CHƯƠNG 60 - Q2: DIỆP TỐNG, NGƯƠI GIỎI LẮM!
Diệp Tống giương mắt nhìn, nhếch môi cười: "Nếu biết không có khả năng, sao huynh còn cùng nàng làm gì? Sao huynh lại biết hai người chắc chắn không có khả năng? Chẳng lẽ đây là tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm..."
"Đủ rồi..."
"Muội nói hai người có khả năng thì có nghĩa là có khả năng. Nàng là Bách Lý Minh Xu, là Diệp gia tức phụ của chúng ta, cũng là tẩu tử duy nhất mà Diệp Tống muội công nhận. Người khác đừng hòng cướp đi." Diệp Tống gằn từng chữ một nói.
Diệp Tu bỗng nhiên cười lớn: "Diệp Tống, nói trắng ra là do muội sợ nàng phải gả cho Hoàng Thượng. Muội thích Hoàng Thượng nên muội ghen ghét chứ gì, nếu muội đã thích như vậy sao không tiến cung làm phi tử của hắn, nếu hắn thật sự thích muội, có khi còn cho muội làm hoàng..."
Lời con chưa dứt, Diệp Tống đã dùng một quyền nện vào cây cột giường sát bên cạnh Diệp Tu, lực đạo vô cùng tàn nhẫn khiến cây cột lập tức bị gãy đôi, trên mu bàn tay nàng, toàn là vết máu. Diệp Tu run lên, ánh mắt chuyển từ tay nàng lên mặt đụng phải ánh mắt lạnh như băng, dường như bản thân vừa nói lời không nên nói.
Hắn cũng chỉ là nhất thời tức giận nên như vậy, hắn không quen nhìn Diệp Tống rõ ràng làm ra chuyện sai trái mà lại tỏ ra như không có gì, chỉ muốn dạy cho nàng một bài học, ai ngờ lại hơi quá.
Hắn biết, Diệp Tống cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn.
Hắn cũng biết, Diệp Tống không muốn Bách Lý Minh Xu gả cho Tô Nhược Thanh hoàn toàn là vì hạnh phúc của hắn. Nói cách khác, nếu nàng thật sự ghen ghét thì lúc bị Lý Như Ý giáng một cái tát ở ngoại điện đã xử lý nàng ta rồi, không cần chờ tới bây giờ mới tính kế trên người hắn và Bách Lý Minh Xu, lại còn mạo hiểm như thế.
Diệp Tu đều hiểu hết.
Ngay sau đó, hắn liền hối hận, sắc mặt có chút trắng bệch.
Chăn ga bị xô xuống đất, Diệp Tống nới lỏng nắm tay dính máu, một câu không nói từ trên giường nhảy xuống, tuỳ tay lấy áo khoác trên bình phong khoác lên người, bước nhanh ra cửa, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: "Coi như muội bắt chó đi cày. Huynh yên tâm, nếu bên trên trách tội xuống, muội tuyệt đối sẽ không để liên luỵ đến Diệp gia."
"A Tống!" Diệp Tu gọi nàng.
Nhưng bóng nàng đã nhanh chóng biến mất ngoài cửa phòng.
Ai cũng không biết Diệp Tống đi đâu, buổi tối cũng không thấy về nhà. Diệp Tu tự mình đi tìm, tìm hết những nơi nàng thích đi cũng không thấy bóng dáng, ngay cả Tố Hương Lâu hắn cũng lấy cớ tuần tra để đưa theo các huynh đệ vào từng phòng lục soát nhưng cũng không thấy.
Tô Tĩnh đã sớm bị Tô Nhược Thanh lấy cớ ở phương nam có hạn hán mà phong hắn làm khâm sai đại thần phái ra bên ngoài, ngay sau ngày hắn cãi nhau với Diệp Tống.
Trước khi đi, hắn đã tới tướng quân phủ một chuyến. Tuy không thể nhìn thấy Diệp Tống nhưng hắn lại dường như rất có hứng thú với Anh cô nương nên đã đưa nàng đi Nam Hạ cùng.
Gần đây Tam vương gia Tô Thần có một khoảng thời gian tương đối bận rộn, xử lý bao nhiêu án tử lớn nhỏ trong kinh. Không biết Tô Nhược Thanh là cố ý hay vô tình, phân chia lại công việc giữa Đại Lý Tự và Hình Bộ. Trước đây Đại Lý Tự chỉ phải phụ trách nhưng vụ án trọng đại, giờ Tô Nhược Thanh lại đem tất cả án tử trong kinh thành giao cho Đại Lý Tử quản lý, còn Hình Bộ các quận tham gia xét duyệt.
Kể từ đó, mỗi ngày Tô Thần đều mệt sắp chết.
Chỉ khi phá án tử, Tô Thần mới đủ lý trí mà tự hỏi sự tình. Hắn thường xuyên nhớ tới lúc Diệp Tống còn ở Ninh Vương phủ cùng hắn đi phá án.
