Chương 4
Lý Vân Tiêu thích dùng những từ ngữ hoa mỹ để hình dung Trần Lệ Quân, chân thành nhiệt tình, khảng khái dũng cảm. Tóm lại là trái ngược với mình, dù sao nàng cũng không phải một người nhiệt thành, lòng phủ đầy băng tuyết.
Mắt của Trần Lệ Quân rất đẹp, nhất là khi cười, khi cô hoá trang trên sân khấu, trong mắt như chứa đựng một chú bướm vô ưu sắp vỗ cánh bay. Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn thích vẻ ngoài không trang điểm hơn, chỉ có đôi mắt thanh tịnh và trong sáng. Nàng nghĩ, đó có lẽ là một biển hồ..
Những dải ruy băng đầy màu sắc bay phấp phới trong gió, Lý Vân Tiêu xuất thần trong giây lát, nàng chưa từng thấy chúng trên sân khấu bao giờ. Ban tổ chức địa phương vì để kỷ niệm khánh chúc thắng lợi, đặc biệt tổ chức sự kiện ngoài trời vô cùng hoàn tráng.
Xoay đầu nhìn về phía Trần Lệ Quân, ngay lúc này Lý Vân Tiêu đang nghĩ nên dùng từ ngữ gì để miêu tả cô ấy? Dương quang minh mị! Nàng nghĩ, cho dù bây giờ cô có nằm trong quan tài, hoa cỏ cũng sẽ đâm chồi trên thân thể.
Nàng cẩn thận gỡ xuống một phiến giấy màu nhỏ trên đầu người bên cạnh.
Không bị phát hiện, không biết là nên vui mừng hay thất vọng. Lý Vân Tiêu nắm mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay, dùng ngón tay ma sát nó..
Pháo hoa vang dội lấn át tiếng hò reo của người dân, vũ đài rộng rãi, ruy băng bay lả tả, pháo hoa lộng lẫy gần gũi trước mắt người. Khi Trần Lệ Quân nhìn sang, trái tim Lý Vân Tiêu gần như lạc lối, đó là ánh mắt có thể dễ dàng đè bẹp nàng trên mặt đất.
"Kết thúc thuận lợi, em có muốn ôm một cái không?"
Giọng của cô rất nhỏ nhưng Lý Vân Tiêu vẫn nghe thấy.
Âm nhạc cùng tiếng hoan hô cất lên, pháo hoa khiến mọi người hoảng hốt. Lý Vân Tiêu cái gì cũng không thấy, chỉ nhớ rõ Trần Lệ Quân một mực chế trụ eo nàng, vuốt ve lưng của nàng..
Phần cổ giao nhau tràn ngập hơi thở ấm áp giữa hai người. Sợi dây cung trong đầu Trần Lệ Quân đứt gãy từng đoạn, tay phải lén cầm lấy một mảnh giấy màu trộm từ vai phải Lý Vân Tiêu, kéo qua giữ chặt.
Lại một chuỗi pháo vút bay lên không trung, cô mượn âm thanh kia hét lớn:
"Chị yêu em!"
Lên tiếng, nhưng không hề phát ra âm thanh.
Một câu nói phảng phất như đã dùng hết khí lực, Trần Lệ Quân biết Lý Vân Tiêu sẽ không nghe thấy, cô cất mảnh giấy vào túi, lui về sau một bước, nhìn bầu trời đêm và mỉm cười, lại nhìn pháo hoa, đoạn, buông một tiếng thở dài.
Cô biết rõ, giây tiếp theo thôi pháo hoa cùng màn đêm sẽ hoà thành một thể, nhiều việc cũng hào nhoáng giống như pháo hoa kia, chỉ là thoáng qua rồi vụt tắt. Nở rộ xong liền tan biến theo mây khói.
Vậy thì đừng để nó hé nở.
Hôm đó, chiếc giường còn lại trong phòng hiếm khi trống trải một đêm, Trần Lệ Quân ngủ nhanh, ngủ rất say sưa. Lý Vân Tiêu nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, muốn hồi tưởng lại mi bên nào của cô nhếch lên, mũi cô cao bao nhiêu, độ cong khoé môi ra sao, lỗ tai như thế nào tròn như vậy, cả dáng vẻ đi ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Dù biết cô ngủ rất nông, nhưng Lý Vân Tiêu vẫn nhịn không được dùng ngón tay phác hoạ lông mày, khoé mắt, sóng mũi và miệng cô..
Sau đó Trần Lệ Quân mở mắt ra, hốc mắt ửng hồng, mí mắt nặng nề khẽ động đậy, lông mi chớp chớp.
Họ nhìn nhau, đong đầy, rộn rã và phức tạp, tựa như những nhánh sông nhỏ dồn dập đổ vào mặt hồ xoáy tròn, không hề êm ả.
Những cảm xúc lặng lẽ đang phát triển một cách điên cuồng, Trần Lệ Quân quay đầu đi dời ánh nhìn sang nơi khác. Đôi mắt của Lý Vân Tiêu có thể nuốt chửng cô chỉ trong một giây, Trần Lệ Quân dường như bị đánh gục bởi làn sóng trong tâm trí, cô không thích cảm giác mất kiểm soát, chính xác mà nói, cô không phép bản thân mình mất kiểm soát.
Lý Vân Tiêu quyết định thu hồi những gì đã nói đêm đó. Trần Lệ Quân không dũng cảm, ít nhất, cô không đủ dũng cảm đối mặt với nàng.
"Sao em không ngủ?" Trần Lệ Quân kéo chăn phủ lên người Lý Vân Tiêu, cúi đầu véo góc gối của nàng.
"Em nói cho chị biết, chị có dám nghe không?" Thanh âm của Lý Vân Tiêu đến gần hơn, nhẹ nhàng cười hai tiếng.
