1
Mùa đông giá rét, sắc trời bên ngoài mù mịt, những hạt tuyết trắng như sợi bông đang bay chầm chậm.
Trong phòng khách sạn có đầy đủ máy sưởi, Mạnh Tử Nghĩa ngồi bên cạnh cửa sổ sát mặt đất, cô đã nghe một câu chuyện thất tình khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Người kể chuyện hai mắt đang rưng rưng ngấn lệ kia là Hà Vãn, đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô. Bình thường Hà Vãn là một cô gái quyến rũ mạnh mẽ, hai tháng trước vì chuyện công việc nên quen biết với một tiểu thịt tươi [1] tuyến năm tuyến sáu rồi bị thủ đoạn thả thính cao siêu, nhiệt tình của đối phương làm mất đi lý trí khiến trái tim của thiếu nữ dậy sóng, nhất thời không khống chế được mà sa vào vào lưới tình.
[1] "Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Đúng là rất ngọt ngào, nhưng chuyện gì nhanh đến thì cũng nhanh đi. Vừa kết thúc thời hạn hợp tác, sự nhiệt tình của tiểu thịt tươi nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, thái độ miễn cưỡng, gọi điện không nghe nhắn tin cũng không trả lời. Đến tận ngày hôm qua khi thông tin gã nắm tay một nữ minh tinh giữa đêm bị tung ra, Hà Vãn mới chắc chắn rằng mình đã bị đá.
Hà Vãn nhận khăn giấy Mạnh Tử Nghĩa đưa sang, áp lên khóe mắt còn sót lớp trang điểm, khóc thút thít nói: "Tử Nghĩa, em phải nhớ kỹ, sau này nhất định không được tin những lời ngon tiếng ngọt của mấy tên tiểu thịt tươi này!"
"Vâng, em không tin." Mạnh Tử Nghĩa đứng dậy, kiên nhẫn giúp cô ấy vén những sợi tóc đang lòa xòa trên hai má ra sau tai: "Chị Vãn, công việc sẽ bắt đầu ngay bây giờ đó, em dặm lại lớp trang điểm cho chị nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của Mạnh Tử Nghĩa làm Hà Vãn dần dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, bây giờ không phải lúc để đau lòng oán hận, thách thức lớn của công việc sắp tới rồi.
Mạnh Tử Nghĩa trang điểm rất nhanh và thành thạo, cho dù chỉ là sửa lại lớp trang điểm nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, cặp mắt hạnh xinh đẹp đen trắng rõ ràng, ánh mắt chăm chú tập trung.
Thỉnh thoảng ngón tay nhỏ nhắn mịn màng của cô chạm vào da Hà Vãn, cảm giác lành lạnh và hơi ngứa khó nói thành lời. Hà Vãn không nhịn được nhìn Mạnh Tử Nghĩa chăm chú, càng nhìn càng mê mẩn, giọng mũi sụt sịt, nói nhỏ cảm động: "Tử Nghĩa, khuôn mặt xinh đẹp của em sắp chữa lành cho chị rồi."
Lông mi của Mạnh Tử Nghĩa cong lên, đuôi mắt được tán thêm phần nhũ cũng tự nhiên cong lên, cô thuận tay đưa tấm kính nhỏ trong nắp hộp phấn đến trước mặt Hà Vãn: "Vậy chị mau nhìn bản thân mình trong gương đi, lập tức đầy máu để sống tiếp."
Hà Vãn bị cô chọc cười, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều: "Haiz, em đúng là biết dỗ dành người khác, thật muốn cưới em về nhà."
Mạnh Tử Nghĩa vỗ vỗ Hà Vãn: "Chúng ta làm việc trước, làm xong rồi cưới cũng không muộn."
Nói đến công việc, Hà Vãn không kìm được nhớ tới kế hoạch tuần sau của phòng làm việc, phải phụ trách nhóm nhạc nam "Mười tám", tên là "Mười tám" là do độ tuổi không được lớn hơn mười tám, chiều cao không được thấp hơn 1m8, người nào người nấy đều là những thiếu niên trẻ trung, đẹp trai, tràn đầy sức sống.
Hà Vãn nhớ lại mối tình đau khổ vừa chấm dứt kia, rồi lại nhìn Mạnh Tử Nghĩa da trắng, xinh đẹp ngồi bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy hơi lo lắng. Cô đặt tay lên vai Mạnh Tử Nghĩa nhấn mạnh lại lần nữa: "Nhớ kỹ lời chị nói, nhất định đừng để đám tiểu thịt tươi mê hoặc, tình yêu chị em rất không đáng tin, em nhất định phải chọn một người trưởng thành chín chắn."
Mạnh Tử Nghĩa nghe giọng nói nghiêm túc của Hà Vãn, gật đầu: "Vốn dĩ em cũng không thích tình yêu chị em."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, mấy người vội vàng bước vào, ở giữa là một bóng dáng yểu điệu nhưng vì lo lắng mà sợ đến đơ người, đây chính là nhân vật mục tiêu của bọn họ ngày hôm nay.
Đây là một ngôi sao mới nổi đình đám gần đây nhờ bộ phim điện ảnh nổi tiếng, tuổi còn nhỏ, mới sinh viên năm nhất, nhưng đường nét khuôn mặt rõ ràng, thân hình cũng có những đường cong tinh xảo.
