Chương 1: Trại Huấn Luyện.
Tác giả: Đợi tôi beta nốt mấy chương rồi ra tiếp nhe...
...
"Kevin!" Ryoma bật dậy khỏi chiếc ghế dài, trong đôi mắt mèo tràn ngập vẻ kinh hãi.
Đây là đâu?
Bất chợt, đầu cậu bắt đầu ong ong từng đợt, ký ức chậm rãi thấm vào não bộ như kim đâm suýt làm cậu chết vì đau đớn. Một nguồn tin tức như lũ cuộn về.
Ryoma dần lấy lại hô hấp, cậu biết rằng bây giờ bản thân đã trở về lại lúc sơ trung, khi kết thúc chuyến đi Mỹ. Nhưng chuyện quái gì...? Chả phải cậu đã chết rồi sao? Đột nhiên một thứ loé lên trong đầu, Ryoma bật người dậy, chạy đến sân tennis.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì...
Quả tennis cuối cùng. Đúng kịch bản rồi!
Ryoma vừa chạy vừa cúi thấp người lụm một viên đá. "Phập!" Cậu ném viên đá vào trái banh tennis chuẩn xác, khiến trái banh bay lên. Ryoma lấy vợt ra, nhẹ nhàng đỡ lấy trái banh rồi cầm trong tay.
"Chào."
"Echizen Ryoma!?" Kikumura ngạc nhiên kêu lên.
Ôi chao, các tiền bối trẻ tuổi. Nếu ở tương lai thì hẳn đã lâu rồi cậu không gặp mọi người.
"Lâu rồi không gặp mọi người-"
"Cậu sao lại đến được đây?" Momoshiro nói bằng giọng hằn học, mắt dấy lên tia phòng bị khác thường.
Thiếu niên tóc xanh lập tức ngơ ngẩn ra, không hiểu vì gì.
"Xác suất cậu ta đến là: 0,1%" Inui đẩy kính, lạnh giọng cất lời.
"..."
Ryoma không rõ tình huống gì nhưng cậu cảm nhận được, mấy vị tiền bối này rất cư xử rất khác, ít nhất là không giống tiền bối nhà của mình ngày xưa cho lắm. Cậu tự tin mình nhớ rõ những ký ức tươi đẹp ngày xưa.
Mà, để tính sao vậy...
"Koshimae!" Một thằng nhóc tóc đỏ lao nhanh như gió tới chỗ cậu, nhảy lên người cậu, ôm như một con gấu Koala.
Thằng này là... Kintaro Toyama? Cái tên nhóc phiền toái lúc nhỏ bị bệnh tăng động lớn lên vẫn trị không hết. Cả hai đã đấu với nhau rất nhiều, và đương nhiên rất ít lần Ryoma thua trận, phải, rất ít. Nói chung là cậu vô cùng hoài niệm.
Ryoma mỉm cười dịu dàng quẳng Kintaro khỏi người. Mặt đầy ý cười nhìn thoáng qua đám người trong sân. Gì đây gì đây, cậu có cảm nhận địch ý từ khắp nơi.
Trong một số thứ cậu đã học, có vài cái liên quan tới thuyết thời không, về vũ trụ song song. Tuy nhiên, giả thuyết là giả thuyết. Cậu vẫn chưa chắc chắn được những gì nhưng Ryoma tin đây không phải "quá khứ thật sự" của mình.
Có lẽ là một thế giới song song.
Trực giác sắc bén của Ryoma luôn tốt và cậu tin chính mình. Vậy nên cậu sẽ giữ khoảng cách, tránh xa tất cả để thăm dò... Ngoại trừ Kintaro (quá ngốc để thăm dò).
"Chúng ta đi thôi!" Kintaro mắt nồng đậm chiến ý nhìn cậu nói.
"Bộ cậu gặp tớ là chỉ muốn thế thôi?" Ryoma thở dài. Với năng lực cậu bây giờ thì cậu đang bắt nạt Kintaro đấy.
Một tiếng nói đầy bệnh hoạn (Ryoma thấy vậy) trong loa sân vang lên:
"Các học sinh trung học đều lấy được bóng nhỉ? Vậy bây giờ tôi xin được giải thích nguyên lý hoạt động của trại huấn luyện này."
"Ha ha, huấn luyện viên." Ryoma cười một cách đáng sợ, lão già 2m đó ngày trước ỷ mình cao to mà hiếp đáp cậu, bây giờ cậu có thực lực của mấy năm sau xem ông ta có dám...
