C204
Du Phục Thời căn bản không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy khắp nơi đều không khoẻ, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện tình huống này, miễn cưỡng chống người ngồi dậy, hắn cảm thấy cả cơ thể từ trên xuống dưới đều kì kì quái quái.
Tàng Lục từng nói qua khi yêu có khả năng cảm ứng được đại nạn sắp đến, liền sẽ có cảm giác như vậy.
Du Phục Thời bỗng nhiên cảm thấy sờ sợ, hắn có phải sắp chết rồi ko? Hoàn toàn ko chú ý thỉnh thoảng có tiếng sấm nổ vang bên ngoài.
Hắn chống tay ngồi dậy, suy nghĩ một chút, rồi lấy truyền tin ngọc điệp ra.
Độ Kiếp khó độ, trời sinh thức hải càng khó vượt qua hơn trăm ngàn lần, thậm chí có thể phải mất mạng.
Diệp Tố không ngờ lôi kiếp lần này lại khủng bố như thế, mỗi một đợt sét đánh xuống, nàng đều cảm thấy như sẽ chết, nhưng thần thức vẫn có thể chống đỡ, dường như thân thể cùng linh hồn hoàn toàn tách rời. Đã thế nàng vẫn luôn ôm chặt bình Tụ Lôi, luyện hóa thân bình và bé lôi.
Lúc này, truyền tin ngọc điệp bên hông bỗng nhiên lóe lóe, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Tố.
Dáng vẻ Diệp Tố giờ phút này không tốt lắm, xương cốt toàn thân đều gãy, thừa dịp lôi Độ Kiếp giáng xuống có khe hở, mới có thể chữa trị.
Bóng người vừa xuất hiện, thanh âm có chút khó chịu liền truyền tới: “Diệp Tố, ta sắp chết…… Ngươi còn thiếu ta một bình rượu.”
Nguyên bản ý thức Diệp Tố đã bắt đầu mơ hồ, nhưng nghe thấy nửa câu đầu, liền thanh tỉnh không ít, nàng nhìn chằm chằm Du Phục Thời, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn không thích hợp: “Tình kỳ (thời kỳ muốnxxoo) tới rồi?”
Tính tính thời gian, xác thật đã tới.
“Tình kỳ là cái gì?” Du Phục Thời mặt mày nhăn nhó, trên người mặc mỗi áo trong cũng bị cọ đến lung tung rối loạn, lộ ra phần ngực trắng muốt, ngây thơ mờ mịt hỏi, “ Là cách nói khác của sắp chết sao?”
Hắn không nhớ rõ mình đã học qua chưa.
“……”
Diệp Tố nghe thấy lời hắn nói, lúc này quên mất đau đớn xé rách trên người, ngược lại cười lên tiếng, động tới vết thương: “Ngươi sẽ không chết.”
Du Phục Thời nửa tin nửa ngờ: “Nhưng ta rất khó chịu.”
Theo lý, yêu có huyết mạch truyền thừa, đặc biệt là đại yêu cảnh giới cực cao như Du Phục Thời, không thể không hiểu tình kỳ là cái gì, ý tưởng trong đầu Diệp Tố giây lát lướt qua, ngay lúc một đợt lôi sắp bổ xuống, hỏi hắn: “Đây là ngươi lần đầu tiên cảm thấy khó chịu?”
Du Phục Thời gật đầu, hắn trước kia chưa từng bị như vậy.
“Yêu có tình kỳ, vào thời điểm cố định liền sẽ giống như ngươi vậy, chịu đựng một chút sẽ không có gì, còn ko thì có thể cùng với yêu khác……” Diệp Tố dừng một chút nói, “Hoặc là người, ma kết hợp.”
“Tàng Lục nói qua yêu có thể cùng người lập khế ước.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ nói, “Hắn chưa nói ma cũng có thể.”
Diệp Tố nhắm mắt: “Kết hợp và lập khế ước , ý nghĩa không giống nhau. Kết hợp…… là hai người thích nhau sẽ...”
“Ta đây có thể kết hợp cùng với ngươi sao?” Du Phục Thời dựa vào mép giường, bị tình kỳ tra tấn nên đuôi mắt ửng hồng, lời nói ra lại cố tình vô cùng đơn thuần.
“Ta còn đang tiến giai, ngươi chờ mấy ngày…… Ta có đồ cho ngươi.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn về phía không trung, bởi vì không có lôi vân, nàng không biết lôi kiếp khi nào giáng xuống.
