Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Tay trái của anh đặt trên tay trái của cô
...

"Bốn đứa mình chơi bàn bên đây này. Thằng Long nó thuê hai bàn lận."

"Mình chia ra hai đội nha. Mỗi đội hai người."

Nhã Đan không hiểu nên hỏi: "Luật chơi như nào?"

Lam Chi khoát tay lên vai Nhã Đan, sau đó liền nói một mạch: "Cậu thấy trên bàn có hai loại bi không? Đó là bi trơn và bị sọc. Team cậu sẽ thục một trong hai bi trơn hoặc bi sọc, nếu thục hết rồi sẽ được thục bi màu đen ở đằng kia. Trong quá trình chơi, cậu chưa thục hết bi kia mà cậu lỡ thục bi đen vào lỗ trước, thì team cậu thua."

Lam Chi dứt lời thì Ngọc Trầm hỏi: "Are you ready?"

Chi, Đan, My gật đầu. Ba người như được khai sáng ra.

Chi, Trầm và My, ba người họ quen biết nhau từ năm cấp 2 đến bây giờ. Tuy chơi thân nhưng tính cách họ hoàn toàn khác nhau. Đầu tiên là Lam Chi, cô là một người hoạt bát, lanh lợi. Cô chơi với bạn bè rất nhiệt tình, hỡi Trầm hay Chi bị bắt nạt, ăn hiếp thì cô sẽ đứng ra đôi co, che chắn cho họ. Tiếp đến là Ngọc Trầm, tính tình thì trầm như tên vậy nhưng đó chỉ là khi tiếp xúc với những người không thân thì mới vậy, còn khi đối với bạn bè thân thiết thì khác. Cô là một người cũng hơi nhát, nhiều lúc cô bị thằng Khang ghẹo chọc cũng im ru không dám làm gì. Còn Trà My cực kì, cực kì sôi nổi, năng nổ lắm! Với tính cách hướng ngoại như vậy thì không cần phải nói cô là một người quan hệ rộng, bạn bè rất nhiều. Tưởng chừng ba người họ không có một điểm chung nào cả nhưng rồi họ đã phát hiện ra một điểm chung duy nhất, đó là "KHÔNG PHẢN BỘI BẠN BÈ!". Sở dĩ ban đầu họ chỉ định giao tiếp bình thường qua lại với Nhã Đan thôi, nhưng rồi khi nói chuyện càng nhiều thì họ thấy Nhã Đan là một cô bạn rất dễ thương, hòa nhã với mọi người. Họ rất vui khi có một người bạn như thế!

My, Đan một đội. Chi, Trầm một đội.

Nhã Đan thấy trên bàn còn một viên bi trắng, vì thế cô hỏi mấy bạn của mình. Họ bảo dùng nó để thục mấy bi kia và còn nói về luật chơi của nó.

Tụi con gái nhìn có vẻ hiểu lý thuyết nhưng mà thực hành lại là một chuyện khác. Hơn 30 phút trôi đi, thế mà mỗi đội chỉ vô được một trái. Bên tụi con trai thì khỏi phải nói, lý thuyết lẫn thực hành đều perfect. Bên đây Nhất Huy và Gia Long chung đội, Minh Khang và Nhật Nam chung đội. Bốn người này đều cao ráo, sáng sủa, vóc dáng phải nói là rất đẹp. Họ pose dáng khi chuẩn bị thục bi da phải nói là quá mê người. Có mấy đứa con gái ở bàn chơi gần đó, cứ ngắm nghía về phía bên này.

Một bàn bọn họ chơi khá nhanh vì có kĩ năng. Gia Long liếc mắt về bên kia, bỗng chốc lắc đầu.

"Còn 20 phút nữa vào học, mà đằng ấy vẫn chưa chơi xong một ván."

Minh Khang cười thành tiếng: "Quan tâm thì nói mẹ đi, còn bày đặt." Anh hiểu rõ mấy thằng bạn mình, chỉ cần nhìn sơ qua là anh cũng biết bọn nó có tư tình với ai.

"E hèm. Tao qua kia xem thử." Gia Long giả bộ ho vài cái, dĩ nhiên là anh bị "nhột". Đúng vậy, anh biết bản thân mình bắt đầu có chút tình cảm với Trà My. Anh bắt đầu để ý cô gái này từ cuối năm lớp 10, sự tương tư trong người anh dần nảy mầm, nó đã được anh bộc lộ đôi chút qua ánh nhìn của anh.

Khi thích thầm một ai đó, đôi mắt của mình sẽ không thể kiềm chế được, nó tham lam muốn nhìn người mình thích thật lâu, thật lâu.

Bốn đứa kéo nhau qua xem.

Gia Long cố tình trêu ghẹo Trà My.

"Chậc, chậc. My lùn có cần ông đây giúp không?"

"..."

Thế là Gia Long bị bơ, anh là một người không dễ bỏ cuộc, anh được Google chỉ bảo ba bước.

