Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P19


Huyền Mẫn nhíu mày, lấy từ trong ngực ra một cái yêu trụy bằng gỗ khác, đối chiếu một phen, "Giống nhau như đúc."

Cái yêu trụy mà Huyền Mẫn cầm, là lấy từ trên người kẻ bố trí Bách sĩ thôi lưu cục trong phòng đá dưới lòng đất, theo lời tên kia nói, đây là khối yêu trụy gỗ đào, do thuật sĩ đạo hào Tùng Vân kia cho hắn, xem như dấu hiệu của môn nhân.

Tiết Nhàn lạnh lùng hướng về chỗ sâu trong rừng núi, thoáng nhướn cằm, "Vừa nãy ta nghe tiếng đuổi theo, có bóng người biến mất đúng lúc đó, chắc là đã bố trí sẵn địa độn trận. Ta vung trảo từ xa, chỉ lấy được thứ này."

Song thế là đủ rồi, chỉ một vật này, đã đủ để chứng minh lai lịch kẻ nọ.

Y vốn chỉ nghĩ là có người sáng sớm lên núi lấy củi hoặc hái thuốc, nhưng hiện tại xem ra, e là lai giả bất thiện. (Người tới không có ý tốt.)

Mang cái yêu trụy này thì hẳn là người của thuật sĩ Tùng Vân kia, mục đích tới đây có lẽ không thoát khỏi quan hệ với long cốt. Tiết Nhàn hoài nghi, là do tơ nhện đêm qua khiến bọn chúng có chút cảnh giác, nên mới đặc biệt tới đây thăm dò một phen.

Tiết Nhàn cầm lấy cái yêu trụy trong tay Huyền Mẫn, đi đến bên cạnh Lục Nhập Thất, hạ thấp người, "Làm phiền xem xem kẻ từng chạm qua yêu trụy này, hiện đang ở nơi nào."

Lục Nhập Thất tuy rằng nói chuyện chẳng lạnh chẳng nóng, nhưng vào thời điểm quan trọng thì lại khá dứt khoát. Cậu ta không nói tiếng nào, buông chiếc bánh trong tay xuống, lấy bó cây vẽ ngay tại chỗ, sau một lát liền chỉ về phía Tây, nói: "Một đường đi thẳng, có ngọn núi, hình dáng đỉnh núi giống như đầu ngựa, một mặt có thể thấy được năm đỉnh núi đá tụ lại với nhau, một mặt có thể thấy được một tòa miếu tháp sáu tầng."

"Ta biết rồi, trước hết cầm bánh cho chắc, ăn nhiều coi chừng nôn đấy." Tiết Nhàn nói xong, liền ra hiệu cho Huyền Mẫn, lập tức xách lấy Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, ngay tại chỗ hóa thành trường long, thừa lúc sáng sớm vân hà đầy trời, hướng thẳng đến phía Tây.

Mặc dù Lục Nhập Thất không tính ra tên, nhưng miêu tả đã đầy đủ cụ thể rồi, cho nên Tiết Nhàn bay được nửa đường liền dễ dàng tìm được ngọn "núi đầu ngựa" kia.

Y nương theo tầng mây bao bọc, chọn một nơi yên tĩnh hạ cánh, Lục Nhập Thất không nói hai lời lại lần nữa tô vẽ, rồi nói chắc như đinh đóng cột: "Còn ở trên núi, vẫn chưa rời đi, đang ở trên sườn núi này —— Ơ, quái lạ."

"Sao vậy?"

"Bỗng nhiên biến mất rồi." Lục Nhập Thất nghi hoặc nói.

"Biến mất?" Tiết Nhàn nhíu mi, "Lại chui xuống đất chuồn mất à?"

"Cũng không phải thế." Lục Nhập Thất lắc đầu nói, "Ta bảo là biến mất, ý cũng không phải là hắn từ sườn núi biến mất đến nơi khác, mà là..... biến mất trên phù kê chi tượng."

