Chương 3
Chốc lát, mùi thuốc lá bao quanh chóp mũi của Nhã Đan. Khói thuốc trắng đục ấy xuất phát từ ghế đá bên cạnh, cô quay sang nhìn. Trông mắt hiện lên một bóng dáng quen thuộc, là chàng trai ngày hôm qua.
"Oh shit! Ngu đừng nói chuyện." Câu chửi mắng từ miệng Nhất Huy. Trên tay Nhất Huy vẫn còn điếu thuốc, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, những ngón tay còn lại anh cầm điện thoại.
Gương mặt tuấn tú trái ngược với hành động mà Nhất Huy đang làm, Nhã Đan cảm thấy hơi khó chịu, mùi thuốc nồng nàng cứ quẩn quanh. Cô ho vài tiếng vì cổ họng khá ngứa ngáy. Anh ngồi ghế đá bên cạnh có hơi phản ứng lại. Anh liếc nhìn cô, anh ý thức được hành vi của mình, tay dập đi điếu thuốc vẫn còn cháy xuống mặt ghế đá, rồi để bên cạnh chỗ ngồi của anh. Gió dìu dịu lướt qua, thổi nhẹ tàn thuốc vốn dĩ đang ở trên ghế xuống mặt đất. Nhã Đan cũng không muốn ngồi đây nữa, cô thuận tiện nhặt điếu thuốc đang ở không đúng chỗ đem đi vứt vào thùng rác. Hành động này đập vào mắt Nhất Huy, anh nhướng chân mày, đánh giá tổng thể về cô gái này. Anh không hiểu sao bây giờ anh hết hứng để chơi game, anh ấn vào màn hình: "Bố không gánh bọn đần như tụi mày nữa, bye."
Nhất Huy nhìn bóng lưng của Nhã Đan, chợt nhớ lại chiều hôm qua. Một cô gái thững thờ, đứng bơ vơ ở công viên ngắm trời, ngắm mây. Anh cũng tự thắc mắc rằng, tại vì sao khi thấy cô đứng đó như người mất hồn mà cảm thấy quen đến lạ thường dường như đã từng thấy trong quá khứ, anh đã không kiềm được nên đi lại chỗ cô đứng để bắt chuyện.
Nhất Huy và Nhã Đan gặp lại nhau, Nhã Đan vẫn là một cô gái đơn thuần, là một cô gái chịu nhiều tổn thương nhưng Nhất Huy thì đã thay đổi hoàn toàn, anh không còn là một cậu bé tinh nghịch, vô lo vô nghĩ như xưa nữa. Thay vì đó, tính cách của anh bị bào mòn bởi thời gian.
Nhất Huy đứng dậy đi lấy xe. Phải nói là trùng hợp, anh và Nhã Đan lại gặp nhau. Chiếc xe "mô tô thể thao màu đen" của anh đậu sát bên chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn của cô. Nhã Đan nhận ra có người đi tới, theo phản xạ cô quay lại nhìn, mặt của cô biến sắc, đôi chân vô thức lùi lại vài bước rồi cô dừng lại, eo dựa vào chiếc xe của anh. Anh liếc nhìn và bước lại gần, cô thầm nghĩ có phải hành động vừa nãy của cô đã làm anh tức giận rồi không?
Cô cất tiếng trước: "Xin lỗi." Cô không dám nhìn thẳng mặt anh nên cúi đầu xuống. Sự căng thẳng, sợ sệt đều được cô thể hiện hết trên khuôn mặt.
Nhất Huy nhìn cô gái trước mắt mình đang sợ hãi, anh tự hỏi rằng anh thật sự đáng sợ thế sao?
"Tôi lại lấy xe, phiền cậu né ra một chút." Nhất Huy nói nhỏ nhẹ với cô, cũng tại vì sợ cô gái này tưởng anh bắt nạt cổ.
Nhã Đan thở phào nhẹ nhỏm, cô sơ ý dựa mạnh vào chiếc xe làm chiếc xe ngã xuống, người cô cũng ngã theo chiều nó. Nhất Huy nhanh nhạy đưa bàn tay cứng rắn của mình vòng qua eo của cô, nhẹ nhàng kéo cô ra. Hoàng hôn buông xuống, màu sắc nhạt nhòa rọi lên khuôn mặt của hai người. Bốn mắt nhìn nhau, tay của anh vẫn còn đặt trên người cô, tưởng chừng anh sẽ hỏi thăm cô nhưng lại không. Ánh mắt chán ghét của anh nhìn người con gái trước mặt, miệng nhả ra chữ: "Rắc rối."
"Xin lỗi." Giọng cô ỉu xìu.
Nhất Huy giờ mới định hình được là bàn tay anh có phần không đứng đắn, anh rút tay lại và Nhã Đan cũng đứng vững đàng hoàng. Anh dựng xe lên, xe bị xước một đường cũng không quá dài chỉ cỡ nửa gang tay. Anh tạch lưỡi một cái, cô nhìn và cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không có cố ý, cô tự trách bản thân bản mình, vì mình mà xe của anh bị vậy.
