7
Bánh mì thì khô khốc, vị ngọt rất ít, sữa bò thì lạnh ngắt, cô cầm trong tay cũng không dám uống.
Mạnh Tử Nghĩa cố gắng nuốt từng miếng xuống, trong đầu cô cũng không rảnh rỗi, cô đã nhiều lần suy nghĩ không biết phải nói với sếp như thế nào. Nếu những sai sót như vậy là lần đầu thì cô còn có thể cười cho qua, nhưng việc này đã lặp lại nhiều lần, gây ảnh hưởng đến cả đội nên không thể tha thứ được.
Có người chống lưng thì đã sao?
Đặc quyền không phải dùng để trốn tránh trách nhiệm.
Cô lại cắn thêm một miếng nhỏ nữa, son môi của cô bị bánh mì làm trôi đi một ít làm lộ ra bờ môi trắng bệch bên trong, bụng cô lại co rút căng lên, rất muốn có đồ gì ấm nóng lấp đầy.
Mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán của cô không ngừng tuôn ra.
Cô thật sự không nuốt nổi nữa nên đành ngồi xổm trên mặt đất rồi vùi đầu vào khuỷu tay. Lúc vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì chiếc bánh mì đang đang cầm trong tay đột nhiên bị lấy đi, một bàn tay ấm áp kéo cô lên, chân cô mềm nhũn ra, suýt chút nữa còn ngã vào lồng ngực cậu.
"Này, cậu..."
Mạnh Tử Nghĩa vung tay muốn tránh ra thì một hơi thở cực kỳ quen thuộc lướt qua khiến sự cảnh giác của cô hoàn toàn tan biến.
Mặt của Lý Quân Nhuệ trở nên căng thẳng, cậu để cô dựa vững bên bảng quảng cáo phía sau rồi xoay người đi đến chiếc bàn xi-măng dùng để trồng hoa và cây bên cạnh. Cậu đặt hộp cơm xuống, cởi áo khoác ra phủi vài cái rồi trải lên trên. Cậu sờ thử, cảm thấy chưa đủ dày nên định cởi thêm chiếc áo len.
Mạnh Tử Nghĩa vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu."
Lúc Lý Quân Nhuệ không nghe lời thì tuyệt đối sẽ không nghe ai. Cậu đặt chiếc áo len vẫn còn dư chút nhiệt độ cơ thể của mình lên chiếc áo khoác, cậu đỡ cô ngồi xuống sau đó đặt hộp cơm nặng trĩu vào tay cô: "Chị mau ăn đi, vẫn còn nóng đấy."
Cậu cẩn thận mở nắp hộp ra rồi đưa đũa lên.
Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu xuống thì nhìn thấy đồ ăn để đầy đến nỗi gần như tràn ra ngoài, hơi nóng bốc ra, trong lòng cô chua xót nổi lên một đám bong bóng nhỏ.
"Em vẫn chưa ăn..."
Lý Quân Nhuệ cầm lấy chiếc bánh mì cô đã cắn hai miếng lên, cắn vài miếng rồi nuốt xuống, cậu phủi phủi tay rồi đưa chiếc túi trống cho cô xem.
"Em ăn rồi."
"Nhưng nhiều như vậy chị cũng không ăn hết."
"Không sao." Lý Quân Nhuệ thấy sắc mặt của cô đã trở nên tốt hơn nên cuối cùng cậu cũng cười, đôi mắt đào hoa cong lên: "Chị ăn nhiều thịt một chút, còn thừa lại thì cho em."
Nói xong cậu cầm chặt hộp sữa bò trong tay, sau đó chụm hai tay lại cố gắng làm ấm hộp sữa.
Mạnh Tử Nghĩa biết cậu nhóc đôi khi cũng rất cố chấp, từ chối cũng vô dụng, chỉ còn cách ăn thật nhanh, khi còn một nửa thì cô đẩy qua cho cậu: "Vẫn chưa nguội."
Lý Quân Nhuệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân dài của cậu cong xuống ngồi xổm bên cạnh chân của cô, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Ăn thêm một cái đùi gà nữa."
"Chị không ăn được nữa."
"Tử Nghĩa... Chị nghe em đi mà..."
Mạnh Tử Nghĩa mím môi, cầm lên cắn một miếng. Lúc này, Lý Quân Nhuệ mới nhận lấy hộp cơm, cậu cắm ống hút vào hộp sữa đã được làm ấm rồi nói: "Chị uống hai ngụm đi!"
Dạ dày đã được lấp đầy nên hai má của Mạnh Tử Nghĩa đã hồng lên không ít. Sau đó, cô đứng dậy giũ chiếc áo khoác ra rồi phủ lên người cậu: "Em không sợ bị cảm lạnh à?"
Lý Quân Nhuệ cười nói: "Sức khoẻ của em rất tốt."
"Lần trước không phải em bị ho sao?"
"Đấy là ngoài ý muốn." Lý Quân Nhuệ rũ mắt xuống, giọng nói vô thức trở nên khàn đi: "Lúc đó em tưởng chị tức giận không cần em nữa, em sợ quá nên mới bị bệnh."
Hộp cơm rất nhanh đã hết, Mạnh Tử Nghĩa chọc chọc đầu của cậu, nói: "Ăn xong rồi thì nhanh mặc áo vào đi!"
Lý Quân Nhuệ ngoan ngoãn mặc áo len vào. Hà Vãn sau khi đi một vòng cuối cùng cũng tìm đến, khi nhìn về phía xa, tròng mắt của cô ấy như sắp rơi ra ngoài: "Này này, giữa ban ngày ban mặt mà làm cái gì vậy!"
Trong số mười ngàn điểm yếu của cô, Lý Quân Nhuệ không một chút do dự lựa chọn cách cậu thích nhất. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh đầy nước tủi thân nói: "Tử Nghĩa, cô Hà Vãn lúc nào cũng hung dữ với em."
