Chương 5.2
Mẹ đã chuẩn bị bữa tối cho cả nhà và - sau một loạt lý do nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục của bà và Prapai - Sky đã chấp nhận lời đề nghị ở lại qua đêm, tất nhiên là cậu sẽ ngủ cùng với Prapai rồi. Cho nên bây giờ cậu đang đứng trong phòng tắm của anh, trên người là bộ quần áo vừa mới đi mượn tạm, nhìn đăm đăm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Buổi chiều hôm nay của cậu đã trôi qua với vô vàn cảm xúc cùng những thấu hiểu mới, được tiếp xúc với rất nhiều người.
P'Pai muốn cậu ở bên anh. Thậm chí là... nhớ cậu. Những cảm xúc mà Sky nghĩ chỉ tồn tại trong giấc mơ viển vông nhất.
Họ chắc chắn vẫn còn rất nhiều điều cần chia sẻ với nhau, nhưng một phần nỗi lo đã tan biến khỏi Sky, và cậu sinh viên cảm thấy cậu không cần phải cố gắng chạy trốn nữa. Ít nhất không phải là bây giờ. Cậu bé không thể ngó lơ sự rung động của mình mỗi khi cậu nhớ về xúc cảm trên đôi môi của Prapai, hay lúc anh vòng tay ôm cậu vào lòng, hay nhịp đập hữu lực của trái tim anh khi cậu áp tai vào nó.
Khi Sky bước ra khỏi phòng tắm, Prapai đang ngồi trên mép giường. Anh vỗ nhẹ vào mặt đệm bên cạnh (phía bên trái mà anh không bị thương). "Sky, lại đây nào." Sự bồn chồn chợt dâng lên trong lòng cậu bé khiến cho cậu lại bắt đầu cào cấu móng tay mình. Cậu biết hai người có điều cần nói với nhau, và họ cũng cần thẳng thắn để nói ra, nhưng giao tiếp chưa bao giờ là thế mạnh của cậu. Chàng trai nhỏ nhiều khi còn chẳng thể nào định nghĩa cảm xúc của mình, vậy thì làm thế nào mà cậu có thể diễn tả chúng bằng ngôn từ đây?
Theo mỗi bước Sky tiến lại gần anh, sự do dự càng to lớn hơn, và cả nỗi sợ hãi đang len lỏi trong huyết quản của cậu. Nhưng Prapai - người dường như luôn có thể đọc được suy nghĩ của cậu dễ dàng như một quyển sách - đã kịp nắm lấy tay Sky và những ngón tay anh gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu. Trước khi bất kì ai trong hai người mở lời trước, anh đặt một nụ hôn tràn đầy thành kính lên mặt trong của cổ tay cậu và khẽ thì thầm "không sao đâu". Tất cả khiến cho lớp phòng ngự của Sky như đổ sụp xuống để lộ ra trái tim đang tan chảy trong tình nồng, cậu bé ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai Prapai, thậm chí còn bạo dạn đặt tay lên đầu gối anh.
"Sky của anh," Prapai nói trước. "Anh không nghĩ là em ý thức được em quan trọng với anh đến mức nào và anh muốn em ở bên nhiều bao nhiêu đâu. Mỗi khi được nhìn em, trái tim của anh như muốn nổ tung vì tình yêu của anh với em vậy, anh cần được em ôm lấy và chỉ khi cảm nhận được em mới khiến trái tim anh dịu lại phần nào. Nếu em không có cùng cảm xúc với anh cũng không sao cả, nhưng anh muốn em hiểu rằng những lời anh từng nói với em đều xuất phát từ đáy lòng. Anh muốn được ở bên em, ở gần em, luôn luôn... mãi mãi là như vậy."
Tim của Sky như ngừng đập trong khoảnh khắc. Hoặc ít nhất là cậu bé cảm thấy như vậy. Vài giây trôi qua - hoặc là vài phút - cứ như mất đến cả vài ngày - cho đến khi cậu có thể tiêu hóa được lời của Prapai và đáp lại.
"Em- em nghĩ... là- em yêu anh, P'Pai."
Chỉ cần nghe những từ đó, Prapai bỗng phát ra một âm thanh giống như sự pha trộn của tiếng thở dài và tiếng rên rỉ, rồi anh kéo cậu vào lòng. "Ôi, cảm ơn Chúa. Anh yêu em rất nhiều, bé cưng à," anh thì thầm trong làn hơi thổi qua mái tóc Sky, cảm thấy cuối cùng thì cũng có thể trút bỏ sự căng thẳng và lo lắng rồi. Cậu bé có thể nghe thấy tiếng khóc rất nhẹ của người đàn ông, nhanh chóng hòa cùng với tiếng nghẹn ngào của mình - nhiều năm rồi, cậu mới rơi những giọt nước mắt vì hạnh phúc đong đầy.
Sau khi cả hai đã trải qua cơn xúc động và bĩnh tĩnh trở lại, họ cũng chui vào chăn và Sky một lần nữa nằm tựa lên ngực để lắng nghe nhịp tim của người đàn ông. Prapai nói: "Từ nay trở đi, có chuyện gì em cũng phải nói với anh, được không bé cưng? Đừng chạy trốn khỏi anh hay biến mất một lần nào nữa. Em không cần phải kể cho anh mọi chuyện trong quá khứ của em ngay lúc này, nhưng hãy nhớ rằng anh luôn sẵn sàng ở đây lắng nghe mọi điều em nói. Còn nữa, anh luôn yêu em, Sky của anh."
