Tên chết tiệt dẫn tôi đi tới trước bức tường, chỉ vào một nơi không được trơn tru ở phía bên phải: "Đây là điểm để phá, hãy bắt đầu ở đây."
Tôi gật đầu một cái, hét lớn một tiếng, cắn ngón tay, ở chỗ anh chỉ vẽ bùa chú lên. Mới vừa vẽ hai nét, máu đã không còn, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng sức nặn ra, tiếp tục vẽ, chờ tôi vẽ xong, tên chết tiệt chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu lên: "Như vậy không được!"
Vừa dứt lời, tôi chợt kêu to lên! Tên chết tiệt chẳng biết từ lúc nào kéo ngón tay tôi dùng sức cắn."Bây giờ được rồi, tiếp tục vẽ!"
Tôi muốn khóc! Nhưng vẫn vẽ lại một lần nữa.
"Tập trung tinh thần! Căn cứ vào bộ dáng của em vẽ, toàn thân máu cũng dùng hết rồi, chúng ta cũng không ra được."
Cắn nứt ngón tay tôi, còn đánh đầu tôi, lão tử không làm!
Tôi cắn môi, hít mũi một cái ai oán hỏi: "Làm sao anh không làm?"
Tên chết tiệt a a cười lên."Không phải là nói nhảm sao? Ta có thể dùng đã sớm dùng, còn cần đến em làm gì! Phù văn này đối với quỷ thần có tác dụng, đối với người vô dụng. Cho nên dùng máu em tới phá trận là tốt nhất, đừng dài dòng, nhanh lên một chút tập trung sự chú ý vẽ tiếp!"
Thời gian bất lợi a, sao tôi lại xui xẻo như vậy a!
Hít sâu một hơi, từ bỏ tất cả suy nghĩ bậy, tôi từng bước một vẽ ra phù văn. Tên chết tiệt không nói gì, chỉ là để cho tôi lặp đi lặp lại nhiều lần sau mới đổi một chỗ khác, tiếp tục vẽ cái kế tiếp.
Thật muốn chửi tục, con mẹ nó cũng khổ quá đi. Năm ngón tay đều bị rách, máu cũng khô rồi, nhưng vẫn còn một chỗ chưa vẽ!
Làm thế nào đây? Tôi cũng không phải là người sắt, cho dù tôi cam tâm tình nguyện cắn năm ngón tay, nhưng cũng không vẽ ra a!
Tôi quay đầu, hướng về phía tên chết tiệt, làm bộ đáng thương nói: "Nặn không ra!"
Một cái chớp mắt, tên chết tiệt liền đi tới trước mặt tôi, anh ôn nhu nói: "Nương tử ngoan, cố gắng lên, còn thiếu một cái , chúng ta liền có thể đi ra ngoài."
A! Ông trời ơi! Đây là đang cám dỗ tôi sao?
Còn là một tuyệt phẩm sắc đẹp nữa, tôi thích!
Hạ quyết tâm, ở trên vết thương có sẵn cắn một cái nữa, tôi đau đến mức nước mắt muốn tuôn trào!
Mười ngón tay và tim đều đau đến mức run rẩy.
Có điều, cắn ra máu tươi! Đúng là không phụ lòng người mà!
Sau khi tôi vẽ xong phù văn cuối cùng , hồ lô bắt đầu kịch liệt lay động, giống như lũ quét, tôi căn bản không đứng vững được, không thể làm gì khác hơn là gắt gao lôi kéo quần áo của tên chết tiết."Tên chết tiệt, đây là thế nào?"
Tên chết tiệt xoa tay tôi một cái, dùng một cái tay khác che đầu tôi, dùng thân thể của mình chặn lại tất cả thứ bên ngoài. Chỉ nghe được 'phanh ' một tiếng vang thật lớn, thứ gì đó bị nổ tung, sau khi tiếng đùng đùng vang lên, thế giới yên tĩnh lại.
Tôi len lén kéo tay áo của tên chết tiệt, từ trong kẽ tay anh nhìn ra ngoài, chúng tôi đã đứng ở cửa phòng ngục.
