Chương 1: Plerng
Plerng hiểu rất rõ anh trai của cậu. Công bằng mà nói, hai anh em họ rất giống nhau, nên sẽ khá nực cười nếu bảo cậu chẳng hiểu gì về anh trai. Cậu biết rõ Prapai không phải loại người dành cho những mối quan hệ cam kết lâu dài, anh ấy cảm thấy hứng thú hơn với việc thay đổi đối tượng liên tục miễn là anh có hứng thú với người mới và sức hấp dẫn của người cũ đã phai nhạt. Plerng chả có lý do gì để than phiền cả, vì chính cậu cũng sống theo kiểu như vậy. Chỉ đơn giản đó là thứ cậu thấy hợp lý nhất mà thôi, thành thật mà nói, cậu vui vẻ khi cả Prapai và Phan đều có cách đối xử với những mối tình cảm qua đường y như mình. Vậy là ít nhất Plerng sẽ có đồng minh khi mẹ của ba anh em nhấn mạnh đến mười lần mỗi tuần rằng tất cả đều sẽ cần tìm ra người bạn đời sau cuối và ổn định cuộc sống của mình. Prapai là anh cả, anh ấy thường sẽ luôn là người đứng mũi chịu sào khi mẹ khăng khăng răn dạy về chế độ một vợ một chồng, Plerng biết ơn anh về điều đó.
Khi Prapai bắt đầu theo đuổi người đó, cậu thực sự không biết nên nghĩ như nào nữa. Thực ra, cậu biết chính xác những suy nghĩ trong đầu, nhưng tốt nhất là cậu giữ nó cho riêng mình nếu không muốn chọc tức anh trai. Nó sẽ nhanh chóng kết thúc mà thôi, cậu nghĩ, khi biết được cậu trai kia hết lần này đến lần khác từ chối Prapai. Điều đó có thể là lý do khiến anh cả chết mê chết mệt đối phương, nhưng nó sẽ chẳng thể níu kéo sự quan tâm của anh mãi đâu.
Cậu đem điều này đi phàn nàn với Phan, cô bé đáp lại bằng cách cười nhạo cậu, không có sự đồng cảm nào ở đây hết. Mẹ của họ thì vui mừng khôn xiết vì Prapai đang thực sự theo đuổi một người một cách nghiêm túc, rồi quay sang liên tục cằn nhằn Plerng và Phan phải noi theo gương của anh cả, làm cậu muốn bật cười chết đi được. Trước đây, mẹ thường than phiền rằng hai đứa giống anh trai quá còn gì. Cậu cố gắng nói với mẹ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, nhưng chả nhận được sự chú ý nào cả. Đơn giản là bà quá vui mừng trước sự xuất hiện của nhân vật mới này, Sky.
"Nếu cậu bé đó có thể làm cho anh con ngừng lăng chạ bên ngoài, mẹ sẽ cho cậu bé làm con cưng của mẹ luôn." Bà thở dài qua điện thoại với Plerng, người đang sắp bùng nổ đến nơi. Nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, không bao giờ!
Cậu nhàn rỗi chờ đợi "sự điên rồ" này qua đi, như nó được định trước sẽ như vậy. Plerng có chút tò mò muốn biết Sky trông tròn méo ra sao, nhưng lại nghĩ rằng sẽ chẳng cần gặp mặt làm gì cả, vậy nên gạt thắc mắc đó qua một bên. Prapai đến tìm cậu, nhờ cậu làm giúp một món đồ trang sức, đúng là một chuyện lạ hiếm thấy. Plerng chắc chắn đã làm qua một vài món cho Pai nhưng chúng đều không phải được "đặt hàng riêng". Đó chỉ là một cách cậu thể hiện tình yêu với anh trai mình, người thường sẽ cười rạng rỡ khi nhận được món quà và đeo chúng đầy tự hào. Bản vẽ mẫu anh đưa cho cậu nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất đáng yêu, làm cậu thực sự hoài nghi rằng có phải Prapai là người đã vẽ nó không.
Khi cậu đang định moi thêm thông tin từ Prapai, điện thoại của người anh lớn đổ chuông và anh vội nhấc máy ngay lập tức.
"Nhớ anh đúng không, Sky?" Giọng điệu của người anh cả bỗng trở nên ngọt ngào đến mức sởn da gà. Tuy nhiên, Prapai nhanh chóng trở nên sốt sắng lo lắng, làm cho Plerng tự hỏi Sky đã nói gì với anh của cậu vậy. Anh lao ra ngoài ngay lập tức, bỏ lại Plerng với ly rượu trên tay mà không nói gì thêm. Ok, tốt thôi.
