Chương 15: Có Phải Anh Chưa Đủ Tốt.
Có miệng nhưng không thể nói, không thể giải thích được Tiêu Chiến mang gương mặt đầy phức tạp lên lớp, chỉ biết cho các bạn bài tập làm tại chỗ rồi ngồi thờ người ra đó.
Vừa hết tiết Tiêu Chiến đã vội vã đi tìm Mã Uyển Đình, nghĩ rằng chắc giờ này em ấy đã bình tĩnh hơn, anh đến trước cửa nhà giáo sư Mã liên tục bấm chuông, mãi vẫn không có một người nào ra mở cửa.
Hết cách anh lấy điện thoại ra gọi cho Mã Uyển Đình " alô, em có ở nhà không? Anh đang bên dưới nhà em, em xuống gặp anh một chút được không?"
" Xin lỗi anh, em đang trên đường đi thăm ông rồi." Mã Uyển Đình nói bên trong điện thoại " có gì chúng ta để nói sau có được không?"
"Uyển Đình, anh biết chuyện lúc sáng làm em thấy rất khó chịu, nhưng em tin anh đi, anh và Vương Điềm Điềm thật sự không có gì với nhau cả."
"Anh mở miệng ra là không có gì với nhau, vậy anh có thể nói cho em biết rốt cuộc các người là quan hệ gì không?" Mã Uyển Đình dường như không kiềm được cảm xúc "là anh em, là bạn bè hay còn quan hệ nào khác."
"Anh....anh., thật sự không nói rõ được." Tiêu Chiến không biết nên giải thích là quan hệ gì đây, không lẽ phải nói là người ân của Nhất Bác sao? Rõ ràng chuyện này ba Tiêu đã căn dặn rất rõ là " ......."
"Sao anh lại im lặng?" Mã Uyển Đình bên kia vẫn tiếp tục nói " có bí mật gì khó nói sao? Chúng ta đã không có lòng tin với đối phương rồi thì em nghĩ chúng ta nên dừng lại trước khi quá trễ để nhận ra."
"Anh xin lỗi." Giọng Tiêu Chiến yếu đi "thật sự anh không thể nói, nhưng anh đảm bảo không lừa dối em chuyện gì cả..."
.....tút....tút....
Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu đầu bên kia đã vội cúp máy, anh buồn bã ngồi trong xe một lúc, cũng không hiểu vì sao lại bất giác mang điện thoại ra nhắn tin cho Vương Nhất Bác vào lúc này nữa.
"Em đã về chưa? Công tác có thuận lợi không?"
"Em vừa về tới."
"Tối nay gặp nhau nhé."
"Được! Mấy giờ em qua đón anh."
" Không cần đâu, gặp ở quán rượu hôm trước."
"Em biết rồi, bye Chiến ca."
Vương Nhất Bác vừa về đến công ty, hợp đồng suôn sẻ lại nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến cậu vui vẻ gấp bội lần, nhưng gương mặt lạnh lùng trước mọi người thì vẫn không thay đổi cho đến khi lên phòng làm việc.
Hoàng Tôn rất tinh tế chỉ mới chạm sơ qua ánh mắt của Vương Nhất Bác đã biết được trong lòng cậu đang chứa đựng điều gì.
Cánh cửa vừa khép lại.
" Nè! Nhất Bác hôm nay trông cậu vui vẻ nhỉ?"
"Không có gì."
"Anh mà cậu cũng muốn giấu sao? Anh và cậu cùng nhau lớn lên chẳng lẽ cậu vui hay buồn anh còn không nhìn ra sao?"
Hoàng Tôn đặt xấp tài liệu bàn, khoanh tay trước ngực đứng tựa vào bàn vô tư nói.
"Cậu không nói cũng không sao, theo suy đoán của anh, người làm cậu vui như vậy chỉ có một."
"Được rồi, để anh gọi hỏi cậu ấy thử xem."
Vương Nhất Bác nhìn Hoàng Tôn từ phía sau "Được rồi, được rồi em phục anh rồi đó."
"Đến em mà anh cũng dùng chiêu này nữa."
Hoàng Tôn chống tay xuống bàn "khích tướng không bao giờ thất bại khi cậu biết chọn đúng thời điểm."
" Là Chiến ca hẹn tối nay gặp."
" Quả nhiên là vậy, mà sao đột nhiên hẹn cậu vậy? Không có gì đấy chứ?"
" Em không biết, trên đường về em nhận được tin nhắn của anh ấy thôi." Vương Nhất Bác vừa lắc đầu vừa nói.
" Thật sự không biết." Hoàng Tôn gằn thêm một lần.
"Ừm!" Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Hiện giờ mới là đầu giờ chiều mọi người cũng chỉ mới bắt tay vào làm việc, Vương Nhất Bác ngồi ở phòng làm việc mà cứ như ngồi phải ổ kiến, nôn nóng hận không có được cổ máy thời gian để dịch chuyển cho mau đến giờ được gặp anh.
***
Vương Nhất Bác cố tình đến rất sớm để đợi anh, thật không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy hình ảnh thân thuộc ngồi trong một góc tối uống rượu một mình.
Em đừng uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe, là câu nói anh đã nói với cậu khi lần đầu đến đây, nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy cơ hồ lòng cậu bỗng dưng quặng thắt như chính mình đang phải chịu nổi đau dao cắt.
Cậu bước tới cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
" Chiến ca, đợi em có lâu không?"
"Không, anh cũng chỉ vừa đến thôi."