Trước khi tắt đi truyền tin ngọc điệp, Du Phục Thời hỏi nàng: “Ngươi tiến giai rất đau sao?”
Hắn nhìn bộ dáng nàng như vậy, trong ngực thấy vô cùng rầu rĩ, sự không khoẻ, bứt rứt cũng đỡ đi vài phần.
Diệp Tố cười cười: “Không sao.” Nàng chủ động đóng truyền tin ngọc điệp lại.
Ngay sau đó, lôi Độ Kiếp chợt giáng xuống, bổ về phía đỉnh đầu Diệp Tố, có vẻ như muốn giết chết nàng.
Diệp Tố lấy chính thân thể mình làm vật chứa, dẫn lôi thành linh hỏa luyện hóa bình Tụ Lôi, sau khi làm xong, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu từ bỏ rèn luyện bình Tụ Lôi, nàng sẽ không bị tra tấn đến mức như vậy, nhưng Diệp Tố không dám mạo hiểm, nàng phải chuẩn bị trước cho mọi tình huống.
……
Tình kỳ đầu tiên của Du Phục Thời kéo dài tận mấy ngày. Thẳng đến trước một ngày đại hội tam giới bắt đầu, Diệp Tố rốt cuộc tiến giai thành công. Sau khi lôi kiếp tiêu tán, nàng nằm trên mặt đất hồi lâu, mới thanh tỉnh lại.
Trương Phong Phong đi lên, ném cho nàng một lọ phục nguyên đan: “Tốc độ tu luyện của con cũng quá nhanh, ngày mai đại hội tam giới sẽ bắt đầu, tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên đều có thể đi, con có đi không?”
“Đi.” Thanh âm Diệp Tố có chút nghẹn ngào, nàng được Hạ Nhĩ và Tây Ngọc đỡ lên, Minh Lưu Sa ở bên ngoài nhìn xung quanh, chuẩn bị gọi người tới sửa chữa mấy gian phòng trong sân viện.
“Vậy con hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trương Phong Phong lại dặn dò vài câu mới rời đi.
Diệp Tố mở ra bình đan dược, phẩm giai phục nguyên đan này so với lọ nàng mua ở bên ngoài đưa cho Bình Thư Lan còn tốt hơn.
Nàng đổ ra toàn bộ ăn hết, quả nhiên đau đớn trong cơ thể được giảm bớt.
Diệp Tố tránh khỏi tay hai người nâng, nói tiếng xin lỗi với ba vị sư đệ sư muội, bởi vì lôi kiếp tiến giai làm phòng của bọn họ đều sập.
“Không có việc gì, tìm người tu sửa một chút là được, dù sao chúng ta sắp đi tham gia đại hội tam giới, đêm nay ở bên ngoài cũng không sao.” Tây Ngọc lắc đầu nói.
Thấy bọn họ không ngại, Diệp Tố cũng không nhiều lời nữa, nàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó bước qua đám phế tích, đi thẳng xuống dưới chân núi.
“Tỷ…… Còn muốn đi luyện khí?” Minh Lưu Sa khiếp sợ nhìn Diệp Tố hỏi, lúc này mới vừa tiến giai xong, người bình thường đều phải nghỉ ngơi, vậy mà nàng còn muốn xuống núi đi phòng luyện khí?
“Không luyện.” Diệp Tố dừng lại bước chân, quay đầu nói, “Chỉ là có chút việc.”
Minh Lưu Sa: “……” Khó trách người ta nhanh tiến giai, căn bản là không có chịu nghỉ ngơi xíu nào.
Diệp Tố cũng không vội đi xuống, ngược lại khá chậm rãi. Nàng đang cảm thụ lực lượng trong cơ thể, Độ Kiếp kỳ…… đã từng là cảnh giới cực kỳ xa xôi, hiện giờ nàng lại đạt được.
“Cốc cốc ——”
Nàng đứng ngoài cửa phòng Du Phục Thời gõ gõ, không người mở cửa, liền lập tức đẩy ra đi vào.
“Sư đệ.” Diệp Tố vươn hai tay ra sau đóng cửa lại, trong nháy mắt nàng khẳng định mình đã bắt gặp một cái đuôi dài nhanh chóng hiện ra, lại nhìn Du Phục Thời nằm nghiêng trên giường, đưa lưng ra cửa, vô cùng bình thường.
Diệp Tố đi lên phía trước, vung tay lập hạ kết giới, nhàn nhạt nói với người trên giường: “Đã thấy rồi.”
