Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Tập Kích


“Khoan đã Phuwin, chuyện em vừa nói, vị chủ tịch kia của JA có tiếng tăm trong thế giới ngầm ấy…tên thật là gì?”

Dunk Natachai khẽ thấp giọng hỏi lại Phuwin thêm một lần nữa, hai bàn tay hắn đang ghì chặt lấy vô lăng cơ hồ có chút run rẩy, nhưng dường như Phuwin không hề nhận ra sự thay đổi nơi hắn ngay lúc này, mà em sau khi nghe thấy câu hỏi liên quan đến đối tác cũng chỉ buộc miệng đáp lời :

“Joong Archen Aydin.”

Dunk chầm chậm quay đầu hướng về phía cửa sổ bên cạnh tránh để cho Phuwin nhìn thấy dáng vẻ hiện tại trên gương mặt hắn, từng đoạn kí ức đã từng tồn tại trong quá khứ cũng bắt đầu xuất hiện đan xen khi hắn nghe đến cái tên quen thuộc nhưng đầy xa lạ này, càng không thể ngờ tới rằng những gì mà Dunk đang cố gắng quên đi lại từng bước một quay trở lại, ép buộc hắn phải đối diện với hiện thực tàn khốc hắn vẫn luôn trốn tránh.

Joong Archen Aydin. Người đàn ông mang theo đôi mắt đẹp đẽ như chứa đựng cả tấm chân tình dành riêng cho hắn năm đó, Dunk Natachai Boonprasert hận nhất cũng chính là gã.

“P’Dunk, mình xuất phát thôi.”

Phuwin Tangsakyuen chỉ vừa mới dứt lời ngay sau khi đã đề cập đến tên của người đàn ông kia, em thoáng ngẩng đầu lên liền trông thấy dáng vẻ thẫn thờ của Dunk Natachai, từng ngón tay hắn như không khống chế được cảm xúc nên có chút run rẩy mỗi khi bản thân bị kích động. Em chẳng biết giữa Dunk và tên Joong Archen ấy rốt cuộc có mối liên hệ gì với nhau, Phuwin vẫn luôn chọn cách nhất mực tin tưởng ở hắn, Dunk sẽ không bao giờ lừa dối em đâu, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải là thời gian thích hợp để hắn tự mình giải quyết mọi thứ với em thôi.

Vì tránh cho Dunk nhận ra ánh mắt của Phuwin đang nhìn về phía hắn nên em buộc bản thân phải giả vờ như không hề để tâm đến, giữ im lặng khoảng một lúc lâu để hắn có thể bình ổn lại cảm xúc trong lòng mà tiến tới, Book Kasidet ngồi ở ghế sau không nhịn được khẽ vô thức cong khóe môi cười nhẹ, anh đồng ý thừa nhận là giác quan của Phuwin rất nhạy bén, ban nãy khi Dunk nâng mắt nhìn vào cửa kính ô tô hòng muốn quan sát Phuwin xem em có phản ứng gì hay không, em như đoán trước được điều này nên vội thu lại tầm nhìn rồi đánh mắt sang nơi khác, tỏ vẻ không quan tâm đến cảm giác bây giờ của hắn đang tồi tệ ra sao. Book chẳng muốn mở lời dò hỏi về những gì đang diễn ra, tất thảy mọi chuyện anh như nắm chắc trong lòng bàn tay, chuyện năm xưa giữa Dunk và Joong, Phuwin đương nhiên sẽ không biết, nhưng riêng Book Kasidet anh thì biết đó.

Đợi cho đến khi Dunk chậm rãi thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, Phuwin đem lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ đặt lên mu bàn tay to lớn kia của hắn, em xoa xoa vài cái như muốn cố gắng trấn an nơi trái tim không ngừng lay chuyển trong lồng ngực Dunk, nhận được sự quan tâm nhỏ nhoi từ Phuwin khiến hắn bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn hẳn, nhanh chóng gạt bỏ đi hết thảy những chuyện không mấy hạnh phúc cho lắm, Dunk hiện tại chỉ còn mỗi một mình Phuwin ở bên cạnh cùng hắn mà thôi, lời hứa năm nào hắn đã từng dùng để hứa với một người rằng sẽ chăm sóc em thật tốt ở quãng đời sau này, hắn nhất định không quên.

