Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Triệt sản

Trong chớp mắt, đứa bé đã tròn một tháng tuổi, thời gian ở cữ lại trở nên hỗn loạn vì đứa bé. Khi nhắc đến cô, ngay cả bà nội Tưởng cũng nói rằng thời gian ở cữ của cô chẳng khác gì nghỉ dưỡng.
 
Tiểu Lan và Tiểu Bắc thay phiên nhau chăm sóc em bé, trông chừng, cho ăn, thay tã, và cô không phải lo lắng về những việc nhỏ nhặt khác. Cô chỉ tập trung vào việc trở thành một con bò sữa...bên cạnh việc sản xuất sữa, cô chỉ cần chăm sóc cơ thể mình.
 
Tiểu Trương và Tiểu Lệ đã quay lại bệnh viện, nhưng những thiết bị vẫn chưa được chuyển đi, việc kiểm tra sau sinh sẽ được thực hiện trực tiếp tại nhà. Diệp Cẩn Ngôn vẫn ở nhà, không đến công ty.
 
Như anh đã nói, ạn đã nghỉ hưu. Ngoài việc đi cùng cô ra thì không có việc gì quan trọng cả... Lúc cô nói chuyện với Nhiếp Băng và những người khác trong nhóm sinh nhật, cô gần như khiến Nhiếp Băng và Phạm Phạm đổ bệnh vì tức giận.
 
Nhiếp Băng không nhịn được nói trong nhóm: "Những kế hoạch này của cha nuôi có liên quan gì đến việc nghỉ hưu không?"
 
Phạm Phạm không nhịn được nói thêm: "Tỏa Tỏa, kế hoạch của Diệp tổng sẽ khiến chúng tôi kiệt sức. Anh ấy muốn nghỉ hưu mà lại làm như vậy đấy à! Chúng tôi sẽ chết trước khi anh ấy nghỉ hưu...
 
Nam Tôn: "Tôi đã nghe nói... Tôi đồng cảm với thư ký Phạm..."
 
Lan Lan: "Nhiếp Băng và thư ký Phạm hiện tại đều đang sống ở Tinh Ngôn..."
 
Chu Tỏa Tỏa:"......"
 
Lan Lan: "Chứng chỉ kế toán của cô đã được cấp rồi, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi CFA rồi. Cô nên quay lại làm việc sau thời gian cách ly với xã hội rồi. Nhiếp Băng đã sắp xếp với Lý Văn rồi."
 
Chu Tỏa Tỏa:"......"
 
Nhiếp Băng tỏ vẻ ủy khuất: "Mẹ nuôi, mẹ mau đi làm đi... Như vậy, cha nuôi sẽ không phải ở nhà trông chừng mẹ nữa! ! ! Xin hãy cứu chúng con!"
 
Chu Tòa Tỏa:"......"
 
Diệp Cẩn Ngôn mang theo một chén tổ yến đi vào: "Cô gái nhỏ, lại nghịch điện thoại nữa rồi..."
 
Cô vội vàng đặt điện thoại xuống: "Em chỉ liếc mắt nhìn thôi... Ông xã, cho em ăn~"
 
Diệp Cẩn Ngôn tìm một tư thế thoải mái, ôm cô vào lòng: "Đến đây, một chút nữa sẽ không còn nóng nữa!!!"
 
Cô lười biếng nằm trong vòng tay anh, vừa được anh đút vừa cười nói: "Được làm nũng với anh thế này vẫn thoải mái lắm. Lúc em mang thai, phải mất một thời gian dài em mới tìm được tư thế thoải mái."
 
Diệp Cẩn Ngôn cười khẽ: "Đừng bắt nạt anh. Nhớ bảo trọng nhé, em còn nhiều nợ phải trả lắm!"
 
Cô quay lại trong vòng tay anh, đối mặt với anh, sau đó vòng tay qua cổ anh: "Thật sao?"
 