Bước 1: Cố tình nói những câu mang ý mỉa mai crush một cách nhẹ nhàng.

Bước 2: Phải luôn trêu chọc crush, cho đến khi nào họ giận dỗi.

Bước 3: Họ dỗi thì mình dỗ dành, đặc biệt khi thực hiện bước này phải nói những câu đậm chất ngôn tình.

Trà My bực mình, chả thèm nhìn thằng nhỏ một cái. Cô đang sầu thúi ruột vì nãy giờ cô vẫn chưa biết cách cầm cơ sao cho đúng, vậy mà còn gặp thêm thằng Long, khiến cô muốn điên lên vậy.

"Tại mày đấy! Mày qua đây làm tao thục hụt."

Minh Khang nhún vai và nói: "Con gái thật khó hiểu."

"Chưa khó hiểu bằng em gái mưa của ai kia." Trà My không hiền lành gì mấy, cô nói kháy thằng Khang sĩ gái.

Tới lượt Nhã Đan chơi, cô cố gắng vận dụng "kiến thức" mà Lam Chi truyền đạt cho mình để chuẩn bị thực hiện. Suýt nữa thì cô đã thục, nhưng có bàn tay của Nhất Huy ngăn cô lại. Tay trái của anh đặt trên tay trái của cô, anh chỉ bảo:

"Canh đầu cây ngay giữa trái bi, rồi thục một cách dứt khoát, mạnh mẽ." Nói xong anh buông tay ra để cô chơi.

Nhã Đan gật đầu, cô không để ý người chỉ mình chính là Nhất Huy.

"A. Vô rồi kìa." Trà My nhảy lên, tay chỉ vào cái lỗ bi Nhã Đan vừa thục vào.

Nhã Đan mỉm cười, cô vội quay sang nói cảm ơn. Cô ngỡ ngàng khi người đó là Nhất Huy. Bây giờ, cô mới nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, mặt cô trở nên đỏ ửng như mới chạy một vòng sân trường hơn mấy trăm mét mặc dù đang ở trong một nơi có máy điều hòa mát mẻ. Nhất Huy thì quay người sang một bên, mọi người nhìn vào có thể thấy là anh bơ lời cảm ơn của Nhã Đan.

Ngọc Trầm nhìn đồng hồ trên tay, cô vội vàng nhắc mọi người về lịch học. Trong 8 người thì chỉ có một mình Nhất Huy là vẫn chưa học Toán thầy Long, anh bèn bảo mọi người cứ đi học, chầu này anh thanh toán.

***

Tới nhà thầy Long còn một chút thời gian thì bọn con gái tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Nhã Đan ngồi nghe họ nói chuyện phiếm, cô cảm thấy vui vẻ hẳn. Có bạn bè vui thật!

"Ơ, sao Đan không nói gì?"

Chỉ vì một câu nói của Lam Chi mà làm cho Nhã Đan cảm nhận được sự tồn tại của mình với tư cách là một người bạn. Trong lòng cô vui một cách lạ thường không thể diễn tả được. Gương mặt mang niềm hạnh phúc của Nhã Đan dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng học được họa lên rất rõ ràng, cô cười thật rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ nhắn ở hàm trên bên mép trái, nhìn trông rất dễ thương.

Nhã Đan do dự một hồi lâu rồi cô bảo với mấy bạn rằng mình là một người khá nhạt và không giỏi trong giao tiếp. Nhưng vì muốn Nhã Đan tự nhiên, đỡ ngại hơn nên ba người họ vẫn tìm một vài chủ đề sôi nổi gì đó để gợi ý cho cô nói chuyện. Họ bàn về anh em nhà Nhất Huy, Trà My hỏi Nhã Đan thấy một trong hai anh em, ai đẹp trai hơn. Câu hỏi tưởng chừng là dễ nhưng thật ra là khó. Nhã Đan suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Tớ không biết." Vì thật sự cô cũng không biết ai đẹp hơn, thấy họ đều có vẻ đẹp riêng của mình.

Lam Chi cảm thấy câu mà Trà My hỏi Nhã Đan có vẻ sẽ không có đáp án rõ ràng, nên cô nàng bảo hai chàng trai ấy đều có vẻ đẹp khác nhau. Nói xong ai nấy đều cũng đồng tình.

Nhất Huy có vẻ ngoài điển trai còn có nét đẹp của tri thức, thu hút được mọi người xung quanh. Còn Nhật Nam thì khác, anh có đường nét sắc xảo, vẻ ngoài trông rất oách như một người có chất chơi thực thụ. Vì thế nếu đem đi so sánh thì hơi khó.

Thầy Long lấy thước gõ lên bảng vài cái và bắt đầu công việc dạy học.

***

Ra về, Nhật Nam đứng lại bắt chuyện với Nhã Đan. Gia Long tranh thủ, lén chụp rồi up locket với "Add a message" như sau: Đang gỡ gạt lại hay níu kéo?

