Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Công chúa


Thích. Từ này đối với Lạp Lệ Sa mà nói cũng không xa lạ. Mặc dù tất cả người trong Phi Diệp Tân Thư Viện đều là nữ tử, nhưng đối với người có dung mạo khuynh quốc như Lạp Lệ Sa mà nói, người ái mộ nàng cũng không ít.

Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người nói thích nàng. Nhưng mà thích nàng vì cái gì? Bởi vì này khuôn mặt sao? Người thích nàng, đơn giản chỉ vì diện mạo mà thôi. Nhưng mà thế nhân lại nhìn trúng gương mặt này của mình, bao gồm con sóc nhỏ trước mắt.

"Kỳ thật, cho dù như vậy, ta cũng có thể giúp ngươi áp chế Viêm độc." Lạp Lệ Sa cố ý nhắc nhở nói.

Phác Thái Anh lắc đầu như trống bỏi. "Ta không cần. Không muốn ngươi khổ sở giống như lần trước."

*trống bỏi: là loại trống cho trẻ con chơi, hai bên có treo 2 viên châu khi lắc 2 viên châu sẽ đập vào mặt trống phát ra âm thanh. Trống bỏi thường được chơi vào trung thu

Lạp Lệ Sa có chút ngoài ý muốn. Không phải trên người nàng mang Viêm độc sao? "Ta không dễ chịu, nhưng so với ngươi lúc phát tác Viêm độc cũng tốt hơn nhiều." Lạp Lệ Sa thật muốn bổ đầu tiểu bạch thở để nhìn xem bên trong chứa cái gì.

"Nhưng là..." Phác Thái Anh lấy khăn tay quấn lấy ngón tay, đầy mặt luống cuống nói: "Ta đã quen rồi a!"

Lạp Lệ Sa nghe xong lời này, không hiểu sao có chút đau lòng. Phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể xem loại tra tấn sống không bằng chết này là thói quen.

"Quận Chúa..." Thanh âm của Lạp Lệ Sa lộ ra một chút ôn nhu, nhưng chính nàng cũng không cảm thấy ôn nhu.

Bất quá Phác Thái Anh nghe ra được rồi, nheo mắt cười nói: "Sa tỷ tỷ, gọi ta Anh Anh được hay không?"

"Anh Anh." Lạp Lệ Sa kêu có chút khó khăn. Sau đó, nàng nhìn thấy con sóc nhỏ cao hứng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên. Thật sự là dễ dụ a! Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút tội lỗi.

Lạp Lệ Sa là người tương đối lãnh tình (vô cảm). Đối với sự việc không phải của mình, nàng luôn ít quan tâm. Nhưng mà con sóc nhỏ này... Có lẽ, vì một lần ở ngoại thành ra tay cứu người. Cũng có lẽ, vào lúc nàng phát tác Viêm độc tự dưng quan tâm. Tóm lại, Lạp Lệ Sa cảm giác bản thân cùng con sóc nhỏ trước mắt có một chút ràng buộc.

Lạp Lệ Sa không có đáp ứng việc sẽ ở phủ Trưởng Công Chúa, Trưởng công chúa bên kia cũng không hối thúc. Nhưng mà dược liệu thuốc bổ loại nhất liên tục đưa tới Tâm Nguyệt Phường, làm Nhạc Như Tâm sợ tới mức tưởng rằng thân thể Lạp Lệ Sa xảy ra vấn đề gì lớn. Phụng An Quận Chúa mỗi ngày đều đến, vụng trộm đứng ở cửa xem bên trong. Đến khi Lạp Lệ Sa phát hiện ra nàng, cho nàng vào trong phòng mới thôi.

Thường xuyên qua lại, ngay cả Nhạc Như Tâm cũng không nhìn được nữa. "Sa nhi, ngươi rốt cục cho thuốc mê Quận Chúa gì? Cả ngày, chỗ nào nàng cũng không đi, liền đợi ngươi tại nơi này, ngồi xuống yên tĩnh một ngày. Như thế này không giống với Phụng An Quận Chúa mà ta nghe nói."

