[Quang Tiệp] Thỏ ngốc (H)
Kể từ lúc cãi nhau đến bây giờ đã là 1 ngày 12 tiếng 34 phút, vậy mà Hạ Chi Quang vẫn chưa mở lời xuống nước xin lỗi Hoàng Tuấn Tiệp khiến anh cả ngày nay bực mình đến tay chân cũng cảm thấy khó chịu. Chỉ là cô gái kia vô ý ngã vào lòng Hoàng Tuấn Tiệp ngay trước Hạ Chi Quang thôi mà, có nhất thiết phải tức giận đến độ như vậy không?
"Hạ Chi Quang, được lắm! Em muốn bỏ tôi chứ gì. Ông đây không tới lượt em đá, ông sẽ tự đá em trước. Hạ Chi Quang, chúng ta chia tay đi!!!" Hoàng Tuấn Tiệp lấy điện thoại gọi cho Hạ Chi Quang vốn muốn nói lời chia tay, nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn là những tiếng trả lời máy móc của cô nhân viên tổng đài 'Người nhận hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau' liên tục trong hơn hai mươi phút đồng hồ.
"Tính định chiến tranh lạnh sao, Hạ Chi Quang? Hửm!!" Hoàng Tuấn Tiệp nắm chặt cái điện thoại trong tay, gằn giọng tự nói. Anh nhanh chóng lấy một tờ giấy, để lại những lời mình muốn nói ra viết vào bên trong rồi để ở chỗ dễ thấy nhất, không chần chừ đi thẳng lên trên lầu thu dọn hành lý rồi rời đi.
"Nhưng đi đâu bây giờ?" Hoàng Tuấn Tiệp tự hỏi trong lòng, nhưng nhớ tới vẻ mặt mười vẻ như một của Hạ Chi Quang với anh hơn ngày qua, lòng quyết tâm muốn rời khỏi đây lại trỗi dậy "Đi đâu thì đi, không đi gặp tên khốn kia là được rồi!"
Hoàng Tuấn Tiệp hùng hồn xách vali đi đến trước cửa chính, tới đó, bất chợt anh lại có chút không nỡ nhìn lại tổ ấm của Hoàng Tuấn Tiệp với Hạ Chi Quang suốt mấy năm qua. Đột nhiên, cảm nhận được dòng chảy nóng kẽ lướt qua gò má mình, Hoàng Tuấn Tiệp mới bất giác nhận ra rằng bản thân đã khóc.
"Tỉnh táo lại đi! Là mình không cần hắn, không việc gì phải hối tiếc. Đi! Làm lại từ đầu, thế giới này không thiếu người tốt hơn hắn." Hoàng Tuấn Tiệp tự dằn lòng mình, dậm chân bước một mạch ra khỏi mà mà không ngoái đầu lại.
.
Hơn một tiếng sau, Hạ Chi Quang mệt mỏi đi trong từ phòng họp ra. Vừa bước ra cửa, Hạ Chi Quang đã ngay lập tức mở điện thoại ra phát hiện gần trăm cuộc gọi nhỡ từ Hoàng Tuấn Tiệp, mở tin nhắn là hàng loạt lời chửi bới và kết thúc bằng câu nói: "Chúng ta chia tay đi!"
"Cái gì!???" Hạ Chi Quang hét lớn, bàn tay run run nắm chặt điện thoại tới mức màn hình gần như bị nứt ra. Những nhân viên xung quanh vừa còn đang cười đùa, bàn tán ngay lập tức bị khí thế như muốn giết người của Hạ Chi Quang tỏa ra xung quanh mà làm cho câm nín, tưởng chừng chỉ cần lỡ lời thốt ra một chữ cùng sẽ khiến vị giám đốc này thẳng tay đuổi việc.
Hạ Chi Quang nhấn gọi cho Hoàng Tuấn Tiệp liên tục, nhưng đáp lại chỉ những tiếng 'bíp..bíp..' không có hồi kết. Bất chợt, cơn sóng lớn trong lòng dội tới khiến tâm trí của hạ Chi Quang dường như bị dồn đến chân cùng, cảm giác khó thở bao vây lấy anh khiến gân xanh, gân đỏ nổi lên trên trán. Trông đáng sợ một cách kì dị!