Đáng tiếc là thực lực của công ty quản lý bình thường, không có đội ngũ chuyên nghiệp. Trong vài lần xuất hiện trước công chúng trước đây, không có người phối cho cô ta những bộ đồ thích hợp, cứ ăn mặc theo kiểu học sinh ngây thơ, kết quả lại phản tác dụng, vừa đăng lên mạng đã nhận phải một đống bình luận ác ý. Vậy nên cô ta mới để phòng làm việc của Mạnh Tử Nghĩa chịu trách nhiệm tạo hình cho mình trong liên hoan phim lần này.
Cô minh tinh kia hơi hoảng sợ, quét mắt một lượt nhìn quanh nhóm người của phòng làm việc, cảm thấy Mạnh Tử Nghĩa bắt mắt nhất, hỏi cô một cách đáng thương: "Lần này tôi sẽ không bị chửi nữa chứ?"
Mạnh Tử Nghĩa và nhóm đồng nghiệp trao đổi ánh mắt rất ăn ý, mọi người nhanh chóng vào vị trí của mình, cô để cô minh tinh kia ngồi xuống trước gương trang điểm, giọng điệu nhẹ nhàng chắc chắn: "Cô yên tâm đi."
Ấn tượng mà các minh tinh để lại cho công chúng gần như dựa vào sự tổng hợp của các tạo hình qua nhiều lần, nhất là buổi liên hoan phim có quy mô lớn trong hôm nay. Đây là một thời điểm quan trọng để một người đã chịu đủ sự chê cười và châm biếm vùng lên.
Một giờ chiều, Mạnh Tử Nghĩa cúi người sau lưng ngôi sao kia, giữ mép váy của cô ta rồi dùng một lực vừa đủ ở hai cánh tay để tung lên. Chiếc váy tối màu được hất lên rồi hoàn hảo rơi xuống đất, trải ra một độ cong hoàn mỹ trên mặt đất.
Người đại diện và trợ lý của cô minh tinh kia đều nhìn chằm chằm, phấn khích lấy điện thoại ra chụp liên tục, thợ chụp ảnh cũng rất kinh ngạc rồi chỉ cho cô ta tạo hình theo đủ tư thế tiêu chuẩn, chụp lại ảnh chân dung trong khách sạn đúng theo kiểu các nữ ngôi sao trước khi thảm đỏ đều đăng.
Công việc tới đây, thợ trang điểm đã xong việc, có thể rút lui.
Mạnh Tử Nghĩa kiểm tra lần cuối quần áo và lớp trang điểm của cô minh tinh lần nữa, xác nhận không có gì sai sót mới thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người bắt đầu dọn dẹp xung quanh.
Bận rộn một hồi xong, tâm trạng của Hà Vãn đã khôi phục lại không ít, cô ấy tới bên cạnh giúp đỡ Mạnh Tử Nghĩa, giơ cho Mạnh Tử Nghĩa một ngón cái: "Xuất sắc."
Danh tiếng phòng làm việc các cô rất tốt, ngoại trừ năng lực chuyên môn của từng người ra thì đa số đều dựa vào khả năng quan sát và khiếu thẩm mỹ của Mạnh Tử Nghĩa.
Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu, thu xếp đóng gói lại các dụng cụ nằm rải rác: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Hà Vãn nói: "Buổi tối có tiệc liên hoan, bây giờ vẫn còn sớm, theo chị ra ngoài giải khuây đi, lần trước chị thấy trên Weibo ở gần đây có hai cửa hàng nổi tiếng trên mạng lắm."
Nói xong Hà Vãn lấy điện thoại ra, xem lại tên cửa hàng và địa chỉ, tiện tay tải lại trang chủ Weibo. Ngón tay cô ấy lướt vài cái trên màn hình, chú ý đến một bài chia sẻ của một tài khoản giải trí: "Tân binh nhan sắc mới ra lò từ kỳ thi nghệ thuật" cô ấy không kìm được ấn vào xem ảnh rồi lại khẽ thở dài: "Tuy các em trai đa tình dễ thay đổi nhưng đúng là rất đẹp trai."
Mạnh Tử Nghĩa bật cười.
Hà Vãn lướt thêm hai tấm nữa, bỗng nhiên dừng lại, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc: "Đây... Đây mới đúng là cực phẩm!"
Sau đó cô ấy lại nhận ra có gì đó khác thường, cau mày lại, nhanh chóng phóng to ảnh lên nhìn thấy mấy chữ trong góc, đau đớn kêu một tiếng: "Không phải chứ! Khuôn mặt của màn ảnh lớn lại đi học thanh nhạc sao?"
Người thiếu niên cao gầy trong ảnh khá dễ nhìn, cách đó một quãng không xa chính là trường học, viết rõ ràng mấy chữ "Học viện âm nhạc".
Hà Vãn cảm thấy rất đáng tiếc, cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt Mạnh Tử Nghĩa: "Em xem này, thí sinh của kỳ thi nghệ thuật mấy hôm trước, đẹp trai như vậy mà không học diễn xuất, thật lãng phí."
Mạnh Tử Nghĩa không có hứng thú gì, cô chỉ định nhìn lướt qua nhưng rốt cuộc lại không có cách nào để thu hồi tầm mắt.
