Chương 2.2: Thống khổ như địa ngục (tiếp)
Sự cô độc không xa lạ gì đối với Sky. Nói một cách hoa mỹ, người ta có thể coi là một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Chung quanh dường như trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết, giống như trong một cơn ác mộng mà cậu chưa bao giờ tỉnh dậy. Sky thậm chí còn không thể nhớ nổi mình đã đến ngôi nhà miền quê này như thế nào, cơ thể của cậu làm tất cả mọi thứ một cách vô định - kể từ sau khi nói lời chia tay với Prapai.
Ý nghĩ sẽ kể hết mọi chuyện xảy ra trong đêm tiệc đó cho P'Pai đã từng thoáng qua trong đầu cậu, khiến cậu không ngừng đong đếm. Sky luôn nhắc nhở mình về những sự quan tâm và tình yêu thương P'Pai đã dành cho cậu. Nhưng một ngày, cậu bỗng nhận được tin nhắn từ một số máy lạ. Trong tin nhắn là hình ảnh gia đình Prapai đứng bên cạnh gia đình của Gun, và lời "hứa" thầm lặng sẽ hủy hoại cuộc đời của Prapai nếu cậu hé ra bất cứ một lời nào.
*"Em nghĩ anh ta và gia đình anh ta sẽ quan tâm điều gì hơn đây?"- lời nhắn bên dưới bức hình.
Và như thể vẫn chưa thấy đủ, nỗi kinh hoàng tiếp theo ngay lập tức khiến cho bàn tay cầm điện thoại của cậu run rẩy dữ dội khi tin nhắn mới nhất có hình Rain đang tươi cười cùng với dòng "Em có nghĩ là cậu ấy sẽ muốn chơi đùa cùng chúng ta không cưng?" đi kèm.
Đó là khi Sky chịu thua. Cậu đã sống sót qua điều đó trong quá khứ. Nhưng cậu biết chắc Rain sẽ vụn vỡ ra sao nếu điều tương tự xảy đến, và tất cả là lỗi của cậu.
Cậu bé cảm nhận được tia hy vọng cuối cùng trong tim mình đứt phụt, và bắt đầu lên kế hoạch để rời đi.
Rời đi ngay trước khi họ bị tổn thương vì mày, Sky.
Cậu vẫn nhớ nguồn gốc của căn nhà này. Cách đây vài năm khi bố mẹ của cậu ly hôn, ông ngoại, người duy nhất bên họ nhà mẹ còn quan tâm đến Sky, đã dúi vào tay cậu một chùm chìa khóa trên giường bệnh và dặn cậu giữ nó như một đường lui cho mình. Một nơi an toàn mà cậu có thể tìm đến khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng.
Và thế là cậu đã ở đây. Một nơi mà không ai biết đến cậu, và cậu cũng không quen một ai. Hoàn hảo cho sự sụp đổ đang ngày càng đến gần hơn, đánh mạnh vào linh hồn của cậu cho đến khi cậu không còn gì ngoài một trái tim vỡ vụn. Một lần nữa.
Sky nhận thấy cơ thể mình đang tiến tới chiếc ghế sô pha trong phòng và ngã vật xuống, nhưng lại giống như góc nhìn của một người thứ ba vậy. Cậu mất kết nối với cơ thể của chính mình. Đầu óc cậu chậm lại, như bị mắc kẹt trong một làn sương mù dày đặc, mọi thứ xung quanh mờ đi, thân thể tê dại của cậu cuộn tròn lại trên ghế sô pha. Sky ôm đầu gối vào sát ngực như thể muốn giấu mình khỏi thế giới bên ngoài.
Chiếc điện thoại của cậu đã bị tắt nguồn, do cạn pin... giống như trái tim của cậu vậy. Trong thâm tâm cậu thực chất biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Cậu cảm nhận được cơ thể đang kiệt quệ dần, mọi thứ rã rời không còn nghe theo sự chỉ đạo của bộ não nữa. Nhưng trong lúc lồng ngực tê dại như trĩu nặng xuống, cậu không còn có thể quan tâm đến bất kỳ thứ gì được nữa.
Khi Sky tỉnh dậy, không biết cơ thể cậu đã kiệt sức và ngất lịm đi từ lúc nào, xung quanh đã trở nên tối om. Liếc nhìn đồng hồ điện tử trên mặt tủ, đã tám giờ tối. Nhưng ngày tháng trên đồng hồ đã không còn là ngày cuối cùng cậu đến đây nữa.