(Phù kê là phương pháp bói toán mà Thập Cửu và Nhập Thất sử dụng, tức lên đồng viết chữ, người viết chữ bị thần linh nhập vào thân xác, viết ra một vài chữ là lời nhắn gửi của thần linh, rồi từ những chữ đó mà câu thông với thần thánh.)

Cậu ta nói như vậy, có vẻ cũng biết lời này có hơi khó tin, lập tức xóa đi làm lại lần nữa, song vẫn cau mày lắc đầu như cũ: "Vẫn là như thế, không tính được kẻ kia."

Tiết Nhàn nghe vậy, ngửa đầu nhìn sườn núi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Được rồi, vậy thì không tính nữa, ta tự mình tìm ra hắn."

Y linh cảm thấy việc này cổ quái đến nỗi có chút nguy hiểm, do đó y dứt khoát rạch một đường trên đầu ngón tay, quệt một vết máu lên mu bàn tay. Để tránh xảy ra sơ suất gì, y đặc biệt chọn phần da lành lặn không có vết thương để xuống tay.

Quệt xong, y hất cằm về phía sơn đạo xa xa: "Rẽ vào sơn đạo kia, chỗ đó có quán trà đi thông tới huyện thành, có long huyết bảo vệ sẽ không dễ dàng gặp chuyện bất trắc đâu, lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi, ta và lừa trọc lên núi nhìn một chút."

Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất tự biết mình có mấy cân mấy lượng, đương nhiên sẽ không chủ động đi theo làm gánh nặng, hai người nghe vậy thì cũng không nhiều lời, gật đầu nói câu "Cẩn thận" rồi quay đầu đi lên sơn đạo, hướng thẳng đến cổng huyện thành.

Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đưa mắt nhìn nhau, lập tức xoay người mấy cái, liền lên đến sườn núi.

Hai người quan sát chung quanh, giữa rừng cây um tùm trên sườn núi, liền thấy ở một nơi khá bằng phẳng nằm sâu bên trong, có một thềm đá ẩn hiện, bên trên thềm đá là một căn nhà có cửa lớn mở ra, không phải miếu hoang đổ nát, cũng chẳng phải đình nghỉ chân ngắm cảnh.

Tiết Nhàn theo gió núi thổi từ nơi đó hít một hơi, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Thi khí."

Hai người không do dự nữa, rất nhanh liền bước lên thềm đá, đứng trước gian phòng có cửa lớn mở rộng kia.

"Cái mùi này quả đúng là thoang thoảng mười dặm......" Tiết Nhàn đứng vững chân, suýt chút nữa bị thứ mùi ùa ra từ trong phòng xông cho té ngã, "Đây là chỗ quỷ gì thế này?"

Nóc của căn nhà này vô cùng cao, so với nhà cửa bình thường cao hơn nửa trượng có thừa.

Trước cửa có bậc thềm, song bên thềm có khắc rất nhiều tự phù ngoằn ngoèo, trong góc còn đóng một ít đinh, nguyên cả cánh cửa gỗ không biết bị vẩy máu của con gì, hoặc cũng có lẽ là trực tiếp ngâm trong máu, màu gỗ cực đậm mà lại luôn ẩm ướt, tản ra mùi tanh gỉ của máu lâu năm, như ẩn như hiện trong căn nhà nồng nặc thi khí, khiến người ta có chút buồn nôn.

Hai bên gian nhà có những cái cửa sổ gỗ không bình thường, nằm trên đỉnh vách tường cao ngất, mở ra hai cửa thông khí, tựa như hai cái động nho nhỏ chật hẹp.

Bởi vì cửa sổ quá hẹp, nên trong phòng rất ít thấy ánh sáng, cứ luôn tối tăm ẩm ướt, người sống chỉ tới gần một chút thôi liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái, càng đừng hi vọng có thể nhìn rõ cảnh tượng trong nhà ra sao.

