9: Khi Nhịp Điệu Đập Cùng Một Tim
---
Sáng sớm, 29 thí sinh tập trung tại sân khấu chính. Ánh đèn bật sáng, và gương mặt người dẫn chương trình hiện ra trên màn hình lớn:
> “Chào mừng đến với vòng thi thứ hai: Đối đầu theo nhóm. Các thí sinh sẽ được chia thành 5 nhóm, mỗi nhóm từ 5 đến 6 người. Trong 3 ngày tới, các bạn sẽ tập luyện và trình diễn một tiết mục kết hợp: rap – vocal – dance.”
Phòng 308 – nơi Hồ Đông Quan và Bạch Hồng Cường ở – như vỡ òa vì thông báo tiếp theo:
> “Nhóm 2 bao gồm: Hồ Đông Quan, Bạch Hồng Cường, Nguyễn Lâm Anh, Vũ Nam Minh và Nguyễn Đoàn Trung Anh.”
Nam Minh – thí sinh có phong cách hip-hop bụi bặm – đập tay cái bốp với Lâm Anh. Trung Anh thì lại yên lặng như thường lệ, nhưng ánh mắt đầy tò mò nhìn sang phía Cường. Và Đông Quan, như mọi khi, chỉ nháy mắt một cái với Cường rồi nở nụ cười.
---
Ngày đầu luyện tập
Phòng tập nhóm 2 tràn ngập tiếng nhạc. Lâm Anh và Nam Minh dẫn đầu trong phần rap, Trung Anh giữ vai trò nhảy chính, còn Quan – như một mentor nhỏ – giúp Cường tìm cảm xúc khi hát.
“Em phải tin vào giọng của mình.” – Quan nói, tay đặt lên ngực Cường. “Không chỉ kỹ thuật, mà là cảm xúc. Hát như thể em đang kể một câu chuyện mà người khác không thể ngừng lắng nghe.”
Cường đỏ mặt, nhưng gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cả nhóm bắt đầu tìm được một nhịp chung – không phải trong bước chân hay giọng ca, mà trong tinh thần đồng đội.
---
Tối ngày thứ hai
Đèn tắt, nhạc tạm ngưng. Cường ngồi nghỉ bên cửa sổ phòng tập, thở dốc. Quan bước tới, đưa cho cậu chai nước.
“Em ổn không?” – Quan hỏi nhỏ.
Cường gật. Nhưng rồi cậu nói thêm:
“Em sợ em là mắt xích yếu nhất trong nhóm.”
Quan bật cười. “Không. Em là phần trái tim.”
Cường ngơ ngác.
“Vũ đạo có thể đẹp, rap có thể ngầu, nhưng chính giọng hát em khiến người nghe lắng lại. Như trái tim giữ nhịp cho cơ thể. Nếu thiếu em… bài biểu diễn chỉ còn xác không hồn.”
Cường cụp mắt, nhưng môi lại khẽ cong lên – như thể cậu đang giữ gì đó ấm áp trong lòng.
---
Đêm trước ngày thi
Ở ban công phòng 308, Quan và Cường ngồi bên nhau lần nữa.
Lần này, Quan là người nói trước.
“Ngày mai... nếu em có run, hãy tìm ánh mắt anh. Anh sẽ ở đó.”
Cường quay sang. “Anh hứa?”
“Anh hứa.” – Quan mỉm cười. “Và lần này, em sẽ không cần giữ lời hứa một mình nữa.”
---
Ngày biểu diễn
Nhóm 2 bước lên sân khấu. Nhạc vang lên – bắt đầu bằng một đoạn rap mạnh mẽ của Nam Minh và Lâm Anh, rồi dần chuyển qua điệu nhảy dứt khoát của Trung Anh. Khi nhạc chậm lại, spotlight rọi vào Cường.
Giọng cậu vang lên – không còn run. Câu chữ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Từng lời như rót vào tai người nghe, như một lời kể chuyện đầy cảm xúc:
> “Khi ánh đèn mờ dần, em vẫn nghe thấy… tiếng tim đập nơi anh đứng…”
Cường ngước nhìn… Và anh thấy ánh mắt quen thuộc kia – nơi khán đài nhỏ bên dưới, Quan đang nhìn thẳng vào cậu, gật nhẹ, như giữ đúng lời hứa đêm qua.
---
Tiết mục kết thúc, cả nhóm ôm lấy nhau giữa tiếng vỗ tay rào rào từ các thí sinh khác.
Giám khảo gật đầu, một vị còn nói:
> “Đây là tiết mục có cảm xúc nhất hôm nay. Dù kỹ thuật chưa hoàn hảo, nhưng tinh thần đồng đội và năng lượng trên sân khấu là điều không thể phủ nhận.”
Quan chạm vai Cường, khẽ nói:
“Thấy chưa? Anh đã bảo rồi.”
Cường cười. Nụ cười lần đầu tiên không dè chừng, không che giấu.
---
Cuối cùng , nhóm 2 tạm thời xếp hạng 2 toàn đội. Một thành công đầy cảm xúc. Nhưng ở góc xa phía hậu trường, ánh mắt một thí sinh khác – Kai Đỗ – vẫn hướng về phía sân khấu, vẻ mặt không đọc được.
Có lẽ, trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com