Tên chết tiệt buông tôi ra nói: "Đạo sĩ thúi giao cho ta, em dùng cách ta vừa dạy em, lấy cái lồng làm trung tâm, ở bốn phía góc bên phải vẽ phù văn giống như vậy là phá được trận, trước cứu Dương Mặc ra đã!"
Hồ lô từ bên trong bị nổ ra, trong phòng tất cả mọi người đều khiếp sợ ngay tại chỗ, không dám tin sự thật trước mắt!
Tôi nhận được chỉ thị của tên chết tiệt, không dám có sơ suất nào, lập tức vọt tới trước phòng giam, dựa theo cách anh chỉ, ở dưới bốn góc đông tây nam bắc lấy màu vẽ bùa.
Đạo sĩ thúi từ trong khiếp sợ phản ứng lại, hắn gầm một tiếng quơ hai cánh tay vọt tới.
Giờ phút này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, những người quần áo đen ở bên ngoài, nhất định là nghe được khác thường, chuẩn bị phá cửa đi vào.
Tôi liên tục tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, mình nhất định sẽ làm được.
Nhìn lại ngón tay đã chồng chéo vết thương, tôi tự thôi miên bản thân mình, nghĩ đến khi đau đớn sẽ càng tỉnh táo, mạnh mẽ hơn, lại lần nữa cắn rách vết thương cũ, những giọt máu chảy ra nhanh chóng được vẽ thành hoa văn bùa chú trên mặt đất. Phải trước khi những tên mặc áo đen đột nhập vào, đưa được Dương Mặc ra khỏi đây.
Quỷ vương Dạ Quân ở bên cạnh bị vây khốn bởi những bùa chú, không thể phát huy hết toàn bộ thực lực, nhưng anh vẫn là làm hết sứa mình để xoay chuyển tình thế, cùng đạo sĩ thối và cấp dưới của hắn ta "độc đấu"!
Ở một tình huống tương tự, muốn tôi tập trung tinh thần đều rất khó, nhưng trong lòng không ngừng có giọng nói nói với tôi, tuyệt đối không thể để tên chết tiệt xảy ra chuyện gì, không thì tất cả bọn tôi sẽ xong đời, nhất định phải nhanh chóng thả Dương Mặc ra ngoài, nếu như may mắn, nhờ vào sức mạnh của hai người họ, bọn tôi còn có cơ hội thoát khỏi đây.
Nghĩ đến đây, tôi không để ý đến sự đau đớn trên ngón tay mà liền một lúc vẽ bùa bằng máu lên bốn góc vị trí. Xung quanh lồng sắt tỏa ra những ánh sáng màu đỏ, nháy mắt cái lồng đã bị ánh sáng đó bao phủ, sau khi ánh sáng màu đỏ dần tản ra, nét vẽ bùa chú trên chiếc lồng cũng dần dần biến mất, Dương Mặc trong lồng giống như mãnh thú gầm lên, cậu ta phá vỡ xiềng xích trói buộc trên người, thân hình của cậu ta dần biến thành hình dáng của một con rồng.
Trời ạ, cái tên này không phải vì phẫn nộ mà biến thân luôn thành rồng đó chứ, nếu như vậy thật thì lớn chuyện rồi.
Căn phòng bé từng này, Dương Mặc lại muốn hóa thành rồng lớn. Nơi bé nhỏ như thế này làm sao có thể chứa được cậu ta, nhưng vẫn may, cái tên này vẫn còn chút lí trí, cậu ta xông ra khỏi lồng, vừa nhảy đã tới chỗ của Quỷ vương Dạ Quân.
"Không cần quan tâm đến ta, mau đưa bọn họ đi!"
Dương Mặc lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ suy nghĩ, sau đó lập tức quay người trở lại, mỗi bên tay ôm một người, ôm chặt lấy tôi và Ninh Nghi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ở đây là nhà cao tầng đó, cứ nhảy ra ngoài như vậy, bọn cô không những không bị rơi xuống, mà còn không ngừng bay lên phía trên.