Trần Lệ Quân không trả lời câu hỏi này, mà là nói thêm vài câu, cô nói, hôm qua, hôm nay, lại nói ngày mai có lẽ trời sẽ mưa.
Nhưng cô không hề nói, hôm qua yêu nàng, hôm nay yêu nàng, ngày mai lại càng yêu nàng nhiều hơn nữa..
Trần Lệ Quân gần như không thể thoát khỏi sự bất an. Trước đây, cô luôn nghĩ một cách chung chung, yêu, chẳng phải đều giống nhau sao? Nếu đã là cùng một dạng, sao lại có thể khiến người ta hồn khiên mộng oanh* chứ?
*魂牽夢縈 (hồn khiên mộng oanh): ngày đêm khao khát, ngày đêm tương tư mong nhớ, thương nhớ đêm ngày.
Cô đã nói như thế, bất quá ngày hôm ấy, Lý Vân Tiêu đứng dưới sân khấu, một tia sáng đánh vào trên người nàng, nàng vòng tay qua cổ Trần Lệ Quân, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lúc nàng giúp cô lau những giọt lệ nơi khoé mắt, Trần Lệ Quân biết, cô đã xong.
Nhiều năm qua, hướng về Lý Vân Tiêu gần như đã trở thành bản năng của cô.
Trần Lệ Quân khi ấy rốt cuộc mới thông suốt, cái gọi 'bản năng' sau cơn điên loạn đã thống trị cô hơn mười năm..
Là yêu, yêu chính là bản năng.
Khi nhìn sâu vào mắt nàng, Trần Lệ Quân tự đáy lòng khát vọng chủ nhân của đôi mắt ấy sẽ yêu cô thật nhiều, nhưng thời khắc thực sự tìm được một dấu hiệu nào đó, cô lại nhất thời không biết làm thế nào biểu lộ tình cảm tràn trề của bản thân.
Ngày đó nàng đột nhiên nghiêm túc nhìn Trần Lệ Quân, hỏi cô yêu là gì, Trần Lệ Quân khó trả lời được.
Cô biết tình yêu của mình chẳng qua chỉ là thứ hư ảo xa xăm giữa biển cả bao la rộng lớn, không thanh khiết, không thuần tuý, hỗn tạp với nhiều yếu tố mang tên hiện thực.
Đó là lần đầu tiên vành mắt nàng đỏ hoe vì tức giận, Trần Lệ Quân cũng như thế.
Cô sợ hãi hết thảy mọi sự làm mê hoặc lòng người, ngoan cố cho rằng những cảm xúc mất khống chế của mình đều do dopamine quấy phá, cô không nên sa đoạ.
Đáng tiếc, trong tình yêu, ai có thể sống sót mà không phải ngã thuyền đây? Cô ở giữa dòng sông này hoàn toàn bị đánh úp triệt để.
Trần Lệ Quân không biết mình rốt cuộc đã mất ngủ bao nhiêu đêm rồi, dù chứng rối loạn giấc ngủ đã có từ trước đó. Bất quá, những đêm sau, phần lớn trăn trở của cô đều biến thành Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu là một người ưa tự do, Trần Lệ Quân thuở đầu sớm đã rõ, nhưng cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng yêu ai như nàng. Cô vốn cho rằng mình là người giỏi giao tiếp, gặp phải tình huống gì cũng sẽ không mất đi lý trí, trên thực tế chứng minh cô thường xuyên bị cuốn vào vòng xoáy hoài nghi.
Lý Vân Tiêu là một người mong manh nhạy cảm, tiềm ẩn dưới bề ngoài cường đại là đăng đẳng chuỗi ngày mệt mỏi, nàng suy sụp là thế, nhưng cũng rất bướng bỉnh lì đòn. Trần Lệ Quân nhớ tới những giọt nước mắt nàng rơi sau khi vẫy tay tạm biệt mẹ vào năm 17 tuổi, thân ảnh nhỏ bé đang khóc lóc luyện tập trong phòng tập mỗi đêm khuya, vẻ mặt không khuất phục khi cau mày gạt nước mắt..
Cô sợ đụng phải những vết bầm tím trên cơ thể nàng, nên đã dành cho nàng tất cả những yêu thương mà mình có được. Kỳ thực cô cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, định nghĩa 'tình yêu' này thật sự quá khó khăn, đến nỗi Trần Lệ Quân, một học sinh ưu tú không bao giờ lo lắng việc học cũng phải đau đầu vì nó.
Hơn một năm rưỡi qua, Lý Vân Tiêu lần lượt nếm trải đủ loại cám dỗ, nàng dường như đã hiểu, nhưng nàng không dám hiểu hết. Tình yêu ư? Chỉ cần đâm đầu vào yêu chính là chấp nhận làm bạn với nguy hiểm, và một khi thất bại, cuối cùng sẽ tan vỡ. Trần Lệ Quân vì lẽ này, viện ra số lý do cho bản thân và bọn họ, đáng kề cạnh, nhưng cũng đáng tránh xa..
Mối quan hệ giữa Lý Vân Tiêu và cô đã trở thành một loại thân thiết không thể thay thế hay tước bỏ. Trần Lệ Quân phải thừa nhận, cô không còn là người có thể quyết định rời đi hay ở lại nữa, chỉ thoáng nghĩ đến việc chia ly liền cảm thấy như không thể thở được.
Trên đời này có rất nhiều thứ sẽ biến chất, nhưng bọn họ không thể. Trần Lệ Quân muốn ở phía sau nàng ấy, có thể chạm đến, nhưng không vượt qua, cũng không có kỳ hạn..
Nếu có thứ gì quan trọng hơn cả tình yêu, đối với Trần Lệ Quân, đó chính là 'mãi mãi'.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com