Diệp Cẩn Ngôn đặt cái chén trên tay xuống, mỉm cười nhẹ, vòng tay qua eo cô: "Cô gái nhỏ, anh sẽ tính lại từng khoảng nợ với em!"
 
"Ồ? Có phải không? Em nợ khi nào? Tại sao em không nhớ chứ!"
 
Diệp Cẩn Ngôn xoay người đè cô xuống dưới, nheo đôi mắt phượng xinh đẹp lại: "Cô gái nhỏ, em khiến anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy!"
 
Diệp Cẩn Ngôn trông thật quyến rũ. Anh đè cô xuống và cô vòng tay qua cổ anh: "Đó là điều anh đáng phải chịu, em nhớ anh đã  từ chối em một cách tàn nhẫn như thế nào."
 
Diệp Cẩn Ngôn tức giận vì lời cô nói, đánh mạnh đầu cô và nói: "Cô gái nhỏ, nếu anh không từ chối, nếu anh để em làm như vậy, lỡ đứa bé xảy ra chuyện thì sao?"
 
"Em không quan tâm, em đều nhớ hết!" Cô dụi đầu vào ngực Diệp Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng trêu chọc anh.
 
Anh đè mạnh cô xuống, đôi bàn tay của anh tàn phá cơ thể cô, bao phủ lấy bộ ngực căng phồng của cô, tràn ngập mùi sữa, mắt anh đỏ hoe: "Cô gái nhỏ!" Anh ngậm vào miệng và mút mạnh.
 
Cô thốt lên một tiếng "ah". Cái chạm lạ lùng này khác hẳn với cái chạm của đứa bé. Chiếc lưỡi nhanh nhẹn của anh liên tục cọ xát vào cô, răng anh cắn nhẹ nhàng, khiến phần thịt đỏ đã sưng tấy chảy ra dịch.
 
Diệp Cẩn Ngôn tham lam mút, cô ôm đầu anh thở hổn hển: "Sao lại cướp đồ ăn của con chứ!"
 
Diệp Cận Ngôn có chút bất mãn: "Sau này đừng để nó chạm vào em nữa."
 
Cơ thể cô trở nên yếu đuối và bất lực vì anh, cô thấy buồn cười với những lời nói trẻ con của anh : "Anh cũng ghen tị với con nữa sao?"
 
Bàn tay to lớn của anh che phủ phần mềm mại ở phía bên kia. Cô vốn đã thấy khó chịu vì sưng tấy, lại bị trêu như thế này: "Ông xã, mút bên này đi. Em sắp tới rồi!!!!"
 
Diệp Cẩn Ngôn cười cười, dùng môi mình che môi cô, thỏa mãn mút lấy: "Cô gái nhỏ, em thích không?"
 
Cô vỗ lưng anh với vẻ trách móc: "Nếu sau này bé con không còn gì để ăn thì sao?"
 
"Trong tủ lạnh nhiều như vậy, nó sẽ không ăn hết được đâu!" Diệp Cẩn Ngôn có chút vô liêm sỉ lẩm bẩm, vùi đầu vào ngực cô, mút càng lúc càng mạnh.
 
Cô ôm đầu Diệp Cẩn Ngôn, khẽ rên lên vì sự thoải mái mà anh mang lại cho cô. So với máy hút sữa, động tác mút của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô không thể cưỡng lại.
 
Nhìn bộ dạng của cô, Diệp Cẩn Ngôn cười trêu cô: "Cô gái nhỏ, em thoải mái không?"
 
"Ông xã, em muốn anh~"
 
Diệp Cẩn Ngôn hôn nhẹ môi cô: "Sắp được rồi, cô gái nhỏ! Chịu đựng thêm hai tuần nữa, chăm sóc cơ thể thật tốt!"
 
