CHƯƠNG 69 - Q2: ÁC NHÂN CÁO TRẠNG TRƯỚC
Diệp Thanh trầm mặc một lát: "...Thật sự là do nhị tỷ ta làm sao?" Tô Thần không trả lời lại, nàng chần chừ lại hỏi, "Thương thế trên người nhị tỷ ta có vẻ không chỉ đơn giản như vậy, người là do Vương gia tìm được, hẳn là Vương gia cũng biết đã có chuyện gì xảy ra, đúng không?"
Tô Thần hỏi lại: "Nàng nói với ngươi thế nào?"
Diệp Thanh đáp: "Tỷ ấy nói, lúc nghe hát không hợp nên đánh nhau với người ta."
Tô Thần liếc nhìn nàng một cái, nói: "Vậy cứ cho là do đánh nhau với người khác nên thế đi."
Diệp Thanh cái hiểu cái không.
Diệp Tống được người đỡ đi tiến vào điện, lúc Tô Nhược Thanh nhìn thấy nàng, trên mặt không biểu hiện bất cứ điều gì khác thường, chỉ là trong lòng hung hăng đau một chút. Diệp Tống tuy tỉnh nhưng thân thể đứng không vững, người toàn mùi rượu.
Tô Nhược Thanh sai người mang ghế tới cho nàng, ban cho nàng ngồi xuống hỏi: "Vết thương của Diệp ái khanh là do đâu?" Trên cổ tay loang vết máu lớn, nhìn qua thật ghê người, nhưng nàng lại không để ý chút nào.
Một khắc trước, Lý Như Ý đứng bên cạnh còn đang tỏ ra nhu nhược đáng thương nhưng bên trong chứa đầy phẫn hận, nhưng khi vừa nhìn thấy Diệp Tống, biểu cảm liền có chút cảnh giác, người cũng thanh tỉnh không ít. Nàng ta quên mất trên người Diệp Tống còn có thương tích, mà thương tích đó do chính mình làm ra, lúc này nếu cùng nàng ta giằng co về chuyện phóng hoả, ngộ nhỡ chuyện kia cũng bị lôi ra thì phải làm thế nào bây giờ.
Lý Như Ý tự mình trấn an, nàng ta dù gì cũng là người bị hại. Hơn nữa Như Ý cung cũng bị lửa lớn thiêu sạch sẽ, dù cho có dấu vết thì giờ cũng không còn sót lại gì. Diệp Tống chỉ ra nàng ta thì đã sao, nàng ta chỉ cần lắc đầu phủ nhận là được, không có chứng cứ thì có thể làm được gì.
Lý Như Ý ngay lập tức cáo trạng trước, chỉ vào Diệp Tống nói: "Hoàng Thượng, chính là nàng ta! Đêm qua nàng ta đã phóng hoả thiêu tẩm cung của thần thiếp, còn tuyên bố muốn giết thần thiếp! Thần thiếp với nàng ta không oán không thù, nàng ta đã giết đệ đệ của thần thiếp, nhưng lúc ấy thần thiếp biết đệ đệ của mình là tự mình tự chịu nên không có lời nào để nói, nhưng vì sao nàng ta còn cố tình đuổi cùng giết tận thần thiếp..." Nói xong nước mắt liền chảy ra, quỳ xuống trước mặt Tô Nhược Thanh, "Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp!"
Tô Nhược Thanh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Tô Thần, không nói gì.
Tô Thần lên tiếng: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thương thế của nhị tiểu thư nô tài cũng không rõ, chỉ biết đêm nay lúc triệu gọi nhị tiểu thư, nhị tiểu thư không có ở trong phủ, khi thần và tam tiểu thư tìm được nàng, lúc đó nàng đã uống đến say mèm."