Hạ Chi Quang nhanh chóng phóng xe về nhà, con đường thường ngày mất ba mươi phút đồng hồ nay chỉ mất có mười lăm phút đã đến nơi. Chiếc xe vừa dừng chiếc cổng, Hạ Chi Quang đã ngay lập tức mở cửa xe đi xuống, chạy thẳng vào trong nhà. Nhưng cảnh tượng trong nhà đập vào mắt hắn ngay lập tức khiến con tim bọp nghẹn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, bóng dáng người con trai hắn yêu đang nằm yên vị trên chiếc ghế sofa, trên bàn còn là một tô mì đang ăn dở.
"Con thỏ ngốc." Hạ Chi Quang phì cười đi đến, dịu dàng vuốt ve từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt người thương vẫn đang lim dim ngủ mà không hề hay biết 'tên khốn' kia đã về đến nhà, và đang chuẩn bị làm thịt hắn...
!!?
Hạ Chi Quang ngồi một lúc lâu, lúc bấy giờ, hắn mới chú ý đến tờ giấy được viết một cách nguệch ngoạc, không mấy chỉn chu ở trên bàn. Hạ Chi Quang với tay lấy tờ giấy, cẩn thận đọc từng chữ được viết trên đó, càng đọc sắc mặt Hạ Chi Quang càng tối đi trông thấy, tối đến mức không nhìn thấy mặt trời ở đây. Bức thư chia tay cái gì, đây rõ ràng là bức thư kiêu khích hắn mà!!?
"Thân gửi, tên khốn Hạ Chi Quang!
Hoàng Tuấn Tiệp, tôi, viết bức thư để muốn nói với cậu rằng rằng từ lúc này trở đi, chúng ta chính thức chia tay. Tôi sẽ rời xa khỏi cậu, và cậu chính thức bị tôi đá <mặt cười>. Chà, nghĩ tới cảnh, khi tôi rời khỏi đây, và lao trong vòng tay của một người đàn ông khác tốt hơn cậu gấp trăm, gấp nghìn lần, tôi lại cảm thấy vui sướng muốn gào lên. Mong sau khi chúng ta chia tay, mỗi lần cậu làm tình với một cô gái trẻ khác, cậu sẽ nhớ tới khuôn mặt còn tôi còn tôi thì không.
Thân ái, không chào tạm biệt."
Hạ Chi Quang vò nát bức thư trên tay, mím chặt môi như để cố kìm nén cơn lửa giận trong lòng, nhìn người con trai mà vừa rồi mình còn thấy đáng yêu vô cùng nhưng bây giờ nhìn lại thấy đáng ghét vô cùng ra.
'...cậu làm tình với một cô gái trẻ khác, cậu sẽ nhớ tới khuôn mặt của tôi còn tôi thì không.'
"Nếu không anh ta không nghĩ tới mình, chẳng lẽ nghĩ tới người khác sao? Ai dám đâm vào lỗ nhỏ của anh ta ngoài mình chứ! Chết tiệt." Hạ Chi Quang tức tối, đen mặt lại. Chỉ cần nghĩ tới cảnh Hoàng Tuấn Tiệp khi chia tay hắn, đến bên người khác, nằm dưới kêu rên với người đó mỗi khi hắn ta dùng dương vật đâm vào lỗ nhỏ, thứ mà độc tôn chỉ có mình hắn mới được cho vào rồi kêu rên tên thằng khốn khiếp nào đó.
"Mẹ kiếp!" Hạ Chi Quang tức đến đỏ mặt, hơi thở phát ra cũng trở nên nặng nhọc hơn, bên dưới vật kia cũng đã cương cứng muốn ngóc đầu dậy. "Hoàng Tuấn Tiệp, vậy thì để tôi cho anh biết ai mới là người có quyền quyết định xem lỗ nhỏ của anh, ai mới quyền để cho vào."