Lạp Lệ Sa cũng mờ mịt. "Tâm di, cái gì ta cũng chưa làm. Chính nàng nhất định muốn ở lại đây, ta cũng không có biện pháp. Cũng không thể đem nàng đuổi ra ngoài đúng không? Lại nói, nàng quả thật cũng không quấy rầy ta, chỉ là không có thói quen bên cạnh có thêm người khác."

Nhạc Như Tâm cầm khăn che miệng, cười nói: "Ai ô! Không quen thuộc còn mỗi ngày để cho nàng bên cạnh ngươi? Sa nhi, lời này của là giấu đầu hở đuôi."

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ. Nếu giải thích không rõ ràng thì đơn giản không cần giải thích.

"Sa nhi, Tâm di là người từng trải. Ngươi dung mạo tuyệt sắc, ở chung với những người quyền quý cũng không phải chuyện tốt gì. Những người đó, vì mục đích thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng. Lúc trước nương ngươi là người thanh lãnh cao ngạo, không phải cũng bị họ Lạp lừa?" Bởi vì chuyện Diêu Sơ Tuyết, Nhạc Như Tâm không chỉ căm hận Lạp Hạo, đối với toàn bộ quyền quý đều không có hảo cảm.

Lạp Lệ Sa giữ chặt Nhạc Như Tâm tay, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không, Tâm di." Nàng là đệ tử của Giang Phong Mẫn, kế thừa võ công tuyệt diệu tuyệt luân, cũng kế thừa tâm tính lãnh ngạnh thất thường của sư phụ.

*lãnh ngạnh: lạnh lùng, ương ngạnh

Tuy rằng Nhạc Như Tâm không so đo nhưng Lạp Lệ Sa cảm thấy ngượng ngùng khi Phác Thái Anh quấy rầy Tâm Nguyệt Phường. Xét cho cùng con sóc nhỏ mềm manh cũng có điều tốt, vả lại Lạp Lệ Sa trước mắt cũng không có việc gì, liền đồng ý lưu lại phủ Trưởng Công Chúa. Lúc gần đi, nàng đem năm vạn lượng ngân phiếu giao cho Nhạc Như Tâm. Nhạc Như Tâm dĩ nhiên là không cần, chỉ nói giúp nàng bảo quản. Trừ bỏ vật tùy thân, Lạp Lệ Sa còn mang theo đàn tỳ bà của mẫu thân.

Trưởng Công Chúa trực tiếp an bài Lạp Lệ Sa vào Khang Viên. Đối với việc Lạp Lệ Sa vào ở, Phác Thái Anh vui vẻ ra mặt, nhưng cũng càng thêm cẩn thận.

Lạp Lệ Sa có chút phiền não, con sóc nhỏ chơi thật vui vẻ. Nhưng người trong nhà này, đem nữ nhi khi dễ thành như vậy, chính mình cũng thấy quá phận.

"Anh Anh, ngươi rất sợ ta sao?" Lạp Lệ Sa quyết định cùng Phác Thái Anh nói chuyện.

"Không sợ." Phác Thái Anh kiên định mà lắc đầu.

"Kia vì cái gì mà ngươi nói chuyện cẩn thận với ta như vậy?" Lạp Lệ Sa thật rất hiếu kỳ.

Phác Thái Anh do dự một chút, "Lần trước ngươi cứu ta, ta nhìn ra được ngươi chán ghét bộ dáng ta lớn tiếng nói chuyện. Ta không muốn bị ngươi chán ghét." Nàng nói xong, tội nghiệp mà nhìn Lạp Lệ Sa, "Có phải ta lại chọc ngươi chán ghét hay không?"

Lạp Lệ Sa thở dài, Nàng là hài tử, từ nhỏ đến lớn được sủng tận trời, hoàn toàn không có người nghịch ý nàng. Đối với nàng cũng có điểm tốt nhưng ngay cả năng lực phán đoán bình thường cũng không có.

Xem ra, con sóc nhỏ cũng không phải được nuôi dưỡng tốt.