Ngẩng đầu nhìn Prapai, cậu bé gật đầu. Sky không kìm được mà rướn người lên "đánh dấu" lời hứa của mình bằng một nụ hôn. Nó ấm áp và nhẹ như lông hồng. Cậu bé muốn truyền cho anh tất cả những cảm xúc của mình trong giây phút này - lời hứa, sự tin tưởng và tình yêu - vào nụ hôn nhẹ. Cậu nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể, giống như đã từng nói trước đó, trong trường hợp này lại càng thích hợp hơn. Lần này không hề giống với những lần trước đó, khi cậu hôn người đàn ông vì cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi.
Prapai đưa tay vuốt má và cần cổ cậu, nhẹ như thể cậu bé là một món thủy tinh dễ vỡ. Một lần nữa, anh không hề tiến xa hơn mà chỉ dừng lại ở mức Sky muốn. Cho đến khi Prapai dứt ra, tạo một khoảng trống nhỏ giữa khuôn mặt của hai người.
"Bây giờ anh có thể gọi em là người yêu của anh không?" Prapai nở nụ cười. Sky đảo mắt, chỉ muốn nuốt hết âm thanh của anh vào trong bụng.
"Tốt hơn hết là anh nên như vậy," Sky nói và luồn tay vào mái tóc của người yêu "mới", lại đưa đôi môi họ lại gần nhau. Lần này cậu bé hôn chủ động hơn, cậu liếm môi anh và bắt đầu hôn sâu. Cậu muốn nếm hương vị từng tấc trên cơ thể người đàn ông này, rồi chui vào làm tổ trong lồng ngực nóng ấm của anh. Suy nghĩ này có vẻ không được "trong sáng" cho lắm, nhưng lúc này Sky không quan tâm nữa.
Lần đầu tiên, Sky cảm thấy hoàn toàn thoải mái và được trao quyền chủ động khi cậu thân mật với đối phương, cậu bé hoàn toàn tập trung vào việc tận hưởng "thú vui" của mình. Cậu cảm giác được bàn tay Prapai lướt qua eo và vai cậu, mỗi lần bàn tay anh vô thức bóp chặt khi cậu cắn nhả môi anh. Một cơn rùng mình đột ngột chạy khắp cơ thể cậu khi Prapai lướt qua làn da trần trụi trên cần cổ. Càng lúc cậu bé lại càng tham muốn nhiều hơn. Và cậu sẽ nuốt lấy, nuốt lấy cho đến khi nào người đàn ông to lớn bảo cậu dừng lại.
Sky nhấc mình lên và gập một chân lên hông Prapai để hoàn toàn cưỡi lên người anh. Môi họ chỉ phải tách ra một giây thôi cũng đã đủ để cảm thấy lạnh lẽo khó tả. Nhưng ngay sau đó nụ hôn lại được tiếp diễn, lần này còn sâu và quấn quýt hơn lần trước. Bàn tay của Prapai đi dạo đến phần đùi của Sky, luồn vào bên trong chiếc quần soóc đi mượn của cậu để vuốt ve làn da mềm mại. Cho đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí mà tách nhau nhau, họ nhìn thẳng vào mắt nhau khi vẫn đớp từng ngụm khí. Prapai trông có phần hơi "tả tơi" - mắt anh mở to và mái tóc rối bời vì bị Sky "chơi" qua, còn Sky, cậu nghĩ mình chắc trông cũng chẳng khá hơn anh là mấy.
"Trò chơi" đến đây vẫn chưa kết thúc. Sky chui vào trong áo của Prapai đùa nghịch với cơ bắp rắn chắc ở phần thân trên của anh. Một tiếng rên nhỏ bất ngờ phát ra từ cậu bé, khiến Prapai cầm lòng không đặng mà kéo cậu lên để anh nuốt lấy mọi âm thanh từ khóe môi xinh đẹp đó. Kéo gấu áo phông lên cao hơn, Sky dùng cả hai tay để "khám phá" kỹ lưỡng từng tấc trên bụng và ngực người yêu. Cậu dứt ra khỏi nụ hôn của anh mà cúi xuống dùng cả miệng của mình "khám phá" cùng. Những ngón tay của ai đó luồn vào mái tóc của cậu bé bỗng giật mạnh khi đôi môi mềm mại tìm được đường đến núm vú màu hồng nhạt.
Phải cởi quần áo ra thôi. Ngay bây giờ!
Sky ngồi thẳng người dậy, nắm lấy góc áo Prapai và bắt đầu cởi nó ra. Chợt cậu nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, không phải tiếng rên vui thích, mà là tiếng rên rỉ vì đau.
"P'Pai!" Chết rồi, chỉ một vài phút hứng tình mà cậu đã quên béng mất anh vừa mới ra viện được vài ngày. "Em xin lỗi. Anh có sao không, P'Pai? Em nghĩ chúng ta nên thành thật đi ngủ thôi, vậy vết thương của anh mới mau lành được." Không đợi bạn trai trả lời, cậu bé đã nhanh chóng leo xuống khỏi người anh rồi đỡ anh nằm xuống gối.
Tiếp đó, Sky tự mình nằm xuống vào bên trong vòng tay của Prapai, không quên tặng anh một nụ hôn chúc ngủ ngon - cậu không định làm nóng hơn nụ hôn này. "Chúc ngủ ngon, P'Pai," cậu khẽ thì thầm và nhắm mắt lại. Sky không chắc đêm nay mình có thể ngủ được hay không, nhưng vòng tay của Prapai có thứ gì đó có thể làm cho cơn sóng trào trong lòng cậu trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
END CHAP 5
P/s: Lần đầu tiên thấy Sky mờ lem đến cỡ đó rồi mà Pí Pai phải chịu không làm gì được :)))
P/s: Rồi dịch có chút xíu 16+ mà tui đã hỏn lọn như này rồi đến lúc dịch đoạn 18+ thì phải làm sao đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com