Hà Vãn tức ói máu, cô ấy vội vàng chạy tới.
Mạnh Tử Nghĩa theo bản năng che chắn Lý Quân Nhuệ ở phía sau rồi nhìn về phía Hà Vãn đang đi tới, cô kéo tay cô ấy đi rồi nói: "Đi thôi, sắp đến giờ rồi, chúng ta tập hợp."
Ngọn lửa của Hà Vãn vô tình bị dập tắt, cô ấy vừa đi vừa thì thầm với Mạnh Tử Nghĩa, sau đó không nhịn được nên quay lại liếc nhìn Lý Quân Nhuệ.
Lý Quân Nhuệ không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ. Đôi mắt đen của cậu tối sầm lại, nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của Hà Vãn.
Khóe môi cậu nhếch cong lên rồi dùng khẩu hình nói với cô ấy bốn chữ.
Tâm trí của Hà Vãn như muốn nổ tung. Cô ấy thất thần một lúc lâu sau đó nắm chặt lấy tay của Mạnh Tử Nghĩa và nâng chỉ số nguy hiểm của Lý Quân Nhuệ lên mức cao nhất.
Bốn chữ* đó vô cùng đơn giản: "Cô ấy là của tôi."
*她是我的。(Cô ấy là của tôi): 4 chữ.
Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, tổ chương trình giúp các nhân viên công tác tập hợp mọi người lại để chuẩn bị xuất phát. Những túi hành lý lớn và thiết bị phải tìm không ít chiếc xe chở đồ đến mang đi, còn mọi người thì đi bộ vào sâu nơi ghi hình.
Bụng của Mạnh Tử Nghĩa đã thoải mái hơn, không còn ầm ĩ nữa nên cuối cùng cô cũng có tâm trạng để nhìn cảnh vật xung quanh. Sắc hồng ở trên môi dần dần khôi phục, thỉnh thoảng lại cười nói vui vẻ với người trong đội, tinh thần của mọi người rất nhanh lại một lần nữa được nâng cao.
"Chị Hà Vãn, chị không sao chứ?" Mạnh Tử Nghĩa chạm vào cánh tay của Hà Vãn, cô ấy cứ thất thần từ lúc tập hợp đến bây giờ.
Hà Vãn rất bối rối, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tử Nghĩa là người khiến cô ấy lo lắng nhất trong số bạn thân của mình. Cô ấy luôn suy nghĩ về việc giúp Tử Nghĩa tìm được một người đàn ông ổn định, trưởng thành, chất lượng tốt.
Nhưng bây giờ không biết từ đâu lại xuất hiện một con sói đội lốt cừu, còn rất thân thiết với Tử Nghĩa, cho dù cô ấy có nói gì đi chăng nữa thì Tử Nghĩa cũng sẽ không tin, mà còn nghĩ cô ấy quá nhạy cảm.
Nhìn xem, vừa mới nghĩ tới đã thấy con sói con giả gà trong bầy hạc trước mặt quay đầu lại.
Cô ấy phiền lòng thở dài: "Dù sao thì Lý Quân Nhuệ..."
Mới nói được một nửa, Mạnh Tử Nghĩa đã đoán được nội dung câu sau, cô mỉm cười rồi ôm lấy cánh tay Hà Vãn nói: "Chị Hà Vãn, chị thật sự nghĩ nhiều rồi, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất ngoan."
Đứa trẻ? Chỉ nhỏ hơn cô có năm tuổi thôi đấy.
Hà Vãn còn chưa kịp cãi lại thì đã đến nơi rồi.
Các cô bước đi trên con đường đá, bên cạnh là những ngôi nhà mang mười phần phong cách cổ kính. Nơi này gần biển nên không khí rất ẩm ướt. Buổi chiều trời hơi nắng khiến ánh sáng trở nên càng đậm, phong cảnh tự nhiên phía trước bọn họ được bảo vệ rất tốt, bên cạnh thị trấn nhỏ phủ lên một lớp màu ấm thật dày.
Tất cả những nhân viên của công ty giải trí Tinh Hỏa đều tạm trú ở nhà trọ, hai MC còn lại đã đến. Năm người cố định trong tổ MC của "Đêm nay không ngủ" chính thức gặp mặt, ba người trẻ tuổi thì khiêm tốn còn hai vị tiền bối thì rất nhiệt tình, ở chung lại vô cùng hòa hợp.
Cùng lúc đó, năm vị khách mời khác cũng lần lượt xuất hiện. Mạnh Tử Nghĩa đứng ở bên cửa sổ nhìn vài lần thì thấy người có lưu lượng tuyến đầu hiện nay cùng với một tiểu sinh nổi tiếng hiện có một bộ phim truyền hình mới nổi đang được phát sóng. Cả hai người này đều tình cờ chạm mặt nhau ở cửa, cặp kính râm che khuất nửa khuôn mặt, cả hai đều không ai quan tâm đến đối phương.
Ba người còn lại nối tiếp đến, ai cũng rất nổi tiếng, có thể thấy tổ chương trình và giải trí Tinh Hỏa đều dốc hết sức để làm lớn tên tuổi.
"Cô Mạnh chuẩn bị xong chưa?" Viên Mạnh gõ gõ cửa: "Nên bắt đầu thôi."
Mạnh Tử Nghĩa gật đầu: "Đi thôi!"
Lúc đi xuống tầng, Viên Mạnh đột nhiên vỗ vỗ trán: "Suýt chút nữa thì quên mất, chuyện bữa trưa các cô giải quyết như thế nào?"
Mạnh Tử Nghĩa sửng sốt, không đợi cô trả lời, Viên Mạnh đã nói tiếp: "Nếu không có gì đặc biệt thì cùng nhau ăn cơm đi! Chúng ta đặt một bữa tiệc lớn, Quân Nhuệ nói càng nhiều người càng vui, hơn nữa, hôm nay mọi người vừa mới đến, chờ sau khi quay xong trailer thì tất cả sẽ ăn mừng để bắt đầu một khởi đầu tốt đẹp."
