Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT

Hồng huy tám năm, Trịnh Nhuận Ngũ đăng cơ đã được tám năm, Lý Thái Long bị bắt cũng đã tám năm. Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã tám năm, cục diện chính trị của triều Trịnh đã càng ngày càng ổn định, đôi lúc có rối loạn thì cũng chỉ là đạo quân ô hợp, rất nhanh liền bị Trịnh Nhuận Ngũ đánh tan.

Một ngày kia, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, dự báo sắp có trận mưa lớn sẽ bất ngờ ập xuống. Lý Thái Long an tọa ở trong điện Thanh Loan cùng Đổng Tư Thành đánh cờ, Tiểu Trác Tử ở bên ngoài trông chừng.

"Tiểu điện hạ hiện giờ đã bắt đầu trưởng thành, bốn năm trước bọn họ rời đến chỗ của Anh Hạo, sau đó được Anh Hạo bố trí vô cùng tốt. Tiểu điện hạ thực thông minh, cũng rất hiểu chuyện." Tư Thành vừa đặt một quân trắng xuống vừa nói Lý Thái Long.

Lý Thái Long khóe miệng hàm chứa ý cười cũng không nói gì, Đổng Tư Thành nhìn y một hồi liền hỏi: "Hiện giờ ngươi đang có dự định gì, theo như phân phó của ngươi, Anh Hạo đã đem toàn bộ quân đội Từ gia triệu tập, đang âm thầm huấn luyện."

Lý Thái Long không chút hoang mang đặt một quân đen xuống nói: "Thời điểm này vẫn còn sớm, còn không thích hợp để động thủ, nói Anh Hạo bọn hắn âm thầm tiếp tục huấn luyện."

Đổng Tư Thành nhìn y, Lý Thái Long ra hiệu bảo hắn chơi cờ. Đổng Tư Thành mắt nhìn bàn cờ không khỏi nhíu mày, thật sự là một khắc cũng đều không thể sơ sẩy được.Quân cờ này thật đúng là có bản lĩnh, chỉ thoáng chôc hắn liền chiếm thế hạ phong. Người trước mắt này so với mấy năm trước phong thái chơi cờ càng ngày càng sắc bén, khí thế không thể ngăn cản. Hắn đặt quân cờ xuống, nói: "Khi nào mới là lúc thời cơ chín muồi?" Hắn không biết Lý Thái Long đang chờ đợi cái gì.

"Con ta tuổi còn nhỏ." Lý Thái Long thản nhiên đáp, tuổi còn nhỏ mà giương cờ phục quốc sẽ bị kẻ khác coi thường. Hơn nữa đối với triều Trịnh đang dần dần vững mạnh mà nói, đứa nhỏ căn bản không phải là đối thủ của hắn, khí thế cùng danh vọng đều không đủ.

Đổng Tư Thành không hiểu lắm, không phải đã có Anh Hạo cùng Hoàng Nhân Tuấn hỗ trợ sao? Nhưng mọi nghi vấn cũng chỉ đặt ở trong lòng, cũng không dám nói ra, một quân cờ của Lý Thái Long lúc này xoay chuyển càn khôn, y liếc nhìn Tư Thành nói: "Tư Thành, ngươi thua."

Đổng Tư Thành nhìn bàn cờ, thật sự là thua thê thảm. Hắn khẽ hừ một tiếng, Lý Thái Long thản nhiên mỉm cười nhặt những quân cờ lại. Ngay sau đó, hai người liền bắt đầu một ván mới, Lý Thái Long mân mê một quân cờ trắng, chân mày nhíu lại thật sâu lâm vào trầm tư, nhìn Đổng Tư Thành nói : "Tư Thành, còn nhớ mấy năm trước ta nhờ ngươi dặn Văn Thái Nhất lấy vật gì đó không?"

"Chính là ở chỗ đại sư Trí Không ở Pháp Hoa Tự ?" Đổng Tư Thành vẫn còn nhớ rõ.

"Ân." Lý Thái Long tiếp tục đặt quân đen xuống, nói tiếp: "Kêu Văn Thái Nhất đem món đồ đó phát tán trong dân chúng."

"Đó cái gì?" Đổng Tư Thành không khỏi tò mò.

