Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 Ngã Rẽ Ước Mơ (2)

Tiếng quạt trần cũ kỹ trong phòng ký túc xá của trường quay chậm rãi, tạo ra âm thanh lạch cạch khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Bầu không khí sau cuộc đối thoại giữa Phuwin và Pond vẫn còn nặng nề, nhưng lại chứa đựng một thứ cảm xúc khó tả giống như một lời chia tay chưa trọn vẹn, nhưng cũng không hoàn toàn là sự kết thúc.

Phuwin siết chặt tập tài liệu xin học bổng trong tay, từng trang giấy giờ đây trở nên nặng trĩu hơn bao giờ hết. Pond ngồi đối diện cậu, cánh tay khoanh trước ngực nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày. Thay vào đó, nó mang theo một chút dịu dàng, xen lẫn nỗi lo lắng mà cậu cố che giấu.

“Cậu… thực sự không giận mình chứ?” Phuwin cất tiếng, giọng ngập ngừng.

Pond thở nhẹ. “Không. Mình chỉ…” Cậu ngừng lại một nhịp, rồi thẳng thắn nói tiếp, “mình chỉ ước gì cậu nói sớm hơn. Nhưng mình hiểu vì sao cậu giữ bí mật.”

Phuwin cười gượng, “Mình sợ… sợ rằng nếu nói ra, mình sẽ không đủ can đảm để theo đuổi giấc mơ này đến cùng.”

“Vậy giờ thì sao? Cậu còn sợ không?”

Phuwin ngẫm nghĩ, ánh mắt khẽ lướt qua ánh mắt Pond trước khi cậu trả lời: “Mình vẫn sợ. Nhưng ít nhất, mình không còn cảm giác cô đơn khi đối mặt với nó nữa.”

Pond không trả lời. Cậu chỉ vươn tay qua bàn, đặt nhẹ bàn tay lên tập tài liệu mà Phuwin đang giữ. Sự ấm áp từ lòng bàn tay ấy truyền sang khiến Phuwin sững lại trong một khoảnh khắc.

“Vậy thì cố gắng hết sức đi,” Pond nói, “để sau này cậu không hối hận.”

---

Những ngày sau đó, Phuwin lao đầu vào việc học không chút ngơi nghỉ. Lịch trình của cậu kín đặc:

Sáng đến trường.

Trưa ôn luyện tiếng Anh và viết bài luận.

Chiều làm đề thi thử.

Tối đến thư viện, ngồi đến tận khi đóng cửa.

Cậu gần như sống nhờ vào cà phê và mì gói, nhưng ánh mắt vẫn luôn ánh lên sự quyết tâm.

Pond âm thầm để ý từng thay đổi nhỏ ở Phuwin. Những buổi trưa cậu mang thêm một hộp cơm cho Phuwin với lý do “Mua dư”, dù ai cũng biết cậu cố tình làm vậy. Cậu để ý thấy mắt Phuwin thâm quầng hơn nhưng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng kéo cậu ra khỏi thư viện vào giờ giải lao, ép cậu đi dạo quanh sân trường để “giảm stress.”

Joong và Dunk cũng không đứng ngoài cuộc. Joong, tuy ngoài mặt hay trêu chọc, nhưng lại âm thầm mua tặng Phuwin một quyển sách luyện đề tiếng Anh cực kỳ hiếm. Còn Dunk, dù luôn bận rộn với các bản vẽ thiết kế, vẫn dành thời gian giúp Phuwin chỉnh sửa bài luận, vì cậu giỏi viết lách hơn cả nhóm.

“Cậu có biết bài luận của cậu thiếu gì không?” Dunk hỏi trong một lần họ ngồi tại quán cà phê.

“Thiếu gì?”

“Cảm xúc,” Dunk trả lời. “Cậu viết rất logic, nhưng bài luận về giấc mơ không chỉ cần lý trí. Nó cần một chút… nhiệt huyết, và cả nỗi sợ nữa. Hãy để người đọc thấy cậu là con người thật, chứ không phải một cỗ máy săn học bổng.”