Quả nhiên là cậu...
Mạnh Tử Nghĩa mím môi hỏi: "Em ấy còn nói gì nữa?"
Viên Mạnh ngây người ra: "Không nói gì nữa."
Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu cười: "Vậy được, tối nay chúng ta cùng nhau ăn."
Lý Quân Nhuệ biết cô không muốn gây phiền phức cho người khác nên cậu không nói ra chuyện đội stylist không có cơm ăn. Ngược lại, cậu sử dụng cách nhẹ nhàng để giải quyết vấn đề mà các cô đang gặp phải.
Nhà trọ tuy rộng nhưng dù sao cũng có rất nhiều người đến ở, không gian thì có hạn. Hơn nữa, để thúc đẩy nhanh mối quan hệ của các khách mời, tổ chương trình đã bố trí một phòng hóa trang duy nhất trong một gian ở đại sảnh, sau đó chia thành mười khu nhỏ để họ có thể nhìn thấy nhau, cũng không đến nỗi phải chen chúc.
Lúc Mạnh Tử Nghĩa đến các đồng nghiệp của cô đang ủi quần áo và chuẩn bị dụng cụ, ba thành viên của nhóm nhạc nam ngoan ngoãn ngồi chờ trang điểm. Mọi người cũng dần ngồi vào trước gương.
Trước khi trang điểm, Viên Mạnh nghiêm túc nói với Mạnh Tử Nghĩa: "Đối với Lý Quân Nhuệ, chúng tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ cần hai từ..."
Mạnh Tử Nghĩa tự động xen vào: "Ngoan ngoãn, dễ thương."
"Ôi chà, cô Mạnh!" Viên Mạnh phấn khích đến mức suýt khóc: "Cô thật hiểu chuyện!"
Lý Quân Nhuệ đứng ở gần đó nghe, khóe miệng cậu giật giật, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Tử Nghĩa đang nhìn sang mình, cậu nhanh chóng biến nụ cười gượng gạo đó thành một nụ cười tươi ngọt ngào dành cho cô.
Dễ thương phải không? Được thôi.
Biến anh Nhuệ trở nên dễ thương để xem các người có chịu nổi không.
Sau hơn một tiếng, cả ba người đều mặc trên mình chiếc quần đen bó kết hợp với đôi giày Martin cao trên mắt cá chân. Phần trên thì khác nhau, Dung Thụy cố tỏ vẻ lạnh lùng, sờ chiếc áo khoác màu xanh lục của mình rồi thở dài, còn Lương Thầm thì thật sự thích chiếc áo màu cà phê sữa. Chỉ có Lý Quân Nhuệ mặc chiếc áo màu hoa anh đào, đứng chống eo đứng dưới ánh đèn, vẻ đẹp tươi mới thuần khiết ấy có thể so với ảo tưởng của thiếu nữ về người yêu của mình.
Dung Thụy giơ ngón tay cái lên: "Ôi, anh Nhuệ đẹp trai quá!"
Lý Quân Nhuệ lợi dụng lúc Mạnh Tử Nghĩa không chú ý, hung dữ nhìn về phía cậu ta: "Biến!"
Viên Mạnh hài lòng đến mức không thể rời mắt đi nơi khác, liên tục chụp ảnh đến mức không nỡ bỏ điện thoại xuống, anh ta nhìn về phía ba người ở bên ngoài hét lên: "Đến nhìn đi rồi chụp mấy tấm làm ảnh bìa."
Cho đến khi họ đi ra ngoài Mạnh Tử Nghĩa không thể nhịn cười được nữa, Lý Quân Nhuệ mặc chiếc áo màu hồng nhìn thật sự rất trẻ con rất dễ thương, nhìn rất giống lúc cậu năm sáu tuổi, nhóc con với đôi mắt to đen lấp lánh, mềm mại ôm lấy chân cô gọi "chị Tử Nghĩa".
Cô đang thích thú nhớ lại quá khứ thì đột nhiên một tiếng "rầm" vang lên, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
"Rốt cuộc cô có làm được không vậy?" Ngay sau đó một giọng nam mất kiên nhẫn cùng chán ghét vang lên: "Tôi gọi cô đến đây là để ngắm cảnh à?"
Sau đó anh ta vung tay lên làm mấy cây cọ lông trên bàn rơi vãi khắp nơi: "Tôi bảo cô trang điểm như thế nào thì cô cứ trang điểm như thế, hợp với tôi hay không cần đến cô phí lời à?"
Cô gái bị trách mắng khúm núm đứng một chỗ, mặt mày tái mét.
Lúc này trong phòng hóa trang không còn mấy người, hầu như mọi người đều đã thu dọn đồ đạc và rời đi. Đội của Mạnh Tử Nghĩa còn có quá nhiều đồ dùng cần thu dọn nên tạm thời chưa thể rời, còn có vài người phụ việc khác đang thu dọn những đồ sót lại. Thấy có mâu thuẫn xảy ra, ai cũng nín thở, rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Mạnh Tử Nghĩa và Hà Vãn im lặng nhìn nhau, người đàn ông mất bình tĩnh chính là tiểu sinh có lưu lượng tuyến đầu hiện nay mà cô nhìn thấy lúc đứng ở cửa sổ, Sở Ngạn Nam.
Anh ta ra mắt sớm, thất bại nhiều lần, tuổi cũng không còn trẻ, cuối năm trước mới có một bộ phim nổi tiếng, giá trị bản thân lập tức tăng lên gấp bội, sự nghiệp phát triển mạnh mẽ, vô số fan hâm mộ.