Nửa tiếng đồng hồ cũng dần dần trôi qua, cả hai chiếc xe Ferrari FF màu xám trắng bắt đầu di chuyển hướng đến lộ trình đã được Phuwin bố trí sẵn ngay từ ban đầu, mọi thứ rõ ràng vẫn đang diễn ra vô cùng thuận lợi và không hề gặp phải bất cứ loại trắc trở nào, duy nhất chỉ có một nỗi lo lắng là tuyến đường này vào lúc xế chiều cực kì hoang vắng. Tưởng chừng như sẽ trông thấy vài ba con xế hộp khác đồng hành trên đường nhưng không, càng nghĩ lại càng thêm lạ lẫm, Phuwin bắt đầu nâng cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh hơn, em vội vàng lấy từ trong túi quần ra một khẩu súng lục, đôi đồng tử đen láy cũng bất giác hướng về phía gương chiếu hậu hòng thăm dò tình hình.

“Fourth, ở đằng sau chúng ta có kẻ bám đuôi, em mau nói với Khaotung và Louis chuẩn bị lo liệu đi.”

“Đã rõ.”

Phuwin Tangsakyuen nâng cao cánh tay ra hiệu với Dunk Natachai ở ngay bên cạnh, cùng lúc đó em liền tranh thủ liên lạc với Fourth Nattawat báo cáo tình huống thông qua chiếc tai nghe nhỏ. Nỗi lo lắng trong lòng Phuwin thật sự rất đúng, nó đã xảy ra, sáu người bọn họ bị bám đuôi từ phía sau, chẳng biết là những kẻ theo dõi xuất phát từ tổ chức nào, do ai phái tới, giờ đây bản thân em phải trực chờ xem bên đó có dám tự động thủ trước hay không đã.

Dunk bắt đầu tăng dần tốc độ di chuyển với hi vọng sẽ cắt đuôi được bọn chúng, thấp thoáng đội của Phuwin đã vượt cả chặng đường xa bỏ lại đội của Fourth còn đang dang dở chống chọi, làm sao Fourth có thể quên được rằng Dunk Natachai không những mang theo cái danh sát thủ khét tiếng mà hắn còn là một tay đua chuyên nghiệp không biết ngán ai bao giờ cơ chứ!

“Chết tiệt!”

Fourth Nattawat cảm thấy tức giận liền vung tay đập mạnh vào vô lăng, vạn nhất cậu phải cố gắng bắt cho kịp tốc độ của Dunk Natachai, nơi gương mặt lúc này bỗng dưng trầm xuống hơn hẳn khác so với khi nãy, cậu chỉ lạnh giọng buông ra một câu :

“Hai người thắt dây an toàn cho chắc vào.”

Theo lý thuyết, chiếc Ferrari FF này có khả năng tăng tốc từ 0-100km/h trong 3.7 giây trước khi đạt tới tốc độ cực đại. Mà Fourth Nattawat lại chẳng mảy may để tâm đến điều đó, cậu nhanh chóng di chuyển rồi đánh tay lái theo hướng mà Dunk vừa đi qua, đồng thời tăng nhanh tốc độ di chuyển đạt đến mức cực đại là 335km/h. Khaotung Thanawat cùng Louis Thanawin nhìn đến một màn này cũng không khỏi kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng bản thân đang ở trên trường đua, Fourth chạy xe chẳng khác nào muốn bán luôn cả mạng sống, cả hai người đều thầm cầu nguyện cho bản thân vượt qua được kiếp nạn này, Fourth đích thị chính là quái vật!

Không hổ danh là em trai nhỏ của Dunk Natachai!

Rất nhanh đội của Fourth đã bắt kịp tiến độ cùng với đội của Phuwin, nhưng bởi vì dư âm vẫn còn đọng lại khiến cậu không ngăn cản được tốc độ như mong muốn nên liền vượt qua cả Dunk, Book Kasidet nhìn về hướng chiếc xe vừa vượt qua xe của ba người họ mà thầm cảm thán trong lòng. Fourth Nattawat rất giỏi, dù rằng bản thân cậu rất ít khi có cơ hội sử dụng những chiếc siêu xe như thế này, nhưng biểu hiện hôm nay lại trông có vẻ vô cùng thành thạo, quan trọng hơn hết là việc cậu có khả năng tự chủ được tốc độ di chuyển mà không va chạm với xung quanh, thật là một đứa trẻ hoàn hảo.

“P’Khao, P’Louis, hai người chuẩn bị hành động đi, bọn chúng bắt đầu trước rồi.”