Thân hình của người thiếu niên cao gầy thẳng tắp, mặc một chiếc áo lông có mũ màu đen kiểu dáng đơn giản. Đây giống như là ảnh chụp trộm, cậu đội phần mũ viền lông xù lên đầu, như vậy lại càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, cặp lông mi đen dài cụp xuống, bên dưới là chiếc mũi thẳng tắp thanh tú, lộ ra đôi môi mỏng quyến rũ khẽ khép chặt.
Mạnh Tử Nghĩa nâng tay đỡ trán, cô thấy hơi chóng mặt.
Hà Vãn không để ý, tiếp tục nói: "Chị không lừa em đúng không, rất đẹp trai, có điều ăn mặc hơi giản dị, ngoại hình này kể cả xếp trong dàn ngôi sao đang hot thì cũng không thua kém mấy."
Đẹp không? Tất nhiên là đẹp rồi! Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này đẹp thế nào không ai biết rõ hơn cô!
Quần áo giản dị sao... Đây là đồ do chính cô mua, rõ ràng rất thích hợp để cậu mặc đến trường, sao lại không giản dị được?
Nhưng Mạnh Tử Nghĩa không nói ra một chữ nào.
Cô hít sâu mấy hơi, ổn định tinh thần rồi bước nhanh tới bên cạnh bàn trang điểm lấy điện thoại, tìm được tên "Chủ nhiệm lớp" trong danh bạ. Cô hắng giọng rồi mới gọi đi.
Mạnh Tử Nghĩa nói chuyện điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nói xong cô lập tức nhấn vào ứng dụng du lịch trên điện thoại rồi hủy bỏ tấm vé máy bay giảm giá ngày mai sẽ bay đã đặt từ lâu rồi mua lại vé của chuyến bay gần nhất. Mạnh Tử Nghĩa khoác tạm chiếc áo khoác lên người, quấn quanh người rồi nhấc túi đi thẳng ra cửa.
Hà Vãn trợn mắt há mồm, ngạc nhiên cản cô lại: "Em sao vậy?"
"Có việc gấp, em phải đi trước." Mạnh Tử Nghĩa cố gắng nặn ra một nụ cười: "Buổi liên hoan tối nay em không tham gia được, xin nghỉ giúp em nhé, lần sau em sẽ đi cùng chị tới mấy cửa hàng đang hot trên mạng."
Ra khỏi cửa khách sạn, những bông tuyết bên ngoài bay lả tả nhanh chóng phủ đầy trên vai cô. Mạnh Tử Nghĩa không có thời gian để phủi đi, cô ngồi lên taxi đi thẳng ra sân bay.
Cảnh đường phố ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, cô tìm kiếm tất cả ảnh của những học sinh mới trong kỳ thi nghệ thuật năm nay. Có hai tấm liên quan đến cậu, ngoại trừ tấm Hà Vãn đã nhìn thấy, còn có một tấm ở góc chụp tương tự. Nhìn vẻ mặt và tư thế này hẳn là không phát hiện ra có người đang chụp ảnh, thời gian chụp cũng đã quá thời điểm thi vòng hai ba ngày.
Lồng ngực Mạnh Tử Nghĩa phập phồng, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt điện thoại.
Chẳng qua gần đây cô hơi bận một chút, không có thời gian trở về vậy mà cậu dám lén lút gây ra chuyện lớn như vậy!
Sau một tiếng, máy bay đã tới thành phố Giang, sau khi tiếp đất, Mạnh Tử Nghĩa bắt xe đi thẳng tới Tam Trung. Cô nói với bác bảo vệ: "Tôi muốn tìm Lý Quân Nhuệ lớp 12/6."
Ông bác đẩy cặp kính mắt: "Trước đây cô từng tới rồi đúng không, tôi vẫn còn chút ấn tượng." Ông ấy lấy cuốn sổ chuyên dùng cho người nhà tới thăm ra: "Đăng ký vào đây đi."
Khi Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu ký tên thì trong một ngõ nhỏ bên cạnh cổng trưởng thấp thoáng sau cành cây tùng, một âm thanh xô đẩy hơi kỳ quái lờ mờ vang lên. Đúng lúc đó một chiếc xe tải lớn vận chuyển hàng hóa chạy rầm rầm qua đường cái, âm thanh kia bị lấn át, đến khi nghe lại đã không còn động tĩnh gì nữa.
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhưng không thấy điều gì bất thường nên buông bút, vội vàng đi vào sân trường.
Thật ra con ngõ này rất sâu, trong một góc chết mà từ phía cổng trường không nhìn thấy được, có một đám thiếu niên quần áo không chỉnh tề ngã xiêu ngã vẹo vào đống tuyết trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng không xa trước mặt.
"Lý... Lý Quân Nhuệ, đừng đánh nữa." Trên mặt cậu nam sinh gầy yếu đang rụt bả vai có chỗ trắng chỗ đen, trắng là màu của tuyết, đen là màu của bùn. Cậu ta thử khuyên nhủ: "Đừng để giáo viên nhìn thấy."