Plerng vẫn làm chiếc ghim đó, vì bản thân nó rất đẹp, và vì anh trai cậu đã yêu cầu. Rốt cuộc thì cậu vẫn sẽ giúp đỡ anh chị em hết mình, dù cho trước đó cậu có thể chê bai và lèo nhèo một chút. Khi đang làm dở, cậu chợt nhận ra rõ ràng là chiếc ghim này có thể liên quan đến Sky. Cậu vô cùng hào hứng để đưa nó cho Prapai mà không thể đợi đến ngày hôm sau, chạy ngay đến phòng của anh ngay trước giờ đi ngủ. Cậu bắt gặp Prapai đang ngồi xóa hết những số liên lạc cũ trong điện thoại, điều khiến cậu ngạc nhiên khựng lại trong giây lát. Có lẽ việc này là vì Sky, cậu nghĩ.
"Woah, đây có phải là anh trai quý hóa của em không vậy?" Cậu ngạc nhiên. "Anh tôi đột nhiên biến thành một chàng trai chung tình từ hồi nào đây!", cậu tiếp tục trêu chọc.
"Quay trở lại phòng của em ngay nếu không muốn đánh nhau," Prapai phản pháo lại, trông anh bây giờ giống hệt một chú golden retriever bị kéo tai.
"Vậy... anh không muốn cái này hả?" Cậu giơ cái hộp nhỏ lên vẫy vẫy, cười khúc khích khi thấy mắt Prapai sáng lên.
"Này!" Prapai mắng nhẹ, anh giơ tay ra lấy chiếc hộp nhưng bị cậu rụt lại. Tất nhiên, Plerng chỉ trêu đùa và cuối cùng vẫn đưa nó cho anh. Prapai mở chiếc hộp đầy háo hức và nhìn vào chiếc ghim. Plerng quan sát, cố gắng đoán xem phản ứng của anh trai. Cậu suýt không đứng vững khi Prapai bất ngờ ôm cậu cảm ơn, nhưng không sao, anh trai cậu thích nó là được.
"Nó thật hoàn hảo." Prapai thật sự rạng rỡ vào giây phút này. Cùng lúc Plerng lặng lẽ tăng thêm điểm cộng cho Sky, vì dù sao đi chăng nữa, cậu sẽ luôn ở cùng bên với những con người có thể khiến cho anh trai cậu hạnh phúc như vậy.
Từ đó về sau, Plerng ngày càng cộng thêm nhiều điểm thiện cảm cho cậu bé mà cậu còn chưa gặp mặt lần nào. Bất cứ ai cũng có thể thấy Prapai đang trở nên hạnh phúc hơn qua từng ngày, và cậu biết Sky là người làm nên điều đó. Lúc này, cậu vẫn không để tâm lắm đến việc người anh cả đang ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng sự tò mò về nửa kia đang dần trỗi dậy trong cậu mà không tài nào cản được.
"Anh chỉ muốn gặp người đó thử xem." Cậu than vãn với Phan, người đang hoàn toàn phớt lờ cậu để tập trung vào bài tập. Plerng đá nhẹ vào chân cô bé cho đến khi cô ko thể chịu được nữa mà quay sang đá lại, đồng thời cầm sách giáo khoa đánh cậu.
"Khi nào anh gặp thì sẽ gặp thôi ạ," cô nhấn mạnh một sự thật tất lẽ dĩ ngẫu nhiên.
Cậu dành cả tuần tiếp theo để moi móc Prapai về lịch trình của anh, cố gắng tìm cách để được đi theo hoặc được mời mà không quá lộ liễu. Tất nhiên, người anh cả đã đoán ra ý định của cậu trong ba giây và ngăn chặn.
"Sky sẽ rất lo lắng khi gặp mọi người đó," anh giải thích, điều này như gióng lên một hồi chuông cảnh báo nhỏ trong đầu óc của Plerng, tự nghĩ xem cậu bé kia có thể đang che giấu điều gì nhỉ. Cậu quyết định thay đổi chiến thuật, và tự giác đến căn hộ của Prapai "canh" mà không báo trước vì cậu biết Sky sẽ thường qua ăn tối. Anh trai đóng cửa nhốt cậu bên ngoài và nói rằng anh đang bận, Plerng chỉ cười đầy tinh quái. Cậu quyết định ngồi luôn xuống sàn ngay trước cửa để "ôm cây đợi thỏ".