Ngồi cạnh anh càng thấy rõ được buồn phiền trong anh, không biết được lý do làm anh ra nông nổi này nhưng nếu mình có thể gánh hết chất chứa trong anh thì tốt biết bao nhiêu.
" Chiến ca, để em uống cùng anh." Vương Nhất Bác lúc này cũng không biết phải làm gì ngoài uống cùng anh, và nghe anh giải bày.
Hai người cứ như thế ngồi cạnh nhau, uống hết ly này đến ly khác trong im lặng giữa quán rượu ồn ào, cậu lại càng không muốn nhắc tới chuyện khiến anh đau lòng.
"Chia tay rồi." Bỗng dưng Tiêu Chiến nói một câu.
Vương Nhất Bác vừa nghe tim cũng bỗng dưng nhói lên một đợt, cậu chưa kịp phản ứng thì anh lại nói tiếp.
"Bọn anh cũng chỉ vừa bắt đầu mà tại sao ngắn như vậy đã kết thúc."
"Có phải anh chưa đủ tốt với cô ấy."
Đối với cậu anh là quá tốt tốt đến nỗi cậu phải đánh đổi mười mấy năm để tìm kiếm, nhưng tại sao lại có người làm anh tổn thương, người đó thật sự không đáng để anh đau lòng.
Tiêu Chiến rơi một giọt nước mắt đối với cậu là cả một trời bão giông, nhìn anh đau khổ với cậu lại là ngàn lần tim vụn vỡ, Vương Nhất Bác không đau vì anh yêu người khác cậu đau vì nhìn anh bị người ta tổn thương.
"Mã Uyển Đình nói anh không thật lòng với cô ấy."
"Nhưng có những chuyện thật sự không phải anh không muốn nói ra, mà là không thể nói."
"Chiến ca, em hỏi anh." Vương Nhất Bác uống nốt ly rượu còn trong tay " anh rất yêu cô ấy sao?"
"Phải." Tiêu Chiến một chữ trực tiếp xé nát trái tim nhỏ đang rạn nứt của cậu.
" Chia tay, anh thật sự không muốn chút nào." Tiêu Chiến nhìn cậu rồi cuối đầu xuống nói tiếp " Bọn anh cũng chỉ mới bắt đầu nhưng rất hợp ý nhau, anh cũng đã nghĩ tới chuyện sau này về một nhà, vậy mà...."
"Thôi anh đừng đau lòng nữa, chỉ là hiểu lầm thôi, cô ấy nhất định sẽ sớm hiểu ra thôi, vì với em thì anh thật sự rất tốt." Vương Nhất Bác đứng dậy nói và kéo anh đi " đi theo em, em đưa anh đến một nơi."
Vương Nhất Bác để anh phía sau mô tô, lướt nhanh đi, Tiêu Chiến phía sau vừa nhắm mắt vừa bám chặt vai cậu.
"Nhất Bác, em chạy chậm một chút."
"Anh vịn chắc vào, sắp tới rồi."
Quả nhiên là chưa đầy hai mươi phút mô tô đã dừng lại trên một chiếc cầu cao tốc vắng vẻ, bên dưới là bờ biển trãi dài, thấp thoáng xa xa có một đóm sáng nhỏ mờ mờ của ngọn hải đăng, cực kì yên tĩnh không một chút ồn ào của thành phố, thỉnh thoảng lại có những cơn gió lướt qua.
" Đưa anh đến đây làm gì?" Tiêu Chiến bước xuống hỏi.
" Đến ngắm biển đêm, và để sóng cuốn đi những đau lòng của anh." Vương Nhất Bác giúp anh cởi mũ bảo hiểm " anh tin em đi, nơi này có thể giúp anh cởi bỏ bầu tâm sự đó."
"
Em thường đến đây sao?" Tiêu Chiến đứng hướng phía có ngọn hải đăng, tay nắm vào lan can.
"Thỉnh thoảng thôi." Vương Nhất Bác đứng ngược lại với anh, tựa hồ như đang ngồi " những lúc gặp rắc rối, hay phiền muộn gì em đều đến đây, chỉ có nơi này vào đêm xuống nó mới thật sự bình yên."
"Chiến ca, anh thử đi nhắm mắt lại cảm nhận từng cơn gió thổi qua, lắng nghe từng cơn sóng dạt vào bờ, cho dù bên ngoài kia là cuộc sống tấp nập, hay những tình yêu trắc trở khi đến đây chúng ta nên để chúng theo những con sóng kia cuốn ra biển mà bắt đầu lại cho một ngày mới."
"Nếu anh muốn có thể hét lên thật lớn."
Tiêu Chiến vừa nghe qua có chút xem như trò trẻ con, nhưng trong men say thật sự anh cũng muốn thử một lần, nếu thật sự có hiệu quả thì tốt không thì xem như một lần cho phổi hoạt động giản nở cũng tốt.
"Á..............Á."
Tiếng hết lớn vừa kết thúc cũng là lúc anh nghe thấy tiếng còi tuần tra kéo dài bên kia đầu cầu.
" Giờ này ai đang trên cầu, đây là cầu cao tốc không được phép dừng đậu hoặc tản bộ."
" Người trên cầu có nghe không? Mau rời cầu và đến đây xuất trình giấy tờ ngay."
Tiêu Chiến chưa kịp hình dung được cảnh nếu bị bắt ra sao đã bị Vương Nhất Bác kéo lên xe chạy đi như bay.
Thật hù chết người ta mà.
*********💚❤💚❤💚*********
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com