Ngón trỏ thon dài của Lý Quân Nhuệ hiện rõ từng khớp xương, cậu không để tâm lắc xâu chìa khóa đang đeo trên tay. Cậu cũng không quan tâm tới tên đàn em bên cạnh, cậu cười ra tiếng trước: "Coi lá gan của cậu kìa, lại còn là lớp phó học tập. Anh Hàn mới đi mấy ngày vậy mà cậu ra ngoài giúp giáo viên mua tài liệu cũng bị người chặn đánh."
Hoàn cảnh gia đình lớp phó học tập không tốt lắm, tính tình cậu ta thật thà, là học bá đứng đầu khối, được giáo viên chủ nhiệm rất yêu quý, có khi còn đưa chìa khóa dự phòng của văn phòng cho cậu ta để cậu ta giúp sắp xếp lại bài tập và đề thi.
Tam Trung nằm sát một trường kỹ thuật của thành phố, bên trong có rất nhiều tên côn đồ đã bỏ thi đại học, cách năm ba hôm lại đảo tới khu vực gần Tam Trung để đánh người ăn cướp. Nhóm người này chuyên chọn những đứa nhát gan, đi một mình để xuống tay. Lớp phó học tập đã bị chặn lại hai lần, mãi đến khi Lý Quân Nhuệ biết chuyện, ra mặt giúp cậu ta thì mọi chuyện mới lắng xuống.
Lần này Lý Quân Nhuệ đi thi nghệ thuật, bọn chúng nhân cơ hội dùng lại mánh khóe cũ, không những muốn cướp tiền mà còn muốn cướp chìa khóa của chủ nhiệm lớp, chuẩn bị chờ đến lúc tan học chuồn vào lục lọi đồ.
Không may là Lý Quân Nhuệ đã trở lại.
Gã thanh niên tóc vàng đang lăn lộn trên tuyết bẩn không cam lòng, cậu ta cắn chặt răng, ánh mắt gian xảo. Cậu ta nhân lúc Lý Quân Nhuệ nghiêng đầu thì nhảy phắt lên, đánh một đòn về phía huyệt thái dương của cậu.
Nắm đấm trong gió lạnh chưa kịp tới gần đã bị cậu bắt lấy, khuôn mặt cậu vẫn không chút thay đổi.
Vẻ mặt gã thanh niên lập tức biến sắc, sau đó lại bị đạp một cú, trong chớp mắt trời đất quay cuồng, cậu ta bị Lý Quân Nhuệ giữ chặt bả vai ấn mạnh xuống đất, bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng: "Chơi vui không?"
Cậu ta nhe răng trợn mắt quay đầu lại, chỉ thấy chân Lý Quân Nhuệ gập lại, nửa ngồi chồm hổm, ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt hoa đào giống như kết thành băng, đôi môi mỏng phả ra hơi trắng mỏng manh.
Sự hung ác không lộ ra bên ngoài nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.
Gã thanh niên bị cơn đau nhức trên vai làm cho sợ hãi, cậu ta thấy Lý Quân Nhuệ nhấc cánh tay lên thì vô cùng kinh sợ, theo bản năng rụt cổ lại chuẩn bị chịu đòn thì tự nhiên có một tiếng bước chân tới gần, lại là một tên đàn em vội vàng chạy tới, thở hồng hộc: "Anh Hàn! Tới rồi!"
Lý Quân Nhuệ ngước mắt lên.
Tên đàn em tới gần, tay chống đầu gối nói không lưu loát: "Chị... Chị gái xinh đẹp! Ở ngay cửa phòng học!"
Gã thanh niên chỉ cảm thấy bỗng dưng sức kìm hãm bị buông lỏng, Lý Quân Nhuệ đứng thẳng dậy, trong phút chốc sự hung ác trong mắt đã tan thành mây khói: "Đến bao lâu rồi?"
"Cũng khoảng mười phút."
Cậu đưa tay ra, có người vội vàng đưa cho cậu chiếc áo lông được gấp gọn gàng.
Áo màu đen, trên mũ có một viền lông tơ bồng bềnh.
Lý Quân Nhuệ chê tay mình bẩn nên phủi vài cái rồi mới cẩn thận ôm vào lòng, tiện tay ném chìa khóa và tiền đã lấy lại được cho lớp phó học tập. Cậu đi hai bước vào sâu trong ngõ nhỏ, dường như nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn gã thanh niên chuẩn bị chạy trốn, lạnh lùng cảnh cáo: "Còn dám động vào học sinh của Tam Trung, tôi sẽ khiến các người đến cả trường nghề cũng không học được nữa."
Đôi mắt đám thanh niên lộ ra vẻ kinh sợ, kêu lên khổ sở rồi kéo nhau, bước thấp bước cao chạy khỏi đó.
Lý Quân Nhuệ nhìn chằm chằm cho đến khi bọn chúng biến mất, cậu lùi lại một bước về phía sau rồi dùng lực, đôi chân mạnh mẽ nâng cao, một chân đạp vào lỗ hổng bị che khuất trên bức tường ở bên ngoài trường học, cơ thể mượn lực bật lên, dễ dàng trèo vào bên trong.
Hai chân tiếp đất vững vàng, cậu phủi bộ đồng phục sạch không còn một hạt bụi rồi mới nâng niu mặc chiếc áo lông vào.
