Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.3

Prapai khinh thường loại người như Gun. Gã là loại người luôn cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ nhưng thực tế lại chẳng có gì đáng coi trọng, suốt ngày chỉ biết nói suông, không có một chút hành động thực tế nào. Khi Gun tiến đến gần anh và Payu, bật mở chiếc bật lửa ngu ngốc của gã, Prapai đảo mắt và nhìn sang người bạn thân của mình. Nếu có ai đó ghét Gun hơn anh, thì đó là Payu.

Nói đến trên đường đua, Gun thực sự là một thằng khốn nạn. Gã liên tục một cách vô tình hay cố ý phá hoại những chiếc xe đua, gây ra không chỉ một vụ tai nạn nghiêm trọng, đến mức bị cấm vào đường đua. Có vẻ hôm nay lệnh cấm đó đã được dỡ bỏ, nếu cân nhắc đến giờ này gã còn xuất hiện trước mặt bọn họ và không bị lôi cổ ra ngoài. Chắc đã có bàn tay của ông già giàu có khó ưa của gã ở đây rồi.

"Xin chào," Gun cất giọng chào hỏi với một nụ cười gằn. "Lâu rồi không gặp nhỉ."

"Đó là tại mày thôi, Gun. Mày suýt chút nữa đã giết người đó." Payu chặn họng Gun bằng lời mỉa mai không kiêng nể của mình. Cả Prapai và bạn mình khoanh tay và bước lên ngang với nhau, thể hiện sự ăn ý trước "kẻ thù chung".

Gun liếc mắt sang phía Sky và Rain đang đứng riêng ở phía bên kia, những cô gái đã tản ra, Prapai đưa mắt nhìn theo hướng của gã. Anh sững người khi nhìn thấy khuôn mặt của Sky. Có chuyện gì đó rất không ổn đang diễn ra. Biểu cảm của Sky lúc này giống hệt như cái đêm mà anh đã đến đón cậu ở trường học, thậm chí là còn tệ hơn. Prapai đảo mắt nhìn cậu bé và Gun nhiều lần, cố gắng tìm ra một chút manh mối nhưng thất bại. Điều duy nhất anh biết là ánh mắt Sky ghim chặt vào gã đàn ông ghê tởm đứng trước anh.

"Có vẻ hai người đã tìm thấy đồ chơi mới rồi nhỉ." Gun gật gù nhìn Rain và Sky. "Tao biết mày và tao có cùng khẩu vị, Payu, non nớt và ngoan ngoãn. À, tao sẽ không dùng điều đó để miêu tả Sky đâu." Gun phá lên cười và bật nắp chiếc bật lửa trên tay gã.

"Tao chả có cái gì giống mày hết, Gun." Payu sôi máu lên vì giận dữ, và Prapai cũng dần cảm thấy điều đó. Gã biết cái quái gì về Sky cơ chứ? Anh thậm chí còn sẵn sàng sử dụng vũ lực ngay lập tức. "Cút đi. Ngay bây giờ. Trước khi tao gọi P'Chai tới tống cổ mày ra ngoài."

Gun lại bật cười và rút một điếu thuốc từ trong túi áo ngực. Gã châm lửa và hít một hơi đầy phổi trước khi phả khói thẳng vào mặt Prapai. "Vậy thì, tạm biệt," gã nói, rồi đi lướt qua hai người bạn đến chỗ Sky, đặt tay lên vai và thì thầm điều gì đó vào tai cậu bé. Tất cả mọi người xung quanh còn chưa kịp làm ra bất kỳ một phản ứng nào. Sau đó gã nhả thêm khói vào mặt Sky, vứt điếu thuốc hút dở xuống cạnh chân cậu và bỏ đi.

Sky trở nên run rẩy trông thấy, kể cả khi Gun túm lấy vai cậu hay khi gã vứt điếu thuốc vẫn đang đỏ lửa xuống chỗ cậu. Cuối cùng, mặt cậu bé tái mét. Có gì đó sai, rất sai ở đây. Rốt cuộc Gun đã nói cái gì? Gã rốt cuộc có liên quan gì đến Sky cơ chứ?

*

Em thực sự nghĩ có ai muốn em hay sao? Em chỉ là một món hàng bị hỏng, đã vỡ nát, vô giá trị thôi.

Lời của Gun quanh quẩn trong đầu óc Sky, như thể đó là thứ duy nhất mà cậu có thể nghe thấy hay suy nghĩ được lúc này. Cậu thậm chí có thể "nếm" được mùi vị đắng ngắt từ từng câu từng chữ đó. Mùi khói thuốc lá, mùi máu. Đau đớn.