Theo lý thuyết thì bình thường các nghệ sĩ nếu từng trải qua loại chuyện như vậy thì đều sẽ khiêm tốn, quý trọng, nhưng Sở Ngạn Nam có thể là do áp lực quá lâu, một khi có thể trở mình trở thành một người nổi tiếng trong giới thì trở thành người rất khó hầu hạ.
Nhưng dù sao thì hiện anh ta cũng là một người có tầm ảnh hưởng, miễn là không quá đáng thì bọn họ cũng sẽ tôn trọng anh ta.
Hà Vãn nhanh chóng dọn dẹp rồi khẽ nói với Mạnh Tử Nghĩa: "Mọi người đều nói anh ta đã cướp chỗ của một vị khách mời khác nên mới đến được đây, em cũng nghe nói rồi nhỉ?"
Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu, cô không thích quan tâm chuyện bát quái.
Hà Vãn còn định nói thêm gì đó, Sở Ngạn Nam lại hét lên, so với lúc nãy còn hung dữ hơn: "Cô còn khóc à?"
Anh ta đẩy ghế ra rồi đứng dậy, chiếc ghế ngã về phía sau, thợ trang điểm theo bản năng né đi, suýt chút nữa thì đụng ngã. Trợ lý đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng chạy tới khuyên can: "Anh Sở, đừng đừng, cô ấy đang mang thai, anh đừng tức giận."
Sở Ngạn Nam không chịu nhường: "Mang thai thì sao? Nhận tiền rồi thì không làm việc à?"
Thợ trang điểm nhỏ giọng giải thích: "Anh Sở, anh thật sự không thích hợp vẽ lông mày rậm, tôi..."
Thân hình Sở Ngạn Nam cao lớn lao về phía cô gái, anh ta thấp giọng xuống chửi thề: "Vớ vẩn, vẫn chưa dừng lại đúng không!"
Mấy người bên Mạnh Tử Nghĩa thật sự không thể đứng nhìn nổi nữa, vừa định đi qua can ngăn thì đạo diễn vội vàng đẩy cửa bước vào: "Sở Ngạn Nam có ở đây không? Chỉ còn đợi mỗi cậu thôi đấy!"
Đạo diễn nhìn kỹ một lượt, làm hồi lâu mà vẫn còn chưa trang điểm xong, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng cũng không thể chỉ trích trắng trợn, chỉ có thể kiên nhẫn thúc giục.
Nhưng thợ trang điểm lại che bụng khóc, bị Sở Ngạn Nam dọa cho hoảng sợ nên chân cô ấy nhũn ra không đứng vững được, không thể làm việc được nữa. Đạo diễn lo lắng đến mức da đầu như sắp nổ ra, ông ấy quay lại nhìn Mạnh Tử Nghĩa rồi bước đến hỏi cô: "Có phải là thợ trang điểm của công ty giải trí Tinh Hỏa không? Giúp tôi trang điểm gấp cho anh ta, nếu chờ thêm nữa thì trời sẽ tối mất."
Mạnh Tử Nghĩa cau mày lại: "Đạo diễn, giúp đỡ thì được nhưng anh ta phải hợp tác."
Sở Ngạn Nam hơi ít nhiều kiêng dè đạo diễn, kiềm chế lại rất nhiều, anh ta hừ nhẹ một cái rồi ngồi xuống: "Mặc kệ đi, tôi nói như nào thì vẽ cho tôi như thế."
Mạnh Tử Nghĩa biết việc này không dễ dàng như vậy, cô giơ tay ra hiệu cho Hà Vãn đừng nhúc nhích, cô cầm lấy chiếc hộp đựng đồ trang điểm rồi đi về phía anh ta.
"Ngài có yêu cầu gì?"
Sở Ngạn Nam nhấc chân lên vắt chéo vào nhau rồi đánh giá Mạnh Tử Nghĩa một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt anh ta lộ ra một chút ngạc nhiên, khóe miệng nhếch lên: "Trang điểm mắt thật đẹp để mắt càng sắc nét hơn."
Mạnh Tử Nghĩa không phản đối, cô bảng phấn mắt rồi làm như anh ta nói.
Cô nghiêng người về phía trước mặt không chút biểu cảm, khuôn mặt dịu dàng thường ngày của cô lộ ra một chút sắc bén. Sở Ngạn Nam nhíu mày trầm giọng nói: "Lông mày quá thưa, quá nhỏ, đậm hơn đi."
Khuôn mặt thanh tú này nếu vẽ lông mày rậm không phải là đang tự tìm đường chết hay sao? Gần đây kiểu này đúng là rất phổ biến ở các ngôi sao nam, những người có lưu lượng ở tuyến đầu cũng đều vẽ như vậy nhưng đó là vì khuôn mặt của họ nam tính.
Phong cách không hợp nhưng vẫn nhất định muốn thử, không nghe khuyên bảo thì thôi lại còn nghĩ mình bị đoạt sự chú ý, đem cơn giận của mình trút lên một người phụ nữ đang mang thai?
Thợ trang điểm được đỡ ra ngồi ở phía xa cảm thấy khó chịu nên co rúm người lại, Mạnh Tử Nghĩa nhìn thấy vậy, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng hơn, nhưng cô vẫn duy trì sự chuyên nghiệp của mình. Sau khi cô quét quét vài cái nữa thì dọn đồ, Sở Ngạn Nam nghiêng người sang một bên để nhìn, anh ta vô cùng không hài lòng: "Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cô vẽ đậm lên."
Cô đã sửa lại một lần nữa rồi nhưng vẫn ác miệng như cũ.
Mạnh Tử Nghĩa đè nén lửa giận, động tác trên tay cô không nhẹ nhàng nữa, động tác dứt khoát.
Không phải muốn lông mày rậm sao?
Sở Ngạn Nam thấy cô xinh đẹp, bề ngoài giống như không có cá tính, anh ta càng nói càng quá đáng: "Đội trang điểm giống như các cô chắc trước đây chỉ làm cho những người ở tuyến mười tám thôi đúng không?"