Nhưng đó đã là khoảng thời gian rất lâu trước kia rồi, hắn cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ mỗi việc nhỏ nhặt không đáng kể lại có thể nhớ rõ ràng tất thẩy. Có lẽ trong đời này, việc làm hắn hối hận nhất chính là tổn thương nàng.
Hắn vẫn luôn hy vọng bản thân có thể nỗ lực bồi thường cho nàng.
Bây giờ quan hệ giữa Diệp Tống và Tô Tĩnh không mặn không nhạt, lại cùng Tô Nhược Thanh xảy ra vấn đề. Tuy không biết cụ thể là gì những mỗi lần Tô Thần thượng triều, chẳng lẽ lại không thể nhận ra đại ca mình tâm tình không tốt?
Theo lý thuyết đây chính là thời điểm thích hợp để rèn sắt khi còn nóng: thân cận Diệp Tống. Nhưng mấy nay liên tục bị các vụ án quấn thân, Tô Nhược Thanh đúng là khéo tính toán, hắn ngược lại càng ngày càng xa Diệp Tống.
Bình tĩnh lại, Tô Thần cũng không sốt ruột.
Hắn cũng hiểu Diệp Tống, đó là nữ nhân thích ăn mềm chứ không ăn cứng. Hắn cũng hiểu rõ đại ca mình, Tô Nhược Thanh, một khi Tô Nhược Thanh dồn ép, nàng sẽ càng không tuân theo, như vậy không những không kéo lại tâm Diệp Tống mà còn đẩy nàng ra xa hơn.
Hắn cũng đã từng phạm phải sai lầm trí mạng đó.
Có lẽ, tình yêu cũng chính là một cuộc đua tranh. Có người thất bại mới có người thành công.
Hắn hy vọng một ngày nào đó có thể lấy lại tâm của Diệp Tống.
Hai hôm nay, Tô Thần đang điều tra một vụ án mất tích trong dân chúng, những người mất tích đều là những người từ mười bốn tuổi đến dưới hai mươi tuổi, bộ dáng thanh tú. Cuối cùng tra được một nhà trong kinh thành tên là Phượng Tiên lâu.
Phượng Tiên là một chỗ đặc biệt, bên trong đều là mỹ nam tử trẻ tuổi. Mỗi người lại có một tài nghệ riêng, chưa nói đến cầm kỳ thư hoạ, mà công phu pha trà nấu rượu đều rất giỏi. Tuy nam phong ở Bắc Hạ không nhiều, nhưng Phượng Tiên này vẫn đem lại một sức hấp dẫn không nhỏ cho người ngoài, không ít nhà thiên kim nhà giàu nguyện ý tới đây vui chơi.
Phượng Tiên nam tử đều bán nghệ không bán thân. Thi thoảng có khách nhân đồng ý ra giá cao mua mà đối phương đồng ý thì có thể thoả thuận, không bị lão bản cưỡng chế mua bán. Nhưng nếu khách nhân muốn mua mà đối phương không muốn bán, Phượng Tiên sẽ đối với khách hàng không chút khách khí. Phàm là những người tới Phượng Tiên đều phải tuần thủ quy tắc của nơi này.
Phượng Tiên sở dĩ kiêu ngạo như vậy là vì có hậu đài. Tô Thần phỏng đoán, phía sau nó chắc chắn là một quan viên trong triều.
Buổi tối nay, trong lúc Phượng Tiên còn đang đàn sáo mua vui, tự nhiên có người Đại Lý Tự tới tra án thật gây mất hứng, cầm đầu là Tô Thần, một thân thường phục màu đen, khí vũ hiên ngang bước vào cửa Phượng Tiên.
Ông chủ không dám chậm trễ vội lên tiếp đón.
Tô Thần yêu cầu xem khế ước bán thân của các nam quan và yêu cầu gọi tất cả bọn họ xuống lầu đối chiếu với những người bị mất tích. Ông chủ gọi tất cả nam quan xuống, trong lúc đó các khách hàng đều ngượng ngùng dùng tay áo che mặt chạy ra khỏi phòng.
Khách tới đây hầu hết là các thiên kim tiểu thư có danh tiếng, sao dám để lộ thân phận mình.
Chỉ chốc lát sau, từng nhóm nam quan lần lượt xuống lầu, thật sự có thể so với trăm hoa khoe sắc, từng cử chỉ giơ tay nhấc đều phong tình vạn chủng như mẫu đơn, có người thì thanh nhã như hoa lan, có người lại lãnh diễm ngạo cốt như hoa mai, tất cả đều vô cùng tuấn mỹ khiến nhóm quan sai Đại Lý Tự cũng phải trố mắt nhìn.