Lúc này, tôi mới nhận ra, khi Dương Mặc dừng ở bên cửa sổ đã hóa thành hình rồng, tôi và Ninh Nghi bị cái chân to lớn của cậu ta vững chắc cắp lấy, cảm nhận được và nghe tiếng gió ù ù bên tai.
Tôi muốn hét lên, thật không thể tin được, trời ạ! Đó thật sự là một con rồng!
Quay đầu lại nhìn, tên chết tiệt vẫn đang ở trong đó đánh nhau, anh bị bao vây bên trong một đám người mặc áo đen, tôi đã không nhìn thấy rõ được anh được nữa.
Dương Mặc mang theo bọn tôi bay thẳng đến một bờ sông vắng lặng, sau khi đáp xuống đất, cậu trở lại hình người, ngồi bệt xuống đất.
"Dạ Quân, anh ấy sẽ nhanh trở lại thôi nhỉ!" Tôi cũng không biết là tôi đang hỏi cậu ta hay là đang tự hỏi mình. Tôi muốn để Dương Mặc quay trở lại giúp đỡ tên chết tiệt kia, nhưng nhìn thấy vết thương đầy mình của cậu ta, cô lại không dễ dàng nói ra lời được, cậu ta cũng vừa thoát khỏi chỗ chết, những nét phù văn kia chỉ có tác dụng với quỷ, còn với người bình thường thì không có ảnh hưởng gì, cho nên, tôi vẫn nên từ bỏ ý nghĩ đó đi.
Dương Mặc rất thành thực, cậu cũng không biết an ủi người khác thế nào, trong tình huống như vậy, anh ta nhìn cô nói: "Không nói trước được."
Tôi mở miệng muốn nói, trong lòng lại càng thấy lo lắng.
Vị Quỷ vương Dạ Quân này, bình thường hơi kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình, luận ra chính là một tên đáng ghét, nhưng tôi cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì.
Làm sao đây? Ai đó hãy giúp anh đi mà!
Nhớ lại trận pháp ở căn phòng, tôi sốt ruột đến mức muốn khóc.
"Cô, cô biết tôi là ai sao?" Dương Mặc bỗng dưng hỏi.
"Tôi biết! Cậu là sứ giả biển chết của quỷ giới! Khi cậu vẫn ở trong trứng rồng, bị người trộm mất mang đến nhân gian. Biển chết không có sứ giả bảo hộ đã xảy ra rất nhiều rắc rối, những thứ đó từ Địa Phủ tìm đến nhân gian phá rối, theo như tôi được biết, còn có cả ác quỷ từ dưới đó trốn lên trên đây, hậu quả không thể lường trước được! Chúng tôi đi tìm cậu là vì hi vọng cậu trở về vị trí vốn có trước đây, canh giữ phòng tuyến cuối cùng của quỷ giới. Cậu vốn không phải là con người, không cần phải lưu luyến nơi này! Vì để cứu cậu, đến cả mạng mình Quỷ vương cũng không cần, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ lại con đường sau này của mình."
Dương Mặc cúi đầu, không nói tiếng nào. Nếu như cậu ta thật sự không muốn đi, thì tôi cũng không thể nói gì hơn được nữa.
Trên thế gian này có rất nhiều người giống như đạo sĩ thối kia, hám danh lợi, tham quyền thế, ham tiền tài vật chất, nếu như biết đến sự tồn tại của Dương Mặc, tôi tin rằng chuyện tương tự như vậy sẽ còn xảy ra, nếu cứ như thế, thì cậu ta còn đem lại hạnh phúc được cho Ninh Nghi hay không? Chỉ sợ là sẽ lại càng có nhiều tai họa hơn.
Lần này thoát ra được, đó là vì có tên chết tiệt đứng ra đương đầu, còn với lần sau thì sao, còn ai sẽ đến để giúp đỡ đây?
Tôi bây giờ không muốn nghĩ đến những việc đó nữa, tôi chỉ mong tên chết tiệt đó có thể toàn vẹn bình an trở về.