Lời nói ấy khiến Phuwin im lặng hồi lâu. Đêm hôm đó, cậu mở lại bài luận và viết thêm một đoạn mà trước đây cậu từng ngần ngại:

“Tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có. Tôi không có hậu thuẫn tài chính hay những đặc quyền. Điều duy nhất tôi có là khát khao được vươn xa, để chứng minh rằng hoàn cảnh không thể định nghĩa con người tôi. Nếu nhận được học bổng này, tôi sẽ không chỉ biến giấc mơ thành hiện thực mà còn chứng minh rằng sự nỗ lực có thể thay đổi cả một cuộc đời.”

---

Dù cả hai đều bận rộn, nhưng khoảng cách giữa Phuwin và Pond không hề xa cách hơn trái lại, nó trở nên sâu sắc hơn. Pond không nói nhiều, nhưng những hành động nhỏ của cậu đều ẩn chứa sự quan tâm. Đôi khi chỉ là một ly cà phê nóng đặt lên bàn Phuwin vào sáng sớm, hay một mảnh giấy ghi chú ngắn gọn:

“Đừng quên ăn trưa.”

Một tối nọ, khi cả hai ngồi ngoài sân trường dưới bầu trời đầy sao, Phuwin bất chợt hỏi:

“Pond, cậu có bao giờ hối hận vì chọn Y khoa mà không phải bóng rổ không?”

Pond ngẫm nghĩ một lúc. “Có những ngày mình tự hỏi điều đó. Nhưng rồi mình nhận ra, đam mê không phải lúc nào cũng là thứ mình sẽ gắn bó lâu dài. Đôi khi, mục tiêu lớn hơn nằm ở chỗ mình có thể làm được gì cho người khác.”

“Còn mình thì chỉ đang ích kỷ theo đuổi giấc mơ cá nhân,” Phuwin lẩm bẩm.

Pond liếc nhìn cậu. “Không đâu. Theo đuổi ước mơ của bản thân không bao giờ là ích kỷ cả.”

Họ im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió thổi qua hàng cây và ánh sao lấp lánh phía trên.

“Nhưng nếu mình đi… mọi thứ sẽ thay đổi.” Phuwin khẽ nói.

Pond nhìn thẳng vào cậu. “Cậu đi vì giấc mơ, không phải vì trốn tránh ai đó. Nếu là người thực sự quan trọng, cậu sẽ không đánh mất đâu.”

Lời nói ấy khiến Phuwin thấy lòng nhẹ hơn.

Ngày công bố kết quả học bổng đến gần hơn bao giờ hết. Phuwin gần như không ngủ được vào đêm trước ngày nhận kết quả.

Sáng hôm sau, cậu đăng nhập vào trang web trường đại học với đôi tay run rẩy. Pond ngồi cạnh cậu trong thư viện nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ theo dõi từng hành động của Phuwin.

Khi dòng chữ “CHÚC MỪNG BẠN ĐÃ ĐẠT HỌC BỔNG TOÀN PHẦN” hiện lên trên màn hình, Phuwin chết lặng trong vài giây trước khi vỡ òa.

“Pond! Mình làm được rồi!”

Cậu lao vào ôm chầm lấy Pond trong phút chốc quên mất mọi thứ xung quanh. Pond hơi sững người nhưng rồi cũng vỗ nhẹ lên lưng Phuwin, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi cậu.

“Biết mà. Mình đã nói cậu làm được mà.”

---

Cơn gió nhẹ cuối mùa thu thổi qua sân trường, cuốn theo những chiếc lá khô lạo xạo dưới chân người qua lại. Sân trường Bangkok High School trở nên yên tĩnh hơn thường ngày, như đang chậm rãi đếm ngược từng ngày trước khi một điều gì đó thay đổi mãi mãi.

Phuwin đứng bên cửa sổ lớp học, ánh mắt nhìn xa xăm ra sân bóng rổ nơi vài học sinh đang ném bóng giữa trưa. Từ trên cao, cậu có thể thấy bóng một người quen thuộc trên sân Pond, người vẫn luôn ở đó, nhưng giờ đây giữa họ lại tồn tại một khoảng cách vô hình, dẫu chẳng ai nói ra.