Miệng anh còn lẩm bẩm: "Tại sao mình lại chụp hình đẹp quá vậy ta, chắc mình phải làm nhiếp ảnh gia. Ha ha ha."

Trà My từ đằng sau quan sát Gia Long, cô nhìn anh từ nãy giờ, thấy anh đang thập thò gì đấy liền nghĩ ra ý định hù anh. Có qua có lại chứ. Cô đi chầm chậm lại, chân bước từng bước nhỏ, rón rén đứng sau tấm lưng dày dặn trước mắt. Hai cánh tay giơ cao lên, nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đột kích này. Một, hai, ba, hù!

*Bịch*

Chiếc Iphone XSM của Gia Long rơi trong tích tắc. Anh nỗi cơn thịnh nộ, anh hô to tên Trà My: "MY!"

Trà My hoảng sợ, cô ấp a ấp úng giải thích: "Tao... tao... tao không cố ý đâu. Tao chỉ... chỉ..." Cô không nghĩ tới mọi chuyện lại như thế. Giờ phút này, não cô căng như dây đàn sắp đứt ra vậy. Cô sợ bọn con trai lúc chúng nó đang nổi điên lên, rồi sau đó không thể kiểm soát được hành động sẽ làm kế tiếp.

Gia Long cáu kỉnh, quát: "BỐ GHÉT MÀY!" Nói xong anh quay người bước đi và mặc kệ Trà My.

Nhã Đan vội chạy lại an ủi Trà My. Thấy cô đi, Nhật Nam cũng đi theo để hóng chuyện. Đầu Trà My nhẹ nhàng dựa vào vai của Nhã Đan. Gió nhẹ nhàng lướt qua như đang xoa dịu sự sợ hãi, lo âu trong người của Trà My, tâm trạng của cô như pin điện thoại vậy từ 100% xuống còn 1% và tắt nguồn. Mắt của cô nàng ảm đạm đi hẳn, chiếc miệng trái tim cuối cùng cũng lên tiếng than thở với Nhã Đan.

Nhật Nam hiểu thằng bạn thân của mình, thằng Long nó tính nó hay nóng nhưng được cái nó không so đo hay tính toán với bạn bè. Anh vẫn không hiểu, tại sao thằng Long lại gắt gỏng với Trà My dữ thế, hay là nó cố tình làm vậy nhỉ? Anh dường như nghĩ ra điều gì đó, bất giác cười.

Nhã Đan thấy thế, liền hỏi: "Cậu cười gì vậy? Tớ không hiểu."

"Sao lại xưng hô "cậu-tớ"? Không phải lúc nhỏ chúng ta xưng hô là "anh-em" hả?"

Hồi bé, Nhã Đan đã bị Nhật Nam lừa.

Nhật Nam và Nhã Đan đang ở sân trường đung đưa xích đu. Gió nhẹ nhàng thổi tóc mái của Nhã Đan bay lên. Hai chân của cô lí lắc chạm mặt đất để tạo cái đà cho xích đu đưa qua đưa lại. Nhật Nam nhìn cô vui phơi phới mà trong lòng vui theo, bất giác anh kêu cô:

"Nhã Đan dễ thương ơi."

"Ơi." Cô nhẹ nhàng mà đáp lại.

"Cậu sinh tháng mấy?"

"Tớ sinh tháng 4, thế còn cậu?"

Nhật Nam cười khúc khích, anh trả lời: "Tớ sinh tháng 6."

Nhã Đan không hiểu nên hỏi: "Vậy cậu hỏi tớ với mục đích gì?"

"Cậu nên kêu tớ bằng "anh" đi."

"Tại sao chứ?"

"Số 6 và số 4, số nào lớn hơn?"

"Thì là số 6."

Nhã Đan không chịu, cô lắc đầu. Giáo viên đã từng dạy về việc tuổi tác, nên cô phản bác lại:

"Nhưng tớ sinh ra trước cậu mà. Vậy nên cậu phải kêu tớ bằng "chị" chứ."

"Sai rồi, sai rồi. Tớ hỏi lại Nhã Đan nè. Số 6 và số 4, số nào lớn hơn?"

Nhã Đan vẫn trả lời như cũ: "Thì là số 6."

Nhật Nam đứng dậy, rời xích đu đi qua dừng xích đu của Nhã Đan lại. Anh nựng má của cô rồi anh trả lời: "Thì đấy! Tớ lớn hơn cậu, nên tớ là anh còn cậu là em." Anh nói tiếp: "Em Đan ngoan, kêu anh là "anh Nam" nào."

Nhã Đan gật đầu, cô thấy Nhật Nam nói có lí nên gọi: "Anh Nam."

Vừa ngẫm nghĩ lại quá khứ thì tiếng còi xe của dì Xuân làm cô bừng tỉnh lại. Thấy dì đến đón, cô chào tạm biệt bạn bè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com