Lúc này Ninh Nghi đi lên phía trước, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay của Dương Mặc, khóe miệng nâng lên, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng, cô si mê nhìn cậu ta nói: "Về đó đi! Về với nơi thuộc về cậu đi! Tôi tin là thế gian này sẽ không có ai đi cứu một người xa lạ cả. Vì vậy, để cậu đi cùng bọn họ, tôi vô cùng yên tâm! Tôi tin bọn họ sẽ bảo vệ cậu tốt hơn! Đi cùng bọn họ đi, được không?"
Dương Mặc lắc đầu nguầy nguậy. "Nếu mà tôi đi rồi, chị sẽ lại chỉ có một mình, tôi không muốn chị cô đơn cả đời này."
Lúc Ninh Nghi quay người đi, tôi nhìn thấy khóe mắt của cô ấy rưng rưng nước mắt.
"Cậu nói gì thế hả đồ ngốc này! Yên tâm đi, tôi sẽ sống tốt thôi! Tới khi tôi chết rồi, thì sẽ liền đi tìm cậu, cậu sẽ phải ở sông Nại Hà đợi tôi đó!"
Ninh Nghi cố nói đùa bằng một cách thoải mái nhất, nhưng tiếng cười này lại khiến trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Bọn họ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, đã không dễ dàng gì, bây giờ có tình cảm rồi, lại ép bọn họ phải rời xa nhau, việc này đối với bọn họ so với chết đi còn đau khổ hơn, vốn là li biệt so với sinh tử còn khó khăn hơn, nếu như tôi có quyền quyết định, thì tôi mong bọn họ có thể được sống hạnh phúc hơn, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ trong lòng, tôi không có khả năng làm như vậy.
Dương Mặc duy trì im lặng, một lúc sau, cậu ta hóa thành hình rồng bay lên trời, chỉ để lại trước mắt bọn tôi một bóng dáng thoáng qua rồi biến mất.
Nghe thấy Dương Mặc nói sẽ quay trở lại tìm Quỷ vương Dạ Quân, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, hi vọng là sẽ đến kịp!
Ninh Nghi ngồi xuống một tảng đá, sau khi Dương Mặc rời đi, cô không thể duy trì khuôn mặt tươi cười được nữa, cả thân thể đều suy sụp. "Mạc Thất, cậu ấy đến quỷ giới sẽ sống tốt hơn bây giờ chứ?"
Tôi ngồi vào bên cạnh Ninh Nghi, hơi nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi cũng chưa từng đến đó. Nhưng Dương Mặc là sứ giả của biển chết, địa vị của cậu ta cao hơn những quỷ sứ giả khác, đương nhiên sẽ có thể sống rất tốt rồi!"
Ninh Nghi nghe tôi nói vậy thì nở nụ cười, khi cô cười đôi mắt cong giống như hình trăng khuyết, trông vô cùng duyên dáng. "Cô và tôi đều là người bình thường, nhưng cô lại không giống chúng tôi. Cô là người như nào mà biết nhiều như vậy?"
Ôi da! Cái này nói ra thì không hay lắm đâu!
Tôi lúng túng vén mái tóc dài lên, do dự một lúc rồi nói: "Nói ra có lẽ cô cũng không tin, tôi đã là phu nhân từ sớm, lúc mười bốn tuổi, tôi liền gả cho Quỷ vương Dạ Quân! Hiện tại, trông tôi rất giống người bình thường nhỉ, thật ra tôi vẫn là người có thân thể sống, mà có lẽ sống không được vài năm nữa, và sống những ngày không cần lo ăn lo mặc nữa, nhưng tôi vẫn muốn sống như thế này hơn."
"Vậy có nghĩa là, người sống có thể lấy người âm sao?" Ninh Nghi vô cùng ngạc nhiên, cô không những không hề cảm thấy sợ hãi về thân phận của tôi, mà ngược lại, còn mang theo một chút mong đợi.
Không sai, tôi nghe ra từ trong sự ngạc nhiên của cô một ít tâm tư này, nhưng liền bị cô tự mình bỏ qua nhanh chóng, vì vậy tôi cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Ừm, đúng! Con gái nhà họ Mạc chúng tôi từ ngày được sinh ra đã được quyết định sẽ có số mệnh như vậy, năm tròn mười bốn tuổi sẽ bị gả cho người âm, phía trước tôi không biết đã có bao nhiêu người, phía sau tôi càng không biết sẽ có bao nhiêu người như vậy, dù sao, con gái nhà họ Mạc chúng tôi chưa từng rời bỏ được số phận này."