Từ khi Lạp Lệ Sa đến, Phác Thái Anh cũng không chạy ra ngoài chơi như trước. Hiện tại, Lạp Lệ Sa ở nơi nào, Phác Thái Anh liền ở nơi đó. Đôi khi, Lạp Lệ Sa sẽ ở Khang Viên nghỉ ngơi cả ngày, Phác Thái Anh liền ở cùng nàng cả ngày. Phác Văn Bác cùng Trưởng Công Chúa cũng nhận thấy mới mẻ.

"Có thể thấy được vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Phác Văn Bác cười nói.

"Hiện tại, ta sợ Lạp cô nương ngày nào đó rời đi, ngươi nói Anh Anh phải làm sao?" Trưởng Công Chúa làm mẹ, thật sự vì nữ nhi mà suy nghĩ nát tâm.

"Công chúa, con cháu tự có con cháu phúc, không cần rất lo lắng."

Lạp Lệ Sa mấy ngày nay luyện công, phát hiện không có tiến bộ nữa, vẫn trì trệ không tiến. Nàng cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không rõ quy luật gì. Lúc này, nàng cũng không thể hỏi sư phụ, chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Nếu luyện công không có tiến triển, vậy thì nàng mang theo Phác Thái Anh du sơn ngoạn thủy. Phác Thái Anh đối với phong cảnh ngoài Kinh Thành rõ như lòng bàn tay, mỗi ngày đều có thể tìm thấy phong cảnh mới.

Thanh sơn xa xăm, nước chảy róc rách. Nơi này là lâm viên của hoàng thất. Có Phụng An quận chúa ở đây, trong Minh Tịch quốc, vốn không có nơi nào các nàng không vào được.

"Sa tỷ tỷ, ngươi xem nơi này." Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Phác Thái Anh rốt cục cũng không còn cẩn thận như trước. Lúc này, nàng kéo tay Lạp Lệ Sa đi đến trước cự thạch khổng lồ, chỉ vào vết xước loang lổ trên cự thạch nói: "Đây là hoa ta khắc lúc năm tuổi. Đây là bảy tuổi, đây là tám tuổi, đây là mười ba tuổi."

Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Vì cái gì chỉ khắc hoa trên một tảng đá?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn lên cự thạch, "Bởi vì tảng đá này lớn nhất cao nhất. Ta hy vọng sẽ có một ngày ta cao lớn giống tảng đá này, trên đỉnh tảng đá khắc một ký hiệu." Nàng cười đến vui vẻ. "Ta cũng biết không có khả năng."

Lạp Lệ Sa cũng ngẩng đầu nhìn cự thạch, "Cái gì không có khả năng?" Nàng đột nhiên ôm chặt Lạp Lệ Sa, phi thân một cái liền ở trên đỉnh cự thạch. Vốn tưởng rằng Phác Thái Anh sẽ sợ hãi, không nghĩ sẽ buông tay, liền nghe thấy Phác Thái Anh sửng sốt nói: "Oa, nơi này phong cảnh dễ nhìn như vậy!"

Lạp Lệ Sa buông người ra, lấy ra chủy thủ bản thân mang theo giao cho nàng, "Chính mình khắc đi."

"Được a." Phác Thái Anh nhu thuận đáp. Náng vui sướиɠ khắc lên ký hiệu hoa.

"Đừng để tay bị thương." Lạp Lệ Sa còn là nhịn không được dặn dò một câu. Phác Thái Anh xoay người, khuôn mặt tươi cười.

Trong nháy mắt, Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm giác Phác Thái Anh xuất thân như vậy, trải qua như vậy, có thể trưởng thành như hôm này thật sự không dễ dàng.

Khắc xong ký hiệu, Phác Thái Anh đem chủy thủ trả lại cho Lạp Lệ Sa. Hai người sánh vai ngồi trên đỉnh ở cự thạch nhìn phong cảnh xa xa.

"Sa tỷ tỷ, vì cái gì đến Kinh Thành?"

Lạp Lệ Sa ánh mắt nhìn xa xăm. "Vì tế bái mẹ ta."