Trong tay Phuwin là bức thư xác nhận học bổng toàn phần từ trường đại học mơ ước ở nước ngoài. Một mảnh giấy nhỏ nhưng nặng trĩu cả một giấc mơ mà cậu đã theo đuổi suốt nhiều năm. Cậu siết nhẹ mép giấy, mắt không rời hình bóng Pond dưới sân.

“Mình đã đạt được ước mơ, nhưng… sao tim mình lại nặng thế này?”

Giờ ăn trưa hôm đó, cả nhóm ngồi quanh bàn ăn trong căn tin. Joong và Dunk đang thao thao bàn luận về bộ sưu tập thời trang mà Dunk đang thiết kế, còn Joong thì cười phá lên khi Dunk nghiêm túc nói sẽ cho cậu làm người mẫu đầu tiên.

Pond ngồi đối diện Phuwin, đôi đũa gõ nhịp nhẹ lên thành khay thức ăn. Cậu không nói gì, nhưng Phuwin cảm nhận được ánh mắt cậu ấy thỉnh thoảng lại liếc sang mình.

“Ê, Phuwin!” Joong đột ngột cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. “Vậy là cậu đậu học bổng rồi hả? Tuyệt thật đấy!”

“Ừ…” Phuwin cười nhẹ, “cũng nhờ tụi cậu giúp đỡ trong thời gian qua.”

“Trời ơi, thế mà cậu cứ giấu tụi mình! May mà Pond nói cho tụi mình biết kịp lúc.” Joong cười phá lên, không hề nhận ra không khí giữa Phuwin và Pond trở nên hơi căng thẳng sau câu nói đó.

Dunk thì tinh tế hơn. Cậu đẩy nhẹ hộp sữa về phía Phuwin và nói: “Cậu xứng đáng mà. Nhưng… sắp đi rồi, có dự định gì trước khi bay không?”

Câu hỏi ấy khiến cả nhóm im lặng. Thời gian như ngừng lại trong vài giây khi tất cả đều nhận ra Phuwin sắp rời đi thật rồi.

“Ờ… mình cũng chưa nghĩ tới,” Phuwin lúng túng đáp. “Có lẽ… tổ chức một buổi chia tay nhỏ?”

“Chia tay á? Làm lớn luôn đi!” Joong hô hào.

“Cậu làm như đây là tiệc cưới không bằng,” Dunk cười mỉm.

Pond im lặng từ nãy giờ, chỉ chăm chú nhìn Phuwin. Sau một lúc, cậu mới cất giọng trầm đều:

“Chúng ta nên leo núi lần nữa.”

Cả ba người còn lại đều sững lại.

“Leo núi? Ý cậu là trở lại chỗ cũ á?” Phuwin hỏi, nửa bất ngờ nửa xúc động.

“Ừ. Chuyến leo núi đầu tiên tụi mình đã có quá nhiều kỷ niệm. Nên nếu đây là lần cuối đi chung trước khi cậu rời đi, thì đó là nơi thích hợp nhất.”

Joong và Dunk cùng nhìn nhau rồi gật đầu.

“Ý tưởng hay đấy!”

Phuwin cười, nhưng trong lòng lại nghèn nghẹn. Cậu liếc nhìn Pond và tự hỏi: “Cậu ấy nói là chuyến đi cuối cùng. Nghe đau lòng thật.”

Một tuần sau đó, bốn người có mặt tại chân núi nơi họ từng cùng nhau leo lên lần đầu tiên. Cảnh vật vẫn vậy, con đường mòn phủ đầy rêu xanh, tiếng chim hót vang vọng qua tán cây cao, nhưng không khí lại hoàn toàn khác.

Joong và Dunk vẫn tranh cãi ầm ĩ về việc ai sẽ mang lều trại, khiến không khí bớt căng thẳng hơn. Phuwin thỉnh thoảng quay sang nhìn Pond, nhưng cậu ấy chỉ im lặng leo núi, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt thì sâu thẳm hơn mọi khi.