Đệ tử Thiên Cơ Môn từ trước đến nay rất quy củ, Du Phục Thời lại không quen biết những người khác, sẽ không có ai vào phòng hắn, mấy ngày nay thân thể hắn không khoẻ, thời điểm cực kì khó chịu liền thả cái đuôi ra lắc qua lắc lại, mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.
Du Phục Thời đối với Diệp Tố không có phòng bị, lúc nàng tiến vào mới bỗng nhiên nhớ tới mình còn chưa thu lại cái đuôi.
“Có đỡ hơn chút nào ko?” Diệp Tố đến gần mép giường hỏi.
Du Phục Thời lúc này mới xoay người ngồi dậy, so với ban đầu, hắn đã dần dần bắt đầu thích ứng loại trạng thái này, chỉ là đuôi mắt, vành tai, những chỗ da mỏng đều ửng đỏ.
“Ta dạy ngươi niệm kinh, có thể giảm bớt một chút.” Diệp Tố từ trong túi Càn Khôn lấy ra mõ, đưa cho Du Phục Thời.
Kinh văn là nàng đổi lấy từ một người tuyên bố luyện khí nhiệm vụ, đối phương muốn luyện Phật khí, nàng không muốn linh thạch thù lao, chỉ cần một đoạn khẩu quyết Thanh Tâm kinh.
“Đây là cái gì?” Du Phục Thời tò mò nhìn mõ trong tay, hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thể đã bị nhìn thấy.
Diệp Tố rút kiền trĩ bên trong ra gõ gõ lên mõ. Lập tức từ bên trong mõ chiếu ra ngoài một luồng bạch quang nhu hòa, khi ánh sáng lan đến, sẽ cảm thấy thanh tâm thần tỉnh.
Nàng đem kiền trĩ giao cho Du Phục Thời, bảo hắn niệm theo mình.
Khẩu quyết kinh văn tuy rằng phức tạp, nhưng không dài lắm, Du Phục Thời niệm mấy lần liền nhớ kỹ.
“Ngày mai ta muốn đi tham gia đại hội tam giới.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời gõ mõ, giơ tay chỉnh lại trang phục bị hắn cọ đến lung tung xốc xếch, “Ngươi…… Nếu thấy không khoẻ thì cứ niệm vài lần.”
Du Phục Thời giương mắt nhìn nàng: “Ta muốn đi cùng ngươi.”
Diệp Tố đối diện với ánh mắt hắn thật lâu mới nói: “Muốn tham gia đại hội tam giới yêu cầu cảnh giới phải đạt tới Đại Thừa kỳ trở lên, ngươi trong mắt sư phụ và trưởng lão bọn họ vẫn là đệ tử bình thường.”
Lúc ở tửu lầu, Du Phục Thời bại lộ thực lực của mình, Ma Tôn Độ Kiếp sơ kì đều bị hắn đánh bại chỉ trong một chiêu.
Bởi vì Diệp Tố vẫn luôn không nhắc đến, hắn thế nhưng cũng quên mất.
“Lấy thân phận Yêu chủ hẳn là cũng có thể tham gia.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, “Bất quá sau này sẽ không phải là đệ tử Thiên Cơ Môn nữa.”
Du Phục Thời một hồi nghĩ thân phận của mình bị nhìn thấu, một hồi lại nghĩ tiếp tục làm đệ tử Thiên Cơ Môn, đi theo Diệp Tố.
Hắn ngơ ngác ngồi ở mép giường trầm tư, sau một lúc lâu, mới chậm rì rì đối Diệp Tố nói: “Ngươi biết thân phận của ta.”
“Yêu có thể đối phó Ma Tôn dễ như trở bàn tay không nhiều lắm.” Tầm mắt Diệp Tố liếc xuống dưới, nhìn hai chân thon dài của hắn, huống chi vị này căn bản không hề dụng tâm che giấu.
Du Phục Thời thật cẩn thận cất mõ đi, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn Diệp Tố: “Ngươi dẫn ta đi cùng.”
Dứt lời, không đợi Diệp Tố phản ứng lại, trên giường liền chỉ có một tiểu hắc xà xinh đẹp, cái đuôi từ từ bò lên trên tay nàng, an an tĩnh tĩnh giở trò vòng quanh.
Diệp Tố nhìn tiểu hắc xà trên cổ tay, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm trán hắn, nơi này vẫn chưa có chút thương tích nào.
