Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Kết thúc rồi sao?

Những bước chân hỗn loạn nhanh chóng đến gần tôi, những tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng truyền đến từ xa, mùi hôi thối của máu và phân trộn lẫn với nhau, khiến người ta kinh tởm.

Chỉ còn lại hai người, tôi không thể chết ở đây!

Tôi dùng hết sức rút thanh đao ra, giơ tay ném về hướng có tiếng bước chân lớn nhất, chỉ nghe thấy một tiếng "ah" thảm thiết, theo đó có người ngã xuống.

Nhưng như vậy vũ khí duy nhất của tôi đã không còn.

Không có thì thôi vậy.

Có quá nhiều thứ tôi không muốn.

Trong quá khứ, sự hèn nhát và yếu đuối đáng ghét của tôi, sự kiên trì và do dự của tôi trong việc cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt các điểm mấu chốt của đạo đức, cũng như sự tham lam và ngây thơ của tôi khi hy vọng rằng mọi thứ sẽ hoàn hảo - tôi luôn chỉ kéo chân mọi người, mặc dù tôi đã bị lừa nhiều lần, lần này tưởng mình thông minh hơn nhưng vẫn hết lần này đến lần khác liên lụy đồng đội.

Dù sao cũng không còn là con người nữa rồi, còn lưu lại lý trí chỉ làm tăng thêm thống khổ để làm gì?

Thứ có thể giúp tôi xé nát kẻ địch chính là móng vuốt, chỉ cần có thể tiếp tục tiến về phía trước, phá hoại hết tất cả mọi thứ trước mắt là được.

Tôi chống sàn bằng hai tay và lê chân bò như một con thú, nhờ sức mạnh đáng kinh ngạc của cánh tay, tôi có thể đi nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Một người đàn ông bị dồn vào chân tường hét lên và đẩy chiếc hộp về phía tôi, nhưng tôi không thể nào bị ảnh hưởng bởi thuật che mắt này, chỉ cần đưa tay về hướng có ánh sáng sinh mệnh mạnh nhất, tôi nhất định sẽ bắt được những kẻ xấu xa như dòi bọ này.

Cười mỉa một cái, những đầu ngón tay vốn đã đầy sừng của tôi đâm vào bụng người thứ sáu.

Còn ai nữa...

Tôi đứng thẳng dậy và cảm thấy tên khốn nạn cuối cùng đang hoảng sợ chạy xuống cầu thang, chắc chắn hắn đã lăn xuống nên nhanh đến mức tôi biết ngay rằng mình không thể đuổi kịp.

Mẹ nó, nhát đao lúc nãy không đâm chết được hắn!

Tôi mò mẫm dưới đất không biết bắt được gì ném xuống lầu. Thứ đó bay được một khoảng cách nhất định, nhưng khoảng cách đó quá xa, nó nảy vài lần trên bậc thang gỗ và cuối cùng đáp xuống phía sau người đàn ông.

Không đánh trúng.

Bóng lưng của người đàn ông biến mất trong bóng tối, sau đó ngay cả cảm giác tồn tại cũng nhanh chóng biến mất khỏi trực giác của tôi, tôi lăn lộn bò theo hắn ta một lúc, cuối cùng ngã xuống bậc thang.

Hai bên đều không nhìn rõ điểm cuối.

Lúc tới đây, đường dài như vậy sao?

Tôi lắng nghe tiếng bước chân phát ra từ tấm ván gỗ bên dưới, cuối cùng đến sự chuyển động cũng không cảm nhận được nữa, chỉ còn lại hơi thở hổn hển của tôi vang vọng trong không gian.

Ngọn đuốc trên tường càng ngày càng mờ, dường như đã cháy hết.

Một lúc lâu sau, tôi chợt nhận ra rằng trận chiến đã kết thúc. Tôi lăn người nhìn lên trần nhà rồi ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Một mảnh da chết cháy đen rơi xuống chân tôi, tôi sờ ngực thấy máu đã không còn chảy nữa, lại sờ mặt, ngón tay và da mặt giống như giũa, ngoài thô cứng thì chẳng còn cảm giác gì nữa.

Gần xong rồi, tên đó cũng chẳng dám quay lại, tiếp theo chỉ cần mang Muộn Du Bình ra ngoài...

Làm sao để mang hắn ra ngoài?

Đột nhiên phía trên vang lên tiếng bước chân nhẹ, tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện Muộn Du Bình đã đi tới từ lúc nào, đang đứng trên bục đầu bậc thang nhìn xuống tôi. Đôi mắt hắn vô hồn gương mặt không có biểu cảm gì.

Nhìn hắn chậm rãi bước từng bước, tôi cười toe toét, muốn bắt chước hắn nói: "Thật tốt, tôi không hại chết anh", nhưng chỉ phát ra được những thanh âm vô nghĩa.

Tôi chợt nhận ra rằng mình bây giờ ít nhiều giống một loại Tông tử, ít nhất trông tôi rất hung dữ. Vừa rồi hắn còn chưa bình tĩnh lại, hiện tại rõ ràng đã mất trí nhớ, có khi nào hắn sẽ vặn đầu tôi xuống không?