Lúc đầu cậu còn rảo bước, nhưng chẳng được bao lâu thì không kìm được bắt đầu chạy, khi đến trước tòa nhà của lớp 12 thì đã đạt đến tốc độ thi chạy một trăm mét.
Lớp sáu ở tầng bốn, Lý Quân Nhuệ chân dài nên cứ thoải mái bước một lần ba bậc.
Khi chạy tới chỗ rẽ tầng bốn, đúng lúc chuông tan học reo lên.
Hành lang đang yên tĩnh bị những tiếng ồn ào bên trong lớp phá vỡ, Lý Quân Nhuệ bước nhanh hơn, khi đi ngang qua lớp cửa kính, nắng chiều dày đặc chiếu rọi lên mặt cậu, một nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm ở đuôi mắt hoa đào bị nhuốm màu như máu.
Mạnh Tử Nghĩa đang đứng trước cửa lớp 12/6, nhíu mày nhìn chăm chú sân thể dục bên ngoài.
Đám học sinh chen chúc nhau ra khỏi phòng học, cả hành lang nhanh chóng trở nên ồn ào.
Nhưng hai tai Lý Quân Nhuệ vẫn rất yên tĩnh, cậu không nghe được bất cứ tạp âm gì, chỉ là nhịp tim đập và hô hấp của cậu khi nhìn thấy Mạnh Tử Nghĩa tự động lớn hơn vô số lần.
Cậu dừng cách đó hai ba mét, nghiêng đầu nở nụ cười.
Rõ ràng là mặt mũi đẹp trai lạnh lùng bạc tình, nhưng khi khóe môi cậu cong lên thì ánh mắt lấp lánh ánh nắng lại ngọt ngào đáng yêu đến không ngờ, hoàn toàn không có chút sức tấn công nào.
Ngón tay cậu khẽ siết chặt, điều chỉnh hô hấp rồi lên tiếng, giọng điệu rất ngoan ngoãn: "Tử Nghĩa, chị tới rồi."
Mạnh Tử Nghĩa nghe được giọng nói quen thuộc cũng không quay đầu lại, trong lòng muốn dùng thước đánh cậu vài cái.
Dám không biết lớn nhỏ gọi thẳng tên cô!
Cô vỗ mặt, bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mới xoay người lại, bị cảnh tượng ở cửa lớp làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Lớp 12/6 có hai cánh cửa trước sau, những học sinh mặc đồng phục trường đứng đầy ở bức tường dài chắn giữa các cửa, ngay cả cửa sổ hành lang cũng không ngoại lệ, hai mắt phát sáng nhìn cô.
Tuy Lý Quân Nhuệ và các học sinh cùng lớp không có gì xa lạ, nhưng bị nhiều ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm như vậy, Mạnh Tử Nghĩa thật sự không ngờ tới. Đôi mắt cô vô thức mở to còn đẹp hơn cả tấm thủy tinh lấp lánh phủ đầy nắng chiều phía sau.
Cô không được tự nhiên vẫy tay với mọi người.
Được đáp trả lại, đằng sau cửa sổ lập tức có một nam sinh gan dạ đỏ mặt hét lên: "Chị gái, đã lâu rồi chị không đến trường..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng ho nhẹ lạnh lùng vang lên.
Trong nháy mắt nam sinh giật mình tỉnh lại, che miệng, nhanh chóng rụt đầu vào, bị bạn cùng bàn vỗ mạnh một cái, hạ giọng cười nhạo: "Dám trả lời trước mặt Lý Quân Nhuệ à, cậu không cần mạng nữa sao?"
Ngoài miệng thì nói đứng đắn nhưng cậu ta lại không nhịn được mà hướng ra ngoài ngắm chị gái xinh đẹp như ngôi sao ngoài kia.
Khớp ngón tay của Lý Quân Nhuệ cong lên đặt trên môi dưới, ánh mắt không để lại dấu vết lia qua đám nam sinh đang đứng thành hàng. Trong lúc nhất thời trước cửa lớp 12/6 yên lặng như tờ, những bóng dáng cao thấp cấp tốc bỏ chạy, đổi thành cả đám chen vào trong lớp học, xô đẩy nhau bám trên cạnh cửa, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn trộm.
Mạnh Tử Nghĩa không chú ý tới những chuyện này, cô chỉ cảm thấy tình huống càng ngày càng kỳ lạ, ngay cả học sinh của lớp bên cạnh cũng nhìn qua bên đây, cô vội vàng đến gần kéo ống tay áo của Lý Quân Nhuệ, nhỏ giọng nói: "Em ra đây với chị."
Đã lâu rồi cậu không được trực tiếp nghe giọng nói của cô, lồng ngực Lý Quân Nhuệ đập rộn ràng, ánh mắt lưu luyến trên đôi mắt có lớp trang điểm của cô, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."
Mạnh Tử Nghĩa cố gắng duy trì sự nghiêm túc của bậc phụ huynh, xoay người đi trước.
Lý Quân Nhuệ liếc mắt cảnh cáo xung quanh, sau đó giống như một con thú cưng cỡ lớn, cực kỳ nghe lời theo sát phía sau cô từ từ đi xuống dưới lầu.
Đến giờ tan học, trên hành lang rộn ràng nhốn nháo, nhưng trong vòng năm bước quanh Mạnh Tử Nghĩa, đám người đều tự động tản ra, chủ động mở đường.