Biết anh đang nghĩ cho mình, cô kìm nén ham muốn, ôm chặt Diệp Cẩn Ngôn và nói: "Ông xã, sau này em muốn nhiều hơn nữa~"
 
Diệp Cẩn Ngôn vùi đầu vào ngực cô: "Anh biết là em thích mà!"
 
"Hừm, em thích, rất thích!" Cô xoa mái tóc màu xám của anh rồi cúi đầu hôn nhẹ lên tóc anh.
 
"Ông xã, hôm nay Lan Lan nói với em là muốn em bắt đầu học khóa CFA rồi quay lại làm việc ở công ty đầu tư mạo hiểm càng sớm càng tốt."
 
Diệp Cẩn Ngôn có chút bất mãn: "Sao lại vội vã như vậy? Nghỉ ngơi một thời gian cũng được mà!"
 
Cô cười nói: "Nếu em nghỉ ngơi thêm nữa, em sẽ trở thành một con lợn. Bây giờ em ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn mỗi ngày, và làm việc như một con bò sữa... Nếu em không ra ngoài hít thở không khí trong lành, em sẽ phát điên mất!"
 
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Đừng quá mệt mỏi, không cần vội vàng. Cứ từ từ, coi công việc như một cách thư giãn! Anh có thể nuôi nổi em mà!"
 
Cô khẽ gật đầu: "Chồng em đương nhiên có thể nuôi em. Chồng em là người chồng tốt nhất trên đời này!"
 
Diệp Cẩn Ngôn càng thêm nhiệt tình khi cô khen anh, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống như mưa: "Cô gái nhỏ, anh nhớ em quá! Anh rất nhớ em!"
 
"Em cũng vậy, ông xã!" Cô ôm chặt lấy Diệp Cẩn Ngôn.
 
Buổi tối, cô ném đứa bé cho Tiểu Lan và Tiểu Bắc. Cho dù ở bệnh viện hay ở nhà, ngoại trừ việc bị đánh thức vì căng tức ngực vào ban đêm, cô chưa bao giờ lo lắng về con mình.
 
Khi cô thức giấc vì ngực bị căng sữa vào ban đêm, Diệp Cẩn Ngôn sẽ cùng cô đi gặp Hựu Hựu. Nhìn thấy Hựu Hựu ngủ say, cô không còn cách nào khác ngoài việc dùng máy hút sữa. Lúc đầu cô lo lắng về việc không có đủ sữa, nhưng đứa trẻ cũng không thể ăn nhiều như vậy được, thế là lượng thức sữa dự trữ trong tủ lạnh ngày một tăng lên. Cô không còn lo lắng về việc Hựu Hựu sẽ đói khi cô đi làm...
 
Cho đến bây giờ, mỗi đêm khi cô cảm thấy khó chịu vì căng tức ngực, sự tình nguyện của Diệp Cẩn Ngôn lại làm mối quan hệ của hai người thêm phần thú vị. Anh thích hôn cô, mỗi lần hai người hôn nhau, ham muốn của cô dành cho anh lại càng nhiều hơn hơn.
 
Cuộc gọi của bác sĩ Tống phá vỡ sự im lặng. Diệp Cẩn Ngôn đang tắm thì điện thoại reo. Cô thấy đó là bác sĩ Tống nên nhấc máy.
 
"Lão Diệp, anh phải nghĩ cho kỹ, phẫu thuật có thể tiến hành bất cứ lúc nào!"
 
Cô sửng sốt: "Bác sĩ Tống, phẫu thuật gì vậy?"
 
Đầu dây bên kia điện thoại, bác sĩ Tống sửng sốt: "À, là Tỏa Tỏa à. Không có gì đâu, đừng lo lắng. Lão Diệp nói rằng không muốn em mang thai lần nữa, nên muốn đi thắt ống dẫn tinh."
 
Cô tức giận đến mức mắt tối sầm lại: "Anh ấy đã quyết định rồi sao?"
 
