Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 515 - 516

Qua thật lâu, thật lâu.

Hoắc Vi Vũ khóc đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại.

Bốn phía yên tĩnh, đến nỗi tiếnf côn trùng ở ngoài kêu, cô đều có thể nghe được.

Cô đứng lên, nhàn nhạt mặc quần áo.

Giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Xách hành lý của mình lên, mở cửa, ra ngoài.

Đêm đã khuya.

Đường đi vắnng vẻ, đèn đường chiếu rọi trên người, đều là một tầng cô tịch.

Cô giống như một mình tha hương nơi đất khách quê người.

Không có nhà, trong lòng cũng không có chỗ muốn đi, cô đơn, như du hồn phiêu đãng.

Đung đung đưa đưa, đung đung đưa đưa.

Bất tri bất giác đi đến tường tâm nguyện.

Cô nhớ rõ, từng viết tâm nguyện của mình lên tường tâm nguyện này: Cố Cảo Đình, chúc anh hạnh phúc.

Liếc một chút, liền nhìn thấy tờ giấy ghi chép của cô.

Cũng nhìn thấy của Cố Cảo Đình: Cố Cảo Đình không có Hoắc Vi Vũ sẽ không hạnh phúc, Hoắc Vi Vũ hi vọng Cố Cảo Đình hạnh phúc, là sẽ đến bên cạnh Cố Cảo Đình sao? Nếu vậy, Cố Cảo Đình nguyện ý, dùng cuộc đời còn lại làm Hoắc Vi Vũ hạnh phúc.

Nước mắt lẳng lặng chảy ra.

Trái tim thật đau, đau, liền hô hấp cũng đau, tựa như vô số mũi tên bắn vào tim cô.

Hoắc Vi Vũ, không có Cố Cảo Đình, cũng không hạnh phúc.

Cô thật khó chịu, thật khó chịu.

Khóc, cười, tình nguyện mất trí nhớ, còn tốt hơn là thống khổ như vậy.

Hoắc Vi Vũ vẫn đứng trước tường tâm nguyện, cho đến khi trời dần dần sáng, cho đến khi xuất hiện tia sáng thứ nhất, rơi vào mặt cô.

Sau lưng, người đi lại cũng dần dần nhiều hơn.

Một cô gái đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ, nhìn thấy cô xem tấm ghi chú kia:

"Trước đó tờ ghi chú này rơi trên đất, vì người này cũng tên Cố Cảo Đình, nên tôi mới nhặt lên dán lại vào tường tâm nguyện, như vậy sẽ không rơi xuống nữa."

Hoắc Vi Vũ nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái cười rực rỡ:

"Thật lãng mạn phải không? Nếu tôi là người phụ nữ tên Hoắc Vi Vũ kia thì thật tốt, có một người si tình mình như vậy, cũng tên là Cố Cảo Đình, theo một người giống tên tư lệnh, ngẫm lại thật hạnh phúc."

Hạnh phúc....

"Cô nói, một người có thể yêu mấy lần?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Tìm khắp nơi, chỉ vì một người, nguyện yêu tôi đến răng long đầu bạc, chỉ cần như vậy, yêu một lần là đủ rồi." Cô gái vừa cười vừa nói, lấy ra một tấm keo dán, xé một đoạn, đưa cho Hoắc Vi Vũ:

"Chị, nếu như muốn viết, nhớ dán thêm cái này vào, như vậy sẽ không rơi."

Hoắc Vi Vũ nhận lấy.

Cô gái đi mất.

Hoắc Vi Vũ lấy ra một tờ ghi chú, dán lên tường, viết: Chờ mong đoàn tụ, em sẽ nỗ lực không ngừng, em yêu anh, Cố Cảo Đình---Hoắc Vi Vũ.

Cô quay người, cũng rời khỏi nơi này.

Cô không hối hận, không thể chìm đắm, cô muốn không ngừng vươn lên.

Tạm thời tách rời mà thôi, vì tốt cho anh, tốt cho mình, phấn đấu.

Hoắc Vi Vũ về tới thành Long Ngự, thuốc màu trên tường được lau sạch, lần nữa quệt lên một lớp sơn trắng.

Hoắc Vi Vũ về phòng, gọi cho Duật Nghị.

Chuông reo năm lần bên kia mới nghe.

Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy giảo hoạt...

Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

"Vài giờ, tôi mới ngủ 2 tiếng đồng hồ, cô làm gì dậy sớm như vậy." Duật Nghị bực bội oán giận nói.

"Bồi tôi đi một chỗ, đi không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"bây giờ cô ở nơi nào?" Duật Nghị đứng dậy, gãi đầu tóc lộn xộn.