Ánh mắt của anh ta nhìn Mạnh Tử Nghĩa từ chiếc cằm nhỏ xinh xuống đến cần cổ trắng như tuyết và xương quai xanh rồi nở ra một nụ cười ghê tởm mà anh ta đã luyện mấy vạn lần: "Được trang điểm cho tôi đủ cho các cô đi ra ngoài khoe được một năm đấy, vận may tốt như vậy có phải tối qua vừa đốt nhang bái Phật không?" Thấy không có ai bên cạnh, anh ta thấp giọng xuống, đôi mắt nhìn cô nói: "Hay là... Tắm rửa sạch sẽ rồi mới đốt nhang?"
Khi anh ta vẫn còn muốn cúi đầu nhìn xuống thì Mạnh Tử Nghĩa đã đóng bảng phấn mắt lại, tạo thành tiếng "bang", cô lạnh lùng nói: "Xong rồi."
Im lặng vài giây.
Sở Ngạn Nam một tay giữ mép bàn, anh ta đứng dậy nghiêng người lại gần gương. Trên gương mặt gọn gàng sạch sẽ lại xuất hiện cặp lông mày đen rậm, hình dáng đẹp, chiều dài cân xứng, kỹ thuật thì không thể bắt bẻ, nhưng lại cố tình vẽ giống như một con sâu nằm sấp, sinh động như thật.
Tâm tình kiều diễm lập tức tan biến, tức giận đến mức sắp nổ tung.
Đạo diễn đã rời đi nên anh ta không kiêng dè gì nữa quay lại mắng Mạnh Tử Nghĩa dữ dội: "Cô có biết trang điểm không vậy? Đội chó má ở đâu dám tự tiện trà trộn vào các chương trình giải trí? Người khác vẽ lông mày rậm xong thì tinh thần nâng cao, còn cô lại biến tôi thành như thế này, tôi nói cho cô..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng "ầm" vang lên.
Sở Ngạn Nam theo bản năng run lên, miệng vẫn còn hé mở.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía cánh cửa phòng hóa trang bị đạp mạnh.
Một người cao lớn mặc chiếc quần dài đen và chiếc áo khoác hồng đang đứng đó. Ánh đèn hòa quyện với ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài chiếu lên người cậu giống như phát ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tiếng mắng vừa rồi đã lọt vào tai của Lý Quân Nhuệ, cánh tay dưới ống tay áo của cậu nắm chặt như thép.
Viên Mạnh đổ mồ hôi ròng ròng, đi theo sau túm lấy áo cậu, tốc độ cực nhanh vừa an ủi vừa cảnh cáo: "Quân Nhuệ, cậu nghe tôi nói này! Đúng là Sở Ngạn Nam quá đáng, nhưng dù sao anh ta cũng là một người có địa vị, chỉ cần giơ tay một cái là có thể nhấn chết cậu ở đây."
"Cậu phải nhớ kỹ đây là giới giải trí, là giới giải trí mà cậu còn chưa được chạm vào. Đây không giống với thế giới nhỏ trước đây của cậu. Nếu hôm nay cậu dám dùng bạo lực gây hấn trực tiếp với anh ta thì không những không thể giải quyết được vấn đề mà tất cả chúng ta đều sẽ xong đời! Tương lai của cô Mạnh cũng sẽ bị phá hủy trong tay cậu."
"Nếu đã bước chân vào cái giới này, cậu phải tuân thủ theo quy tắc! Cậu muốn bảo vệ cô ấy, nghĩ muốn tức giận là điều đương nhiên, nhưng cậu không thể chỉ dùng nắm đấm mà phải sử dụng bộ não của mình. Dùng trí óc để thắng, dùng trí óc thì mới thắng được, cậu hiểu không?"
Cảm nhận được Lý Quân Nhuệ có thể xông ra ngoài bất cứ lúc nào, anh ta sợ hãi càng kéo mạnh hơn, môi cũng run lên, nhưng lúc này Lý Quân Nhuệ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao làm người khác khiếp sợ: "Hiểu rồi."
Nói xong, Lý Quân Nhuệ đẩy anh ta ra rồi nói một câu: "Tối nay, tôi sẽ hợp tác cùng anh ta."
Trái tim của Viên Mạnh điên cuồng run rẩy, thầm nghĩ chuyện này cũng không phải anh ta nói mà xong. Lúc anh ta còn đang ngây người ra thì Lý Quân Nhuệ đã đi vào.
Sở Ngạn Nam nghĩ người tới chính là đạo diễn hoặc là một người nổi tiếng nào đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra là người mới kém anh ta cả chục tuổi của giải trí Tinh Hỏa. Lúc đó, anh ta không kiềm chế được nữa: "Cậu đá cửa à?"
Lý Quân Nhuệ cách xa anh ta ba bước, ra vẻ vô tội rồi mỉm cười nói: "Cửa hỏng rồi, không đá thì không mở được."
Sở Ngạn Nam vốn rất ghét những người mới đến trẻ hơn, đẹp hơn anh ta. Khi anh ta sắp bắt đầu làm khó người ta thì Lý Quân Nhuệ đã mở lời trước, giọng nói khiêm tốn lễ phép: "Tiền bối, tôi là người hợp tác với anh trong đoạn phim quảng cáo. Đạo diễn bảo tôi đến gọi anh ra tập trung."
"Tôi chưa trang điểm xong!" Nghe thấy hai từ "đạo diễn", Sở Ngạn Nam vô thức lấy tay che lông mày lại, tức giận mà không có chỗ bộc phát.
Sau đó Lý Quân Nhuệ bắt đầu diễn.