Bác sĩ Tống thở dài: "Tôi bảo anh ấy suy nghĩ lại, nhưng lão Diệp rất kiên quyết, bảo tôi sắp xếp sớm nhất có thể. Nếu anh ấy nhất quyết muốn làm, tôi sẽ sắp xếp, anh ấy chỉ cần hẹn thời gian đến là được."
 
Cô kìm nén cơn tức giận trong lòng và nói: "Được, bác sĩ Tống, tôi sẽ nói với anh ấy. Cảm ơn anh!"
 
"Không sao đâu. Tôi cúp máy đây."
 
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trên giường và thử vận ​​may của mình. Diệp Cẩn Ngôn thật sự khiến cô tức điên... Anh muốn thắt ống dẫn tinh chỉ vì không muốn đeo bao cao su! ! !
 
Cô ngồi ở đầu giường và hít thở thật sâu nhiều lần, nhưng cơn giận vẫn trào lên đầu, và cô phải liên tục kìm nén nó. Cô tức giận vì anh tự ý hành động, và cô cũng tức giận vì anh giấu cô chuyện này. Nếu cô không nghe điện thoại, anh sẽ giữ bí mật này với cô trong bao lâu?
 
Càng nghĩ cii càng tức giận. Tay cô run lên vì tức giận. Anh tự làm mình đau như vậy, không sợ cô lo lắng hay sao? Anh có bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ buồn thế nào nếu anh làm điều này không? Diệp Cẩn Ngôn, tên khốn kiếp! !
 
Diệp Cẩn Ngôn tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm. Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô thở hổn hển, anh nói: "Có chuyện gì vậy?"
 
Cô hít thở sâu hai lần rồi nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Ông xã, anh có điều gì muốn nói với em không?
 
Diệp Cẩn Ngôn lau những giọt nước trên đầu: "Cô gái nhỏ, em đang tức giận sao?
 
Nhìn ánh mắt lo lắng của Diệp Cẩn Ngôn, cô càng tức giận: "Ông xã, anh có lời gì muốn nói với em không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn chớp mắt: "Cô gái nhỏ, em làm sao vậy?"
 
Cô ngẩng đầu, chỉ vào anh, tức giận đến mức không nói nên lời: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày: "Tỏa Tỏa, em bị sao vậy?"
 
Nhìn thấy anh như vậy, nước mắt cô lăn dài trên má: "Anh không có gì để nói với em thật sao?"
 
Ngực Diệp Cẩn Ngôn phập phồng, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Cô gái nhỏ, có chuyện gì vậy?"
 
Cô lau nước mắt, cười lạnh nói: "Nếu anh không có gì muốn nói với em thì thôi!"  Cô đứng dậy nói: "Em đi gặp Hựu Hựu, anh ngủ trước đi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn ngồi đó im lặng, ngực phập phồng, lông mày nhíu lại không rõ vì lý do gì. Sau vài lần hít thở, Diệp Cẩn Ngôn mới bình tĩnh lại, muốn đợi cô quay lại để nói chuyện.
 
Cô ở lại phòng của Hựu Hựu và nói với Tiểu Bắc: "Cậu đi nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi ở lại với Hựu Hựu."
 
Tiểu Bắc có chút không hiểu: "Chị Tỏa Tỏa, chị có phải đã cãi nhau với Diệp tổng không?"
 
Cô bĩu môi: "Không, cậu đi nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ ở đây!"
 
Tiểu Bắc rất thông minh. Cậu ấy biết cô đang có tâm trạng không tốt chỉ bằng cách nhìn vẻ mặt của cô. Cậu ta kéo ghế ngồi xuống cạnh cô: "Chị Tỏa Tỏa, có phải Diệp tổng làm chị tức giận không?"
 
Cô lắc đầu, nhìn Tiểu Bắc cười: "Tôi không sao!"
 