Diệp Thanh mặc kệ Lý Như Ý là loại nhân vật nào, dám làm như vậy để hãm hại nhị tỷ, nhất định không phải thứ tốt đẹp gì. Nàng ta còn bày ra bộ dạng nhu nhược đáng thương, trong lòng Diệp Thanh cảm thấy thật đáng khinh. Nàng cũng quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, xin bệ hạ tha thứ cho thần vì đã dám cùng nhị tỷ mạo muội tới đây, bởi vì thân thể tỷ tỷ không được khoẻ nên thần lo lắng mới đi theo nàng. Theo như lời vị nương nương này vừa nói, thần nữ không biết nàng ta đang có dã tâm gì lại đi vu cáo cho tỷ tỷ phóng hỏa trong cung. Còn chưa nói đến việc hoàng cung luôn canh phòng nghiêm ngặt, tuy tỷ tỷ có chút quyền cước công phu nhưng sao có thể đột nhập vào hoàng cung mà không bị phát hiện. Hơn nữa, tỷ tỷ còn bị thương như vậy, không biết vị nương nương này sao có thể nhẫn tâm nói nàng còn sức lực để phóng hoả. Thật không dám giấu giếm, gần đây tâm trạng của tỷ tỷ không tốt lắm, thường xuyên ra ngoài uống rượu, trong lòng vẫn luôn không thoải mái," khi nói lời này Diệp Thanh nhìn thẳng vào Tô Nhược Thanh, dường như đang oán trách và lên án hắn, "Hôm qua lúc ở bên ngoài vì uống say nên mới đánh nhau với người ta thành như vậy, về nhà liền ngủ một mạch tới tận hôm sau, đến đại phu cũng không muốn gặp, còn hơi sức đâu mà đi phóng hoả. Thần nữ không hề nói bậy, Hoàng Thượng cứ nhìn tỷ ấy bây giờ thì biết, đâu cần phải chứng cứ xa xôi, còn nếu vị nương nương này nói đúng thì xin lấy chứng cứ ra đối chất! Thần nữ và tỷ tỷ tuy chỉ là phận nữ nhỏ bé, vô tài vô đức, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu thư nhà tướng quân phủ, vậy mà lại bị người khác vu hãm, xin nương nương ăn nói cẩn thận!"
Diệp Thanh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lời nói tới đâu đều mang theo đạo lý. Quy Dĩ ở một bên nhìn cái miệng nhỏ của nàng mở ra đóng lại không ngừng, tầm mắt căn bản không dịch được nàng đang nói cái gì.
Nàng vốn là người hay lải nhải linh tinh, giờ lại được nói liền một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái. Nàng đoán việc nhị tỷ đêm khuya uống đến say mèm, tuy không biết cụ thể là lúc nào, nhưng có thể khiến tinh thần nàng sa sút thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Tô Nhược Thanh ở trước mặt đây.
Lý Như Ý trừng mắt đang định nói thêm, Diệp Thanh đã ngắt lời: "Tỷ tỷ say đến bất tỉnh nhân sự, không thể tự biện giải cho mình, nhưng thần nữ lại rất tỉnh táo, câu nào nói ra cũng là thật, cầu xin Hoàng Thượng minh giám. Trời cao phù hộ, giúp quý phi nương nương tìm được đường sống trong chỗ chết, nương nương chắc hẳn đã bị hoảng sợ nên mới kích động. Thần nữ kiến nghị Hoàng Thượng mời thái y tới chẩn trị lại tinh thần cho quý phi nương nương."
"Ngươi!" Lý Như Ý tức giận đến run người, suýt nữa giận quá mất khôn.
Lúc này Tô Thần nhìn Lý Như Ý, cũng không biết vì sao, ánh mắt kia khiến Lý Như Ý có chút chột dạ. Tô Thần nói: "Thần cho rằng, việc quý phi nương nương kiên trì nói Diệp nhị tiểu thư là hung thủ phóng hoả, có thể chờ đến khi nhị tiểu thư tỉnh lại rồi điều tra cũng chưa muộn , bao gồm cả việc khi Như Ý cung cháy nhị tiểu thư đang ở đâu, và thương thế trên người nàng rốt cuộc đến từ chỗ nào. Thần thân là Đại Lý Tự Khanh, nhất định sẽ không phụ lòng Hoàng Thượng điều tra việc này rõ ràng.