Đầu tiên cậu phấn khích kêu lên "Oa" một tiếng rồi nói: "Đẹp trai đến thế rồi còn muốn trang điểm như thế nào nữa?" Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt cực kỳ thành thật: "Đặc biệt là dáng lông mày, này, đừng che lại, tôi vừa nhìn là biết năm nay đang rất thịnh hành kiểu này."
Sau đó cậu quay sang hỏi Mạnh Tử Nghĩa: "Chị stylist, sao chị không vẽ cho tôi như thế?"
Mạnh Tử Nghĩa thở gấp, không biết cậu định giở trò gì nên cô theo bản năng đáp: "Cậu... Cậu không thích hợp."
Lý Quân Nhuệ thất vọng than vãn: "Tiền bối, anh xem, chỉ có khuôn mặt đẳng cấp của anh mới hợp thôi."
Mặc dù những lời này rất không đáng tin nhưng Sở Ngạn Nam lại cứ dính chiêu này. Đối với những lời nịnh nọt, anh ta thiếu đi sức chống cự nên nhất thời bị cậu lừa đến mức hơi ngơ ngác. Anh ta cẩn thận quay lại soi gương, không hiểu sao lại cảm thấy cũng không xấu như vậy: "... Có thật không?"
Lý Quân Nhuệ làm ra vẻ mặt vô hại, giống như một đứa trẻ trong sáng, nói: "Mấy năm trước tôi chính là fan trung thành của anh, loại chuyện liên quan đến hình tượng của anh, tôi làm sao có thể nói láo được."
Khi nghe cậu nói vậy, vẻ mặt của Sở Ngạn Nam trở nên thoải mái hơn, hắng giọng rồi ưỡn thẳng lưng.
"Tiền bối, mọi người ở bên ngoài đều đang đợi anh. Anh chưa ra, không ai dám quay." Lý Quân Nhuệ đạt được mục đích, khóe môi cậu cong lên, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tia sáng không rõ ý nghĩa: "Đi thôi, tối nay... Chúng ta phải giành lấy chiến thắng đầu tiên."
Lúc cả hai người đang định cùng nhau đi ra ngoài, Mạnh Tử Nghĩa lo lắng đuổi theo hai bước, Lý Quân Nhuệ quay người lại, lướt nhẹ qua lưng cô, nhỏ giọng nói: "Đừng quan tâm, giao cho em."
Viên Mạnh vẫn ở ngoài cửa, anh ta sững sờ khi nhìn thấy Sở Ngạn Nam và Lý Quân Nhuệ cùng nhau bước ra ngoài.
Mạnh Tử Nghĩa tim đập thình thịch, đuổi theo ra ngoài, Hà Vãn lúc này mới hoảng hồn vội vàng kéo cô lại, sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Lý Quân Nhuệ đang muốn làm cái trò gì vậy?"
Không ai biết.
Mọi người đã tập trung đông đủ, đạo diễn suýt chút nữa bị chấn động bởi cặp lông mày của Sở Ngạn Nam, nhưng ông ấy vẫn cố giữ một chút thể diện cho anh ta. Ông ta chủ động hỏi xem anh ta muốn hợp tác với ai.
Sở Ngạn Nam không phản ứng lại, anh ta nghĩ là do trí nhớ của đạo diễn không tốt, thuận tay chỉ: "Không phải là với cậu bạn họ Lý sao?"
Cái bẫy ngôn từ mà Lý Quân Nhuệ bày ra lại một lần nữa có hiệu quả.
Việc ghép cặp đã hoàn thành. Hai mươi phút sau, đoạn phim quảng cáo chính thức được bắt đầu ghi hình.
Nội dung chính trong chương trình, thời gian bắt đầu từ sáng sớm, chương trình sắp xếp năm sáu thử thách vượt ải kết hợp với các trò chơi khác nhau, tính điểm tùy theo tình hình hoàn thành của từng thành viên trong nhóm. Đến ban đêm, chương trình dựa vào số điểm đạt được các cặp để phân vào các phòng khác nhau. Cho dù người mới đến hay người nổi tiếng, người có điểm cao nhất được sống ở trong biệt thự sang trọng, người có điểm số thấp nhất chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Để kích thích và thu hút sự hứng thú của khán giả, tổ chương trình đã cố tình chọn ra bốn màn thử thách đối kháng kết hợp với trò chơi vượt chướng ngại vật, đồng thời thiết lập hai mức độ thường và khó nên hệ số điểm tích lũy chắc chắn sẽ chênh lệch nhau.
Đến lúc các đội lựa chọn mức độ cho nhóm mình, Lý Quân Nhuệ chân dài bước nhanh đến và quyết định tất cả ở mức khó. Cậu quay lại mỉm cười với Sở Ngạn Nam, người chậm hơn cậu hai bước, và nói: "Tiền bối, chúng ta phải thắng."
Cậu giả vờ như vô tình mà đưa mắt nhìn qua tên lưu lượng tuyến đầu đang hot cách đó không xa, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Sở Ngạn Nam không vui khi Lý Quân Nhuệ tự ý quyết định, nhưng khi thấy ánh mắt đó, anh ta như được tiêm máu gà: "Đúng, nhất định phải thắng."
Nói đến tên tên lưu lượng tuyến đầu này, Sở Ngạn Nam chỉ hận không thể lột da và uống máu cậu ta.
Ban đầu hai người ra mắt trong cùng một nhóm, nhưng không ngờ số phận của lại hoàn toàn khác nhau. Trong khi người ta sớm đã nổi tiếng thì anh ta lại vất vả giãy giụa, nên anh ta luôn cảm thấy bị cậu ta coi thường. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể trở mình, anh ta thề sẽ giẫm đạp cậu ta dưới chân, đơn giản ngay cả một đôi lông mày cũng không bao giờ có thể bị đem ra so sánh được, huống chi là thành tựu!
Anh ta cố tình chen chân để tham gia vào chương trình giải trí mà những người khác muốn vào chính là để đánh gục cậu ta ở đây.
