Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Những ngày cuối tháng 6, thời tiết đã bắt đầu chuyển đổi nhẹ. Thu dần sang, hạ dần đi mất. Nhiệt độ của cái nóng cũng hạ bớt đi nhờ có vài cơn mưa to, nhỏ rơi xuống. Có khi ta sẽ bắt gặp những buổi sáng hừng đông mà bầu trời đã đen sẫm, âm u và tối tăm suốt rồi nó sẽ bất chợt đổ một trận mưa xối xả, tạo ra cái hơi se se lạnh làm cho ta có cảm giác lười biếng mà không muốn bước xuống giường.

Sáng sớm, dì Xuân không nấu đồ ăn nên dì cho tiền Nhã Đan đi ăn sáng. Đây là ngày thứ 2 Nhã Đan chuyển đến đây, nên đường xá có hơi bỡ ngỡ. Cô loay hoay đạp xe chạy lòng vòng quanh khu cô ở xem chỗ nào bán mì quảng, cũng đã lâu rồi cô không ăn. Nhã Đan tấp vào quán bên đường. Cô đi vào, tìm một chỗ không có người ngồi, rồi ngồi vào đấy. Cô gọi một phần mì quảng đầy đủ chỉ không bỏ ớt, tại cô không biết ăn cay. Cái hơi sương vẫn còn thoang thoảng, rơi lộp độp vài giọt trên mái tôn.
Định mệnh rồi nhỉ? Nhã Đan và Nhất Huy thật có duyên, họ lại gặp nhau tiếp rồi.

Nhất Huy đi vào quán, nhìn thấy Nhã Đan, anh không ngần ngại đi về phía cô. Anh ngồi đối diện cô và cô nhìn thấy anh thì chợt nhớ chuyện tối hôm qua, bất giác mặt cô đỏ ửng lên. Nhất Huy thấy vậy cười khẩy, không nói gì còn Nhã Đan thì vội cuối đầu xuống, không dám nhìn thẳng mặt của anh.

Chủ quán đem lại cho Nhã Đan một tô mì quảng, sẵn tiện hỏi Nhất Huy.

"Cháu ăn một phần đầy đủ nhưng không bỏ rau..." Nhất Huy nói hơi ngập ngừng. Anh âm thầm xấu hổ vì đến từng tuổi này rồi mà vẫn còn kén ăn rau.

Nhã Đan chợt bật cười nhè nhẹ. Thói quen ăn uống của anh vẫn còn y như lúc nhỏ, chẳng thay đổi gì mấy. Cô cầm đũa và bắt đầu hưởng thức hương vị của mì. Nhã Đan đã biết từ lúc nhỏ Nhất Huy đã không ăn rau, anh kị nhất là ăn rau, sợ nhất là ăn rau. Nhưng mà cũng ngộ thật, anh không ăn rau nhưng mà vẫn không nổi mụn, da mặt căng bóng, mịn màng như con gái vậy.

"Cười gì đấy?" Nhất Huy hỏi một cách ngượng nghịu, anh nhìn cô chằm chằm. Anh đoán cô đang nhớ chuyện hồi trẻ trâu của anh.

Câu hỏi đó, làm Nhã Đan chắc chắn được chàng trai trước mặt mình chắc chắn là Nhất Huy và cô cũng đoán được anh đã biết cô là Nhã Đan.

"Của cháu trai đây."

Một tô mì quảng không rau đặt trước mặt Nhất Huy, làm Nhã Đan nhớ về khoảng thời gian cô và anh học tại trường Tiểu Học bán trú. Cũng bởi vì Nhất Huy không ăn rau nên anh đã có một biệt danh vô cùng "đáng yêu" và cái biệt danh ấy đã làm cho anh nghỉ học hết một tuần. Tại nhà ăn, lớp của Nhã Đan và Nhất Huy có dãy bàn ăn gần nhau nên Nhất Huy miệt mài năn nỉ cô giáo qua lớp Nhã Đan. Chỉ vì muốn ngồi ăn cùng cô gái nhỏ đáng thương này. Nhất Huy ngồi cạnh Nhã Đan, nhìn cô ăn từng muỗng cơm, muỗng canh. Cô quay sang và sững sờ khi thấy phần cơm của anh.