Cậu không biết mình đã làm như thế nào, nhưng Sky đã được Rain chở về ký túc xá. Đêm hôm đó cậu ở một mình, và không thể ngủ được, thực chất cậu cũng không hề muốn ngủ một chút nào, vì biết rằng trong giấc ngủ đó sẽ chỉ toàn những cơn ác mộng bủa vây. Dù cậu bé có cố gắng ăn một chút gì đó, thì cậu cũng sẽ nôn hết tất cả ra ngay sau đó. Cuối cùng Sky bỏ cuộc. Cậu vẫn đến lớp vào ngày hôm sau, nhưng bên tai cậu vẫn chả có gì ngoài giọng nói của Gun. Cậu biết mình có bài tập và hạn phải nộp, nhưng không thể hiểu được bất kỳ hướng dẫn vào của giáo viên dù cậu có cố gắng để học và đọc hiểu bao lâu đi chăng nữa. Thậm chí Sky còn không thể nhờ bất kỳ ai giúp đỡ mình, khi mà chính cậu còn không cất được giọng mình lên.

Em chỉ là một món hàng bị hỏng, đã vỡ nát, vô giá trị thôi.

Sky không còn nhận thức được đã trôi qua bao lâu kể từ cái đêm ở đường đua, có thể là một ngày, hay có thể là một năm, cậu cũng chả biết nữa. Nhưng khi ngã vật trên giường sau khi tan học về, có một tia lý trí mách bảo cậu sinh viên rằng, cậu phải làm một cái gì đó, nếu không, cậu sẽ đánh rơi chính bản thân mình mất.

Nhớ lại lời bác sĩ trị liệu ngày trước nói về cách để lấy lại cân bằng, cậu khẽ mở đôi mắt và bắt đầu đếm những điều cậu vẫn đang có thể nhìn thấy, chạm thấy, ngửi thấy... Nó không có tác dụng lắm. Căn phòng ký túc xá trở nên ngột ngạt và tối tăm. Sky bỗng cảm thấy như bị vây hãm trong chính căn phòng luôn mang lại cảm giác dễ chịu cho mình. Cậu bé cần bước chân ra ngoài. Không khí và cảnh vật tươi mới có thể sẽ giúp được cậu. Sky hy vọng.

Không hề quan tâm đến mình đang mặc gì hay trông như thế nào, Sky đi ra khỏi ký túc xá với chỉ một chiếc áo phông rộng và một chiếc quần soóc cũ. May mắn thay, đêm nay là một đêm ấm áp. Vì ban ngày đã tắt, Sky nhận ra khi bước ra khỏi cánh cửa, bóng tối đã bao trùm lấy thành phố Bangkok. Cậu bé bắt đầu sải bước trong màn đêm, mà không hề biết hay mảy may suy nghĩ về lộ trình của mình.

Bị hỏng. Vỡ nát. Vô giá trị.

Sky không biết được bằng cách nào, mà cậu dừng chân tại một công viên nhỏ có nhiều nhà hàng sang trọng xung quanh. Chàng trai nhỏ ngồi xuống bãi cỏ bên bờ hồ, chống tay xuống và nhắm mắt lại. Làn gió nhẹ về đêm phả vào mặt cậu mát rượu và dễ chịu, khiến cho cậu cảm thấy tỉnh táo hơn, dù cho những từ ngữ kia vẫn văng vẳng bên tai. Cậu bé lại tiếp tục "bài tập" lấy lại cân bằng của mình.

Hắng giọng, cậu cố gắng để nói rõ hơn danh sách đếm của mình, nhưng chỉ phát ra được những tiếng thì thầm khàn khàn.

"Cái hồ, cây cối, hai cô gái đi qua, một chú chim và mặt trăng," cậu bắt đầu liệt kê. Nhưng khi cậu làm xong "bài tập" đó rồi, Sky vẫn cảm thấy mờ mịt như cũ. Từ ngữ của Gun vẫn là những thứ duy nhất cậu có thể nghe được. Thế là cậu bé thử lại. Rồi lại thử thêm một lần nữa. Nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Cuối cùng, Sky thả người xuống bãi cỏ và hướng mắt lên bầu trời đêm, hy vọng không biết có vì sao nào sẽ đến giúp cậu hay không. Những cơn gió vẫn thổi nhẹ qua gương mặt cậu bé.

Vô giá trị.

*

Bữa tối cùng đối tác công việc này đã kéo dài quá lâu rồi, thậm chí Prapai đã muốn đứng dậy từ tận hai tiếng trước. Nhưng ngặt nỗi, đây là một vị khách hàng quan trọng và Namtan - cả bố của anh nữa - sẽ có thể la mắng anh trong hàng giờ nếu anh hủy cuộc hẹn hay cố gắng về sớm. Giờ đây, bước ra khỏi nhà hàng, không khí mát lạnh buổi đêm thổi vào mặt khiến anh cảm thấy phần nào được thư giãn và trút bỏ được gánh nặng công việc trên vai.

Tâm trí anh vẫn tràn ngập hình bóng của Sky trong suốt 24 giờ qua, hay kể từ lúc Rain đưa cậu bé về nhà đêm qua sau khi Gun thì thầm điều gì đó vào tai cậu. Rain không nghe được chút gì trong lời của gã kia cả, dù anh đã cố gắng hỏi cậu bạn nhỏ bao nhiêu lần đi chăng nữa. Giờ Prapai chỉ biết là anh đang lo lắng cho cậu bé của mình vô cùng, tất cả những gì anh muốn là lao ngay đến ký túc xá và ôm chặt cậu trong vòng tay của mình hơn bao giờ hết.