Mạnh Tử Nghĩa âm thầm khen ngợi tố chất của học sinh Tam Trung, biết nhường nhịn, lễ phép mà hoàn toàn không biết hiện tại mình đang là cáo mượn oai hùm.
Mà người thực sự được hưởng đãi ngộ được mở đường đang ở phía sau lưng cô cụp mắt, ngoan ngoãn đi theo.
Khi xuống tới lầu một, tiếng chuông vào học vang lên, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của học sinh.
Lý Quân Nhuệ cúi đầu gọi: "Tử Nghĩa."
Mạnh Tử Nghĩa làm như không nghe thấy, xoay thân hình nhỏ gầy, rẽ vào hướng đi tới văn phòng giáo viên ở tầng một.
"Tử Nghĩa..."
Không có động tĩnh gì.
"Tử...Nghĩa..."
Vẫn không để ý tới.
Khi Mạnh Tử Nghĩa đi tới cửa chủ nhiệm lớp của lớp sáu, cuối cùng phía sau truyền đến một giọng nói hơi khàn rất không tình nguyện của thiếu niên, lộ ra chút tủi thân: "... Chị."
Ban đầu vẻ mặt cô vẫn còn nghiêm túc nhưng sau khi nghe chữ đó, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, bất giác kéo môi cong nhẹ lên.
Lý Quân Nhuệ bước hai bước tới trước mặt cô, thân hình cao ráo rất có cảm giác tồn tại, cậu cúi đầu nhìn cô: "Chị tức giận sao?"
Mạnh Tử Nghĩa lập tức thu hồi đường cong ở khóe môi lại, nhìn vẻ mặt vô tội của cậu, vậy mà còn có can đảm lại gần như vậy, có thể nhìn rõ hàng mi dài chớp chớp khiến cô vừa thấy đáng yêu vừa muốn phát bực.
Cô khẽ cắn môi, tự nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được mềm lòng, cô đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: "Đứng yên ở đây, chị đi tìm chủ nhiệm lớp của em nói chuyện trước đã."
Cô Triệu chủ nhiệm lớp đã ngoài bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính nhỏ, tính tình ôn hòa, khả năng tiếp thu cái mới rất cao, cô ấy biết mục đích của Mạnh Tử Nghĩa đến đây, trước tiên mỉm cười xin lỗi: "Chuyện thi nghệ thuật, Lý Quân Nhuệ luôn cam đoan với tôi trong nhà đều biết nên tôi mới không gọi điện thông báo trước, là sơ suất của tôi."
Mạnh Tử Nghĩa không còn gì để tranh cãi, chân thành nói: "Cô Triệu, tôi không muốn để em ấy đi con đường này."
Cô Triệu đưa cho cô một ly nước: "Nhưng tôi còn cảm thấy, với thành tích bình thường của Lý Quân Nhuệ, so với con đường gian nan tham gia kỳ thi đại học mà chỉ thi đỗ vào một trường Đại học loại hai thì chi bằng tìm con đường khác, hơn nữa em ấy còn có tài năng, vẻ ngoài cũng đẹp trai, quan trọng nhất là, em ấy thích."
Thấy Mạnh Tử Nghĩa nhíu mày lại, cô Triệu thở dài, tiếp tục nói: "Đứa nhỏ đã trưởng thành, làm cha mẹ phải cho con mình quyền lựa chọn, hơn nữa..."
Giọng nói của cô ta nhỏ dần, vẻ mặt càng thêm ân cần so với lúc nãy: "Cô cũng không phải cha mẹ ruột của em ấy, Lý Quân Nhuệ thật tội nghiệp, đường đi sau này, vẫn nên để em ấy tự do lựa chọn."
Mạnh Tử Nghĩa chấn động, tay nắm chặt túi xách.
Ra khỏi văn phòng, tư thế của Lý Quân Nhuệ vẫn không thay đổi, ngoan ngoãn đứng đợi tại chỗ, cô hỏi: "Trở về lớp sao?"
Lý Quân Nhuệ lắc đầu.
Mạnh Tử Nghĩa cũng không ép buộc, hai mắt nhìn vào tà áo mở rộng của cậu: "Kéo quần áo lại gọn gàng đi, bên ngoài trời lạnh, trước hết theo chị về nhà, chuyện khác nói sau."
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lý Quân Nhuệ nhất thời cong lên: "Ừm, về nhà."
Xe taxi dừng trước cổng trường, Mạnh Tử Nghĩa mở cửa ngồi vào ghế phụ, hy vọng được ngồi cạnh cô của Lý Quân Nhuệ hoàn toàn tan vỡ. Cậu biết tâm trạng cô không tốt, đành im lặng ngồi ở hàng ghế sau, khuỷu tay kê lên đầu gối, lòng bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn vành tai trắng nõn xinh đẹp của cô.
Tức giận như vậy...
Lý Quân Nhuệ hơi lo lắng, trong lòng suy nghĩ cách dỗ dành cô thế nào, về nhà có cần làm nũng diễn trò lăn lộn ôm đùi không.
Lúc cậu suy nghĩ những đến những cảnh tượng này, hoàn toàn không nhớ vừa rồi mình từng dí mặt gã thanh niên tóc vàng xuống đất, xử lý cậu ta nhẹ nhàng nhưng vô cùng tàn độc.