Tiểu Bắc nhẹ giọng nói: "Chị Tỏa Tỏa, em làm nghề này đã tám năm, đã chăm sóc gần trăm đứa trẻ, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều gia đình. Người khiến em cảm động nhất chính là Diệp tổng."
 
Cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Bắc: "Thật sao?"
 
Tiểu Bắc gật đầu: "Em đã tiếp xúc với nhiều gia đình giàu có. Mọi việc trong gia đình đều cần đến người hầu, từ khi em vào nhà cho đến khi em rời đi. Không phải là không có người đàn ông quan tâm đến vợ mình, nhưng rất hiếm. Em chưa bao giờ thấy ai làm những gì Diệp tổng đã làm. Trong một số gia đình, em thậm chí không bao giờ thấy người đàn ông trở về, anh ta nói rằng anh ta sợ nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cũng có một số gia đình rất chăm sóc con cái nhưng lại không quan tâm đến người mẹ. Khiến nhiều người mẹ mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhưng sau đó lại bị nói tội là giả tạo, cố tình làm loạn."
 
Tiểu Bắc thở dài nói: "Lúc đầu khi Tiểu Lan và em đến đây, chúng em thấy hoàn cảnh ở đây và nghĩ rằng nó sẽ giống như những ngôi nhà mà chúng em đã từng thấy trước đây. Nhưng Diệp tổng thực sự khiến chúng em bị sốc. Ngài ấy đồng hành cùng chị trong suốt quá trình mang thai, nếu chị có bất cứ điều gì xảy ra, ngài ấy sẽ căng thẳng hơn chị. Ngài ấy sợ chị làm việc quá độ sẽ mệt mỏi. Ngay cả khi chị có một chút không vui, ngài ấy sẽ nghĩ về điều đó trong một thời gian dài. Chị có thể không biết điều này, nhưng ngài ấy sợ chị sẽ lo lắng cho Hựu Hựu, vì vậy mỗi đêm sau khi chị ngủ, ngài ấy sẽ đến trông chừng Hựu Hựu nhiều lần trong đêm."
 
Cô cảm động đến mức mắt đỏ hoe: "Mỗi đêm anh ấy đến xem đứa bé bao nhiêu lần vậy?"
 
Tiểu Bắc gật gù: "Có lúc 3 lần, có lúc 4 lần, ngài ấy bảo em không được làm phiền chị, còn bảo có chuyện gì thì gọi điện cho ngàu ấy. Để chị nghỉ ngơi cho tốt."
 
Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Anh ấy lúc nào cũng thế này, bất kể làm gì, cũng không bao giờ cho tôi biết."
 
Tiểu Bắc nhẹ giọng nói: "Chị Tỏa Tỏa, em chưa từng gặp ai như Diệp tổng, có đôi khi chị khóc, ngài ấy sẽ đến an ủi chị. Nhưng ngài ấy sợ ra vào nhiều lần sẽ đánh thức chị, nên ngài ấy đến thư phòng làm việc, gần sáng mới lặng lẽ trở về phòng. Em và Tiểu Lan đã thấy nhiều lần rồi. Ngài ấy ngủ thiếp đi trong thư phòng. Chị Nam Tôn cũng biết chuyện này, nhưng Diệp tổng cũng không cho chị ấy nói ra."
 
Cô nằm bên giường Hựu Hựu và khóc, lòng cô rối bời và không biết phải làm thế nào.
 
Tiểu Bắc nhẹ giọng hỏi: "Chị Tỏa Tỏa, chị có muốn chị Nam Tôn qua đây cùng không?"
 
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, ngày mai Nam Tôn phải đi làm, bà nội lại khó ngủ, đừng làm phiền họ."
 
Tiểu Bắc gật đầu: "Chị Tỏa Tỏa, Diệp tổng rất quan tâm đến chị, đừng tức giận, nếu chị đang cho con bú mà tức giận, sữa mẹ sẽ có độc đấy!"
 
Cô ngẩn người: "Có độc?"
 