"Nhất Huy à, sao cậu không ăn canh?" Nhã Đan yếu ớt hỏi Nhất anh, chiếc miệng chúm chím có dính hạt cơm, vừa ngọt ngào cũng vừa dễ thương.

Nhất Huy định trả lời nhưng lại không, bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng phớt lấy hạt cơm giúp cô. Tưởng anh sẽ bỏ hạt cơm trở lại bát, nhưng anh lại cho vào miệng của mình. Nhã Đan ngơ ngác nhìn anh và hỏi: "Sao cậu lấy hạt cơm trên miệng mình bỏ vào miệng cậu thế?"

"Tớ thích! Những gì liên quan đến Đan, Nhất Huy này đều thích hết. Kể cả hạt cơm!" Nhất Huy vừa nói vừa lấy đôi tay mình, dịu dàng chạm vào hai gò má của Nhã Đan.

Nhã Đan không biết nói gì, tại vì cô mới một câu ngắn thì Nhất Huy đã hùng hổ nói lại một câu dài ơi là dài. Cô gạt tay anh ra, chỉ vào bát canh và hỏi anh vì sao không ăn bát canh. Ánh mắt sâu thẳm của Nhất Huy nhìn cô, mặc dù không muốn trả lời cho lắm nhưng mà anh tự miễn cưỡng bản thân mình, mà nói cho cô nghe.

"Tớ... tớ không thích ăn canh vì trong canh có rau dền..." Nhất Huy cắn môi dưới, mắc cỡ mà nhìn Nhã Đan.

"Những bữa cơm trưa khác cậu có ăn canh không ?"

Nhất Huy lắc đầu.

"Bởi vì trong canh có rau hả?"

Nhất Huy gật đầu.

"Cậu không ăn sẽ bị..." Nhã Đan do dự, nhưng cô vẫn quyết định nói: "Bị táo bón đó..."

Câu nói này đâm trúng chỗ mà Nhất Huy nhạy cảm, mặt anh lập tức đỏ phừng phừng. Anh quay mặt sang chỗ khác, né tránh điều cô vừa nói. Trong đầu Nhã Đan bất chợt có một ý tưởng.

"Nhất Huy này." Nhã khều vai Nhất Huy, muốn anh quay lại nhìn mình mà nói chuyện.

"Nhất Huy à."

"Nhất Huy ơi."

"..."

Nhất Huy cuối cùng cũng xoay người lại nhìn Nhã Đan, anh đợi cô nói tiếp.

"Có phải lúc nãy cậu nói những gì liên quan tới tớ, cậu đều thích phải không?"

"Ừ, tớ thích cậu!" Nhất Huy khẳng định một cách chắc nịt.

"Vậy bát canh này có liên quan tới tớ nè, cậu hãy thích nó và ăn nó đi." Nhã Đan bưng bát canh lên, mong anh sẽ ăn nó.

"Tớ nói chỉ thích những gì liên quan tới cậu, chứ không có nói sẽ ăn nó."

"Nhưng nãy cậu đã ăn hạt cơm trên miệng tớ mà."

"..." Nhất Huy không phản bát lại được.

"Nào, ngoan há miệng ra."

Nhã Đan múc một muỗng canh đưa tới miệng Nhất Huy, anh vẫn không chịu mở miệng ra. Cô nhắc lại những hậu quả khi không ăn rau sẽ bị gì cho anh nghe, hy vọng anh sẽ hiểu được. Nhã Đan cực kì ân cần, cô nói tiếp: "Cậu ngoan nào, nói "A" đi."

Nhất Huy đột nhiên cảm thấy bụng không được thoải mái lắm, lông mày anh nheo lại.

"Tớ đi vệ sinh chút, Đan Đan đừng đi đâu nhé." Nhất Huy bỏ đi.

Nhã Đan nhìn Nhất Huy đi, cô vội vàng tụt xuống ghế, đôi chân nhón lên để lấy khây đựng đồ ăn đã được ăn sạch sẽ mà bưng đi gặp giáo viên. Sau đó cô cũng xin đi vệ sinh để xem Nhất Huy bị làm sao.