Khó trách nhiều người lại thích như vậy. Ở đây so với kinh thành đệ nhất Tố Hương lâu còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Tô Thần tiếp nhận khế ước bán thân, mặt không đổi sắc đối chiếu với từng người. Làm xong hắn nhăn mặt hỏi: "Phượng Tiên có tổng cộng 26 người sao ở đây là chỉ có 20, sáu tên còn lại đâu?"
Ông chủ muốn nói lại thôi, sắc mặt thiên biến vạn hoá đáp: "Thất không dám giấu giếm, trong tiệm có một vị khách nhân đã gọi sáu người tới hầu, đã hai ngày hai đêm chưa từng rời khỏi phòng. Tiểu nhân thật sự không dám đặc tội, hay là đại nhân..."
Lúc này trong một gian phòng trên lầu hai truyền ra tiếng náo động.
Tô Thần lạnh lùng nói: "Hai ngày hai đêm gọi sáu nam quan, bổn vương thật muốn nhìn xem đây là do ông chủ nhà ngươi viện cớ hay thực sự có loại người dâm loạn như thế." Nói xong hắn liền mang theo hai người, tự mình lên lầu.
Kết quả vừa đứng ở cửa, bên trong đã truyền tới tiếng cười nói rối rít: "Quan nhân! Ở đây! Mau tới bắt ta đi! Ta ở chỗ này!"
Tô Thân nghe được, đôi mi run rẩy một chút, phân phó hai thủ hạ: "Phá cửa ra."
Hai quan sai tuân luận, mỗi người một bên đạp phăng cửa ra. Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Tô Thần đi đến, phát hiện bên trong chướng khí mù mịt, múi huân hương nồng đến gay mũi kèm theo mùi rượu nồng nặc. Tô Thần nhìn xung quanh một vòng, thấy trong phòng quả thực có sáu nam quan, nhóm người bên trong không ngờ đột nhiên lại có quan sai xông vào, sợ tới mức câm nín, ngoan ngoãn đứng sang một bên. Căn phòng này rất rộng, bàn ghế lảo đảo xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là một nơi dâm loạn, trên mặt đất là nhiều bầu rượu rỗng, không biết rốt cuộc bọn họ đã uống bao nhiêu.
Còn vị khách nhân kia vẫn đang rất bình tĩnh, khoé miệng lộ ra nụ cười, hai mắt bị một mảnh vải màu xanh lá che khuất, nàng vẫn đang sờ soạng trong phòng, lả lơi gọi: "Bảo bối đang ở đâu? Đừng tưởng nấp rồi mà ta không tìm được. Lát nữa ta mà bắt được, để xem ta phạt các ngươi thế nào!"
Trong nháy mắt, mặt Tô Thần đen như đít nồi.
Khách nhân kia một đường sờ soạng tới gần Tô Thần, lập tức ôm lấy hắn. Còn chép miệng nói: "Để ta đoán xem, ngươi là bảo bối nào a?" Nói xong liền ngửi ngửi người hắn, "Ừm, chắc là Thanh Phỉ hoặc Tùng Vân rồi, nào, thơm một cái!" Nói xong liền lớn mật ngước lên trên định hôn.
Tô Thần thấp mi mắt, liếc thấy nàng bị che khuất đôi mắt, đôi môi đang ngước lên kia thì ửng đỏ, người đầy mùi rượu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Tống, ngươi giỏi lắm!" Hắn không ngờ, Diệp Tống mất tích mấy hôm nay, hoá ra lại ở nơi này.
Diệp Tống ngẩn ra, kéo mảnh vải che mắt xuống, giương mắt thấy Tô Thần mặt đằng đằng sát khí. Nàng có chút mất hứng thở hắt ra, buông lỏng Tô Thần, xoay người tiêu sái ngồi xuống, nói: "Vương gia thật vất va a, tra án cũng có thể tra tới nơi này."
Tô Thần khẽ quát một tiếng: "Tất cả đi ra ngoài!"
Mọi người như được ân xá, đua nhau ra khỏi cửa, nhanh chóng xuống lầu đứng chỉnh tề cùng các nam quan khác.
Diệp Tống với lấy bầu rượu trên bàn định uống tiếp bị Tô Thần đoạt lấy, tức giận nói: "Ngươi ở chỗ này hai ngày hai đêm?"
Diệp Tống xốc xốc mí mắt, dường như không có việc gì cười nói: "Liên quan quái gì đến ngươi?" Tô Thần cố gắng nhẫn nhịn cơn giận xuống, Diệp Tống chống mặt bàn đứng lên nói, "À, đúng rồi, nếu ngươi đã đến thì đúng là có chút liên quan. Lúc ta ra khỏi cửa chỉ mang theo có hai trăm lượng ngân phiếu, bao sáu mỹ nhân không biết có đủ dùng không, hay ngươi cho ta mượn đi?" Nói xong nàng liền không chút khách khí mà vươn tay về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com