Sau khi xuống xe, đứng trước cửa tòa nhà đã lâu đời, Lý Quân Nhuệ hài lòng hít sâu một hơi.
Dáng người thiếu niên cao ngất hoàn toàn thả lỏng, cảm giác rất dễ chịu và quen thuộc. Hình ảnh cậu chiếu vào mắt Mạnh Tử Nghĩa khiến trái tim cô như quặn thắt lại, giọng nói không nhịn được nhẹ nhàng hơn: "Lên lầu đi."
Khu dân cư sáu tầng đã hoàn toàn lộ ra vẻ cũ nát, năm đó khi mới xây khiến người ta cực kỳ hâm mộ chỗ ở tốt nhưng bây giờ đã nhanh chóng bị các nhà cao tầng mọc lên san sát đào thải. Tuy hành lang cũng không bẩn thỉu nhưng không giấu được màu sắc và mùi mục nát lâu năm.
Đôi khi Mạnh Tử Nghĩa không hiểu được, điều kiện căn nhà này còn tệ hơn ký túc xá của Lý Quân Nhuệ, rốt cuộc với cậu mà nói thì quay về có gì tốt chứ?
Khóa cửa mở ra, khắp nơi yên tĩnh.
Trong đầu Lý Quân Nhuệ vang lên tiếng cảnh báo, thần kinh kéo căng, cậu nắm bắt thời gian thay đổi biểu cảm, chưa tới vài giây đã chuyển thành bộ dạng của một người vô tội đáng thương không gì sánh bằng. Cậu cởi đôi giày thể thao màu trắng và đôi tất được giặt sạch sẽ, cố ý để chân trần đứng dựa vào tường.
Mạnh Tử Nghĩa khó hiểu sao cậu lại không có động tĩnh, vừa quay đầu nhìn, lập tức máu nóng xông lên não: "Mang dép vào! Bây giờ là mùa đông, không biết nền đất rất lạnh sao!"
Khóe mắt Lý Quân Nhuệ rũ xuống, giọng nói yếu ớt: "Em chọc chị tức giận, lạnh chết cũng đáng."
Mạnh Tử Nghĩa bước nhanh ra ngoài, tìm trong tủ giày một đôi dép lê bông rồi ném cạnh chân cậu: "Mang vào nhanh lên!"
Tuy trong nhà có hệ thống lò sưởi, nhưng vẫn rất lạnh.
Lý Quân Nhuệ giương mắt nhìn cô, trong con ngươi đen bóng dường như đã ngấn đầy nước, giống như chỉ cần cô nói một câu nặng lời, là có thể chảy xuống lộp bộp: "Chị đau lòng vì em sao?"
Mạnh Tử Nghĩa xụ mặt không nói lời nào.
Cậu dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc vào cổ tay áo của cô lấy lòng: "Có phải không?"
Mạnh Tử Nghĩa không nhịn được nữa: "Phải, phải được chưa!" Nhìn thấy hai chân cậu trắng bệch, cô lại thúc giục: "Mang vào."
Lúc này cậu mới cười híp mắt, xỏ vào dép lê, cúi người ôm lấy cánh tay Mạnh Tử Nghĩa lắc lắc, giọng điệu kéo dài: "Tử Nghĩa... Em nhớ chị."
Mạnh Tử Nghĩa đảo mắt qua, cậu rất tự giác nhanh chóng sửa lời: "Chị... Em nhớ chị."
Giận cũng không giận nổi, biết rõ cậu chơi xấu, nhưng cô cũng không còn cách nào.
Vẻ mặt Mạnh Tử Nghĩa vẫn lạnh lùng, mặc kệ cậu ôm, đi vào nhà bếp đun nước sôi. Sau khi đèn báo sáng lên, cô mới dùng tay không ấn mạnh vào thái dương cậu: "Rốt cuộc giấu chị chuyện gì, thành thật khai báo mau!"
Nói xong, cô kéo lại vạt áo rồi bỏ cậu lại, một mình ngồi trên sô pha.
Đến lúc này, Lý Quân Nhuệ hoàn toàn khẳng định, chuyện kỳ thi nghệ thuật đã bị cô phát hiện.
Cậu vội vàng dính sát bên cạnh cô để lấy lòng, không chút do dự cong đôi chân dài ngồi xổm bên chân cô, hai tay nắm thành quyền, không nặng không nhẹ đấm lên đôi chân thon dài đang mặc chiếc quần tất màu đen của cô.
Quả thật Mạnh Tử Nghĩa mang giày cao gót đứng cả ngày đã mệt, tự nhiên thả lỏng người, sống lưng thẳng tắp cũng thuận thế dựa vào đằng sau.
Ấm nước kêu một tiếng "tách", Lý Quân Nhuệ nhanh nhẹn đứng dậy, cho vào ly một ít trà hoa hồng, đổ nước sôi vào, màu của hoa hồng hiện lên, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Cậu bưng ly trà đặt trên bàn trước mặt Mạnh Tử Nghĩa, rồi lại ngồi xổm ngay ở đó, ngẩng gương mặt như tranh vẽ lên, khóe môi mấp máy nói: "Giấu chị tham gia kỳ thi nghệ thuật là em sai, chị đánh em mắng em đều được, nhưng quả thật em muốn học học viện âm nhạc."
