15
Những ngày bên nhau, trôi nhanh như cơn gió. Em vẫn cười, vẫn gọi anh là "chồng" mỗi ngày. Vẫn lén viết nhật ký lúc anh ngủ say. Nhưng cơ thể em… ngày càng gầy gò hơn.
Buổi sáng ấy, em mặc chiếc váy trắng giản dị. Cố gắng tô chút son cho đỡ nhợt nhạt. Nhưng đứng trước gương, em thấy mình chỉ còn là cái bóng mờ nhạt của chính mình.
Khi em bưng khay thức ăn ra phòng khách, anh đang ngồi đó, lật xem tài liệu. Anh ngước lên nhìn, ánh mắt chạm vào em… và khựng lại.
Quang Hùng (giọng khàn, lặng lẽ):
– Yn… em gầy quá rồi.
Yn (cười, cố tỏ ra mạnh mẽ):
– Gầy một chút thì mặc đồ mới đẹp mà anh. Anh không thích sao?
Quang Hùng (đặt tài liệu xuống, bước lại gần em):
– Em nghĩ anh không nhìn ra sao? Người em... chỉ còn xương với da.
Yn (cúi đầu, giấu đi ánh mắt cay xè):
– Em vẫn ổn mà. Anh đừng lo. Em còn muốn đi chơi với anh. Còn muốn cùng anh nấu ăn. Còn muốn... nhiều thứ lắm.
Quang Hùng (khẽ nâng cằm em lên, giọng như thì thầm):
– Em đang giấu anh, từng ngày… từng ngày một, đúng không?
Em (ngập ngừng, rồi mỉm cười nhẹ nhàng):
– Em chỉ không muốn anh buồn. Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Một tháng hạnh phúc. Không nước mắt. Không đau khổ.
Anh nhìn em thật lâu. Một ánh nhìn không còn xa cách, không còn lạnh lùng như trước. Mà là một ánh mắt xót xa, dịu dàng... như thể anh muốn dùng cả cuộc đời còn lại để ôm lấy em.
Quang Hùng (khẽ thì thầm, gần như nói cho chính mình nghe):
– Nếu sớm biết… em quan trọng đến vậy… anh đã không để em chịu một mình như thế.
Em (cười, vờ trêu chọc):
– Giờ hối hận còn kịp không, chồng?
Quang Hùng (gật đầu, cúi xuống áp trán lên vai em):
– Còn kịp. Nếu em cho anh cơ hội… đến phút cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, em chẳng cần gì nữa. Dù em biết, cái phút cuối cùng ấy... đang đến rất gần.
---
Mắt anh chạm, lòng em hóa khói,
Gió cuốn thanh xuân... bay mất trong tay.
author: minhie.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com