"Cho tớ xin số điện thoại cậu có được không?" Nhã Đan khều nhẹ vai anh.
"Chi?" Nhất Huy không nhìn Nhã Đan, anh vẫn nhìn chiếc xe "mô tô" mới mua vào tháng vừa rồi của mình.
"Liên hệ để bồi thường cho cậu..." Cô chưa nói hết câu, anh cắt ngang:
"Khỏi." Nói xong, anh lấy chìa khóa gắn vào rồi chạy đi. Anh cũng là người biết phải biết trái, anh hiểu rõ Nhã Đan không có cố ý làm ngã xe của anh.
Nhã Đan buồn bã đạp xe về. Lúc về tới cũng tầm 5 giờ chiều hơn. Tâm trí của cô hơi thất thần.
Chàng trai ấy thật sự rất quen. Liệu có phải là cậu ấy?
Bên đây, Nhất Huy cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, thậm chí anh còn khẳng định rằng người con gái ấy là Đinh Nguyễn Nhã Đan! Cặp mắt anh đào mang nhiều sự đau lòng ấy in sâu vào tâm trí của anh. Nhất Huy dựa người vào sô pha, cánh tay đặt trên trán, anh nhắm mắt lại thì thầm một mình.
"Nhã Đan, cuối cùng tớ cũng gặp lại cậu."
***
Nhã Đan đi vào nhà, thấy dì ở trong bếp nấu nướng, cô lại hỏi dì.
"Dì có cần con phụ gì không ạ?"
"Không cần." Dì không có thái độ gì mà trả lời Nhã Đan, nhưng sau đó dì lại nói tiếp: "Dì có đăng kí lớp học vẽ cho con, đầu tháng sẽ bắt đầu học."
"Dạ vâng."
Nhã Đan về phòng, cô thở dài. Vẽ không phải là sở thích của cô, cô cũng không có năng khiếu với môn nghệ thuật này. Biết vì sao dì đăng kí cho cô học không? Là bởi vì đây là sở thích của Thanh Thanh, là con gái của dì.
Ngày Thanh Thanh còn sống, cô ấy thường vẽ vời. Thanh Thanh cực kì thích vẽ nên mẹ của cô ấy, cũng là dì Xuân, người hiện tại nuôi Nhã Đan đã cho Thanh Thanh đi học vẽ. Từ khi Thanh Thanh mất, dì đã đem hết sở thích của Thanh Thanh đặt lên người Nhã Đan. Mỗi khi nhìn Nhã Đan có những cử chỉ giống con gái mình thì dì Xuân càng nhớ đến Thanh Thanh. Cũng kể từ đó, dì bắt Nhã Đan học và làm theo những sở thích của Thanh Thanh, chỉ có thế dì mới đỡ nhớ về cô con gái của mình.
Nhã Đan cũng biết, cũng đã chấp nhận. Cô tự cảm thấy mình vẫn còn có ích trong cuộc sống của dì, cảm thấy mình vẫn còn chút may mắn sót lại mới được dì Xuân nuôi nấn tận 16 năm trời. Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm. Nhẹ người thật! Tắm xong cô đi ra, mở cửa sổ cho gió ùa vào. Nhã Đan ngồi bên cửa sổ như mọi khi, đôi bàn tay thon thả nhẹ nhàng dùng khăn lau khô tóc. Cảnh này vừa hay bị Nhất Huy nhìn thấy, nhà cô đang ở cạnh nhà anh.
Đập vào mắt Nhất Huy là một cô gái trắng nõn nà ngồi bên cửa sổ kèm theo ánh đèn càng làm thêm mờ ảo. Anh nhìn cô một cách say đắm, cặp mắt anh cứ dán vào người cô. Anh bắt đầu thở dồn dập hơn, buộc miệng nói ra một câu.
"Đệch, đẹp điên!"
Nhã Đan cảm thấy như có người đang nhìn mình chầm chầm, mắt cô chợt tròn xoe nhìn sang. Cô quên mất chỗ ở mới này nhà san sát nhau. Ở đây không phải như chỗ cũ, vì chỗ cũ của cô ở không có nhà hàng xóm nào cả. Cô nhìn thấy Nhất Huy, ánh mắt hai người chạm nhau. Hai má của cô ửng hồng, tay vội đóng cửa sổ lại. Nhất Huy có hơi ngây người, anh khó chịu nên cũng đóng cửa sổ lại.
Nhã Đan bên này, mặt đỏ như trái cà chua. Cô không biết anh đã nhìn mình từ lúc nào nữa, hai tay cô vỗ nhẹ mặt lên mặt. Lau khô tóc, cô mở tivi trong phòng ra xem cho đỡ chán. Cô search phim "Khi Anh Chạy Về Phía Em", phim chỉ mới chiếu được vài tập.
Nhã Đan thật sự rất thích Tô Tại Tại và thích sự dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Nhìn Tô Tại qua hình lớn, Nhã Đan thấy được sự hồn nhiên, yêu đời của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com