Lý Thái Long nhướn đuôi lông mày cười nói: "Một chuỗi phật châu mà thôi."

"Phật châu?" Đổng Tư Thành sửng sốt.

"Ân." Lý Thái Long gật đầu "Nhưng không phải phật châu bình thường, quan hệ đến long mạch."

"Thật sự có long mạch?" Đổng Tư Thành kinh ngạc.

Lý Thái Long ha ha cười: "Người đời gọi như vậy, ta tạm thời cũng gọi như thế, kỳ thật chẳng qua chỉ là Thanh Loan khi mới lập quốc tích trữ được một ít tiền bạc châu báu thôi."

Đổng Tư Thành cau mày nói: "Ngươi khinh địch như vậy lại muốn lan ra ngoài, không sợ bị người ta thật sự tìm được sao?"

"Trừ khi ta muốn để cho người ta biết, nếu không người khác vĩnh viễn đều tìm không thấy." Lý Thái Long thản nhiên cười.

Đổng Tư Thành không hiểu, Lý Thái Long nói với hắn: "Yên tâm, nơi đó ngoại trừ ta biết, những người khác đều không thể nào biết được. Ngươi nếu ngày nào xuất cung, liền giúp ta thông báo cho Văn Thái Nhất, dặn hắn đem phật châu phân tán khắp nơi, sau đó cho người loan truyền. Người có được phật châu, sẽ có được long mạch, người có được long mạch, sẽ có được thiên hạ."

"Chiêu này của ngươi thật sự là âm hiểm." Đổng Tư Thành nghe xong bĩu môi nói, lời này cùng vật ấy truyền ra tất nhiên sẽ khiến cho hỗn loạn, điều này so với việc giương cờ hiệu đòi phục quốc mấy năm trước càng làm cho người ta khó có thể kháng cự. Có được long mạch là có được thiên hạ, thử hỏi muôn dân Hiền là người có chí khí, có ai không muốn nắm giữ thiên hạ, có ai không muốn trên vạn người.

Lý Thái Long không cười, chỉ là tập trung đánh cờ. Lời này nếu nói ra, thiên hạ tất loạn, Trịnh Nhuận Ngũ tất nhiên cũng sẽ không rảnh để quan tâm tới hành động của Anh Hạo. Gương mặt y trầm xuống khi nghĩ tới những khó khăn của Trịnh Nhuận Ngũ, cuối cùng y thực xin lỗi hắn. Vốn muốn để cho hắn vạn sự như ý, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể để cho hắn như ý, đến cuối cùng y sẽ lấy cái chết hướng Trịnh Nhuận Ngũ tạ tội.

Một tháng sau, trong dân gian xuất hiện rất nhiều sự việc vì tranh giành phật châu mà nên, thiên hạ đại loạn. Trịnh Nhuận Ngũ vì thế cũng đem hết toàn lực bình phục, lúc này hắn đang ở trong ngự thư phòng gặp mặt Ngự Sử Lý Sơn, hắn từng là ngự sử của Thanh Loan, đương nhiệm lễ bộ thượng thư của triều Ngô.

"Trẫm hỏi ngươi, triều đình trước đây có biết về chuyện phật châu không ?" Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày nói.

Lý Sơn khom người trả lời: "Bẩm bệ hạ, theo thần biết, không hề có chuyện phật châu."

Trịnh Nhuận Ngũ lại cau này, Lý Sơn tiếp tục nghĩ ngợi rồi nói: "Bệ hạ, thần mặc dù không biết chuyện phật châu, nhưng thần nghĩ có một người có lẽ có thể biết về chuyện phật châu này."

"Ai?" Trịnh Nhuận Ngũ lạnh lùng hỏi.

"Tổng quản thái giám Trữ Hải của Cao Tông hoàng đế tiền triều." Lý Sơn trả lời.

Trịnh Nhuận Ngũ do dự một chút liền phân phó: "Hắn hiện tại đang ở nơi nào, đem hắn mang đến gặp trẫm."

"Hắn hiện tại đang ở trong một hẻm nhỏ ở Thành Tây, thần sẽ đích thân đem hắn mang đến." Dứt lời, Lý Sơn dưới sự chấp thuận của Trịnh Nhuận Ngũ lui xuống đi mời Trữ Hải.