Phác Thái Anh quay đầu nhìn nàng, trong mắt đều là đau lòng. "Thực xin lỗi."

Lạp Lệ Sa nâng tay xoa đầu Phác Thái Anh, "Không có gì, ta cũng không ngại."

Phác Thái Anh bắt lấy Lạp Lệ Sa tay, thực tâm mà nói: "Sa tỷ tỷ, ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

"Hử?" Lạp Lệ Sa lại mê muội. Sao lại chuyển qua đề tài này rồi?

"Cho nên ngươi không cần thương tâm." Phác Thái Anh tiếp tục nói.

Lạp Lệ Sa vò đầu. "Con mắt nào của ngươi thấy ta thương tâm?"

Phác Thái Anh lắc đầu. "Không phải dùng mắt nhìn, là dùng tâm nhìn."

Lạp Lệ Sa không nói. Nàng quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh. "Ngươi đối mỗi người đều tốt như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải, trừ bỏ người trong nhà, ta chỉ đối với ngươi tốt như vậy." Phác Thái Anh cười tủm tỉm.

"Vì cái gì?" Lạp Lệ Sa không hiểu. con sóc nhỏ này đối tốt với mình lý do chính là... Chính là không có lý do gì.

"Bởi vì ta thích ngươi a!" Đề tài này lại quay trở về.

"Ngươi vì cái gì thích ta?" Lạp Lệ Sa hoàn toàn bỏ qua lời dạy của Phi Diệp Tân Thư Viện. Liền như vậy mà dò hỏi.

Phác Thái Anh mặt đỏ hồng. "Bởi vì, Sa tỷ tỷ là mỹ nhân nha."

Quả nhiên còn là vì này khuôn mặt sao? Lạp Lệ Sa hỏi: "Nếu ta không đẹp? Ngươi còn sẽ thích ta sao?"

Phác Thái Anh chớp chớp ánh mắt, "Nhưng là... Ngươi xinh đẹp nha."

Lạp Lệ Sa hít sâu, nàng muốn khắc chế cảm xúc, "Anh Anh, nếu ta không có này khuôn mặt, không Hàn Băng Chân Khí, không có cứu ngươi, ngươi còn có thể thích ta như vậy sao?"

Phác Thái Anh buồn rầu mà cắn môi. Sau một lúc lâu mới sợ hãi mà nói: "Nhưng là, này hết thảy đều có a. Vì cái gì muốn giả thiết không có?"

"Ha ha." Lạp Lệ Sa bị chọc cười. Nàng đột nhiên phát hiện không phải con sóc nhỏ sai, là chính mình sai. Tựa như Phác Thái Anh nói, hết thảy giả thiết đều không tồn tại, vì cái gì chính mình phải cố chấp tạo ra giả thiết như vậy?

Nhìn đến Lạp Lệ Sa nở nụ cười, Phác Thái Anh không hiểu nhưng mà cũng vui vẻ đứng lên.

Lạp Lệ Sa tiếp tục sờ sờ Phác Thái Anh đầu, "Ngươi thực thông minh."

"Thật không. Hoàng đế cữu cữu cùng cha ta, nương ta đều khen ta như vậy." Phác Thái Anh kiêu ngạo.

Hai người trò chuyện, xa xa truyền đến âm thanh huyên náo. Lạp Lệ Sa thấy lối vào lâm viên có hơn mười chiếc xe ngựa, rất nhiều người đang xuống xe.

Phác Thái Anh thở dài. "Xem ra nơi này không có thanh tịnh. Sa tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."

"Những người kia là người nào?" Lạp Lệ Sa nhìn trùng trùng điệp điệp mười mấy người, tất cả đều là nữ tử.

"Đằng trước, người vận y phục phấn là Thục Nghi Công Chúa. Đằng sau, những người đó đều là tiểu thư thuộc các huân quý gia trong Kinh Thành." Phác Thái Anh bị người khác quấy rầy, khó tránh có chút mất hứng nhưng cũng không nói gì.

*phấn: hống phấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com