Fourth Nattawat giảm dần tốc độ di chuyển của xe, ngay lúc này đây trên tay Khaotung Thanawat và Louis Thanawin là khẩu súng lục màu đen đã được nạp đạn đầy đủ, nơi cửa kính ô tô thoáng chốc cũng hạ xuống để tiện đường cho hai người dễ dàng hành động. Một tiếng súng từ phía bên kia bắt đầu vang lên, Louis nhanh chóng xác định vị trí rồi vươn tay ra ngoài bắn thẳng vào ngực tên vừa châm ngòi cuộc chiến kia, viên đạn ghim sâu vào ngực trái khiến gã gục ngay tại chỗ. Mỉm cười trong sự chiến thắng, Louis thu tay vào rồi ra tín hiệu cho Khaotung xử lí bên còn lại, y không nhanh không chậm liền nổ tận hai phát súng vào giữa trán hai tên đó. Sai lầm lớn nhất của bọn chúng chính là không được thủ lĩnh đào tạo kĩ càng, chẳng có kẻ nào ngu ngốc đến mức lại vươn cả nửa thân trên nhào ra cửa xe mà cầm súng nhắm tới mục tiêu, vì tỉ lệ mất mạng còn cao hơn tỉ lệ bách phát bách trúng nữa.

“Cứ tưởng đâu là gặp phải đối thủ nặng kí, hóa ra chỉ là bọn nghiệp dư thôi sao.”

Fourth Nattawat không nhịn được liền nở nụ cười thầm khinh thường người đứng sau bọn chúng, tổng cộng bên đó có tận ba tên, nhưng cả ba chắc chắn đều không sống sót nổi sau vài phút đồng hồ rồi, chiếc xe cũng mất đi người lái nên tông trực diện vào cây đèn đường kế bên. Nếu như giữ nguyên hiện trường như thế này thì quả thật có chút không ổn, huống hồ dù sao đây cũng chẳng phải nơi mà bọn họ có quyền lộng hành, vậy giải quyết triệt để xóa đi dấu vết như thế nào nhỉ?

“P’Khaotung, P’Louis, hai người ngồi yên ở đây đợi em một chút.”

Fourth chậm rãi tháo dây an toàn trên người rồi mở cửa xe bước ra ngoài, Dunk cũng theo đó liền dừng xe hạ cửa kính như chờ đợi trò vui sắp sửa xảy ra, cậu tiến đến nheo mắt mỉm cười với hắn, lòng bàn tay chìa ra trước mặt Dunk khẽ nói :

“P’Dunk, anh có mang bật lửa không?”

“Vừa vặn có một cái, anh thừa biết em sẽ bày trò nên đã để sẵn.”

“Ô hổ, anh tinh tế thật á! Fot Fot cảm ơn ạ.”

Fourth Nattawat nhận lấy chiếc bật lửa từ tay Dunk Natachai, cậu nhanh chóng xoay người về lại xe của mình, chiếc ba lô lớn được cậu quăng ngay bên cạnh ghế phó lái giờ đây đã có tác dụng. Louis Thanawin cũng hơi hơi thắc mắc không biết nhóc con ấy mang theo ba lô làm cái gì nữa, cho đến khi thấy cậu cầm lấy mấy chai nước trên tay định bụng xách ra ngoài, Louis như ngầm hiểu được cậu có ý định làm gì rồi.

“Thật đáng tiếc.”

Fourth nhẹ nhàng xoay chiếc bật lửa trong tay, sau đó buông ra một câu nói hờ hững không có lấy sự thương cảm từ sâu trong trái tim, ngọn lửa nhỏ này chỉ trông chốc lát thôi liền sẽ thiêu rụi tất cả, cậu chẳng cần suy nghĩ gì nữa đã thả cả chiếc bật lửa xuống nơi chiếc ô tô đang chứa đựng thân xác của ba kẻ bám đuôi đã bị bắn chết. Mấy chai nước nhỏ ban nãy thật ra chính là xăng, Fourth cũng không nghĩ rằng cậu sẽ phải dùng tới nó nhanh như vậy đâu, chỉ là vừa hay cậu có thể dùng đến nó để xây dựng tình huống giống như là một vụ tai nạn hình thành ngoài ý muốn thôi.

Thân xác khi đã hóa thành tro bụi thì cũng sẽ không có ai nhận ra, nhìn những ngọn lửa bắt đầu bùng phát dữ dội hơn bao trùm cả thân xe khiến Fourth cảm thấy vui vẻ vô cùng, mặc kệ tình hình hiện tại cùng phong cảnh xung quanh có đẹp cách mấy cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa, chơi đùa như thế là quá đủ rồi, cậu cần phải tiếp tục trở về hoàn thành nốt phần nhiệm vụ được giao cùng các anh lớn, nếu thời gian đi quá xa so với dự định ban đầu thì thật xui xẻo.

“Mọi thứ đã hoàn tất, P’Phuwin, anh hài lòng không?”

“Rất hài lòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com