Tiết Nhàn cau mày, nâng tay lên trước mũi quạt hai cái, phát hiện chẳng có tác dụng gì, đành phải đơ mặt yên lặng nín thở. Y liếc nhìn trái phải, liền thấy hai bên cửa phòng có treo một bộ chữ, song niên đại đã lâu, đã sớm loang lổ bong tróc, thiếu chỗ này khuyết chỗ kia.

Y cẩn thận xem xét hồi lâu, mới nhận ra là tám chữ này —— Người âm xuất hành, người dương trốn tránh.

Có điểm quen tai.......

Tiết Nhàn quay đầu nhìn về phía Huyền Mẫn hỏi ý kiến.

Với cái tính của Huyền Mẫn, bảo hắn mở miệng nói chuyện trong hoàn cảnh này, chẳng thà chết luôn còn sướng hơn, cho xong hết mọi chuyện. Vì thế Tiết Nhàn nghẹn một hơi, vừa dùng ánh mắt dò hỏi xong, liền cảm giác cổ tay buông xuống của mình bị người nắm lấy nâng lên, Huyền Mẫn mặt không biểu tình, lấy ngón tay viết vài nét trong lòng bàn tay y —— Thi điếm.

Thi điếm?

Tiết Nhàn từng nghe thấy cái tên này, nghe nói ở vùng Tương Giang có một loại thợ, chuyên khiến người chết sống dậy, xua người chết ở chỗ họ về quê nhà an táng. Bọn họ luôn chỉ đi đường ban đêm, ban ngày nhất định phải tránh né người sống. Mà đường xá xa xôi, không phải chỉ một đêm là đến nơi được, nếu gặp phải mưa tuyết, lại càng phải trì hoãn trên đường mấy ngày. Vậy nên ở vùng này cứ cách hơn mười dặm là lại có một chỗ nghỉ chân tránh mưa cho thợ đuổi thi và thi thể, gọi là thi điếm.

Tiết Nhàn rất ít tiếp xúc với mấy chuyện kiểu này, nên hiểu biết không nhiều, nhưng trong ấn tượng của y, nghe đồn thợ đuổi thi làm việc cũng có điều cần chú ý, đa phần phải mang xác chết trở về khi nó chưa thối rữa, không thì chẳng phải đi đến đâu bẩn đến đó hay sao, khỏi cần nói đến chuyện rơi rớt giòi bọ thịt thối, chỉ riêng mùi hương vương vất không tiêu tan này thôi, cũng đã khiến người ta hứng đủ rồi, ai mà chịu cho nổi?

Cho nên, mùi trong thi điếm này nồng nặc thành như vậy, quả thực không được bình thường cho lắm.

Tiết Nhàn tỏ vẻ đời chẳng yêu nổi, che miệng che mũi lại, xanh mặt do dự một lát, vẫn đành bất chấp bước qua cửa, còn theo bản năng quay đầu liếc nhìn Huyền Mẫn.

Khuôn mặt Huyền Mẫn vô cùng lãnh tĩnh, ngoại trừ mi gian nhíu chặt tỏ vẻ hơi ghét bỏ mùi hôi và sự dơ bẩn, thì gần như không có phản ứng gì khác. Song từ trong đôi mắt tối đen yên lặng của hắn, Tiết Nhàn lại đọc ra được một chút cảm giác bất đắc dĩ khó nói nên lời.

Khi vừa thoáng nhìn thấy chút cảm xúc trong đôi mắt kia, Tiết Nhàn có hơi buồn cười. Đây vốn chẳng phải chuyện gì lý thú, nhưng đặt ở trên người Huyền Mẫn, đối lập rõ ràng như vậy quả thực có chút buồn cười. Nhưng ý cười còn chưa hiện lên khóe miệng, y chợt nhận ra một vấn đề ——

Huyền Mẫn vốn quen trầm tĩnh, cảm xúc luôn bị che giấu cực sâu, kín không một kẽ hở. Thông thường người ngoài thăm dò nửa ngày, cũng rất khó tìm ra được tư vị gì từ trong mắt hắn. Cho dù là Tiết Nhàn, bao giờ cũng khó có thể nhìn thấu tâm tình và suy nghĩ của hắn. Thế nhưng hiện giờ, y lại có thể nắm bắt được một ít cảm xúc của Huyền Mẫn.