Lý Sơn vừa mới ra ngoài, thừa tướng Trịnh Hằng liền tới yết kiến, hắn cúi người hành lễ sau đó liền nói với Trịnh Nhuận Ngũ: "Khởi bẩm bệ hạ, thần vừa mới nhận được tin trinh sát báo lại, lời đồn về phật châu là từ Xuân Phong Lâu truyền ra."

"Xuân Phong Lâu?" Trịnh Nhuận Ngũ cau mày.

"Vâng, mặc dù còn không biết việc này có phải là do người trong Xuân Phong Lâu gây ra hay không, nhưng nơi này vẫn đáng nghi nhất." Trịnh Hằng chắp tay thận trọng nói.

Trịnh Nhuận Ngũ trầm tư, hai bàn tay bất giác nắm thật chặt, hắn nhìn về phía Trịnh Hằng nói: "Phái người niêm phong Xuân Phong Lâu, nghiêm khắc thẩm vấn."

"Thần tuân chỉ." Trịnh Hằng cung kính khom người, "Bệ hạ, thần cáo lui." Nói xong hắn liền lui xuống.

Trịnh Nhuận Ngũ ngồi ở trên ghế, đôi mắt thâm thúy đang nhớ lại chuyện Lý Thái Long đã từng nói muốn đi tới Xuân Phong Lâu. Ngày ấy, biểu hiện của y cũng không có gì khác thường, Xuân Phong Lâu, hắn nắm tay thật chặt, thầm nghĩ Lý Thái Long tốt nhất là không có quan hệ gì tới việc này.

Đêm lạnh như nước, thu phong tiêu điều, Lý Thái Long lúc này đang ngồi ở trên trường kỉ trong điện Thanh Loan. Đổng Tư Thành ban ngày đến nói cho y biết Xuân Phong Lâu đã bị đóng cửa, Văn Thái Nhất không rõ tung tích. Trong tay y bưng một ly trà ô long, từ trong hơi thở cũng mang theo hương trà vấn vít. Y cúi đầu nhìn lá trà chuyển động trong chén, thần sắc mang một nét ảm đạm thoáng hiện. Hết thảy cứ như vậy đã bắt đầu, không biết sau sẽ là kết cục như thế nào.

Buông chén trà, Lý Thái Long khoác áo choàng ra khỏi điện Thanh Loan. Y đi tới một cung điện phủ đầy bụi trong cung, gọi là cung Chiết Quế. Y đẩy hai cánh cửa cũ màu son ra, từ bên trong truyền đến chính là mùi ẩm mốc đã nhiều năm không được quyét dọn. Y cau mày, lấy hỏa chiết tử đem ngọn nến ở bên cạnh châm lên. Hiện lên trước mắt chính là quang cảnh cả cung điện tiêu điều, tầng tầng tro bụi rất dày khiến người ta khó chịu.

Y bước vào trong điện, đem một chiếc rương gỗ tầm thường đẩy ra ngoài, sau đó dùng một chiếc chìa khóa đem mặt khóa màu xanh đồng mở ra, mở nắp rương, đem một túi gấm tầm thường bên trong lấy ra cất kỹ ở trong tay áo, sau đó lại tiếp tục đem một chiếc quạt giấy cổ trên mặt vẽ tranh sơn thủy lấy ra cầm trong tay. Đóng lại rương gỗ, lại một lần nữa khóa lại.

Đợi cho tới khi y trở lại điện Thanh Loan thì Trịnh Nhuận Ngũ đã ngồi ở trong tẩm điện của mình khiến Lý Thái Long giật mình, đem quạt giấy cầm trong tay để ở phía sau, mặt không chút đổi sắc nhìn Trịnh Nhuận Ngũ nói: "Ngươi đã đến rồi."

"Đi nơi nào sao?" Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y hỏi. Hôm nay hắn đã thẩm vấn Trữ Hải, chỉ là lão thái giám kia do tuổi tác quá lớn liền mắc chứng bệnh lú lẫn, cho dù hỏi cũng không được ra thông tin gì. Tuy nhiên, hôm nay Trịnh Hằng thẩm vấn Xuân Phong Lâu thì có một tên hầu bàn đã thú nhận lão bản Văn Thái Nhất cùng Lý Thái Long từng có qua lại, nhưng hiện giờ Văn Thái Nhất đang ở bên ngoài tung tích không rõ.