Khi đến điểm cắm trại, trời đã bắt đầu chuyển chiều, nắng nhạt dần phía đường chân trời. Joong và Dunk loay hoay dựng lều, còn Phuwin và Pond ngồi cách đó không xa, mắt hướng về thung lũng mờ sương bên dưới.

“Cậu nhớ không? Lần trước cậu suýt lăn xuống dốc chỗ kia,” Pond nói, chỉ về phía bờ dốc gần đó.

Phuwin cười khẽ. “Nhớ chứ. Lúc đó nếu không có cậu chắc mình tiêu rồi.”

“Lần này thì cẩn thận hơn đi,” Pond đáp, nhưng giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Cả hai im lặng, gió thổi nhè nhẹ làm tán cây kêu xào xạc.

“Pond,” Phuwin lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng, “mình có thể hỏi cậu một câu không?”

Pond vẫn giữ ánh mắt hướng về phía xa, nơi bầu trời đang nhuộm sắc hoàng hôn rực rỡ. Ánh cam vàng hòa vào những đám mây bồng bềnh, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở.

“Ừ, cậu hỏi đi.”

Phuwin siết chặt hai bàn tay đặt trên đầu gối, như thể đang gom hết can đảm để nói ra điều mà cậu đã giữ trong lòng suốt thời gian qua.

“Nếu… nếu cậu là mình, cậu có chọn đi không?”

Pond hơi khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Phuwin, đôi mắt trầm lặng nhưng ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.

“Mình không phải cậu,” cậu đáp chậm rãi, “nên mình không thể trả lời thay cậu được.”

Phuwin cắn môi, mắt cụp xuống. “Mình biết. Nhưng…” Cậu hít sâu một hơi. “Cậu có từng nghĩ… nếu mình đi rồi, mọi thứ giữa tụi mình sẽ thay đổi không?”

Lần này, Pond không trả lời ngay. Gió trên đỉnh núi thổi mạnh hơn, mang theo mùi cỏ cây tươi mát và hơi lạnh của chiều muộn.

“Phuwin,” cuối cùng Pond lên tiếng, giọng cậu trầm ấm nhưng chắc chắn. “Mình tin rằng khoảng cách không phải thứ khiến con người ta xa nhau. Chỉ có lòng người mới thay đổi.”

Phuwin ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Pond đang nhìn mình một ánh nhìn sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cậu.

“Mình không sợ khoảng cách,” Pond tiếp tục, “mình chỉ sợ cậu tự ép bản thân phải quên đi điều gì đó vì nghĩ rằng nó sẽ khó giữ lại.”

Tim Phuwin đập mạnh. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng Joong và Dunk từ phía xa đã chạy lại, cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Xong lều rồi!” Joong tuyên bố, tay vung vẩy đèn pin. “Giờ là lúc ăn uống thôi! Mình đói sắp xỉu rồi đây.”

Dunk chỉ cười nhẹ, nhưng cũng nhanh chóng giục: “Nên nấu ăn trước khi trời tối hẳn.”

Phuwin liếc nhìn Pond lần nữa, như muốn tìm kiếm thêm điều gì đó trong ánh mắt cậu ấy. Nhưng Pond chỉ đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi nói:

“Đi thôi. Nếu không Joong sẽ ăn hết phần cậu đấy.”

Phuwin bật cười, đứng lên theo. Câu chuyện ban nãy bị bỏ lửng, nhưng trong lòng cậu lại dần có câu trả lời cho chính mình.

Lửa bập bùng cháy giữa khoảng trống nhỏ giữa khu cắm trại, tỏa ra hơi ấm xua tan cái lạnh về đêm. Cả nhóm ngồi quây quần quanh đống lửa, đồ ăn nướng trên xiên tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Joong vừa nhai đùi gà vừa luyên thuyên kể chuyện cười, thỉnh thoảng lại bị Dunk vỗ vai nhắc nhở vì cười quá to. Phuwin lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác như mọi thứ vẫn bình thường, như thể cậu chưa bao giờ nhận được bức thư thông báo du học ấy.