Thậm chí không cần cố ý đi suy xét, như thể hiểu rõ tâm tình thế này là một việc quá đỗi tự nhiên vậy.......

Vừa nghĩ đến tự nhiên, Tiết Nhàn liền sực nhận ra —— Tiền đồng!

Là do liên hệ từ xâu tiền đồng kia.

Mối liên hệ này cuối cùng vẫn bởi vì lại sử dụng lần nữa mà trở nên càng thêm chặt chẽ, thậm chí ngay cả chút cảm xúc nhỏ nhặt như vậy cũng có thể truyền đến chỗ Tiết Nhàn.

Ý cười của Tiết Nhàn nhất thời trở nên phức tạp, suy cho cùng mối liên hệ này cũng không biết là tốt hay là xấu —— Nếu sâu đến một mức độ nhất định, có lẽ ngay cả bản thân cũng không biết là vui vẻ có phải vì mình vui thật, hay là chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của đối phương mà sâu sắc hơn phần nào; Nếu là khổ sở, vậy có phải bởi vì thêm vào cảm xúc của đối phương mà khổ sở gấp bội hay không.

Chỗ chết người nhất chính là, phản ứng của Huyền Mẫn truyền đến chỗ y, vậy thì tâm tình và cảm nhận của y có truyền đến chỗ Huyền Mẫn hay không? Bao gồm cả xung động sâu sắc nào đó?

Vậy thì dây dưa không rõ quá rồi.

Chỉ nghĩ như thế thôi, Tiết Nhàn đã cảm thấy cái mặt già này có thể từ bỏ được rồi.

Y nghĩ sau khi ra khỏi đây sẽ nói cho Huyền Mẫn về biến hóa này, có thể cắt đứt được thì cắt đi, tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Tiết Nhàn vừa hoàn hồn, liền thấy Huyền Mẫn đang nhìn mình, có vẻ cảm thấy cái biểu tình muốn cười nhưng không cười mà lại cứng ngắc giữa chừng của y vô cùng cổ quái.

"Không có gì." Y khoát tay, theo bản năng mở miệng nói.

Vừa nói xong, y liền yên lặng trợn trắng mắt, chỉ cảm thấy thất khiếu của mình đều thăng thiên rồi.

Huyền Mẫn: "......."

Trong nhà còn trống vắng hơn so với tưởng tượng của Tiết Nhàn, nói đúng ra là, gian nhà này gần như trống không chẳng có vật gì, đừng nói là bàn ghế, ngay cả cái bệ đá cho người ta ngồi cũng không có. Nhân lúc từ cửa sổ lọt vào một chút ánh sáng li ti, Tiết Nhàn đi một vòng dọc theo bốn bức tường.

So với chính giữa căn phòng trống trơn, bốn bức tường này có nhiều manh mối hơn một chút. Trên mặt tường có đóng một ít vòng sắt hình bán nguyệt to cỡ bàn tay, hoặc dày hoặc thưa, hai bên tường đá đóng đinh, ở giữa uốn thành một vòm cong nho nhỏ.

Vòng sắt này luôn đóng song song hai cái, sau đó cách một khoảng chiều rộng bằng một người, lại đóng song song hai cái, cứ như vậy đóng thành một vòng tròn trên bốn bức tường.

Tiết Nhàn nhìn chằm chằm vòng sắt một lát, trong đó có mấy cái ở bên trên có gắn một ít dây thừng rủ xuống, bấy giờ y mới hiểu ra tác dụng của vòng sắt này —— Hẳn là khi thợ đuổi thi đến nghỉ ở đây, sẽ để thi thể đứng dựa vào tường, dùng dây thừng móc ở vòng sắt hai bên, trói chặt thi thể vào sát tường.

Một mặt để ngăn thi thể ngã ra đất, mặt khác cũng có thể phòng ngừa khởi thi. (Khởi thi hay còn gọi là hành thi, là chỉ người chết sống dậy chạy loạn khắp nơi, nguy hại đến người sống.)