"Đi ra bên ngoài dạo một chút." Lý Thái Long thấy sắc mặt hắn không tốt, ước chừng cũng đoán được vài phần.

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn bàn tay y đặt sau lưng hỏi: "Ngươi đang cầm cái gì trong tay vậy ?"

Lý Thái Long cụp mắt xuống liền đáp: "Không có gì."

Trịnh Nhuận Ngũ đứng lên từ phía sau lưng y đem cây quạt đoạt lấy, ánh mắt nghi ngờ nhìn y. Lý Thái Long nhìn thấy chiếc quạt kia, mâu quang chợt lóe. Trịnh Nhuận Ngũ vừa mở ra nhìn liền biến sắc, phía bên dưới cánh quạt được đề hai chữ Tại Hiền. Cây quạt này là do hắn hồi còn trẻ lúc học vẽ vẽ nên, tên của hắn là Trịnh Tại Hiền, tự là Nhuận Ngũ, từ sau khi hắn mười lăm tuổi liền không được gọi là Tại Hiền nữa, phần lớn mọi người đều gọi hắn là Trịnh Nhuận Ngũ.

"Tại sao nó lại ở nơi này của ngươi ?" Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y hỏi.

Lý Thái Long đem cây quạt đoạt lại, nói: "Tất cả những bức tranh trước kia của ngươi đều lưu lại trong cung, hôm nay ta đi tới cung điện lúc trước ở để tìm vật này."

Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày, Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Đây là của ngươi mà, trả lại cho ngươi."

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn lại nhớ tới cây quạt trong tay mình, lông mày khẽ cau lại thêm một chút, sau đó cầm cây quạt đặt vào trong tay Lý Thái Long nói: "Trước kia đưa cho ngươi, sẽ là của ngươi."

Lý Thái Long khẽ cười, Trịnh Nhuận Ngũ có chút mất tự nhiên. Lý Thái Long nhìn hắn hỏi: "Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt, có chuyện gì không vui sao?"

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y, im lặng chăm chú nhìn một hồi lâu liền hỏi: "Ngươi cùng Xuân Phong Lâu có quan hệ như thế nào?"

Lý Thái Long rót cho mình một chén nước, nhìn về phía Trịnh Nhuận Ngũ nói: "Tại sao bỗng dưng lại hỏi như vậy?"

"Xuân Phong Lâu cùng chuyện tin đồn những ngày gần đây phật châu có quan hệ đến long mạch có liên quan đến nhau, nơi đó và ngươi có quan hệ sao?" Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày lại.

Lý Thái Long hờ hững cười nói: "Ta nói không quan hệ ngươi sẽ tin sao?"

Trịnh Nhuận Ngũ lạnh lùng đánh giá y, một lúc sau liền giữ cằm của y nhìn chằm chằm y nói: "Bất luận ngươi có liên quan hay không, ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể cùng ta ở cùng một chỗ."

Lý Thái Long hàm dưới bị hắn siết chặt. Trịnh Nhuận Ngũ nói như vậy, xem ra là không tin y cùng với việc này không có quan hệ, định nói gì đó, nhưng vẫn quyết định trầm mặc.

Trịnh Nhuận Ngũ một đêm này không qua đêm ở điện Thanh Loan, hắn trở về cung Càn Thanh cuả mình. Lý Thái Long một mình một người nằm ở trên giường, tay vuốt ve mặt chiếc quạt giấy lấy từ cung Chiết Quế trở về, trên mặt quạt vẽ một bức tranh sơn thủy đơn giản, giấc mộng Giang Nam, quang cảnh ôn nhu vẫn vít. Y đem quạt giấy ôm vào trong trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, không biết sẽ còn có thể sống chung với nhau được bao ngày nữa.

Tình hình trong dân chúng tranh đoạt phật châu càng ngày càng nghiêm trọng, Trịnh Nhuận Ngũ cũng đã tăng số quân lính đi trấn áp tình hình đồng thời cũng bắt đầu truy nã toàn bộ những người tung lời đồn thổi, truy bắt toàn bộ những người có được phật châu, trước mắt thời cuộc coi như lại một lần nữa đại loạn.

