chap 11
Sáng hôm sau khi Pavel tỉnh dậy thì đồng hồ cũng đã điểm 9h , ngước mặt nhìn người đang ôm mình trong lòng mà ngủ say, anh mơ hồ như bản thân mình đang mơ vậy, trước anh không dám nghĩ, khi anh biết cậu cũng yêu mình lại càng không dám nghĩ, thế mà bây giờ đã thành hiện thực Pooh yêu anh, thuộc về anh, anh mong như Pooh nói nếu là mơ cho anh mãi vậy được không. Cứ mãi mê ngắm người trước mặt Pavel chẳng hay Pooh đã tỉnh từ lúc nào để khi ánh mắt cả hai nhìn nhau anh mới bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy chuẩn bị vào nhà vệ sinh, nhưng Pooh đã nhanh tay hơn kéo anh lại
"Sao thế, không ngắm nữa à"
"Ai...ai ngắm ai"
"Ngại sao? Trên người anh chỗ nào em chưa thấy, trên người em chỗ nào anh chưa ngắm"
"Vô sỉ"
"Phải phải, em vô sỉ, em vô sỉ mới có được anh"
".." anh bị cậu ghẹo đến đỏ mặt tía tai mà chẳng thể làm gì , giận dỗi xoay lưng về phía cậu
"Thôi nào mèo ngoan đừng giận nhé , em bế vào vệ sinh có chịu không"
"Ưm"
Nhận được câu trả lời cậu liền bế anh vào vệ sinh, nhưng chẳng hiểu họ vệ sinh kiểu gì cả hai tiếng sau mới chịu ra, sau khi áo quần tươm tất rồi, Pavel một mạch ra xe, chẳng thèm chờ cậu, khuôn mặt bày ra vẻ hờn suốt cả quãng đường
_______________
Chiếc Rolls-Royce Droptail đắt đỏ nhất đậu trước cửa HALFSAVAGE , khiến bao con mắt trầm trọng có, ngưỡng mộ có, ganh ghét có. Pooh nhanh chóng xuống xe duy chuyển qua phía ghế phụ bên phải ga lăng mở cửa cho Pavel
"Nào nhớ em dặn đấy , tí em mua em đồ ăn sáng gửi lên cho anh, nay em có họp nên không ăn trưa với anh được, rũ P'Nut cùng ăn, không được nhịn, chiều em qua đón"
"Biết rồi, em nói suốt chặng rồi đó" anh cau mày khó chịu với cậu, trả lời với giọng phụng phịu
Chụt
Cậu tiến lại ôm eo rồi hôn lên trán anh một cái coi như lời tạm biệt
"Thế em đi nhá, nào lên trên đi, đây bụi lắm" cậu đưa anh tới cửa công ty mở sẵn cửa chỉ chờ anh bước vào thôi đấy
"Được rồi, đi đi kẻo trễ "
"Tuân lệnh" cậu cười hề hề rồi rời đi nhưng không quên vẫy tay tạm biệt anh
Khi thấy xe đã khuất bóng thì anh mới bước vào công ty, bây giờ bao nhiêu con mắt há hốc mồm đang nhìn anh, kiểu như anh là sinh vật hiếm vậy, Nut từ xa bước lại gằng giọng mọi trật tự trở về như cũ ai làm việc nấy , giờ chả biết anh là chủ tịch hay y mới là chủ tịch nữa
"Sao? Happy rồi đúng không?"