Rain đã gọi cho anh vào sáng sớm và bày tỏ rằng cậu đang rất lo lắng về tình trạng của người bạn thân, thậm chí Payu cũng có vẻ quan tâm khi họ nói chuyện trong bữa trưa. Prapai đã thử nhắn tin và gọi điện nhiều hơn trước nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Sky. Điều này sẽ không đáng ngạc nhiên nếu ở trong vài tuần trước khi cậu gần như hoàn toàn không trả lời anh, nhưng hiện tại cậu bé sẽ thường xuyên đáp lại, thậm chí còn không hề bắt anh phải đợi lâu nữa.

Rút điện thoại từ trong túi ra, Prapai gọi cho cậu bé (của mình). Không bắt máy. Chỉ hy vọng là giờ này cậu bé đã ngủ rồi. Anh tự hỏi thắc mắc không biết cậu bé đã ăn gì hay chưa. Suy nghĩ về Sky cứ quay đi quay lại trong đầu anh khi Prapai đi bộ về chỗ đỗ xe của mình, ánh mắt anh lơ đễnh nhìn sang chiếc hồ nhỏ bên cạnh nhà hàng. Công viên bao quanh trông thật bé xinh, với những bông hoa đang nở rộ và đài phun nước giữa hồ. Prapai tự hỏi liệu cậu bé sẽ thích nơi này chứ. Có lẽ anh nên ghi nhà hàng này vào danh sách những địa điểm hẹn hò trong tương lai.

Có một hình bóng nhỏ bé nằm trên bãi cỏ thu hút ánh mắt của anh, tiến lại gần hơn một chút, Prapai nhìn ra được đó là một con người. Có thể là người này say rượu hoặc bị lạc, hoặc là cả hai. Dù sao Prapai cũng không thể để mặc người này ở đây mà không hỏi họ có cần bất kỳ sự giúp đỡ nào không. Ít nhất anh có thể gọi giúp một chuyến taxi.

"Xin lỗi," anh nói trước khi tiến đến đủ gần để có thể thấy khuôn mặt người đang nằm. "Cậu có cần tôi giúp gì không?" Không có phản ứng. "Xin chào?" Prapai tiến thêm vài bước nữa về phía người nọ và quỳ gối xuống nhìn kỹ hơn. Trái tim anh hẫng một nhịp khi nhìn thấy khuôn mặt nọ dưới ánh trăng lấp lóa.

"Sky!?" Prapai hốt hoảng khi nhận ra cậu bé với đôi mắt vô hồn. Anh nắm lấy vai cậu và lắc nhẹ. Không hề có phản ứng. "Sky, làm ơn đi mà." Người đàn ông cảm thấy lệ nóng đang tràn lên trong đôi mắt của mình. Ấn ngón tay vào một bên cổ Sky, Prapai cảm nhận được nhịp đập bên trong và nhẹ thở ra một hơi. "Làm ơn, nhìn anh này Sky." Nước mắt bắt đầu rơi xuống khi anh ôm cậu bé lên và ghim thật chặt cậu vào lồng ngực ấm áp của mình, không ngừng gọi tên cậu bé.

"P'Pai?" Một lời thì thầm nhỏ bé cất lên bên tai, nhưng là tất cả những gì mà người đàn ông cần để kéo lại sự bình tâm của mình lúc này.

"Anh ở đây, Sky. Ở lại với anh nhé." Prapai dỗ dành cậu bé trong tay, động tác nhẹ nhàng đung đưa hai người, chốc lát sau anh cảm thấy những ngón tay của Sky bắt đầu nắm chặt lấy áo của anh và kéo lại. "Anh đưa em về nhà, Sky."

Prapai luồn một tay dưới chân Sky, tay còn lại ôm lấy lưng cậu. Anh đứng lên, ôm chặt cậu bé vào lòng. Sky nắm chặt lấy áo người đàn ông và rúc khuôn mặt của mình vào ngực anh.

<<Mọi người đoán xem lần này P'Pai sẽ ở lại với bé con hay là lại đi về đây???>>

END CHAP 2

P/s: Ui tui ghét Gun ghê gớm! Chỉ cần dịch đoạn thằng chả thôi là tui đã cáu rồi! (╬≖_≖)

Còn một điều nữa, mọi người có ai thích tám chuyện với con bé chủ Wattpad không ạ??? Trước giờ tui toàn đu hê hê ngay trên nick fb chính mà nick đó có gia đình nên phải tém lại xíu. Nếu mọi người thích thì tui sẽ đặt mục tiêu 90 followers Wattpad thì sẽ mở blog riêng nhaaa. (✿╹◡╹)

Dù tui lười ghê gớm nên blog (nếu có) sẽ chủ yếu để share/ lưu/ high ke OTP, có thể sẽ vote xem tui sẽ làm fic nào,  tám chuyện, nếu thích tui có thể live nói chuyện hoặc cho mọi người xem đống tạp chí sắp về của tui... Chả biết làm gì nữa nên cứ vậy đã nha ٩( ^ᴗ^ )۶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com