Khi Đổng Tư Thành tìm đến Lý Thái Long, Lý Thái Long đang ở trong điện đánh đàn. Hắn nhìn Lý Thái Long đang nhàn nhã liền không ngăn được muốn trêu chọc, cười nói: "Đại cuộc thiên hạ lúc này đang bị ngươi làm cho hỗn loạn, vậy mà ngươi ngược lại còn có thể rãnh rỗi thanh nhàn như vậy."

Lý Thái Long thoáng mỉm cười: "Tất cả chẳng qua mới chỉ bắt đầu thôi, đại cục loạn hay không loạn vẫn còn chưa chắc chắn."

Đổng Tư Thành ngồi xuống, nhìn y hỏi: "Vì sao phải làm như vậy, ngươi hiện tại đã có khả năng tìm cách phục quốc, vì sao lúc trước lại khinh địch để thua ở trong tay Trịnh Nhuận Ngũ?" Đây là điều Tư Thành luôn luôn không thể hiểu được, tuy trước đây Từ Anh Hạo đã giải thích cho hắn là vì chữ tình, nhưng chữ tình ở đây thực chất là như thế nào, hắn luôn luôn không hiểu.

Bàn tay đánh đàn của Lý Thái Long liền dừng lại nhìn hắn nói: "Tư Thành, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ biết, chỉ là hiện tại ta vẫn không thể nói."

Đổng Tư Thành lắc đầu thở dài, Lý Thái Long khẽ cười cười, gẩy một khúc nhạc, chính là bài "Vấn tình". Đổng Tư Thành nghe đàn, chỉ cảm thấy bên trong trộn lẫn rất nhiều những điều khó hiểu, nhưng có thể nghe ra trong đó chính là bi thương.

Một ngày kia, Lý Thái Long được Trịnh Nhuận Ngũ phái người đưa tới cung Càn Thanh. Lý Thái Long một thân trường sam lam sắc nho nhã, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu bạc, mái tóc đen được giữ gọn bởi trâm bạch ngọc

Sau khi y đến, Trịnh Nhuận Ngũ cho mọi người lui, nhưng ngay sau đó, trong chớp mắt, yết hầu của Lý Thái Long đã bị Trịnh Nhuận Ngũ dùng sức bóp chặt. Trịnh Nhuận Ngũ trong mắt ôm hận nhìn y nói: "Tất cả chuyện này là do ngươi xúi giục có phải không, ngươi để kỳ sư Đổng Tư Thành giúp ngươi truyền lời cho Xuân Phong Lâu có đúng không ?" Hôm nay người của hắn bắt giữ được một người trước đây làm cho Xuân Phong Lâu bỏ trốn. Sau khi nghiêm hình bức cung, người nọ thú nhận một người, họa sư căn cứ vào lời khai từ miệng người nọ miêu tả người hay thường đến Xuân Phong Lâu cùng Văn Thái Nhất gặp mặt để vẽ chân dung, hắn vừa nhìn liền nhận ra người nọ là Đổng Tư Thành.

Lý Thái Long nghe được tên của Tư Thành liền gian nan hỏi: "Ngươi đã làm gì Tư Thành rồi?"

Trịnh Nhuận Ngũ nghe thấy y vẫn còn bận tâm tới người khác liền không khỏi càng thêm tức giận không kềm chế được, lực đạo trên tay lại mạnh thêm vài phần, cắn răng nói: "Tốt nhất là tự lo cho bản thân ngươi trước đi."

"Thả, thả Tư Thành." Sắc mặt Lý Thái Long bởi vì không thể hô hấp liền trở nên đỏ bừng, nhìn Trịnh Nhuận Ngũ thỉnh cầu.

Trịnh Nhuận Ngũ trừng mắt với y: "Trẫm đã đem hắn nhốt vào đại lao."

Hai cánh tay đang buông lỏng của Lý Thái Long nâng lên cầm bàn tay Trịnh Nhuận Ngũ đang bóp chặt nơi cổ họng y, ánh mắt thỉnh cầu nhìn hắn: "Van cầu ngươi, thả, Tư Thành, hắn chuyện gì, cũng không biết, thật sự, chuyện gì cũng không biết."