Tô Thần vừa nói xong, hai mắt Lý Như Ý đảo qua làm bộ như trúng gió sắp ngất xỉu. Tô Nhược Thanh kịp thời đỡ lấy nàng ta, nói: "Truyền thái y."
Tô Thần không nhịn được cười lạnh trong lòng, nàng ta thật biết chọn thời điểm giả bộ bất tỉnh.
Tô Nhược Thanh nhìn thoáng qua trên ghế, đang định nói chuyện chuyện đêm nay, thân thể đột nhiên chấn động. Lý Như Ý trong lồng ngực hắn khóc rống lên.
Diệp Tống đã tỉnh từ bao giờ, tuy cả người vẫn say mèm, gương mặt cũng ửng đỏ, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thẳng vào hai mắt Tô Nhược Thanh, không chứa bất kỳ cảm xúc gì. Giống như đang mộng du mà thôi.
Lát sau, Diệp Tống lại chậm rãi khép hai mắt lại, tiếp tục ngủ.
Cuối cùng khi thái ý đến chẩn bệnh cho Lý Như Ý, Tô Nhược Thanh chặn lại cảm giác bất an đang cuồn cuộn trong lòng nói: "Chuyện đêm nay cứ như vậy đã, Quy Dĩ, đưa Diệp gia nhị tiểu trở về."
Diệp Thanh oán trách Tô Nhược Thanh nên cũng oán trách lây sang Quy Dĩ, nghe vậy liền gửi cho hắn ánh mắt xem thường, hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không quên quy củ nói: "Đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng, chỉ là không cần phiền tới Đại thống lĩnh, cửa cung có xe ngựa, tiểu nữ và tỷ tỷ ngồi xe ngựa về là được. Thần nữ xin cáo lui."
Dứt lời liền đỡ Diệp Tống đứng dậy đi ra ngoài. Tô Thần cũng nói một câu "Thần cáo lui" rồi bước lại phụ nàng. Quy Dĩ biết Tô Nhược Thanh không yên tâm nên vẫn da mặt dày theo tới cửa đại điện, bị Diệp Thanh quay đầu mắng: "Ngươi ra đây làm gì? Trở về với chủ tử của ngươi đi! Ta với nhị tỷ không cần các ngươi lo! Ngươi không biết, mấy ngày nay nhị tỷ ra nông nỗi này đều do chủ tử của ngươi hại! Bây giờ còn không biết xấu hổ nghi ngờ nhị tỷ ta phóng hỏa thiêu hoàng cung của hắn, muốn kéo nhị tỷ ta tới đối chất với quý phi của hắn, làm như vậy không phải giống như lấy dao đâm vào tim nhị tỷ ta sao!" Quy Dĩ giật mình, Diệp Thanh thở phì phì nhìn Tô Thần lại hỏi, "Có thể phiền Tam vương gia bảo người của Đại Lý Tự hộ tống bọn ta về được không?"
Phỏng chừng nếu Tô Thần nói không thể cũng sẽ bị Diệp Thanh mắng cho một trận. Nhưng chuyện này hắn mong còn không được, sao lại có thể không đáp ứng.
Thanh âm Diệp Thanh không lớn cũng không nhỏ, chính là cố ý muốn để Tô Nhược Thanh ở bên trong nghe thấy. Tô Nhược Thanh đúng là đã nghe thấy, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh sóng mắt của Diệp Tống nhìn vào hắn khi ngồi trên ghế lúc nãy.
Thật sự tĩnh mịch.
Diệp Thanh và Tô Thần mỗi người đỡ một bên. Tô Thần nói vu vơ: "Nếu cứ đi như thế này, về đến nhà chắc trời cũng sáng rồi."
