Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Lan Cửu] Hoang tưởng (4)

Nguyễn Lan Chúc x Lăng Cửu Thời

Sơ lược: lấy bối cảnh sau khi Lăng Cửu Thời bước ra khỏi cánh cửa thứ mười hai.

____________________________

Lăng Cửu Thời hồi hộp đứng trước cánh cửa gỗ, đôi bàn tay nhăn nheo của một người già đã ngoài bảy mươi đang không ngừng run lên vì hồi hộp, chầm chậm mà chạm vào tay nắm cửa, cảm nhận được tính hàn từ tay nắm bất giác khiến Lăng Cửu Thời có chút rùng mình. Không nghĩ nhiều mà trực tiếp vặn lấy tay nắm.

Tiếng cạch vang lên, cánh cửa gỗ được mở ra cũng là lúc một luồng sáng chói rọi quen thuộc xuất hiện, đôi mắt của Lăng Cửu Thời bấy giờ đã yếu đi rất nhiều, nhất thời chưa tiếp nhận được luồng sáng mà khẽ nheo lại rồi từ từ bước vào bên trong. 

Cánh cửa tự khép đóng lại, khoảnh khắc ấy, căn phòng như bị bao trùm bởi không gian tĩnh mịch đến lặng người, chiếc đồng hồ treo trên tường đang chạy cũng tự nhiên dừng lại, không gian như ngừng lại trong thoáng chốc rồi tất cả mọi thứ như trở lại, chiếc kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển trên mặt thời gian, những tia nắng khẽ xuyên qua mảnh rèm khung cửa sổ để len lỏi vào bên trong căn phòng tựa hồ như những hạt đá lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm. Bức ảnh của Lăng Cửu Thời chụp với Ngô Kỳ treo trên tường trong một thoáng, cũng chỉ còn mỗi mình Ngô Kỳ đứng ở đó.

Nguồn sáng như không có điểm dừng, dẫn dắt Lăng Cửu Thời vào một điểm không thấy ngõ cụt. Cánh cửa dẫn lối kia bấy giờ đã biến mất, có lẽ vì vậy mà một cánh cửa khác đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Cửu Thời làm anh có chút hoài nghi. Mặt cửa được tráng một lớp bạc, những hoa văn được chạm khắc tinh xảo vô cùng tỉ mỉ và công phu khiến Lăng Cửu Thời có đôi phần kinh ngạc, đưa tay sờ lướt qua họa tiết được khắc trên đó mà trong lòng cảm thán không ngớt.

Độ hoàn thiện của Linh Cảnh mà Lăng Cửu Thời tạo ra quả là đã vượt xa Linh Cảnh trước đó mà Lăng Cửu Thời từng ở trong đó. 

Bề ngoài, dường như Linh Cảnh mà Lăng Cửu Thời tạo ra thật sự đã hoàn hảo gần như là tuyệt đối nhưng còn bên trong thì chính bản thân anh cũng không dám chắc được. Một khi bước qua cánh cửa trước mắt, Lăng Cửu Thời sẽ không biết mình có sống tiếp để gặp Nguyễn Lan Chúc được nữa không, cũng không biết nếu bên trong đó liệu có tồn tại một Nguyễn Lan Chúc mà Lăng Cửu Thời đã dành gần hết cả cuộc đời để tạo ra cơ hội mà để gặp cậu không hay là một Nguyễn Lan Chúc khác*.

(*Giải thích một chút: Chương trình tạo ra Nguyễn Lan Chúc ở thế giới khác hay gọi là Linh Cảnh là do Cao Đại Uy ở thế giới đó thiết lập chứ không phải là Lăng Cửu Thời nên khi trở về thực tại, Lăng Cửu Thời sẽ không có bất kì một hệ thống dữ liệu nào liên quan đến Nguyễn Lan Chúc ở thế giới kia. Vậy nên, việc tạo ra Linh Cảnh mới cũng đồng nghĩa với việc sử dụng một hệ thống dữ liệu hoàn toàn mới, Nguyễn Lan Chúc mà Lăng Cửu Thời tạo ra sẽ có thể nhớ hoặc xóa sạch những kí ức trước đó. Việc này, phụ thuộc vào chương trình khởi tạo mà Lăng Cửu Thời viết.)

Liệu rằng phúc phần của tên ngốc Lăng Cửu Thời đã để dành cả đời có thể đổi lấy được một Nguyễn Lan Chúc mà tên ngốc đó đã yêu đến mức sâu đậm, yêu đến mức chỉ cần mơ thấy là sẽ thẫn thờ suốt mấy ngày trời, yêu đến độ dùng cả một đời để chờ đợi cơ hội có thể gặp lại người kia một lần nữa. Dùng cả quãng đường đời của một con người để chấp vá lấy một mối tình còn đang bỏ ngỏ, liệu rằng, cửa sẽ nhân từ mà để anh gặp lại người mình thương thêm lần nữa?