Thế thì kết cục của tôi cũng quá bi thảm rồi.

Hắn vẫn bước xuống bậc thang, vẻ mặt so với thường ngày càng đạm mạc hơn, điều này khiến tôi càng sợ hãi. Tôi nghĩ mình nên trốn, nhưng ở đây chỉ có một con đường thẳng tắp lên xuống, thật sự không có chỗ nào để trốn, hơn nữa không biết hành động quyết liệt có kích thích ngược lại hắn hay không.

Làm sao bây giờ?

Lẽ nào kẻ địch cuối cùng của tôi là hắn?

Có cần ra tay trước không?

Chế phục hắn?

Khống chế hắn?

Trói buộc hắn?

Giống như muốn cứu người đuối nước đầu đầu tiên phải đánh ngất họ?

Những làn sóng áp lực ngột ngạt xen lẫn những suy nghĩ hỗn loạn ập vào đầu óc tôi như thủy triều, tôi nghi ngờ mình sắp hôn mê. Bị hắn vô thức bóp cổ cũng không tệ, tôi ôm đầu co rúm lại chờ giây phút đó đến, nhưng tôi cảm giác như mình nhảy dựng lên, gầm thét lao về phía hắn, dùng móng vuốt xé toạc cổ họng hắn.

Không đúng, tôi nghĩ. Tôi là vì cứu hắn mới ăn thi biệt đan, bây giờ mục tiêu đã hoàn thành, tại sao tôi lại tự mình phá hoại thành quả của chính mình?

Hắn có thể sống sót ra khỏi đây là tốt rồi.

Bất kể là bước qua tôi hay giết chết tôi.

Tôi đều đã thành công rồi.

Chịu đựng qua một lúc, tôi mở mắt ra lần nữa và thấy mình nằm trên vũng máu, bên cạnh là một xác chết bị cắt xé. Từ tứ chi bị gãy và quần áo rách nát, chỉ có thể nhìn ra đó là cơ thể con người, nhưng không còn xác định được thân phận nữa, khoang bụng trống rỗng, nội tạng đầy màu sắc tràn ra khắp sàn nhà, đầu lăn lộn trên bậc thang cách đó vài mét.

Là tên khốn đã bỏ trốn sao?

Hắn tưởng tôi đã yếu nên quay lại?

Là tôi giết hắn hay là Muộn Du Bình làm?

Tôi bàng hoàng chống người dậy và trèo xuống, chợt từ đáy lòng hiện lên một câu hỏi kinh hoàng:

Đó không phải là Muộn Du Bình chứ?

Không thể nào, hắn ngưu bức như vậy, sao có thể bị tôi giết chết được.

Nhưng hiện tại hắn vừa mất trí biến thành tên ngốc rồi, nói không chừng bị đánh cũng sẽ không đánh trả?

Nếu không bọn người Trương Thi Tư sao có thể khống chế hắn?

Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, cả người như rơi vào hố băng.

Không đúng, không thể nào là hắn, hắn nên còn sống, mãi đến năm 2015.

Nhưng tôi bây giờ vẫn đang ở trong dòng lịch sử bình thường sao?

Tôi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, từng nhịp đập vào đầu như búa bổ, cơn đau âm ỉ và chóng mặt khiến tầm nhìn của tôi không ngừng méo mó rung chuyển. Tôi thậm chí còn không thể phán đoán được khoảng cách giữa mình và cái đầu, cũng không biết đã mất bao lâu, cuối cùng tôi ôm lấy cái đầu và dùng lực lật nó lại.

Muộn Du Bình!

Trong lòng tôi chợt nhói đau, tôi mở mắt ra rồi chợt nhắm lại vì ánh sáng chói lóa. Chớp mắt một lúc, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy vật phía trên đầu mình là một ống đèn huỳnh quang dài. Trần nhà sơn trắng không bằng phẳng, có vài vết nứt rõ ràng và rất nhiều mạng nhện bám vào các góc.

Trái tim đang đập dữ dội của tôi dần dần bình tĩnh lại, chuyện xảy ra trước đó dần dần quay trở lại ý thức của tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng mình gặp ác mộng, nhưng nơi này là đâu? Tôi bị đưa ra khỏi tòa nhà à?

Lẽ nào là Muộn Du Bình?

Tôi lại được hắn cứu rồi?

Tôi muốn bò dậy, nhưng bất kể tôi nỗ lực ra mệnh lệnh thế nào, đến một ngón tay cũng không nhấc lên được.

Tôi khó khăn đưa mắt nhìn cơ thể mình, mới nhận ra rằng tôi hoàn toàn trần trụi, hơn mười cây kim ghim tôi ở trên giường.

Vậy mà cũng không cảm thấy đau...Tôi vô thức cười. Đây lại là trò đùa ác độc gì đây? Chỉ tiếc không phối thêm một cây thánh giá.

Dường như cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, tôi bất lực nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức có tiếng động nhẹ của bàn ghế.

"Cậu tỉnh rồi?"

Theo một câu hỏi lãnh đạm, một gương mặt có chút quen mắt xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com