Ninh Nghi ngẩn ra nhìn tôi, rất lâu sau mới nói: "Năm năm trước, tôi cứu Dương Mặc từ trong tay một ngư dân bên bờ sông, lúc đó, cậu ấy còn rất nhỏ, trên người cũng không có vảy, lại còn rất dễ bị thương, chỉ cọ nhẹ một cái mà cũng rách da chảy máu! Tôi phải tốn rất nhiều công sức để chăm nom cậu ấy, lúc nào cũng cẩn thận trông chừng cậu ta, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện vì mất máu quá nhiều! Rồi sau đó trên người cậu ta bắt đầu mọc vảy, tôi mới phát hiện ra tôi đã mang về không phải là người, cậu ta khác với họ. Biết có một ngày, cậu ta đột nhiên hóa thành người làm tôi thật sự bị dọa sợ, muốn cứ như thế mà vứt bỏ, lại không nỡ."
Ninh Nghi bỗng nhiên nở nụ cười, giống như nhớ đến chuyện thú vị nào đó. "Dương Mặc rất quấn người, cậu ấy thích cùng tôi ngủ, lúc đầu tôi không quen, nhưng sau thời gian dài, tôi cảm thấy cho dù biến thành người, cũng giống như trước mà thôi, cho nên tôi dần dần quen với chuyện này. Cô biết không? Mỗi khi tôi bị người khác ức hiếp, cậu ấy đều sẽ đứng ra bảo vệ tôi, đuổi hết đám người đó đi! Vì cậu ấy mà cuộc sống của tôi dần thay đổi, tôi rất cảm kích cậu ấy, nhưng cũng hiểu rằng cậu ấy không thuộc về tôi, dù sớm hay muộn thì cũng sẽ rời xa tôi."
Miệng nở nụ cười mà đôi mắt đẫm lệ, trong nước mắt lại chứa đựng hạnh phúc, điều đó nói lên rằng, tình cảm sâu nặng của người con gái này đã vượt qua hết thảy mọi ràng buộc.
"Tôi thừa nhận rằng bản thân ích kỷ, rằng tôi không muốn rời xa cậu ấy! Nếu như không có lần này trải qua nguy hiểm, tôi sợ rằng bản thân sẽ không dễ dàng buông tay như thế. Mạc Thất, người chết rồi đều phải đến quỷ giới, tôi còn cơ hội gặp lại cậu ấy không?"
"Sau khi chết con người sẽ đi đâu! Mặc dù tôi không rõ luật lệ nơi đó, tuy nhiên cô có thể xin Phán quan giữ lại cô, bỏ qua cơ hội đầu thai ở lại Quỷ giới. Dương Mặc là Minh Sứ thủ hộ biển Chết, nếu cô muốn tôi nghĩ cũng không phải là chuyện quá khó, cho nên cũng không cần nghĩ cực đoan như vậy đâu! Nếu như ép buộc anh ta ở lại nơi này, vậy đối với anh ta mà nói mới là nguy hiểm nhất. Với thân phận của anh ta, tôi thấy trước nhất sẽ có rất nhiều người để ý đến anh ta, đến lúc đó các cô sẽ rơi vào hoàn cảnh gì, chắc là so với ai khác cô đều rõ nhất."
Tôi cũng không có ý muốn dọa nạt uy hiếp Ninh Nghi, chỉ là muốn đem lợi hại trong đó phân tích cho rõ ràng: "Thật ra, con người sống cả một đời, nhiều lắm chỉ là trăm năm, chớp mắt một cái liền đi qua mấy chục năm, không phải sao?"
Ninh Nghi lau đi nước mắt ở khóe mắt, dùng chút sức gật đầu: "Đúng vậy, mấy chục năm ngắn ngủi chớp mắt liền đi qua, tôi tin cô."