"Ý gì?" Anh liếc y một cái tỏ sự bực nhọc rồi bỏ đi một nước một
_________
Tầm 15p sau khi anh đã yên vị một lúc thì một nhân viên gõ cửa bước vào
"Dạ thưa sếp, đây là bữa sáng mà cậu Krittin nhờ tôi mang lên cho ngài" cô gái nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn lên bàn, anh chỉ gật đầu nhẹ, cô ấy biết ý liền rời khỏi. Anh mở túi ra nhẹ nhàng mỉm cười vì bên trong toàn món anh thích, từ tốn thưởng thức món ăn được chuẩn bị sẵn
__________________
Cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ một mạch chạy thẳng đến công ty
"Ôi chao xem ai đến kia"
"Sao , dạo này ổn không"
"Tao tưởng mày chết bờ chết bụi ở đâu rồi "
"Haha sao chết được "
"Sao trông happy thế kia, đem chàng về dinh được rồi à"
"Đâu nhanh vậy, nhưng anh ấy cho tao cơ hội rồi"
"Vậy thì tốt quá"
Cả hai vừa đi vừa trò đùa vui vẻ mà chẳng để ý để một người đang lửa giận bừng bừng khi nghe họ nói về vấn đề đó
"PAVEL PHOOM ANH CÓ TƯ CÁCH GÌ MÀ GIÀNH POOH VỚI TÔI, RÕ RÀNG, RÕ RÀNG ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI TRƯỚC MÀ! ANH LÀ KẺ BỊ BỎ RƠI LẤY GÌ MÀ ĐÒI ĐẤU VỚI TÔI. TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG BỎ QUA ĐÂU" ả nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng câu từng chữ vô cùng đanh đá chua ngoa
_____________________
Sau một ngày làm việc bù đầu khi một thời gian dài không quan tâm tới, Pooh hoàn toàn kiệt quệ năng lượng, muốn nhanh chóng tới gặp bé mèo thôi, nhưng về bước ra khỏi cửa công ty đã bị Linn chặng đường
"Pooh! Nói rõ đi"
"Tớ nghĩ mình không còn gì mà mập mờ để rõ nữa cả"
"Ý cậu là sao? Tình cảm bao nhiêu năm của tớ cứ vậy mà thành khói bay à"
"Linn! Tớ không bắt, cũng không ép cậu chờ tớ, hôm đó tớ cũng đã quá rõ ràng rồi. Được muốn bây giờ rõ ràng đúng không Pooh Krittin chỉ yêu duy nhất Pavel Phoom. Đủ rõ ràng với cậu rồi đó " vừa dứt câu ả nhanh chóng tiến lại kéo cậu vào nụ hôn sâu, còn càng quấy cầm tay cậu sờ soạng khắp người của ả, ban đầu vì bất ngờ, cậu không kịp phản ứng, nhưng khoảnh khắc cậu phản ứng được cũng chính là khoảnh khắc anh chứng kiến được, tiếng rơi vỡ đồ đồ ăn , cùng tiến bước đi vội vàng của anh khiến cậu hoảng sợ vô cùng, dùng lực đẩy mạnh ả ra sau đó văng lại một câu đuổi việc rồi nhanh chóng đuổi theo anh
--------------------
Hôm nay anh cố tình tan ca sớm đến đón cậu, để tạo bất ngờ cho cậu coi như là khởi đầu ngày đầu hẹn hò nhưng người nhận được món quà to bự lại là anh. Khoảnh khắc anh chứng kiến được khiến tim anh lần nữa vỡ vụn, khiến anh nghĩ bản thân đã đặt lầm một lần nữa, khiến anh thật sự nghĩ rằng bản thân không còn xứng với hai từ "tình yêu" anh đánh rời hộp quà đã chuẩn bị, vội vàng rời khỏi nơi đó, anh đã nghĩ nếu ở thêm 1 giây chắc chắn anh không kìm được mà sẽ gục xuống cho coi
---------------------
"Buông ra"
"Không, em không buôn, xin anh đấy"
"Pooh!!! Buông tha tôi đi, coi như tôi xin cậu"
"Không Pavel anh đừng nói vậy, không có anh em sống không nỗi mất"
"Cậu sống chết liên quan gì tới tôi, đi kêu cô ta lo cho cậu đi, ha..hay quá nhỉ, hôm trước khiến tôi lo sốt vó đi tìm cậu, tối thì lại hành hạ tôi ra bả, sảng khoái rồi thì sáng lại tìm cô người yêu bé nhỏ tình tứ làm chuyện không biết xấu hổ đó trước cổng công ty, nếu ham muốn quá thì tìm chỗ như nhà vệ sinh đấy mà làm, kẻo làm bẩn mắt người khác"
"Anh chửi em , đánh em bao nhiêu cũng được, nhưng em xin anh tin em, thật sự là em bị bất ngờ. Em thề , em với cô ta chả là gì của nhau cả Pavel à tin em đi anh"
"Tin cậu?? Tin cậu nữa tôi sẽ là thần đần!! Buôn " anh hất mạnh cậu ra khiến cậu không giữ được thăng bằng loạng choạng bước lùi vài bước
"Đừng để tôi gặp lại cậu! Tôi gặp cậu ở đâu tôi đánh cậu chết ở đó " anh vội bắt một taxi nhanh chóng rời đi. Cậu chỉ có thể đứng đó nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa sáng còn ân ái cười nói, bây giờ lại thành ra như vậy, cậu không biết phải như thế nào nữa
Reng reng
"Alo ạ" cậu sụt sùi trả lời
"Pooh em khóc sao?" Pete đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên, vừa lúc trưa còn hí hửng kể đã làm lành với Pavel sao bây giờ thành ra thế này
"Anh hai..."