"Ở chỗ này có 16 sân, số sân càng nhỏ tay vợt càng mạnh. Mỗi một ngày luyện tập, huấn luyện viên sẽ chia các cậu thành mỗi sân khác nhau và đấu ngẫu nhiên. Người chiến thắng số sân sẽ lớn hơn, người thua cuộc thì sẽ bị chuyển xuống sân dưới."
Như thế giới cũ nhưng cũng có thêm vài ba cách để tăng cấp mà khỏi cần đấu ngẫu nhiên. Ryoma thầm nghĩ.
"Tất cả học sinh cao trung nào không lấy được bóng mời ra về. Hết."
Khi tiếng loa vừa kết thúc, một tên tóc vàng cao trung to tiếng chỉ vào Kintaro:
"Này thằng nhóc kia! Một người chỉ có một quả bóng thôi!"
"Ai ra luật như vậy?" Ryoma lập tức đứng chắn trước Kintaro.
"Đúng vậy! Ai nhặt được thì của người đó!" Kintaro ôm một đống banh tennis phối hợp trốn sau tấm lưng nhỏ của Ryoma, nhô đầu ra líu ríu nói.
"Ha ha! Tệ quá! Chịu thua đi!" Kirihara cười phá lên.
"Đừng lên mặt khi mày chỉ có một quả bóng! Nó đéo liên quan gì đến tennis cả! Hãy giải quyết nó bằng một trận đấu đi." Sasabe.
"Chẳng biết lúc nào để dừng lại... " Inui đẩy kính thấp giọng nói.
"Này, mày, thằng bốn mắt kia! Tao sẽ đấu với mày để lấy bóng!" Dường như gã cao trung Sasabe nghe được Inui nói gì mà cầm cây vợt chỉ thẳng anh.
Nhưng ở đây quá nhiều "bốn mắt".
"Hửm?" Tezuka tạm thời bỏ qua Ryoma hành động kì lạ, nghi hoặc hửm một tiếng.
"Chờ đã, Tezuka, hắn đang nói tôi."
"Không phải đâu, Kute-kun. Hắn ta đang nói với tôi." Lại một thanh niên bốn mắt lên tiếng.
"Bốn mắt là tôi, phải không?"
Inui lặng lẽ tháo mắt kính ra. Kaidoh bó tay:
"Tại sao anh lại tháo mắt kính vậy tiền bối Inui?"
"Nhanh lên, cái đồ-..."
"Xong chưa?" Một tiếng nói đánh gãy câu nói của gã cao trung lúc này.
Ryoma trên mặt từ lúc nào đã xuất hiện thêm chiếc kính tròn. Khoé miệng nhếch lên, mắt mèo đầy ánh khiêu khích. Cậu nghiêng người trên tấm lưới, thái độ cười cợt ngả ngớn nhưng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Echizen? Cậu ta..." Momoshiro ngạc nhiên. Thằng nhóc này lúc trước chơi vợt toàn dùng thủ đoạn, nghe nói đến Mỹ được 1 tháng rồi nhưng sao có thể chơi được bình thường chứ? Ai ở đây cũng đều không phải hạn tầm thường.
"Ấy? Mắt kính của mình... Từ khi nào mà...?" Bên kia, thành viên của Shitenhoji kinh ngạc nhìn cậu.
Ryoma nhanh tay trả kính lại cho cậu ta, còn trả thêm một nụ cười thân thiện:
"Thank you."
"Mồ! Cậu thật xấu tính." Thành viên Shitenhoji đó đỏ mặt uốn éo.
Anh ta vẫn còn nữ tính như ngày nào. Ryoma có chút bất đắc dĩ với anh thanh niên này.
"Lại là mày à? Tránh xa việc của tao ra, thằng nhóc!" Sasabe mất kiên nhẫn rống to.
"Ồ? Ông anh chỉ biết nói bằng lời thôi à? " Ryoma buông lời với thái độ chế giễu đầy kiêu ngạo.
"Sao cơ?! Mày dám...!"
"Sasabe, để tôi đấu với nó." Một thanh niên cao trung đội mũ, nhưng Ryoma vẫn thấy quả đầu trọc lóc của ổng.
"Matsudaira?" Sasabe ngạc nhiên nhìn.
Trận chiến đầu tiên của Ryoma khi đến trại huấn luyện, cứ thế bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com