Tiểu Bắc nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nếu trong lúc cho con bú mà tức giận thì sữa mẹ sẽ sinh ra độc tố, không tốt cho em bé!"
 
Thấy cô lâu như vậy không trở về, Diệp Cẩn Ngôn không nhịn được mà đi tới tìm cô. Nghe được lời nói của Tiểu Bắc, anh sửng sốt: "Thật sao?"
 
Nghe thấy giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn, nghĩ đến lời Tiểu Bắc vừa nói, lại nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Diệp Cẩn Ngôn, cô không khỏi nhào vào lòng anh: "Chồng ơi! Cô không ngừng khóc nức nở trong lòng anh.
 
Diệp Cẩn Ngôn khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng: "Cô gái nhỉ, đừng khóc! Đừng khóc!"  Anh dùng bàn tay vỗ nhẹ lưng cô.
 
Nam Tôn, bà nội và Tiểu Lan nghe thấy tiếng động đều chạy tới, thấy cô đang khóc trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn.
 
Nam Tôn lên tiếng trước: "Tỏa Tỏa, có chuyện gì vậy?"
 
Bà cũng đi tới, quan tâm hỏi: "Tỏa Tỏa, sao con lại khóc? Có phải con thấy không khỏe ở đâu không?"
 
Cô lắc đầu: "Không, chỉ là đột nhiên muốn khóc thôi." Dù có tức giận hay khó chịu với Diệp Cẩn Ngôn đến mức nào, cô cũng không muốn anh mất mặt trước mặt người ngoài. Cô không nỡ vạch trần anh trước mặt người khác để họ bàn tán về anh.
 
"Chồng, em xin lỗi. Em lại vô lý nữa rồi!" Cô mím môi, vùi đầu vào vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn.
 
Diệp Cẩn Ngôn ôm cô và thở dài. Anh biết cô đang muốn an ủi mọi người nên nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Mọi người đi nghỉ ngơi đi.Tôi ở đây với Tỏa Tỏa là được rồi."
 
Diệp Cẩn Ngôn kéo cô trở lại phòng ngủ, tựa đầu vào đầu cô : "Cô gái nhỏ, em có muốn nói cho anh biết những điều trong lòng em không?"
 
Cô vẫn cố chấp hỏi anh: "Anh có muốn nói cho em biết những điều trong lòng anh không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn khẽ thở dài: "Cô gái nhỏ, em muốn hỏi gì?"
 
"Nếu em không hỏi thì anh sẽ không nói cho em biết sao?"
 
Diệp Cẩn Ngôn vùi đầu vào cổ cô: "Cô gái nhỏ, anh không biết tại sao em lại tức giận. Em còn nhớ những gì anh đã nói với em khi ở Thụy Sĩ không? Đừng giấu anh bất cứ điều gì. Em có thể trực tiếp nói với anh về những lo lắng, băn khoăn và thắc mắc của em. Anh không muốn làm em buồn vì sự chậm chạp và thiếu hiểu biết của anh."
 
Diệp Cẩn Ngôn ôm cô vào lòng, có chút bất lực: "Tỏa Tỏa, anh cũng thấy buồn!"
 
Giọng điệu có phần mệt mỏi của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô cảm thấy đau lòng. Cô ôm chặt anh, giận anh vì không chăm sóc bản thân, nhưng cũng giận vì sự chu đáo của anh. Nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, cô thấy anh lại sụt cân. Cô nói bằng giọng mũi: "Chồng, anh lại ốm đi rồi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nhìn cô:  "Không sao đâu!"
 
Cô nép vào vòng tay anh và lắc đầu: "Em đau lòng quá!"
 
Diệp Cẩn Ngôn thở nhẹ một hơi, ôm cô, cọ cằm vào cô: "Em tức giận chuyện gì?"
 
Cô vùi đầu vào lòng anh hỏi: "Tại sao anh lại muốn triệt sản?"
 