Nhã Đan đứng trước nhà vệ sinh nam, đợi Nhất Huy một hồi lâu. Đúng vậy, anh đã bị táo bón như lời Nhã Đan nói.

Tầm 10 phút, Nhất Huy cuối cùng đã đi ra. Anh thấy Nhã Đan đứng một gốc bên vách tường, cô bơ phờ ở đấy. Anh đi lại, nắm đôi tay nhỏ nhắn của Nhã Đan chậm rãi mà nói: "Đan đợi tớ nãy giờ hả? Có mệt lắm không?"

Nhã Đan lắc đầu, cô trả lời Nhất Huy: "Cậu không chịu ăn rau nên mới bị táo bón đấy!"

Nhất Huy xấu hổ lắc đầu lia lịa, mặt đỏ như trái cà chua. Miệng anh vẫn còn nói những câu chối bỏ.

"Không nên nói dối nhe Nhất Huy, cô giáo dạy nói dối là không tốt, là xấu."

"Tớ... tớ..." Nhất Huy ấp a ấp úng. Anh buông tay Nhã Đan, quay người chạy trốn đi, không dám nhìn cô nữa. Anh vừa chạy vừa trách móc bản thân mình, sao có thể để Nhã Đan biết được chuyện này.

Nhã Đan đuổi theo, kêu tên Nhất Huy: "Nhất Huy, cậu chạy nữa là tớ... là tớ sẽ tự chơi một mình ấy."

Nhất Huy cuối cùng cũng dừng lại. Anh nũng nịu với cô bé và còn nói rằng vẫn còn anh ở đây chơi và sẽ bảo vệ cô, vì thế mong cô gái nhỏ này đừng buồn mà than vãn nữa. Song, Nhất Huy bắt đầu bất mãn, vì sao anh đặt biệt cho cô là "Đan Đan" mà cô lại không đặt một cái tên nào đó cho mình. Nhã Đan vẫn còn chưa hiểu, cô ngơ ngác im lặng mà nghe anh nói.

"Là cậu phải gọi tớ bằng một cái tên THÂN MẬT." Anh nhấn mạnh hai từ cuối, rồi nói tiếp: "Ví dụ là bé Huy."

Bé Đan và bé Huy.

Nhã Đan hồn nhiên nảy sinh một ý tưởng. Cô khá thích thú nên đã bật cười thành tiếng, một khi cô cười lên thì mọi ưu buồn của Nhất Huy như được tan biến hết vậy.

"Tớ gọi cậu là bé Bón nhé!"

Nhất Huy có hơi khó hiểu. Anh rặn hỏi cho bằng được, nhưng chỉ được Nhã Đan đáp lại bằng hai từ: "Bí mật."

Nhã Đan nói lời tạm biệt Nhất Huy để đi về lớp, anh thì cứ nghĩ ngợi về cái biệt danh "Bé Bón", ngẫm một hồi lâu là ra. Anh uất ức trong đó cũng có sự giận hờn, anh cũng không ngờ "Bón" trong "táo bón". Thế là anh nghỉ học tận một tuần vì Nhã Đan đã đặt cho anh một cái biệt danh có một không hai này. Sau khi đi học lại, Nhã Đan đến tìm anh và xin lỗi. Tưởng rằng anh vẫn còn giận nhưng không, anh mừng rỡ khi gặp lại cô.

"Bé Bón nhớ bé Đan."

Câu nói của Nhất Huy làm Nhã Đan đứng hình, cô há hốc mồm.

"Bé Đan cũng nhớ bé Bón."

Nghe Nhã Đan nói xong, Nhất Huy không kiềm được mà nhào tới ôm cô.

"Cô giáo dặn bạn nam không được ôm bạn nữ, cô biết cô la mắng đó." Nhã Đan dùng lực yếu ớt của mình mà cố gắng để đẩy Nhất Huy.

"Bé Bón không nói, Đan Đan cũng không nói thì sao cô giáo biết được."

Dưới gốc cây phượng đỏ, một cậu nhóc mới tí tuổi đầu sơ hở là nắm tay, ôm "Bé Đan" và một cô bé xinh xắn chỉ biết thuận theo "Bé Bón", cái biệt danh mà cô đã đặt cho chàng trai nghịch ngợm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com