Ngoại truyện: NeoMark
SÓI LUÔN ĐI MỘT MÌNH.
Trăng treo bên ngoài cửa sổ, đây là thời điểm tĩnh lặng nhất của một ngày. Người người đang say giấc nồng thì bên trong căn phòng có người vẫn chưa được ngủ. Sau một cuộc vận động dài, có người đã lên tiếng đầu hàng. Người kia tiếc nuối than thở cũng đành tạm dừng lại, Neo nằm sang bên cạnh, như cũ mà ôm Mark vào lòng. Và cũng như cũ, Mark cố đẩy người này ra khỏi mình nhưng bất lực.
"Rút ra đi, còn chờ gì nữa."
"Chưa đủ gì hết."
"Mẹ nó, hai giờ sáng rồi, có để cho tôi ngủ chút không hả?"
Cảm nhận được nguy hiểm nên Neo đành nghe lời. Không khí vẫn còn mùi vương lại từ cuộc giao hoan ban nãy, trên giường cũng không khác gì, toàn là dấu tích của bọn họ. Mark ghét nhất là mùi này, anh vơ lấy áo ở đầu giường khoác vào, mặc cho cơ thể nhơ nhớp khó chịu, phải hút một điếu thuốc đã. Mark mở cửa sổ, gió lạnh lùa vào phòng, đỡ ngột ngạt rồi.
Neo nằm im trên giường ngắm người kiêu ngạo kia. Trái tim cậu vẫn chưa thôi đập rộn ràng vì say ngất trước dáng vẻ kia. Làn khói mờ ảo quẩn quýt quanh Mark, hư hư, thực thực muốn nắm bắt cũng khó. Giống như việc cậu không thể giữ anh bên cạnh mình được.
"Em cũng muốn hút."
"Đi ra kia mà lấy."
Neo bước tới chỗ anh, đoạt lấy điếu thuốc hút dang dở đưa lên miệng rít một hơi. Cậu ôm anh, chỉ mới ngồi đây chút mà cơ thể đã lạnh rồi. Thông thường sau khi hai người quan hệ, Mark sẽ biến lại thành người, hiếm khi cậu thấy anh vẫn giữ dáng vẻ nhân thú này. Neo xoa đầu anh, và sau đó cậu liền bị anh cảnh cáo.
"Xem tôi là chó đấy hả?"
"Anh à, sống cùng em đi."
Neo không trả lời, mà hỏi lại anh, không, nó là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi ý kiến của Mark. Với anh, đã quá quen với câu hỏi này của cậu. Mà trước giờ, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
"Không. Định ngủ lại à mà không về nhà đi."
Mark lảng tránh câu hỏi của Neo. Anh luôn như thế, hờ hững với mọi thứ. Nằm cạnh và ôm anh ấy vào lòng thế này, nhưng chưa bao giờ Neo nghĩ mình có thể giữ anh ấy ở bên cạnh.
"Em ngủ lại một đêm thôi."
"Được, vậy tôi ra ngoài."
"Mark, sao anh cứ cố đẩy em ra vậy?"
Neo bất mãn hỏi, thật sự cậu chẳng nghĩ ra được lý do gì để anh từ chối. Mark lựa chọn cách im lặng, trong khi Neo dần mất bình tĩnh. Cậu gặp anh trước cả Pond gặp Phuwin, vậy mà bọn họ đã có một cậu chuyện đẹp, kết thúc bằng một hôn lễ, bọn họ còn có con với nhau. Lý do gì mà anh vẫn không chịu mở lòng với cậu, rõ ràng, rõ ràng anh biết tình cảm của cậu cơ mà?
"Anh đừng dùng lý do khác chủng loài các thứ, nếu em nghĩ đến chuyện đó thì em đã không cứu anh. Đôi khi em nghĩ mình hiểu anh, nhưng thật ra em chẳng hiểu anh nghĩ gì. Em rất khó chịu anh à, anh không thể suy nghĩ về em một chút nào sao?"
"Tôi nghĩ về em rất nhiều, nên tôi chắc chắn đây là cách tốt nhất cho cả hai. Dừng lại đi. Từ giờ tôi không cần em nữa."
Neo như chết lặng, cậu có thể cảm nhận rõ nỗi đau không biết từ đâu nhưng nó đang lan dần khắp cơ thể. Dừng lại đi? Không cần cậu nữa?
"Ha ha, em đã biết sẽ có ngày này. Một ngày mà em hết giá trị thì anh sẽ đá em đi. Em luôn biết điều đó... nhưng... nhưng tại sao em lại không thể chấp nhận được?"
Khi thấy Neo khóc, Mark đã phải cố kiểm soát bản thân để không phải chạy đến ôm lấy cậu ấy. Anh siết tay, móng vuốt sắn bén cắm vào lòng bàn tay đau điếng. Mark không phải người vô cảm, anh cũng có trái tim, nó cũng biết rung động, nhưng lý trí vẫn đủ tỉnh táo để nhắc nhở trái tim. Đó là sự đồng cảm, chỉ là đồng cảm thôi.