Cuối cùng trong năm nhóm khách mời, chỉ có cặp của Lý Quân Nhuệ lựa chọn tất cả đều ở mức độ khó, nhìn đỏ rực đến nỗi lóa cả mắt.
Máy quay không quay đến bên ngoài, Mạnh Tử Nghĩa đứng xem giữa những nhân viên công tác xung quanh, đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Không phải chứ, đám người Sở Ngạn Nam đều chọn tất cả ở mức độ khó sao?"
"Này, tôi nghe nói là rất khó đấy. Bình thường anh ta sống an nhàn sung sướng, liệu anh ta có chịu được không? Mà mọi người có để ý thấy cách trang điểm của anh ta hôm nay rất kỳ lạ không?"
"Ai mà biết được? Nói không chừng là để cướp màn ảnh thu hút sự chú ý đấy."
Mạnh Tử Nghĩa siết chặt bàn tay hơn, Viên Mạnh ở bên cạnh cô, dồn dập nhắc nhở: "Đứa trẻ này đúng là không để người ta bớt lo lắng, muốn dùng đầu óc..."
"Anh có ý gì?"
Viên Mạnh ngó nhìn xung quanh rồi che miệng nói nhỏ: "Lúc nãy những lời Sở Ngạn Nam xúc phạm cô, Quân Nhuệ đã nghe thấy hết rồi. Đứa trẻ này cố ý cùng đội với anh ta... Chỉ sợ là muốn giày vò anh ta thôi."
Cửa đầu tiên là cấp độ nhập môn, thành viên của đội phải đeo ba lô đứng chân trần trên thảm gai và phải nhảy dây liên tục trong một phút.
Mức độ thường thì tương đối đơn giản, thảm gai khá bằng phẳng, ba lô không nặng lắm. Nhưng mức độ khó thì hoàn toàn khác, gai nhô lên cao giống như gai mắng, còn ba lô thì nặng gấp đôi.
Tên lưu lượng tuyến đầu bên kia thuận lợi qua cửa ở mức độ thường. Sở Ngạn Nam không cam lòng yếu thế nên nhanh chóng bước lên, vừa bước lên, anh ta đã kêu lên một tiếng "Ui" một tiếng, Lý Quân Nhuệ cũng cởi giày xuống, cắn răng đứng vững, sống lưng của thiếu niên thẳng tắp như cây trúc, mặt không biến sắc, nhanh chóng hoàn thành.
"Tiền bối, tất cả đều đang nhìn đấy." Lý Quân Nhuệ lau mồ hôi rồi cười: "Không thể thua được."
Sở Ngạn Nam đau đớn đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng lại sợ mất mặt nên liều mạng vừa nhảy dây vừa cố gắng khống chế biểu cảm của mình. Chưa đến nửa phút, anh ta đã quỵ gối xuống vì không thể chịu đựng được nữa. Đầu gối của anh ta bị đâm đến không chịu nổi, anh ta không thể kiểm soát được cơ thể nghiêng ngả của mình nên ngã vật xuống thảm gai. Lần này diện tích tiếp xúc còn rộng hơn, mặt mũi anh ta trắng bệch.
Lý Quân Nhuệ chậm rãi đi đến bên cạnh, tiếp tục tẩy não anh ta: "Chúng ta đã thua vòng này thì vòng tiếp theo phải giành chiến thắng."
Cửa thứ hai là chạy vượt chướng ngại vật, sau khi chạy đến điểm cuối thì leo lên cao để lấy thẻ bài, trên thẻ bài sẽ ghi tên một bài hát, phải hát được năm câu trong thời gian quy định thì mới qua ải. Ở mức độ khó, trên đường đầy chướng ngại vật, vừa phải trèo cao, bài hát còn khó. Lý Quân Nhuệ nhẹ nhàng tựa vào giá đỡ micrô, câu hát đầu tiên của cậu khiến các nhân viên phải thốt lên kinh ngạc.
Đến lượt Sở Ngạn Nam, ở hai mươi giây cuối cùng, anh ta mới nhìn thấy tên bài hát. Anh ta nổi tiếng là một người mù nhạc, mà hiện tại vừa mệt vừa đau, lại thêm hai hàng lông mày còn giật giật, lúc mở miệng hát thì như mổ heo khiến tất cả mọi người xung quanh đều đang cố nhịn cười.
Trước khi bắt đầu cửa thứ ba, Lý Quân Nhuệ ngồi xổm đối diện với anh ta, cậu tỏ vẻ vừa chân thành quan tâm vừa buồn bã, nói: "Tiền bối, cố lên, tôi đã rất nỗ lực để giành chức vô địch cho anh."
"Tôi biết." Sở Ngạn Nam thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa, anh ta dần dần đánh mất phán đoán: "Thiệt cho cậu rồi, tôi, tôi không làm được mấy thứ này."
Đến cửa thứ ba là đi trên cầu độc mộc. Ở mức độ khó, cầu chỉ đủ cho một chân đứng lên. Sở Ngạn Nam không thực hiện, giở tính nóng nảy nhất định đòi đổi sang mức bình thường, nhưng lần này đội của lưu lượng tuyến đầu kia cũng chọn mức khó, thuận lợi qua ải. Sở Ngạn Nam bị kích thích, anh ta sôi máu muốn bắt chước làm theo, nhưng đi chưa được một mét anh ta đã xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đống đất tơi xốp ở dưới.
Cửa thứ tư rất thú vị. Có một cái ao nhỏ sâu đến đầu gối, giữa hai bên bờ căng một chiếc dây thừng, bên trên có hai bên để giữ tay, người thực hiện thử thách sẽ trượt từ đầu này đến đầu bên kia.
Ở mức độ bình thường có dây đai buộc vào eo, còn ở mức độ khó thì không có, dù vậy nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, cùng lắm là rơi xuống ao, ướt quần áo.