Diệp Thanh thở hồng hộc nói: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao?" Vừa nói xong, nàng liền giật mình vì Tô Thần đột nhiên ôm ngang Diệp Tống lên, sải bước đi.
Nếu Diệp Tống biết mình uống say bị Tô Thần bế về, chắc sẽ tức giận mà lật bàn mất.
Nhưng lúc này Diệp Tống lại ngủ rất ngoan. Đầu nghiêng sang một bên gối lên ngực Tô Thần, không rên một tiếng.
Tô Thần bế nàng lên xe ngựa, đưa hai chị em về tướng quân phủ.
Diệp Tống ngủ hai ngày liền, giống như bản thân không có chuyện gì. Không tim không phổi, khiến người khác không nhìn ra được nỗi khổ trong lòng nàng. Thái y được gọi tới tướng quân phủ, theo mệnh lệnh của Tô Nhược Thanh trị thương cho Diệp Tống.
Diệp Tống làm bộ kiểu "Lệnh vua khó trái nhưng mình cũng vui vẻ tiếp nhận vì không mất tiền" để ứng phó, thái ý chăm sóc nàng vô cùng chu đáo, chỉ cần nửa đêm nàng không bỏ ra ngoài uống rượu, thì miệng vết thương sẽ sớm lành. Vết thương trên trán nàng, thái y kê một lọ thuốc mỡ, ngày ngày chăm chỉ bôi thì sẽ không để lại sẹo.
Hạn hán ở Giang Nam, trăm năm khó gặp. Ở kinh đô năm nay còn có hai trận mưa lớn nên lúc nào cũng cũng có nước, nhưng Giang Nam đã lâu chưa có trận mưa nào. Các bá tánh trước nay đều sống dựa vào ông trời, nhưng giờ cả năm không thu hoạch được lần nào nên liền lâm vào nạn đói. Nghe nói triều đình phái khâm sai đại thần xuống nam hạ, bá tánh Giang Nam đều vui mừng khôn xiết.
Mẫn Thành, Cô Tô nằm ở phía bắc GIang Nam. Con sông chạy vòng quanh đây đã cạn gần thấy đáy. Trước đây nơi này luôn tấp nập thuyền bè lưu thông hàng hoá, nhưng giờ lại quạnh quẽ đến đáng sợ.
Anh cô nương đưa Tô Tĩnh đến một con hẻm ở Mẫn Thành, hai người đứng trên cầu. Dưới cầu nước còn chưa quá đầu gối, không thấy bóng dáng một con thuyền nào cả, hắn chỉ đầu cầu nói: "Nơi đó ngày thường chắc hẳn đều dựa vào lưu thông bến thuyền.
Anh cô nương vui vẻ ra mặt: "Sao Tô ca ca lại biết?"
Tô Tĩnh nghĩ nghĩ, lại lắc đầu có chút bất đắc dĩ: "Dường như ta từng ở chỗ này mượn thuyền của một ông lão." Hắn chỉ chỗ ngoặt ở đầu đường cách đó không xa, ánh mắt xẹt qua một cây liễu bên cạnh bờ sông, "Bên kia, hẳn là có một bà lão bán nước ô mai."
Anh cô nương chép miệng, kéo ống tay áo Tô Tĩnh chạy về hướng bên kia nói: "Thật tốt quá, ta khát sắp chết rồi, Tô ca ca chúng ta đi uống nước ô mai đi!"
Ai ngờ lúc hai người đi tới chỗ ngoặt, đi hết ngõ nhỏ tới một lối đi hẹp, ở đó đúng là có một bà lão, nhưng không phải bán nước ô mai mà bán gạo kê tôm trắng như tuyết. Anh cô nương tuy muốn uống nước ô mai, nhưng thấy gạo kê mát lạnh liền muốn ăn một chén, giải tỏa cơn khát.
Anh cô nương tấm tắc thở dài: "Ngon quá, lão thẩm thẩm, Tô ca ca của ta nói trước đây ở đây là bán nước ô mai, sao bây giờ lại chuyển sang bán gạo kê?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com