Nghe thấy lời thừa nhận thẳng thắn vô tư của cậu, Mạnh Tử Nghĩa ngược lại không còn tức giận nữa, hai tay chậm rãi đan vào nhau.
Đến lúc này, rốt cuộc cô không thể không thừa nhận, thật ra nguyên nhân tức giận kinh hoàng cũng không hoàn toàn vì kỳ thi nghệ thuật, hơn thế nữa, có lẽ là trách cậu tự mình quyết định không cho cô hay biết.
Cô nhớ tới lời của cô Triệu, lại nhìn vào con ngươi đen láy kiên định sáng rực của Lý Quân Nhuệ, trong lòng có chút chua xót.
Từ lúc cô bắt đầu đánh bậy đánh bạ tiến vào giới giải trí làm stylist, cô đã ân cần khuyên bảo cậu không được học nghệ thuật, vì không muốn cậu tiến vào cái vòng luẩn quẩn này. Cô hy vọng cậu thi vào đại học, sau này công việc ổn định, cuộc sống đơn giản. Nhưng bây giờ cẩn thẩn nghĩ lại, thật ra là cô không quan tâm đến nguyện vọng của cậu, mạnh mẽ trói buộc cậu dưới cánh của mình.
Cô Triệu nói đúng, chẳng qua cô chỉ là chị gái hàng xóm thời thơ ấu của Lý Quân Nhuệ, cho dù đã sống nương tựa lẫn nhau trong nhiều năm nhưng cũng không phải cha mẹ ruột, không nên hạn chế sở thích của cậu.
Mạnh Tử Nghĩa chậm rãi gật đầu, giọng nói vẫn luôn dịu dàng lại trở nên ảm đạm: "Phải, em đã trưởng thành, tự mình quyết định cũng không có gì đáng trách, là chị quản nhiều rồi."
Đây... Là tình huống gì?
Lý Quân Nhuệ nhạy cảm nghe ra được điều gì không đúng, trong lúc nhất thời lục phủ ngũ tạng đều run lên, quả quyết bổ nhào đến ôm chân cô, nói gì cũng không chịu buông ra, muốn chực khóc mà cãi lại: "Là chị quản em quá ít!"
"... Hả?"
Lý Quân Nhuệ nghiêm túc lên án: "Gần đây chị bận đến nỗi hai ba tháng không thấy người, gọi điện cũng không nói được đến mười câu, em thật sự không còn cách nào mới tự mình quyết định, làm gì có cơ hội nói chuyện với chị chứ!"
Ngón tay Mạnh Tử Nghĩa sờ đệm ghế sô pha, nhớ lại lịch trình phát triển không ngừng nghỉ của phòng làm việc, hình như... Cũng có chút lý lẽ?
Lý Quân Nhuệ thấy cô không phản bác, lại càng can cảm, được một tấc lại tiến thêm một thước sáp lại gần như sợ Mạnh Tử Nghĩa không nhìn thấy rõ vẻ đáng thương và oan uổng của cậu: "Em chính là đứa trẻ bị bỏ rơi không ai quan tâm, mỗi ngày mong chị trở về, vất vả lắm mới gặp được chị, mà chị còn tức giận với em!"
"Chị... chị tức giận hồi nào?"
Lý Quân Nhuệ chớp mắt nói: "Chị không cười, đối với em mà nói chính là tức giận."
Không để cho cô có cơ hội tiếp tục lạnh nhạt, cậu thở cũng không thèm thở, nói tiếp: "Lần này chị có thể ở lại bao lâu? Có phải sẽ đi rất nhanh không, vốn dĩ thời gian không nhiều, chị đừng tính toán với em nữa được không?"
Một câu "được không?" vẫn chưa đủ, lại kèm thêm giọng mũi ngọt lịm nữa.
Cậu thiếu niên đẹp trai non nớt tươi mơn mởn lại bày ra vẻ mặt làm nũng thì đúng là muốn mạng người khác mà. Thái độ nhẹ nhàng, giọng nói lại càng êm dịu, giống như chú mèo lớn quấn chặt lấy chủ nhân, cho dù Mạnh Tử Nghĩa có nhiều buồn phiền cũng bị sự kì kèo của cậu làm giảm bớt.
"Được rồi được rồi, đừng ngồi xổm nữa, đứng lên đi."
Cô vươn người kéo cánh tay Lý Quân Nhuệ, ngón tay vừa chạm vào, mới giật mình cảm thấy cơ bắp cứng rắn trên cánh tay của cậu hơi phồng lên, đã mơ hồ có được hình dáng của người đàn ông trưởng thành.
Lý Quân Nhuệ nắm bắt cơ hội trêu chọc cô, xắn ống tay áo lên hai ba cái, nghiêng người để lộ ra cho cô thấy.
Hành động trẻ con khiến Mạnh Tử Nghĩa bật cười, cuối cùng một chút tức giận còn sót lại cũng tan biến.
Trong lòng Lý Quân Nhuệ buông lỏng, lưu luyến nhìn chằm chằm cô, cậu đang định nói chuyện thì bỗng nhiên có người gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com