Tầm mười phút trôi qua, Sky xuất hiện, hoặc ít nhất là người Plerng cho là Sky. Người này khá trẻ, chắc khoảng độ tuổi sinh viên, trùng khớp với những gì Prapai đã miêu tả. Mái tóc sẫm màu thẳng không hề được tạo kiểu, và bộ trang phục trên người cũng chả lấy gì làm ấn tượng với Plerng. Cậu bé này đẹp, chắc chắn là vậy, nhưng cậu không chắc chắn được chính xác điều gì ở người này có thể hấp dẫn Prapai đến vậy.
Sky nghiêng đầu bối rối khi nhìn thấy Plerng ngay trước cửa căn hộ, nhưng vẫn chào hỏi một cách lịch sự, khá thú vị đó. Cậu bé có vẻ hơi căng thẳng, nhưng lập tức thả lỏng hơn khi Plerng giới thiệu bản thân.
"Em trai của P'Pai?" Sky hỏi, và Plerng vui vẻ khi thấy cậu nói về mình.
"Em trai duy nhất đó," cậu nháy mắt với Sky để thử đánh giá phản ứng của cậu bé, nhưng Sky chỉ chớp chớp mắt ngạc nhiên, làm cho cậu không thể suy đoán được gì. Cậu quay lại gõ cửa và bắt đầu giải thích với Sky, "P'Pai nỡ bỏ tôi ở bên ngoài một mình đó, tàn nhẫn ghê ha?"
Chỉ một lát sau, Prapai mở cửa với nụ cười rạng rỡ. Khóe miệng anh bỗng trùng xuống một chút khi thấy Plerng vẫn ở đó, anh ôm Sky kéo cậu lại gần, đồng thời quăng cho Plerng một cái lườm sắc lẹm. Còn Plerng thì tự tin cười, không hề tỏ ra yếu thế trước anh trai mình.
"Anh không hề nói với em là P'Plerng sẽ đến," Sky mắng Prapai, đánh nhẹ vào tay anh. Và... ok, Plerng vẫn đang cảm thấy rất ổn.
"Hẹn hò với P'Pai có khó khăn lắm không, Nong Sky?" Plerng bĩu môi, cố gắng bắt chước Prapai. Prapai câm nín trước sự "tham dự" bất ngờ của em trai, nhưng vẫn mời cậu vào theo sự kiên quyết của Sky. Thêm điểm cho Sky nhé! Họ ăn tối cùng nhau và Plerng nhanh chóng nhận ra tại sao Prapai lại mê đắm cậu bé này như vậy. Từ sau khi Sky dỡ bỏ bức tường của mình, cậu bé khá hài hước và lém lỉnh, và quan trọng nhất, cậu bé không hề có vấn đề gì với những điểm xấu của Prapai. Cậu bé này thực sự không thể nào "tuyệt phối" với Prapai hơn được nữa, điều mà trước giờ Plerng chưa từng nghĩ sẽ thấy được. Họ trò chuyện qua lại cả buổi tối, thi thoảng còn chành chọe nhau, nhưng Sky luôn cố gắng bắt chuyện với Plerng để cậu cảm thấy không bị lạc lõng trong thế giới của hai người yêu nhau.
Prapai tiễn Plerng về sau bữa tối, có vẻ hơi cáu kỉnh một chút. Mãi đến lúc đó, cậu mới nhận ra rằng người anh cả cũng đã rất lo lắng cho cuộc gặp gỡ của người yêu anh với các thành viên trong gia đình.
"Ừm..." cậu bắt đầu trước, cười thầm trong bụng khi thấy mặt Prapai sáng lên. "Em khá là thích cậu ấy đó," cậu kết thúc câu nói bằng một nụ cười tươi rói, vỗ vào vai anh cả. Sự hạnh phúc sáng ngời của Prapai trong giây phút này khiến Plerng cảm thấy biết ơn Sky, biết ơn cách cậu bé ấy làm cho cuộc sống anh trai cậu trở nên tươi mới. Vẫn khá là kì lạ khi thấy Prapai ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng anh trai cậu đang rất hạnh phúc, đó là tất cả những gì Plerng yêu cầu. "Em có thể giành em ấy cho riêng mình không," cậu tiếp lời, nháy mắt tinh nghịch.
"Tránh ra Sky của anh ra," Prapai cảnh báo, xua xua tay.
"Chẳng bao lâu nữa sẽ là Sky của em thôi," Plerng cười trêu chọc anh.
"Plerng!"
"Hia!" Plerng lè lưỡi cười phá lên và chạy ùa ra khỏi căn hộ. Hy vọng rằng cậu sẽ có thể chiêu mộ Sky về phe "chính nghĩa"—chọc tức Prapai. Đến lúc đó thì Sky muốn được cộng bao nhiêu điểm cũng được hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com