Có điều chẳng mấy chốc, bước chân của Tiết Nhàn liền ngừng lại.

Chỉ thấy trên chiếc vòng sắt trước mặt có dính một vết máu, cũng không biết là cọ vào trong lúc cuống quít hay bắn lên, vấn đề duy nhất là vết máu này ẩm ướt dính dớp, vừa nhìn là biết mới lưu lại không lâu.

Tiết Nhàn ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, vươn tay vỗ vỗ Huyền Mẫn, chỉ vào cái vòng sắt trước mặt mình, ý bảo hắn nhìn vết máu này.

Mi tâm Huyền Mẫn khẽ nhíu, song lại nhanh chóng giãn ra, hắn chỉ chỉ vào chỗ góc phòng vừa đứng.

Tiết Nhàn đưa mắt nhìn theo tay hắn chỉ, mơ hồ thấy dưới đất có một đoạn dây thừng cuộn lại, còn có mấy cục giấy. Vừa nãy y cho rằng đó đều là tạp vật mà thợ đuổi thi bỏ lại, không thấy có vấn đề gì nên không nhìn kỹ mà đi vòng qua.

Nhưng nếu Huyền Mẫn đặc biệt chỉ vào nó, vậy cho thấy nó không đơn giản như vậy. Tiết Nhàn suy nghĩ một chút, lại chẳng nghĩ ra nguyên nhân, vì thế liền ngoan ngoãn vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, đưa đến trước mặt Huyền Mẫn.

Huyền Mẫn ngạc nhiên, song vẫn nâng tay viết vào lòng bàn tay y.

"Trận dịch chuyển." Viết chữ vào lòng bàn tay dù sao không trực tiếp giải thích hết được, cũng không tiện viết phức tạp quá, vì thế Huyền Mẫn viết ba chữ lời ít mà ý nhiều.

Trận cục này vốn tên là gì, đã không cần chú ý tra xét nữa rồi. Dù sao Huyền Mẫn viết như vậy, Tiết Nhàn cũng liền biết tác dụng của nó —— Cũng giống như phương thức mà kẻ nháy mắt biến mất trên núi Liên Giang kia sử dụng, trong phòng này cũng từng có người mượn trận cục để dịch chuyển ngay tại chỗ, trước khi bọn họ đuổi tới đây.

Trước sau liên tưởng lại, kẻ độn địa rời đi ở đây tám chín phần mười chính là kẻ Tiết Nhàn đang truy tìm.

Chỉ là......

Huyền Mẫn lại viết vào bàn tay Tiết Nhàn: Không chỉ một người.

Tiết Nhàn đi thẳng đến phía trước cuộn dây thừng và cục giấy trông có vẻ bình thường kia, hạ thấp người xuống. Thi khí nhiều năm tích tụ trên mặt đất khiến y càng khó mà ngửi nổi, Tiết Nhàn không khỏi cau mày che mũi miệng lại.

Cách gần mặt đất, y mới phát hiện, mặt đất bị người dùng vết máu vẽ lên một vòng tròn, dây thừng cuộn ở đầu vòng tròn, mấy cục giấy kia là lá phù tẩm máu rồi hong khô, nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng kỳ thực được đặt xung quanh vòng tròn máu một cách có trật tự.

Ngoài ra, Tiết Nhàn có nhìn thấy một vài thứ khác ——

Trong khe đất ở góc nhà bên cạnh vòng tròn máu này, có mấy cây châm mảnh dài, trên châm còn dính vết máu sẫm màu, gần như hòa làm một thể với nền đất, nếu không nhìn cẩn thận thì tuyệt đối không thấy được.

Loại ngân châm mảnh dài này có rất nhiều cách dùng, thế nhưng ở nơi ẩm thấp như thi điếm, liên hệ với "Bỗng nhiên biến mất" theo như lời Lục Nhập Thất nói lúc trước, Tiết Nhàn thầm nghĩ đến một loại trong đó ——

Có thuật sĩ, trong tình huống nào đó cần mạo hiểm, sẽ dùng thi tướng thế chỗ.