Hai ngày.
Cậu đã ngủ được hai ngày rồi. Đã là ngày thứ ba kể từ khi cậu đặt chân vào ngôi nhà này. Đáng lẽ ra điều này nên khiến Sky lo lắng nhưng cậu bé lại chẳng cảm thấy gì cả. Ngồi dậy trên ghế sô pha, cơ thể nhỏ bé cứng đờ và lạnh lẽo, Sky có thể cảm nhận được chân tay mình đang run rẩy, cậu đang bị mất nước và tụt huyết áp. Nhưng cứ nghĩ đến việc ăn uống lại khiến cậu buồn nôn. Vì vậy, cậu bé cố gắng lết cơ thể của mình vào bếp, cưỡng ép uống ba ly nước và nuốt xuống một vài viên vitamin để duy trì sự sống.
Phần nào đó trong lý trí cho cậu biết đây chỉ là khởi đầu cho vòng xoáy trượt dốc mà cậu bước vào một lần nữa. Sky đã từng trải qua điều đó trước đây. Đau đớn, tê dại, buồn nôn, trống rỗng. Không ăn uống gì, sống sót nhờ mà thuốc khiến đầu óc cậu không còn sức để suy nghĩ. Cũng không hề ngủ được, luôn ngất xỉu vì kiệt sức và tỉnh dậy bởi nỗi kinh hoàng trong những cơn ác mộng tìm đến. Rồi không làm gì cả, chỉ nằm, giương mắt nhìn vào khoảng không phía trước.
Sau khi thoát khỏi Gun, não cậu tự giác bổ sung.
Chớp mắt bỏ những hồi tưởng đó ra sau đầu, Sky lê bước vào phòng tắm, xả nước nóng trước khi bước vào bồn. Cảm giác nóng bỏng quen thuộc kéo lại một chút sự tỉnh táo của cậu, sương mù trong tâm trí cũng dường như mỏng hơn. Nhưng nó lại chẳng giúp ích được gì khi con tim chợt đập rộn ràng khơi gợi lại ký ức từ Prapai, cho dù cậu có cố gắng không nhớ đến mức nào đi chăng nữa, mọi thứ vẫn tươi mới như ngày hôm qua.
P'Pai.
P'Pai.
P'Pai.
Sky không biết được mình đã ngủ gật từ lúc nào. Cho đến khi cậu tỉnh dậy, bằng một cách nào đó mà không bị chết đuối, nước trong bồn nguội lạnh khiến cơ thể mỏng manh run rẩy, có cảm giác đau nửa đầu.
Nên chết đuối luôn mới phải.
Những suy nghĩ ác quỷ trong đầu cậu lại bắt đầu dậy lên. Chúng luôn luôn ở đó. Không bao giờ biến mất. Buộc cơ thể kiệt quệ bước ra khỏi nước, quấn mình trong một chiếc áo chàng tắm, Sky uể oải đi về phía giường.
Tại sao mày lại tỉnh dậy?
Tỉnh dậy để làm gì?
Tại sao?
Lẽ ra mày nên cứ ngủ đi. Không bao giờ thức dậy nữa.
Tại sao? Chỉ cần ngủ thôi. Đừng tỉnh lại.
Sky lại chìm vào giấc ngủ, tâm thần mệt mỏi tê dại khi những suy nghĩ tiêu cực vẫn vờn quanh cùng với cơn ác mộng.
Mày chưa bao giờ sinh ra để được yêu thương, Sky.
Luôn là lỗi của mày.
Mày làm tổn thương mọi người.
Không ai yêu thương nổi mày.
Mày quá tan vỡ.
Chỉ là một món hàng hư hỏng, Sky.
Bẩn thỉu.
Bị hủy hoại.
P'Pai sẽ không bao giờ yêu mày.
P'Pai khao khát mày. Muốn mày. Nhưng sẽ không bao giờ muốn giữ mày lại.
Anh ấy chỉ muốn cơ thể mày. Không phải trái tim mày. Cuối cùng anh cũng sẽ chán mày thôi.
Mày thiếu thốn đến thế sao. Ích kỷ đến vậy. Sao mày dám.
Làm sao mày có thể tạo gánh nặng cho anh bằng chính bản thân vỡ nát của mày chứ?!
Sao mày lại khao khát nhiều hơn, Sky!? Mày không xứng.
Mày không xứng đáng với anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com