Sở Ngạn Nam tới cửa này thì đã sức cùng lực kiệt, ý trí tan tành. Hai tay anh ta run rẩy nắm chặt chỗ giữ tay, không dám nhúc nhích. Lý Quân Nhuệ xếp ở phía sau giả vờ quan tâm thuyết phục: "Tiền bối, ba ải đầu anh đều thất bại rồi, anh nên nghĩ cách lấy lại sự yêu thích của khán giả đi."
Đầu óc anh ta bây giờ không nghĩ được gì nữa nên thuận miệng hỏi: "Cách... Cách gì?"
"Cái này, tôi nghĩ hay là anh xin lỗi đi."
Sở Ngạn Nam không hiểu lắm. Anh ta nghĩ ngợi, xin lỗi những người hâm mộ đã mong chờ biểu hiện xuất sắc của anh ta à? Dưới chân anh ta là một ao nước, mới nhìn xuống đã thấy chóng mặt, nhận thức của anh ta không còn sáng suốt, hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi: "Máy quay nào quay hình tôi?"
Lý Quân Nhuệ duỗi tay chỉ.
Trong đám đông, cả người Mạnh Tử Nghĩa căng thẳng, cô nhìn thấy Lý Quân Nhuệ rõ ràng đang chỉ thẳng vào cô.
"Ở bên kia."
Không ngờ Sở Ngạn Nam chơi lớn đến đâu thì cũng không dám đắc tội fan. Anh ta nuốt nước bọt, chắp tay trước ngực: "Xin lỗi, xin lỗi."
Mặc dù Mạnh Tử Nghĩa không thể nghe rõ nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, tim của cô bất giác thắt lại.
Hà Vãn và Viên Mạnh ở bên cạnh cũng há hốc miệng, cả hai đều ngạc nhiên đến ngây người.
Sở Ngạn Nam còn muốn nói thêm gì đó thì Lý Quân Nhuệ lại cắt ngang: "Tiền bối, đến lượt anh."
Những lời này giống như mệnh lệnh, Sở Ngạn Nam theo bản năng đi về phía trước, suýt nữa bay ra ngoài. Khi đi gần đến phía đối diện, cánh tay vốn đã mất sức của anh ta run lên, cuối cùng không chịu được nữa, rơi mạnh xuống ao, hơn nữa bên dưới đầy bùn nên anh ta như biến thành một tượng đất từ đầu đến chân.
Lý Quân Nhuệ nhanh nhẹn lướt qua trên không trung, cậu cúi đầu thấy anh ta còn không có sức đứng dậy, sống dở chết dở nằm vật thành hình chữ đại (大), vô cùng chật vật.
Khoảng vài phút sau khi người quay phim lấy đủ tư liệu, hiệu ứng của chương trình giải trí đã hoàn thành, trợ lý mới được thả ra để giải cứu anh ta.
Lý Quân Nhuệ nhìn Sở Ngạn Nam bị khiêng đi, cậu vỗ vỗ tay phủi bụi trên chiếc màu hồng, cách một hồ nước, cậu xuyên qua đám đông nhìn thẳng về phía Mạnh Tử Nghĩa.
Nếu có thể, cậu muốn dùng phương thức đơn giản và thô bạo nhất để đánh Sở Ngạn Nam đến mức khiến anh ta nghi ngờ cuộc sống.
Nhưng Mạnh Tử Nghĩa quá đỗi dịu dàng, mỏng manh nên cậu muốn để bạo lực lan đến gần cô. Vì vậy cậu chỉ đành thích ứng với các quy tắc, mặc dù có rất nhiều khuôn mẫu trói buộc bản thân nhưng cậu vẫn có thể bảo vệ cô.
Sự tức giận ẩn sâu trong đáy mắt của Lý Quân Nhuệ cuối cùng giảm đi một chút. Cậu nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nhướng mày, khóe môi nhếch lên, khôi phục dáng vẻ một thiếu niên sạch sẽ trong sáng.
Cùng lúc máy quay quay về phía cậu, Lý Quân Nhuệ biết, đã đến lúc cậu phải tỏ ra dễ thương.
Cậu lùi lại hai bước để máy quay về phía đối diện, mắt cậu giống như dán nhìn thẳng vào ống kính nhưng thực tế lại đang nhìn Mạnh Tử Nghĩa ở phía xa.
"Đã xong bốn cửa rồi, bây giờ tôi rất mệt mỏi, nhưng trong mắt của tôi luôn là bạn." Lý Quân Nhuệ nghiêng đầu, lông mi dài khẽ chớp, ánh mắt dịu dàng: "Sự dễ thương của tôi chỉ cho một mình bạn thấy, bạn nghe thấy không?"
Người quay phim nghĩ rằng cậu đang thổ lộ với fan của mình nên đã không bỏ lỡ tí nào.
Lý Quân Nhuệ mỉm cười, xắn tay áo lên, một lần nữa lại cầm vào tay cầm rồi không tốn chút sức lực trượt về phía bên kia.
Cả người Mạnh Tử Nghĩa cứng đờ, ánh mắt cô không tự chủ nhìn gắt gao nhìn vào dáng người cao ráo, thon dài bên trên. Lúc này, trăng đã lên cao, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lên người cậu một lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo nhưng rất dịu dàng. Ánh sáng như xuyên qua những tầng mây, phá vỡ sương mù, xé tan đám đông và lao thẳng về phía cô.
Khi mũi chân của cậu chạm xuống đất, cô đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bừng.
Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, phả hơi nóng như lửa đốt.
Trùng hợp! Chắc chắn đây chỉ là trùng hợp thôi!
Cô đã từng nhìn thấy vô số sao nam cực phẩm trong giới giải trí, tuyệt đối không thể có chuyện trong buổi tối hôm nay, bị vẻ đẹp của tên nhóc mà mình tự tay nuôi dưỡng khiến cô...
Đến tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com