Lưng Diệp Cẩn Ngôn cứng đờ, áy náy nói: "Có phải lão Tống gọi tới không?"
 
Cô gật đầu: "Anh ấy nói có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào! Tại sao anh lại làm vậy? Anh không định nói với em sao?"
 
Diệp Cẩn Ngôn mím môi nói: "Tỏa Tỏa, anh đã nói sau này sẽ không sinh con nữa mà!"
 
Cô tức giận: "Chuyện này liên quan gì tới việc triệt sản của anh?"
 
"Nếu anh không làm thì em có thể sẽ phải... Anh không thể chịu đựng được khi thấy em phải trải qua loại đau đớn như thế nữa!"
 
"Chỉ là vấn đề đeo bao cao su thôi mà, sao lại phải làm vậy chứ?"
 
Diệp Cẩn Ngôn có chút choáng váng: "Anh không muốn ! ! !"
 
"Phì..." Cô không nhịn được cười thành tiếng. Cô biết anh bị cô dồn vào chân tường, và anh đã nói điều này mà không suy nghĩ. Trong lòng cô thấy buồn cười: “Vậy thì em có thể uống thuốc!”
 
"Uống thuốc có hại cho sức khỏe!"
 
"Vậy phẫu thuật sẽ tốt cho sức khỏe của anh phải không?"
 
"Lão Tống nói không có gì!"
 
"Tại sao không có gì? Nếu nó ảnh hưởng về sau thì sao?" 
 
Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác: "A..."
 
"Nói cho em biết, nếu ảnh hưởng tới thời gian thì phải làm sao?"
 
Khóe miệng Diệp Cẩn Ngôn giật giật: "Sẽ không đâu..."
 
"Em không quan tâm, em muốn sử dụng bản gốc! Em không muốn hàng đã qua sửa chữa!!"
 
Khóe miệng Diệp Cẩn Ngôn giật giật mạnh: "Cô gái nhỏ..."
 
"Hơn nữa, nếu tuổi thọ bị rút ngắn thì sao? Anh muốn em trở thành góa phụ sao?"
 
Khóe miệng của Diệp Cẩn Ngôn giật giật dữ dội hơn, mí mắt giật giật, chớp chớp mắt nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.
 
Ngực cô phập phồng, cô vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng: "Diệp Cẩn Ngôn, anh muốn em làm góa phụ sao? ! !"
 
Diệp Cẩn Ngôn che mặt, không nói nên lời: "Cô gái nhỏ, em..." Anh che mặt, im lặng một lúc lâu, rồi cười lớn, miệng há hốc nhìn cô. Nụ cười của anh rất đẹp, có chút e thẹn, có chút tinh nghịch, và có chút dễ thương.
 
Nhìn anh, cô cũng bật cười. Cuộc cãi vã này quả thực có chút quá đáng: "Diệp Cẩn Ngôn, em vẫn còn rất tức giận!"
 
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, nghiêm mặt nói: "Cô gái nhỏ, đây chính là cách tốt nhất!"
 
Cô ôm lấy eo anh: "Không được!"
 
Anh vòng tay qua đầu cô và nói, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
 
Cô cắn mạnh vào bụng dưới của anh: "Diệp Cẩn Ngôn, anh dám sao!"
 
Anh mím môi: "Vậy em nói chúng ta nên làm thế nào?"
 
"Hãy đeo bao cao su!"
 
Diệp Cẩn Ngôn có chút không muốn: "Anh không muốn!"
 
"Vậy thì em sẽ đặt vòng tránh thai!"
 
"Không! Nó có hại cho sức khỏe của em!"
 
Cô mở to mắt vì sốc: "Sao anh biết nó có hại cho cơ thể?"
 
Diệp Cẩn Ngôn bĩu môi, ngượng ngùng nói: "Anh đã kiểm tra thông tin rồi!" Ánh mắt lộ ra chút thương xót: "Cô gái nhỏ, ngoan một chút, đừng làm anh buồn, được không?"
 