Tiếng nức nở nhỏ dần rồi ngưng hẳn, cho đến khi cậu khóc xong, anh vẫn không thèm quay đầu nhìn cậu lấy một cái. Neo ra ngoài, khi mà anh nghĩ rằng đã đuổi được cậu đi thì cậu đã trở lại với ga trải giường mới.
"Anh đi tắm đi, xong rồi ngủ. Trải xong ga em sẽ về."
"Dừng lại đi, đi về ngay!"
Đừng đối xử tốt với tôi, nếu không...tôi sẽ lại sai lầm thêm lần nữa. Kí ức cũ từ đâu kéo về cùng với nỗi đau khó tả, nó nhắc nhở Mark, lần này nhất định không thể phạm sai lầm.
"Anh có thể đuổi em nhẹ nhàng chút không? Dù đã quen rồi, nhưng không có nghĩa em sẽ không buồn."
"Tôi chính là người như vậy, là loại người khốn nạn như thế, em không còn giá trị với tôi thì tôi sẵn sàng vứt bỏ em. Em rất nghe lời tôi mà, khi tôi nói em cút đi thì em phải cút đi ngay chứ."
Anh lớn tiếng mắng cậu, tỏ ra mình rác rưởi đến mức này thì cậu chắc sẽ bỏ cuộc thôi.
"Anh không biết mình đang trông thế nào sao? Bảo em đi nhưng ánh mắt đó là sao, giống như anh bảo em hãy ở lại, đừng rời bỏ anh vậy."
"Không..." Neo bước đến, anh liền lùi lại nhưng cậu nhanh chóng giữ anh lại trước khi anh kịp trốn.
"Anh à, mình có thể làm như Phuwin mà, em sẽ đến tộc của anh sống, chúng ta cũng sẽ có một đứa bé nếu anh thích, sau đó sẽ sống cùng nhau đến già."
"Không, tôi không thích. Già nua và xấu xí như vậy? Tôi chẳng thể làm điều đó." Nghi thức đó là nghi thức cổ truyền của tộc hồ ly, tộc sói không có nghi thức cắt bỏ huyết mạch của mình.
"Vậy anh cứ định sẽ sống lang thang khắp nơi, cô độc một mình như thế suốt mấy trăm năm sao? Nếu anh không muốn già đi thì cứ ở cạnh em đến khi em già đi là được."
"Như vậy tôi sẽ còn cô độc hơn..."
Cuối cùng, Mark đã bật khóc. Những hình ảnh chạy dọc theo miền kí ức, tua lại thước phim hạnh phúc đã cũ trong đầu. Mark từng có một gia đình, một gia đình hạnh phúc với loài người. Hai người từng có con, nhưng rồi tình yêu vĩnh cửu gì đó cũng không thắng nổi thời gian. Đến khi con của mình qua đời, anh vẫn chưa già đi. Chứng kiến từng người mình yêu thương lần lượt rời bỏ mình đau đớn như một hình phạt dành cho tội đồ. Sẽ không bao giờ Mark muốn trải qua nó thêm lần nữa.
"Sao anh lại đem những tổn thương trong quá khứ để trút lên hiện tại vậy? Em đâu phải người đã làm tổn thương anh. Em không làm gì sai cả Mark, em chỉ yêu anh thôi. Tình yêu của em khiến anh thấy mệt mỏi lắm sao?"
Hóa ra chuyện Mark từng yêu con người là thật. Khi đến dự hôn lễ của Pond và Phuwin, cậu đã nghe được chuyện đó từ Phuwin. Đó là chuyện từ mấy trăm năm trước, kể từ khi đó, Mark không yêu thêm ai nữa. Anh ấy tự mình chịu đựng, anh ấy chưa từng kể cho cậu nghe. Lẽ ra cậu nên thấy tức giận và tránh xa anh ra như anh muốn nhưng cậu lại đang thấy mình có lỗi, có lỗi vì bản thân vô dụng không thể làm anh quên đi chuyện đó. Vì cậu cố chấp nên mới gợi lại quá khứ anh muốn quên đi, nhưng nếu không bước qua nó, anh sẽ mắc kẹt ở đó vĩnh viễn.
"Đi đi..."
"Mark, em chưa bao giờ đòi hỏi anh đáp lại tình cảm của em, chưa bao giờ..."
Neo chưa từng nghĩ một ngày mình có thể khóc nhiều đến vậy, có thể yêu một người đến bất chấp như thế. Mark ôm cậu, anh hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt cậu, và cậu cũng thế.
"Em biết anh sẽ trốn mất, nhưng tại sao anh không thể nói ra điều đó vậy, nói rằng anh yêu em. Chỉ như thế thôi cũng được mà... em chỉ cần như thế thôi."
Sau gáy đột nhiên nhói đau, trước mắt tối sầm lại, hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy là anh nói gì đó với cậu rồi xoay người đi, để lại bóng lưng cô độc cùng tiếng yêu chưa nói ra thành tiếng.
-----------------------------
Ban đầu mình khá suy nghĩ về việc nên để couple nào vào vị trí này vì nó BE. Rồi mình chợt nhớ ra trong Only Friends Neo nó làm Mark khổ quá khổ, khóc lên khóc xuống vì nó nên mình quyết định cho hai người vào đây để trả thù cho Mark :v
Hơi trẻ con chút nhỉ nhưng mà hả hê dã man :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com