Trịnh Nhuận Ngũ phẫn hận nhìn y: "Đến chết ngươi cũng muốn giúp hắn cầu tình sao?"

Lý Thái Long khó chịu, trong mắt có lệ quang. Y nhìn Trịnh Nhuận Ngũ, Trịnh Nhuận Ngũ phẫn nộ nhìn y chằm chằm, người này không ngờ lại một lần nữa phản bội hắn, người này vẫn luôn có mưu đồ muốn một lần nữa tìm cách hãm hại hắn! Lực đạo trong tay Trịnh Nhuận Ngũ đã buông lỏng xuống, hắn biết chỉ cần tiếp tục thêm một chút nữa Lý Thái Long sẽ thật sự bị hắn bóp chết.

Thấy Trịnh Nhuận Ngũ có dấu hiệu buông tay, Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Thả Tư Thành được không, hắn thật sự chuyện gì cũng không biết, hắn chỉ là bị ta lợi dụng mà thôi."

"Nói như vậy ngươi thừa nhận việc này đều là do ngươi làm." Trịnh Nhuận Ngũ nghe vậy trong lòng vừa tức giận vừa phẫn nộ, hơn nữa là đau lòng, đau lòng cho chính mình.

"Đúng." Lý Thái Long mím môi.

"Tại sao?" Chỉ trong thoáng chốc, Trịnh Nhuận Ngũ gần như lại không nhịn được muốn bóp chết Lý Thái Long.

Lý Thái Long nhìn hắn, lộ ra thần sắc thoáng đùa cợt, không biết là tự giễu hay là đang trào phúng Trịnh Nhuận Ngũ, y nói: "Bởi vì ta hận ngươi ." Những từ vô cùng đơn giản vừa nói ra, liền tru sát trái tim hai người.

Trịnh Nhuận Ngũ trừng mắt nhìn y, Lý Thái Long nói tiếp: "Ngươi đoạt giang sơn của ta, để cho ta không còn mặt mũi nào đối mặt với Thanh Loan liệt tổ liệt tông. Vì không muốn để cho hậu cung chịu nhục, ta liền nhẫn tâm hạ lệnh tru diệt toàn bộ phi tần cùng cốt nhục ta sinh ra. Ta hằng đêm nằm ở dưới thân ngươi, khiến cho ta không còn lại chút tôn nghiêm nào. Trịnh Nhuận Ngũ, ngươi cho rằng ta vì sao không thể làm như vậy?"

Lý Thái Long chất vấn khiến sắc mặt Trịnh Nhuận Ngũ cứng đờ, vô cùng thống khổ. Lý Thái Long nhìn hắn bộ dạng đau đớn như vậy trái tim như bị dao cắt, nhưng vẫn cứng rắn giả dối nói: "Ngươi bắt ta làm nô lệ, ngươi cũng biết việc này đối với ta mà nói so với chết còn khó chịu hơn. Ta từng được học lễ giáo của bậc quân vương, quân có thể chết chứ không thể nhục, ta lại ở dưới thân ngươi chịu nhục đủ đường. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không nên làm như vậy!"

"Thanh Loan là quốc thổ của ta, trước đây ngươi lưu lại không giết chết ta, là sai lầm lớn nhất của ngươi." Lý Thái Long nhìn hắn, vành mắt đỏ bừng, chua xót thiếu chút nữa lệ tuôn rơi, thế nhưng y vẫn cố ép trở về, "Trịnh Nhuận Ngũ, ngươi tại sao trước đây lại không giết ta!"

Trịnh Nhuận Ngũ liền giáng một cái tát hướng về phía y. Giữa cung Càn Thanh tĩnh lặng, âm thanh thanh thúy của cái tát này đem khoảng cách giữa hai người lại tiếp tục đẩy ra xa thêm rất nhiều. Trịnh Nhuận Ngũ tức giận nói: "Đúng, là lỗi của ta, ta lúc đầu nên một kiếm đâm chết ngươi, để cho ngươi chết mới an ủi được nỗi khổ sở ta đã từng phải chịu đựng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com