"Pu Pu ngoan, về lại công ty có gì nói với anh"
"Dạ"
_____________
"Chuyện là vậy ạ" cậu vừa kể lại toàn bộ cho Pete nghe, nước mắt nước mũi tèm lem
"Để anh, giờ về nhà đi, mai xong"
"Nhưng anh ..Anh Pavel"
"Yên tâm"
_________
Hôm nay là chủ nhật nên anh sẽ không đến công ty, đang định nhăm nhi li cà phê cùng bữa sáng thơm phức rồi ngồi xem tivi, trên chiếc màn hình lớn là tin tức chiều hôm qua trước cửa công ty Pooh , anh định chuyển kênh thì tiếng MC vang lên
MC: tiểu thư Linn vốn là một tiểu thư đài các, danh giá, cùng với profile khủng ấy vậy tôi không thể ngờ. Cô ấy bất chấp cưỡng bức thiếu gia Krittin trước cửa công ty, một hành động hết sức thô tục. Mới đây, cả gia tộc ấy đã nhanh chóng phá sản đến mức tuyệt đường, vốn cũng có chút ảnh hưởng nghĩ rằng bản thân sẽ được giúp đỡ những tình huống vậy không ngờ , người tiểu thư đắc tội lại là nhị thiếu Krittin, để lấy lại danh dự cho bản thân, cũng như minh oan với người yêu, lần này thiếu gia thật sự triệt đường sống gia tộc ấy, phút chốc cả gia tộc đã bị xoá sổ, hiện tại các thành viên không rõ tung tích, tiểu thư Linn vì cú sốc này mà đã tự tử. Chúng tôi vẫn còn đang điều tra sẽ cập nhật thêm ở những ngày sau ạ
Anh nghe xong chỉ biết há hốc mồm, không tin vào những gì mình nghe được từ tivi phát ra
"P'Pavel" cậu từ ngoàI bước vào, khoanh tay dựa nhẹ vào cửa
"Ai cho mày tới đây "
"Em vì anh làm tới vậy, anh vẫn không tin em ạ"
"Ai mượn mày làm! Tao không kêu, cũng không cần" cậu không nói gì từ từ tiến lại chỗ anh
"Đứng yên ai cho qua"
"Anh...anh có bao giờ từng tha thứ cho em chưa ạ...em biết vì em anh mới có cảm giác không an toàn như vậy.. nhưng em làm đủ mọi cách rồi. Nếu anh không thể tha thứ cho em, anh có thể nói ạ... đừng coi em như một con chó có được không? Đừng kiểu thích thì gọi đến, chơi đùa đã rồi lại vứt một xó. Mọi thứ em làm chỉ mong đổi lại từ anh một cái quay đầu, mà giờ em nghĩ em mơ xa xỉ rồi. Nếu anh đã chán em đến vậy thì em cũng không xuất hiện trước mặt anh làm anh càng ghét em thêm, Pavel..cảm ơn anh thời gian qua đã chấp nhận cho em bên anh như vậy...em hạnh phúc lắm... và Pavel tạm biệt anh"
Nói rồi cậu rời đi, anh vẫn đứng đơ ra đó cố gắng tiêu hoá hết những gì cậu nói, khi nhận ra vấn đề, anh vội đuổi theo, nhưng chẳng thấy bóng cậu rồi.. thật sự lần này là anh quá đáng rồi sao? Pooh đi thật rồi sao?
"Pooh...em đâu rồi" anh chỉ biết đứng trước cửa ngó qua ngó lại tìm bóng dáng của cậu mà anh chẳng thấy nữa rồi... thật sự cậu rời đi bỏ lại anh rồi sao? Thật sự lần này cậu không cần anh nữa rồi sao ...cho anh quay về 10 phút trước đi có được không.. nhưng trên đời này làm gì có nếu như nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com