Ngày hôm qua nghĩ vấn đề sống hay chết, nghĩ đến lúc anh ngủ mất.

"Trong nhà." Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp điện thoại.

Cô đi vào phòng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Cô không thể tránh khỏi sẽ trở thành vị hôn thê của Duật Nghị, như vậy bước đầu tiên, nhất định phải làm cho Duật Nghị chán ghét cô.

Hai giờ sau, Duật Nghị gõ cửa.

Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, mở đôi mắt tràn ngập tơ máu, cào tóc rối loạn, đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa.

Duật Nghị bị bộ dáng của cô làm cho hoảng sợ, "cô bị người cường J hả?"

Hoắc Vi Vũ tung ta tung tăng đi đến toilet, "Mới vừa tỉnh ngủ là hình dạng này."

Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, lấy kem đánh răng, đánh răng.

Duật Nghị đi theo đến toilet, trong lòng có chút không thoải mái, "cô chưa có tỉnh thì đem tôi đánh thức trước?"

Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, lộc cộc lộc cộc súc miệng, phun rớt bọt, tùy ý lấy khăn lông lau miệng, đôi mắt cụp xuống nhìn anh, "Bằng không thì sao? anh không phải là vị hôn phu của tôi sao? Nếu anh chưa có thói quen, từ giờ trở đi tập thích ứng."

Cô tẩy mặt, tô kem, phấn lót, che tì vết, bắt đầu hoá trang.

Duật Nghị ngồi ở trên ghế nhìn cô, đợi hơn một tiếng.

"Cái kia, cô không thể kêu tôi lên vào lúc bắt đầu hoá trang sao? Tôi đợi cô hơn một giờ." Duật Nghị vừa ngáp vừa nói.

Hoắc Vi Vũ liếc hướng Duật Nghị.

sau khi cô hoá trang, tinh xảo mà tuyệt mỹ.

Chỉ là gợi lên khóe miệng, vô cùng lãnh diễm cùng ngạo mạn.

"Để bạn trai chờ, là việc tôi yêu thích nhất, nếu trước kia chưa biết, bây giờ hẳn đã rõ ràng." Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi đến trước ngăn tủ, chọn một cái váy.

Cô vào toilet thay đổi, thay xong đi ra.

Đó là một cái váy ngắn màu đen, cổ xéo, lộ ra một nửa bả vai và xương quai xanh xinh đẹp.

Sau lưng để hở, vô cùng gợi cảm.

Duật Nghị cảm giác được khoan mũi có chút chất lỏng, xoa xoa, còn chưa có đổ máu, nuốt nước miếng, "ngày thường cô thường xuyên như vậy sao?"

Hoắc Vi Vũ nhặt lên túi xách, "Đi thôi, tôi đi làm tóc."

"cô làm tóc cũng muốn tôi bồi?" Duật Nghị hồ nghi.

"Bằng không kêu anh tới làm gì?" Hoắc Vi Vũ từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc lá, lấy một điếu nữ sĩ tế yên, thuần thục đưa lên, phun ra khói thuốc.

"cô hút thuốc à?" Duật Nghị vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Vi Vũ đem khói thuốc phun ở trên mặt anh, môi đỏ tươi cong lên, "anh giống như một chút cũng không hiểu tôi. Ngoại trừ hút thuốc, say rượu, tôi còn có bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, khi nghiêm trọng, tôi sẽ giết người."

"cô nói giỡn với tôi?" Duật Nghị thực không bình tĩnh.

Hoắc Vi Vũ kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mấy xấp tư liệu, đưa cho Duật Nghị, lạnh như băng nói: "bắt đầu từ bốn năm trước tôi đã được chẩn đoán chính xác, bị thương kích ứng chướng ngại, hoan nghênh đi vào thế giới của tôi, từ đây bắt đầu hành trình sống không bằng chết, tôi vì trở thành ác mộng vĩnh viễn khó quên của anh mà không ngừng nỗ lực."

Duật Nghị nuốt nước miếng, "cô có bệnh tâm thần."

"A." Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, xoay người, đi ra cửa, lạnh lùng lười biếng nói: "không muốn cùng tôi đi làm tóc, tùy tiện anh."

Duật Nghị vẫn đi theo phía sau Hoắc Vi Vũ, để cô ngồi trên xe thể thao của mình.

Anh liếc nhìn cô một cái, lại liếc nhìn cô thêm một cái, đã quên một hồi lâu.

Nếu cô thật bị bệnh tâm thần, nếu không, đưa cho Cố Cảo Đình đi, tất cả đều vui mừng, ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dhtn