Cái gọi là thi tướng, chính là giở chút thủ đoạn trên thi thể người chết, khiến chúng "khởi tử hồi sinh", nhìn thì trông như người thường, song kỳ thực đều là do thuật sĩ khống chế mà thôi, bản thân chúng không có ý chí.

Đợi đến thời khắc mấu chốt, rút ngân châm ra, chúng sẽ lại trở thành thi thể, mà người chết tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên kết quả phù kê của Lục Nhập Thất.

Nếu đúng thật là thế, thuật sĩ đứng sau lưng thao túng là ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Nếu đã đuổi được tới đây, chỉ kém vài bước nữa là có thể tìm được đầu sổ sau màn, Tiết Nhàn tất nhiên sẽ không bỏ qua. Y dứt khoát kéo lấy tay Huyền Mẫn đang đứng bên cạnh, viết vào trong lòng bàn tay hắn: Trận này còn dùng được không?

Huyền Mẫn trả lời: Đuổi theo?

Tiết Nhàn gật gật đầu.

Huyền Mẫn hiểu ra, liền viết: Trận đã phế, nhưng có thể khôi phục như cũ.

Viết xong, hắn rạch một đường trên ngón tay, nặn ra một ít máu, rồi theo một trình tự cổ quái nào đó, lần lượt nhỏ máu lên mấy cục giấy kia.

Vài tiếng máu rơi xuống tí tách, liền thấy vòng tròn máu gần như đông đặc kia lại hơi hơi sáng lên, dường như đang sống dậy một lần nữa.

Huyền Mẫn vẫy vẫy tay với Tiết Nhàn, ý bảo y tiến vào vòng tròn.

Vòng tròn máu này vô cùng nhỏ hẹp, một người đứng vào vừa đủ, vậy chắc hẳn lúc trước nhóm người kia cũng từng người một nối nhau rời đi.

Tiết Nhàn đứng trong vòng tròn, vốn cũng định đi trước một bước, nhưng vừa ngẩng đầu liền thoáng thấy Huyền Mẫn khi đóng trận có khẽ nhíu mi.

Với tính tình săm soi đến cực điểm của Huyền Mẫn, ở trong cái phòng này thêm một khắc thôi cũng là dày vò khôn cùng. Vì thế Tiết Nhàn không chút nghĩ ngợi, trong khoảnh khắc Huyền Mẫn đóng trận, liền vươn một tay kéo hắn vào trong vòng tròn máu.

Lực tay của y rất lớn, Huyền Mẫn bị y kéo bất ngờ không kịp phòng bị, khi tiến vào trong vòng thì chân không vững, suýt thì va cả vào người y.

Toàn bộ vòng tròn chợt nổi lên một trận phong đao, theo một tiếng "Vù" thét dài, xung quanh nháy mắt liền đổi vị trí. Có điều vị trí vừa đổi, Tiết Nhàn liền có hơi hốn hận với hành động vừa rồi ——

Lực quán tính va chạm của Huyền Mẫn rất lớn, hai người gần như là nửa ôm nửa kéo mà lảo đảo vài bước.

Tiết Nhàn chỉ cảm thấy sau lưng "Rầm" một tiếng va vào đá vụn, đụng mạnh vào vách đá, Huyền Mẫn cũng bởi vì lực quán tính mà đè lên, va vào người y.

Vai lưng bị mỏm đá bén nhón đâm mạnh hai cái, nỗi đau nhức lập tức lan ra, dù là Tiết Nhàn, bị bất ngờ va cho xây xước đầy lưng như vậy, cũng nhịn không được mà kêu rên một tiếng. Song phần ót dễ bị đụng nhất lại không bị đập vào đá vụn gì cả, mà ngược lại còn đặt lên thứ gì đó khá mềm mại, giảm bớt lực đạo kia.