Tất cả những giải đáp đều ở phía sau cánh cửa trước mắt Lăng Cửu Thời. Chỉ cần anh bước qua đó, mọi khúc mắc sẽ được sáng tỏ.

Hít một hơi thật sau, thu gom lại tất cả dũng khí của bản thân, Lăng Cửu Thời chầm chập vặn tay nắm cửa xuống. Tiếng cạch một lần nữa vang lên, hô hấp của Lăng Cửu Thời dường như bị đình trệ, lại là một ánh sáng chói lóa đó nhưng có phần dịu hơn so với ban nãy. Nhìn về phía đường ban nãy mình đi, dường như biết bản thân đã không thể quay đầu, Lăng Cửu Thời chần chừ đi vào trong, không gian như bị dịch chuyển khiến Lăng Cửu Thời có chút choáng váng. 

"Anh Lăng! Anh Lăng! Anh làm sao vậy hả?" Bất chợt, giọng nói có đôi chút nhí nhảnh dường như là của một chàng thiếu niên 17-18 tuổi vang lên trong tiềm thức của Lăng Cửu Thời khiến anh nhất thời không chịu được mà ngã khụy xuống, ý thức dần trở nên mơ hồ rồi ngất lịm, không hay biết trời trăng, mây đất gì nữa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Lăng Cửu Thời đã tỉnh lại từ cơn mê man nhưng dư chấn sau khi bước qua cánh cửa kia có lẽ quá mạnh khiến đầu anh có chút đau nhức. 

"Anh Lăng, anh tỉnh rồi sao?" Giọng nói trong tiềm thức ban nãy giờ lại lần nữa xuất hiện, nhưng không còn mơ hồ nữa mà đã trở nên rõ hơn như thể đang nói bên tai Lăng Cửu Thời

Lăng Cửu Thời lấy tay xoa xoa hai thái dương để giảm bớt cơn đau nhức, lúc này, mọi thứ trong tầm mắt của anh đã trở nên rõ rệt hơn. Thần kinh dường như bị đình trệ khiến Lăng Cửu Thời nhất thời cứng đờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chẳng phải trước mắt anh là Trình Thiên Lý hay sao?

"Là cậu sao hả, Trình Thiên Lý?"

"Anh Lăng, có phải anh bị say nắng đến mức mê sảng rồi không hả?" Trình Thiên Lý nhìn dáng vẻ có đôi chút khó hiểu của Lăng Cửu Thời mà cảm thấy bệnh tình của anh không đơn giản như Trần Phi đã nói.

Lăng Cửu Thời ngay lập tức bật dậy, nhìn cảnh vật xung quanh là phòng ngủ của mình ở Hắc Diệu Thạch mà càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Lăng Cửu Thời đã thật sự bước vào trong thế giới Linh Cảnh do chính anh tạo ra, đã thật sự gặp được tất cả mọi người trừ đúng một người duy nhất: Nguyễn Nam Chúc. Trình Thiên Lý nói Nguyễn Lan Chúc có việc đột xuất chắc phải đêm muộn mới về nên Lăng Cửu Thời phải ngồi đợi tới tận giờ đó mới có thể gặp được người mà bản thân muốn gặp nhất.

Không sao, Lăng Cửu Thời đã chờ năm mươi năm để gặp Nguyễn Lan Chúc, chờ thêm một chút nữa cũng chả sao cả. Chỉ cần có thể gặp được Nguyễn Lan Chúc mà Lăng Cửu Thời đã ngày đêm mong nhớ, dù phải mất thêm bao lâu nữa thì anh vẫn sẽ chờ.

Thời gian trên đồng gian cũng đã gần điểm tới con số mười hai giờ, bấy giờ, ngoài cửa của Lăng Cửu Thời đã nghe thấy tiếng dép loạt xoạt của ai đó đi đến gần. 

"Lăng Cửu Thời, anh còn thức không?" Nguyễn Lan Chúc khẽ hỏi, sợ người trong phòng đã ngủ từ lâu mà vì cậu làm cho thức giấc thì quả là không nên.

"Anh còn, em vào đi."

Tiếng cánh cửa được mở ra mang theo dáng vẻ của một người quen thuộc xuất hiện trước cửa khiến tâm trạng của Lăng Cửu Thời lúc này rối như tơ vờ, tất cả những lời lẽ trước đó anh nghĩ ra để nói với Nguyễn Lan Chúc đều đã biến đi đâu hết. Đôi mắt đã hơi ngấn lệ nhìn người trước mắt, bao nhiêu tâm tình trong lòng như cơn sóng biển mạnh mẽ mà trào dâng, Lăng Cửu Thời xúc động chạy đến trước mặt Nguyễn Lan Chúc mà lao vào lòng người thương, cảm nhận hơi ấm mà bấy lâu nay mình luôn vẫn luôn khao khát được đắm mình vào một lần nữa.

"Lăng Cửu Thời, anh..." Nguyễn Lan Chúc có đôi chút kinh ngạc bởi hành động này của Lăng Cửu Thời mà đơ người ra đó.