Tôi không quyết định được vận mệnh của hai người này, nhưng ít nhất có thể đem tổn thương xuống đến mức thấp nhất.
Trong lúc không để ý, trời đã tối xuống, tôi lo lắng nhìn về nơi xa, nhìn bóng đen không ngừng bay tới, đột nhiên tôi đứng lên.
Dương Mặc đã hoá thành hình rồng, móng vuốt to lớn nắm lấy Quỷ Vương Dạ Quân, mặt nạ của anh không biết đã rơi mất ở nơi nào, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt so với người chết còn đáng sợ hơn.
Tôi hiểu rất rõ tên chết tiệt đó, anh tuyệt đối không bao giờ ở trước mặt bất kỳ người nào lấy xuống mặt nạ của mình, trừ khi anh mất đi ý thức, từ đáy lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chờ sau khi Dương Mặc vững vàng đáp xuống, tôi lập tức xông tới, nhìn tên chết tiệt đang nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, tôi che miệng lại, khắc chế không để cho mình phát ra tiếng gào đau đớn, cố nén nước mắt hỏi: "Anh ấy chết rồi sao?"
Dương Mặc lắc đầu, trên cánh tay của anh ta rách ra một vết rách rất dài, vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu. Giọng anh ta căm hận nói: "Tên Đạo sĩ thối kia đã khởi động trận pháp, kềm chế năng lực của chúng ta, anh ấy bị thương nặng. Có hai người tới, tôi không nhớ ra tên của bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không có chuyện gì. Với bản lĩnh của tên Đạo sĩ kia, khởi động trận pháp một lần đã tới giới hạn, cho nên trước tiên tôi mang theo anh ấy chạy trốn."
Bị thương nặng!
Trong đầu tôi chỉ có mấy chữ này, trong lòng loạn rối tinh rối mù!
Tôi chưa từng nghĩ tới tên chết tiệt này cũng sẽ bị thương, anh ở trước mặt tôi lúc nào cũng lợi hại, tôi không có cách nào tưởng tượng nếu anh không tỉnh lại sẽ biến thành bộ dáng gì.
Hít sâu, tỉnh táo!
Tôi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, trước tiên mang theo tên chết tiệt kia về nhà, ở bờ sông quá lạnh.
Hiện tại ở một mình cũng thuận tiện rất nhiều, cho dù dẫn người trở về, cũng không cần lo lắng bạn cùng phòng sẽ nói gì hết.
Đem Quỷ Vương Dạ Quân đặt lên giường, một chút phản ứng anh cũng đều không có.
Tôi nằm sấp ở trên người anh, hoàn toàn không nghe được tiếng nhịp tim của anh, tiếng hít thở cũng không có.
Tại sao có thể như vậy?
Tôi không dám nghĩ lung tung, âm thầm tự nói với mình, anh là vua của Quỷ giới, không cần hít thở và nhịp tim là bình thường. Lúc này, tôi mới ý thức tới trước đây, tôi chưa từng để ý qua những chi tiết nhỏ này.
Tôi hoang mang lo sợ nhìn về phía Dương Mặc, bây giờ nên làm gì?
Một cơn gió lạnh nổi lên, trong phòng có nhiều thêm hai người, một đỏ một trắng lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Tôi nhìn thấy hai anh em Viêm Hoàng và Thanh Minh xuất hiện, không kìm nén được khủng hoảng trong lòng nữa nhào tới: "Anh ấy không còn thở nữa, các anh mau mau cứu anh ấy đi, nhịp tim của anh ấy cũng bị mất, anh ấy có thể chết hay không!"
Bị tôi gắt gao túm lấy vẻ mặt Viêm Hoàng mất tự nhiên rút tay ra: "Thất nương nương, ngài mau bỏ tay áo thuộc hạ ra nó sắp bị kéo rách rồi!"
"Đây không phải chuyện quan trọng!"
Để mặc Lão Đại của mình không cứu, ở chỗ này cùng tôi kéo tay áo cái gì, tôi hướng về phía cái mặt lạnh này của Phán Quan rống lên.
"Đại nhân Dạ Quân, không cần hít thở!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com