Tiểu hắc xà không có chỗ nào là không hoàn mỹ tinh xảo, tựa như tác phẩm trời cao điêu khắc tốt nhất.
Tiểu hắc xà thực thích độ ấm trên người Diệp Tố, hắn lắc lắc cái đuôi, đầu thuận theo tự nhiên đặt trên ngón tay nàng đang mơn trớn.
Du Phục Thời có chút thích ý nhắm hai mắt lại, quả nhiên biến trở về bản thể càng thoải mái, mấy ngày này hắn cả người đều nóng bứt.
……
Ngày thứ hai, Diệp Tố liền mang theo tiểu hắc xà giấu ở cổ tay, cùng chưởng môn và các trưởng lão Thiên Cơ Môn đi đại hội tam giới, bao gồm cả nhóm người Minh Lưu Sa.
Khi đến nơi, Diệp Tố mới phát hiện đại hội tam giới thế mà lại tổ chức ở khu vực tam giới giao hội, chẳng qua lúc này đại môn của tam giới đều lưu thông, hướng bọn họ đi tới là một tòa đại điện ngoài trời.
Diệp Tố theo nhóm người Thiên Cơ Môn đi vào, đầu ngón tay thi thoảng xoa xoa tiểu hắc xà, nàng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ngửa đầu nhìn trung tâm đại điện.
Nguyên lai vạn năm trước, chung quanh Luân Chuyển tháp không phải là vùng đất hoang sơ phế tích , mà là một tòa đại điện nguy nga sao?
Đại hội Tam giới, thành phần tham gia đương nhiên là người, yêu và ma trong tam giới.
Diệp Tố cũng không nhận thức những người đó, mọi người chọn chỗ ngồi xuống, thường thường sẽ có người đem ánh mắt đặt ở trên người nàng, Thiên Cơ Môn đột nhiên nhiều thêm một Đại đệ tử, việc này đã lan truyền khắp nơi.
Diệp Tố làm lơ tầm mắt những người đó, nàng lấy một viên linh bồ trên bàn lặng yên đặt ở phía dưới, đút cho tiểu hắc xà ăn.
Du Phục Thời cũng thích hưởng thụ được đút ăn như vậy, hoàn toàn không có chút nào ra dáng Yêu chủ.
“Đại hội Tam giới chỉ là ngồi ở đây nhìn tới nhìn lui?” Diệp Tố quay đầu hỏi Minh Lưu Sa bên cạnh.
“Chờ.” Minh Lưu Sa giơ tay chỉ chỉ lên trời, “Bọn họ tới, liền sẽ hỏi đến tình hình tam giới mấy năm nay, sau đó sẽ hạ khảo nghiệm, ai thông qua sẽ có thưởng, nghe nói phần thưởng là Thần Khí.”
“Người Bồng Lai có tới hay không ?” Diệp Tố tiếp tục hỏi.
“Có, đã tới rồi.” Minh Lưu Sa nâng chung trà lên, cằm nhếch về phía cửa đại điện bên kia.
Diệp Tố xoay mặt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hơn mười vị mặc áo choàng màu xanh lá chậm rãi đi tới, dẫn đầu hẳn là Bồng Lai Chưởng Sử, giống hệt vạn năm sau, chỉ là một khuôn mặt bình thường nhớ không nổi.
“Người Bồng Lai đã tới, phía trên cũng sắp tới.” Trương Phong Phong nhìn người Bồng Lai vào điện, thấp giọng nói.
Ông vừa nói xong, khắp không trung bỗng nhiên vân cuốn phong cuồng, mây tía mạn bố, mọi người không mở được mắt, chỉ có thể giơ tay che mặt.
Diệp Tố không che chắn, mặc dù đôi mắt bị đỏ rát phát đau, cũng vẫn nhìn chằm chằm ba chỗ ngồi trên cao nhất.
Hồi lâu, ánh sáng tím tan đi, vị trí cao nhất đại điện liền xuất hiện ba người…… Hoặc là nói ba vị Thần.
Trong nháy mắt mọi người buông tay, Diệp Tố bóp nát quả nho dưới gầm bàn, tiểu hắc xà thò lưỡi liếm liếm mới hậu tri hậu giác thấy có gì không đúng lắm, liền ngửa đầu nhìn nàng.
Diệp Tố nhìn chằm chằm vị trí ba thân ảnh, cả người cứng đờ, ba người này…… Ít nhất có hai người nàng đã thấy qua, chính là hư ảnh vạn năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com