Nhưng sâu bên trong, cậu biết… đây là một trong những lần cuối cùng họ được bên nhau như thế này.

Pond ngồi bên cạnh, không nói gì nhiều nhưng thỉnh thoảng lại đưa chai nước cho Phuwin, hoặc nhắc nhở cậu không được ngồi quá gần lửa.

Phuwin chợt quay sang nhìn Pond, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy nghiêm túc: “Pond, cậu có muốn hỏi mình điều gì không?”

Pond hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột ấy. Cậu đặt chai nước xuống đất, mắt nhìn thẳng vào Phuwin.

“Nếu mình hỏi cậu… cậu có hối hận không?” Pond chậm rãi nói, “cậu sẽ trả lời thế nào?”

Phuwin sững lại. Cậu nhìn ngọn lửa cháy rực rỡ trước mặt, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cậu, lập lòe như chính tâm trạng của cậu lúc này.

“Hối hận vì đã cố gắng giành lấy học bổng ư?” Cậu lắc đầu. “Không, mình không hối hận.”

Pond gật nhẹ, như thể đã đoán trước câu trả lời ấy. Nhưng Phuwin lại tiếp tục nói, giọng nhỏ dần:

“Nhưng nếu hỏi mình có hối hận vì phải rời xa nơi này không… thì mình không chắc.”

Pond không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Phuwin, như đang đợi cậu nói tiếp.

“Mình đã quen với việc có các cậu bên cạnh,” Phuwin thở dài, “quen với việc nhìn cậu trên sân bóng rổ, nghe Joong cằn nhằn, nhìn Dunk vẽ vời… và giờ nghĩ đến chuyện phải rời xa tất cả, mình cảm thấy…”

Cậu ngập ngừng, nhưng Pond đã tiếp lời thay cậu.

“Thấy sợ?”

Phuwin chậm rãi gật đầu. “Ừ. Thấy sợ.”

Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây và tiếng lửa cháy lách tách.

Cuối cùng, Pond khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ nhưng không có vẻ giễu cợt.

“Vậy thì đừng sợ.”

Phuwin ngạc nhiên nhìn cậu. “Hả?”

Pond nghiêng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh trải dài bất tận.

“Vì dù cậu có đi bao xa, thì vẫn có một người chờ cậu quay về.”

Tim Phuwin nhảy lên một nhịp. Cậu không biết Pond có ý gì khi nói “một người,” nhưng ánh mắt cậu ấy lúc này đủ để khiến tim cậu đập loạn.

Joong đột nhiên lên tiếng, kéo cả hai trở lại thực tại.

“Này, hai cậu thì thầm gì đấy? Chia sẻ với cả nhóm đi chứ!”

Phuwin bật cười, né tránh ánh mắt dò xét của Joong. “Không có gì đâu.”

Dunk chỉ liếc nhìn hai người một chút rồi mỉm cười. “Thôi, ăn nhanh rồi đi ngủ. Mai còn leo xuống núi nữa.”

Cả nhóm tiếp tục trò chuyện, nhưng trong lòng Phuwin, những lời của Pond vẫn văng vẳng không ngừng.

Đêm khuya, khi tất cả đã ngủ, Phuwin vẫn ngồi trước lều, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Bên cạnh cậu, Pond cũng đang im lặng nhìn trời.

Không ai nói gì, nhưng giữa họ có một sự thấu hiểu không cần lời nói.

Phuwin đưa tay lên cổ, chạm vào sợi dây chuyền nhỏ mà cậu luôn đeo một món đồ không quá giá trị nhưng có ý nghĩa quan trọng với cậu.

Pond nhìn cậu, rồi nhẹ giọng nói:

“Khi nào cậu quay về, tụi mình lại leo núi lần nữa.”

Phuwin nhìn Pond thật lâu, rồi mỉm cười. “Ừ. Nhất định rồi.”

Trên bầu trời, một ngôi sao băng lướt qua, để lại một vệt sáng mờ nhạt.

Dù tương lai có ra sao, họ vẫn có một lời hứa không cần nói thành lời.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com