Tiết Nhàn sửng sốt một chốc mới kịp phản ứng, suýt đụng vào vách đá phía trước, Huyền Mẫn theo bản năng vươn tay bảo vệ. Mà thứ đè nặng ở sau đầu y, hẳn là tay của Huyền Mẫn.

Q5. Bách trùng động

Y thoáng sửng sốt, dựng người dậy, kéo bàn tay Huyền Mẫn đang lót trên vách đá đến trước mặt.

Đây có lẽ là lần đầu tiên y trải nghiệm thế nào gọi là cẩn thận từng li từng tí, dù rằng trong lòng biết rất rõ, Huyền Mẫn không giống người bình thường, thân thể cũng chẳng phải làm từ giấy, không đến mức chỉ dùng chút sức liền rách tan.

Mu bàn tay Huyền Mẫn bị vách đá sắc nhọn cọ xước mấy chỗ, có vài chỗ bị đâm khá sâu, có chỗ chỉ quẹt trớt da, nhưng nhìn vào vẫn ghê người, máu chẳng mấy chốc đã bê bết cả nửa mu bàn tay hắn.

Tiết Nhàn không phải chưa từng thấy máu, vết thương nặng hơn thế này cả ngàn vạn lần y cũng từng thấy rồi, thậm chí chính bản thân từng bị, thế nhưng khi thấy vết thương nhỏ trên tay Huyền Mẫn, y vẫn cảm giác trong lòng có chút tê tái, chẳng thể nào thoải mái nổi.

Khi mới quen biết, Huyền Mẫn chủ động ngáng chân gây phiền toái cho y, dường như đều trở thành chuyện đời trước, y thậm chí đã sắp chẳng nhớ gì.

"Không sao." Huyền Mẫn trùng hợp cũng giống Tiết Nhàn, cũng là người chẳng hề để tâm đến vết thương của mình, hắn vừa muốn rút tay về, vừa dùng một tay còn lại vỗ nhẹ vai Tiết Nhàn, nói: "Có bị đụng vào xương cốt ở vai lưng không?"

"Thiếu cả một đống kia kìa, xương cốt ở đâu ra mà đụng, đừng rút tay." Tiết Nhàn đáp một câu vô cùng qua loa, tâm tư căn bản không đặt ở sau lưng, chỉ nắm lấy ngón áp út và ngón út lành lặn không có vết thương của hắn, đem bàn tay hắn muốn rút về kéo đến trước mặt mình.

Tiết Nhàn nhíu mày, đang định cúi đầu, Huyền Mẫn đã nhanh chóng dùng tay còn lại đỡ trán y, không nhẹ không nặng ngăn lại động tác tiếp tục cúi thấp xuống của y.

"Đừng hồ nháo." Trong giọng nói Huyền Mẫn pha lẫn vẻ bất đắc dĩ.

"Hồ nháo gì cơ?" Tiết Nhàn bị hắn ngăn trán, khó hiểu giương mắt hỏi, "Chắn ta làm gì?"

Đôi mắt đen như mực của Huyền Mẫn nhìn y, muốn nói lại thôi, chỉ nặng nề lẳng lặng không lên tiếng.

Tiết Nhàn chớp mắt, một lát sau mới hiểu ra: "Ngươi tưởng là ta lại muốn......" Liếm miệng vết thương hai cái giống như lần trước?

Con ngươi Huyền Mẫn khẽ động một chút, không nói chuyện, hiển nhiên xem như thừa nhận.

"Nghĩ hay quá nhỉ!" Tiết Nhàn thẹn quá hóa giận, nhưng mà vừa thấy bàn tay đầy máu của Huyền Mẫn, lại chẳng cáu gắt được nữa, y bực bội nói: "Ta chỉ muốn ghé sát lại xem xem có tìm được cách gì khiến vết thương của ngươi nhanh khép lại hay không thôi. Biết đâu long khí của ta thổi một cái liền khỏi thì sao, chung quy toàn thân ta đều là bảo vật mà."

Huyền Mẫn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kq