Vậy ra là anh đã kiểm tra tất cả điều này. Cô cảm thấy buồn, anh thậm chí không muốn thảo luận với cô : "Anh đã tính toán hết rồi đúng không?"
 
Diệp Cẩn Ngôn gãi đầu: "Anh không có ý định giấu em. Nhưng anh cũng cần phải chuẩn bị tinh thần một chút!"
 
"Chuẩn bị tâm lý là hành động trước rồi mới xin phép sau!"
 
Diệp Cẩn Ngôn thở dài nói: "Sợ là em không muốn cho anh đi!"
 
"Em không muốn làm thế!" Cô trừng mắt nhìn anh một cách tức giận.
 
Diệp Cẩn Ngôn mím môi cười khẽ: "Anh hiểu rồi! Nếu em không đồng ý, anh sẽ không làm nữa, được không?"
 
Cô nhìn chằm chằm vào anh ấy. "Thật sao? "

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Anh giữ lời!"
 
Cô ôm eo anh, dùng đầu đập mạnh vào ngực anh: "Nếu anh dám tự ý hành động, em sẽ không tha thứ cho anh! Em sẽ hận chính bản thân mình suốt đời! Diệp Cẩn Ngôn, anh quyết định đi!"
 
Ngực Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào: "Cô gái nhỏ, em thật là tàn nhẫn..."
 
Cô áp đầu vào ngực anh: "Làm ơn đừng khiến em ghét chính mình, được không?"
 
Anh ôm cô vào lòng, Diệp Cẩn Ngôn thở dài bất lực: "Được rồi!!"
 
Cô nhẹ nhàng ôm anh, vuốt ve tấm lưng gầy gò của anh: "Ông xã, anh ốm đi nhièu quá, em rất đau lòng! Buổi tối chúng ta thay phiên nhau trông chừng Hựu Hựu nhé, được không?"

Diệp Cẩn Ngôn cười khẽ gật đầu. Cô áp mặt vào ngực anh, nước mắt chảy dài trên má: "Anh phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa."

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu thật mạnh: "Anh hiểu rồi!"
 
"Anh nói anh hiểu thì có tác dụng gì?" Cô nói với anh một cách tức giận.
 
Diệp Cẩn Ngôn cười ngượng ngùng: "Anh sẽ cố gắng hết sức để đạt được sự thống nhất giữa kiến ​​thức và hành động, được không?"
 
"Anh làm em buồn thế này, giờ anh lại vui sao?" Cô gõ nhẹ vào trán anh.
 
Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô: "Cô gái nhỏ, anh sai rồi!"
 
Cô ôm mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của anh: "Ông xã, ngủ đi! Đêm nay đừng thức nữa!"
 
Diệp Cẩn Ngôn khẽ gật đầu: "Được, tất cả đều nghe em!"
 
Cô ấn Diệp Cẩn Ngôn xuống giường, để đầu anh vùi vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Ông xã, ngủ đi!"
 
Diệp Cẩn Ngôn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô vuốt mái tóc màu xám của anh và nhẹ nhàng hôn anh.
 
Cô đang cố tình, và sự chiều chuộng của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô cảm thấy thoải mái với hành vi vô lý của mình. Diệp Cẩn Ngôn đối xử với cô tốt đến mức cô trở nên có chút kiêu ngạo.
 
Sự phụ thuộc của cô vào anh đã trở nên không thể kiểm soát được. Bây giờ anh  đang ngủ một cách bình yên. Nhìn dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm và nếp nhăn ở khóe mắt và lông mày khiến cô nức nở vì đau lòng.
 
Cô nên đối xử tốt hơn với anh tử tế hơn, đối xử với anh tốt hơn, tốt hơn nữa! Cô cảm thấy vô cùng tội lỗi, cô ôm anh chặt hơn.​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com