mình." Louis nói.
"Tao biết.."
...
Cậu xin được xuất viện sớm, cho dù không được đồng ý nhưng nhờ sự nhây lầy của đám bạn mới miễn cưỡng chấp nhận. Cậu bước về lại căn phòng vốn không phải của mình, đặt lưng nằm lên. Cùng với sự mệt mõi.. Hiện tại cũng đã gần xế chiều.
Ban nãy ba cậu đưa cả hai về liền chạy vội đến công ti rồi.. chán thật cậu nhớ mọi người làm sao. Sau đó liền ráng ngồi dậy tắm rửa, cả một quá trình khó khăn với cậu lắm. Phải một mình rửa vết thương, tự băng bó, từ bôi thuốc.. Dù gì cậu cũng đã quen, bản thân cậu thường giấu mẹ làm chuyện này thường xuyên nên rất có kinh nghiệm nhé.
Xong việc cậu liền soạn những lớp học ngày mai, cầm điện thoại một lát.. Trên diễn đàn của trường đăng rất nhiều hoạt động, nhưng hình như có một bài về cậu và Fourth. Tò mò nên cậu liền nhấn vào xem.
[Không đùa đâu mọi người oii, này là hai anh em trường mình này. Giấu nghề đó, đã đăng một video.]
Video được quay lại ở quán cafe tối qua, cậu có phần vui lại có phần lo. Nếu bản thân cố gắng tốt hơn nữa liệu có thể không chết không nhỉ? Bỏ điện thoại xuống, bản thân liền ngủ thiếp đi.
Fourth ở phòng bên kia cũng đang vặn vẹo với vết thương của mình. Còn cẩn thận, tìm tòi, nghiên cứu lại những gì sẽ xảy ra sau này. Tìm cách xoay chuyển nó.. Fourth thì dễ dàng rồi, bản thân không hiến tim cho ả ta thì sẽ không chết, nhưng Phuwin dù có thế nào vẫn phải nộp mạng cho nguyên tác.
Nhân thời cơ chưa tới cảnh đó thì tìm cách giải quyết đã, sau này chuẩn bị không kịp nữa thì toi đời. Có nước dắt tay nhau nhảy Vực Thẳm Vô Gian.
"Nhức nhức cái đầu nha, cốt truyện điên nàyy." Fourth vò đầu bứt tai chửi bới.
"Rồi ai làm ra cốt truyện này cũng thâm lắm." hết chửi nguyên tác lại qua nói tác giả. Nhưng may sao vẫn chưa thâm bằng bà Nhục Bao Bất Cật Nhục là may mắn lắm rồi. Tìm tòi làm sao mà lăn ra đất ngủ mất từ khi nào.
...
Pond bên này không ngủ được, anh không hiểu tại sao Uri lại càng ngày khác lúc trước.. nhưng rồi lại cảm thấy như vậy thật tốt, sẽ không cảm thấy phiền nữa. Đúng là anh em tốt, Pond nghĩ thế nào Gemini cũng cảm thấy như thế..
Cầm điện thoại trên tay, Pond bỏ qua các tin nhắn của Jena, thầm nói 'Thật phiền.' rồi tắt thông báo, ngủ.
...
"Anh ơi?"
"Sao thế?"
"Anh phải đi thật ạ?"
"Đi thật."
"Anh sẽ quay trở lại tìm em phải không?"
"Sẽ quay lại tìm em mà."
"Hứa nhé, anh phải nhớ tên em là Phuwin đấy, không được quên đâu."
"Vậy em cũng đừng quên anh, nhớ này anh tên-"
...
Cậu bật dậy sau một cơn ngủ mê, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng. Tại sao bản thân lại nằm mơ thấy nó, người trong giấc mơ là ai.. nhưng lúc đó vẫn còn quá nhỏ. Cậu không thể nhìn được mặt người này, nhưng giọng nói ấm áp lắm có phần quen thuộc lại lạ lẫm.
Thật sự là sau năm tuổi cậu đã không nhớ gì rồi, nếu đó là giấc mơ thì cho nó là giấc mơ đi. Phuwin không nghĩ nhiều nữa mà ngồi dậy xuống dưới bếp uống chút nước. Mới lên lại phòng, còn vào lúc ba giờ sáng nữa.. thế mới lên giường ngủ lại lần nữa.
...
Sáng hôm sau ngủ dậy, Fourth và Phuwin đều mang cho mình một chiếc quầng mắt đen xì xuống dưới nhà. Lúc này ba mẹ đang ngồi ở bàn ăn cũng hỏi.
"Hôm qua hai đứa thức khuya à? Còn Enda sao nhìn mệt mỏi thế?" bà hỏi con trai mình.
"Ngồi xuống đi, bà đừng hỏi nữa để tụi nó ăn còn lên lớp."
"Hả? Sao lại lên lớp, ở nhà vài hôm rồi đi không được sao?"
"Tôi khuyên rồi, không nổi."
"Vậy tụi con qua đây ngồi đi, thả tụi con ra là có chuyện." bà nói nhưng vẫn giữ chất giọng bình thường nhất có thể, cha mẹ nào không yêu thương con mình chứ.
Bà sẽ tìm ra người đứng sau chuyện này rồi giải quyết ả cho xem...
Ăn xong cậu cũng chào tạm biệt ba mẹ mình để đến trường, được Fourth đưa vào nhưng khổ nỗi là chẳng biết tiết học nằm đâu cơ.
"Trường gì bự vậy ba." Fourth đứng ngoài cổng nói.
"Cứ vào xem đã." nghe Phuwin nói vậy, Fourth nghe lời đi vào. May mắn là Louis với Dunk đến đúng lúc, cả bốn cùng dắt nhau đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com