"Lan Chúc, anh thật sự rất nhớ em. Cuối cùng thì, chúng ta đã được gặp lại nhau rồi." Lăng Cửu Thời vừa khóc vừa nói trong lòng Nguyễn Lan Chúc: "Lần này, có thể nào đừng bỏ rơi anh nữa được không? Anh rất sợ, sợ phải một mình đấu chọi lại mọi thứ khi không có em, sợ rằng nếu anh có chết đi thì hình ảnh cuối cùng anh lưu lại trên thế giới này không phải là em..."

"..."

"...Vậy nên, có thể nào, đừng rời xa anh thêm một lần nữa, có được không hả?"

"..."

Nguyễn Lan Chúc im lặng hồi lâu, thấy Lăng Cửu Thời đã ngừng khóc mà đẩy nhẹ anh ra khiến Nguyễn Lan Chúc giờ đây có thể trông thấy toàn bộ dáng vẻ mít ướt đến thê thảm của người yêu. Vốn tính định sẽ diễn một vở kịch để trêu đùa Lăng Cửu Thời, ai mà có ngờ, Nguyễn Lan Chúc chưa kịp làm gì đã bị anh người yêu ôm lấy cứng ngắc mà khóc đến thảm thương như thế. 

Trái tim của Nguyễn Lan Chúc nào có đành lòng mà trêu ghẹo hoa nguyệt trước mặt với dáng vẻ này. Đành cất lại nghề diễn, kính nghề yêu vợ lên đầu.

"Chào mừng anh đến với thế giới của cửa." Nguyễn Lan Chúc chầm chậm nói.

Lăng Cửu Thời tiến lại gần, khẽ hôn lên bờ môi của Nguyễn Lan Chúc rồi cũng vui vẻ nói: "Không phải của cửa nữa, bây giờ là thế giới của hai chúng ta. Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu rồi."

"Không sao, anh trở về là tốt rồi." Bàn tay Nguyễn Lan Chúc vòng tay qua eo của Lăng Cửu Thời kéo anh lại gần về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau như đã thấu hiểu được tâm tình của đối phương mà khẽ mỉm cười, Nguyễn Lan Chúc cúi xuống hôn lên đôi môi của Lăng Cửu Thời, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như để vơi bớt đi nỗi nhớ trong lòng của cả hai.

Nguyễn Lan Chúc dứt khỏi nụ hôn, say đắm nhìn người mình yêu trước mặt mà vui vẻ nói: "Cảm ơn anh, Lăng Lăng."

"Cảm ơn anh? Vì điều gì?" 

"Em đã từng nói em không có trước đây, cũng không có sau này, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì em sẽ biến mất. Nhưng giờ nhờ có anh mà em lại xuất hiện thêm một lần nữa, nhờ có anh mà em đã có sau này của mình." Nguyễn Lan Chúc đi ra ngoài ban công, Lăng Cửu Thời cũng đi theo đằng sau cậu. Nguyễn Lan Chúc dựa mình vào lan can, ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời sao của đêm nay rồi lại quay sang nhìn Lăng Cửu Thời hỏi: "Lăng Cửu Thời, vậy anh có biết, sau này của em là gì không?"

"..." Lăng Cửu Thời suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nhìn Nguyễn Lan Chúc đang từng bước tiến về phía mình.

Nguyễn Lan Chúc véo nhẹ lên chóp mũi của Lăng Cửu Thời, rồi ôm anh vào lòng đáp: "Vậy thì để em nói cho anh biết, sau này của em chính là anh đó, Lăng Cửu Thời. Mà đã là của em thì mãi mãi vẫn là của em, nên Lăng Cửu Thời à, anh sẽ anh cũng chỉ có một mình em là mãi mãi thôi biết chưa hả?" 

Giọng điệu thướt tha có đôi phần nũng nịu đó làm Lăng Cửu Thời phải bật cười trong lòng Nguyễn Lan Chúc, người đang diễn vai cô gái yêu kiều trong cửa Nguyễn Bạch Khiết kia: "Được, mãi mãi chỉ có một mình em."

Nghe được câu trả lời của đối phương, Nguyễn Lan Chúc liền phấn khích mà nhảy chồm tới, thơm vào hai bên má của Lăng Cửu Thời như một đứa con nít mới được nhận quà chẳng còn là dáng vẻ của một người đứng đầu cao cao tại thượng, trong nóng ngoài lạnh của Hắc Diệu Thạch khiến nhiều người phải khiếp sợ đâu nữa.

Có lẽ chỉ có Lăng Cửu Thời mới biết được dáng vẻ phấn khích như đứa trẻ khi ấy của lão đại Hắc Diệu Thạch, phải, chỉ có anh và duy nhất một mình anh được nhìn thấy dáng vẻ đó bởi Nguyễn Lan Chúc là của một mình anh, độc tôn của mỗi Lăng Cửu Thời này.

Đã là nhân duyên trời định thì cho dù có cách biệt trăm ngàn ánh sáng, ắt sẽ có ngày tương phùng, gặp lại nhau.

Hết.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com