Nhân lúc Hoàng Tuấn Tiệp đang ngủ say, Hạ Chi Quang nhanh chóng mở khóa quần của người đang không biết chuyện gì, đang nằm ngủ đó. Không chút nghĩ ngợi, một phát lột thẳng rồi vứt chiếc quần ra một góc tường, ngay lập tức cặp đùi trắng nõn cùng dương vật vẫn đang nằm ngủ yên được lộ ra trước mặt Hạ Chi Quang.
"Khốn khiếp! Ngon như thế này, anh định dâng cho bố con thằng nào húp đây hả?" Hạ Chi Quang nhanh chóng banh hai chân của Hoàng Tuấn Tiệp ra, lỗ huyệt hồng hào đã lồ lộ ra trước mặt hắn. Càng nhìn, những tia đỏ máu trong mắt Hạ Chi Quang ngày càng rõ rệt, bên dưới côn thịt cũng đã ngóc đầu dậy, sẵn sàng vào thế khai phá 'hang động' nóng ẩm kia.
Không biết, Hạ Chi Quang lấy từ đâu ra lọ gel bôi trơn, dùng một lượng vừa đủ thoa lên ba ngón tay của mình rồi dần dần tiếp cận, cho từng ngón vào trong miệng lỗ nhỏ. Hoàng Tuấn Tiệp cảm giác được bên dưới có một chút thay đổi, khó chịu muốn lật người nhưng ngay lập tức bị Hạ Chi Quang giữ lại khiến anh không tài nào nhúc nhích được. Cảm giác như có cả một tấn thịt đè lên người khiến Hoàng Tuấn Tiệp dần dần mở mắt, phát hiện ra cảnh tượng Hạ Chi Quang đang chuẩn bị đưa côn thịt to lớn hắn vào trong lỗ huyệt của mình mà không khỏi giật mình.
"Quang Quang...em...em làm cái gì vậy?" Hoàng Tuấn Tiệp xanh mặt, lắp bắp hỏi đối phương.
Côn thịt căng cừng vẫn đang vờn quan lại trước miệng cửa huyệt mà không trực tiếp đâm vào. Thấy người kia đã tỉnh, Hạ Chi Quang giữ một tông giọng lạnh nhạt lên tiếng: "Nhìn còn không biết hay sao? Hoàng Tuấn Tiệp, anh hay lắm chưa có sự cho phép của tôi mà anh dám chia tay. Gan anh cũng to bằng trời rồi nhỉ, lại còn muốn nằm dưới, rên rỉ dưới thân thằng khác..."
"Em...em đang nói cái gì vậy?" Hoàng Tuấn Tiệp nuốt một ngum nước bọt, chưa kịp nói thêm thì đã bị Hạ Chi Quang quăng cho tờ giấy vừa rồi hắn đọc vào mặt Hoàng Tuấn Tiệp khiến anh giật mình, dần dần hiểu ra vấn đề.
"Chết mẹ rồi!!!!" Tâm can Hoàng Tuấn Tiệp như đang gào thét trong lòng, tự đào hố chôn mình là đây sao?
Thấy gương mặt méo mó của người trước mặt, Hạ Chi Quang nhếch mép cười đểu. Tận dụng lúc Hoàng Tuấn Tiệp vẫn còn đang sao nhãng, không nói gì trực tiếp đưa côn thịt nóng bỏng của mình đi vào bên trong khiến Hoàng Tuấn Tiệp giật mình, ưỡn người ra đón nhận. Côn thịt thâm nhập vào bên trong, dưới tác động của gel bôi trơn mà thuận lợi thâm thúc vào tận sâu bên trong, cố gắng tìm lấy điểm nhạy cảm bên trong mà đâm xiên xỏ vào nó.
Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới ngủ dậy, đã đón nhận những cú thúc đồn dập của người kia cùng với sự kích thích tình dục mang đến khiến bản thân như rơi vào cơn sóng tình đang vồ vập đánh vào mình.
"Con mẹ nó! Càng lúc, anh càng ngon đấy, anh có biết không hả? Cái lỗ nhỏ này, hừm, mút dương vật của tôi cũng ghê quá này." Hạ Chi Quang liên tục buông ra những lời nhục mạ, có chút thậm tệ với Hoàng Tuấn Tiệp. Càng nói, hắn càng đâm mạnh hơn vào bên trong khiến người nằm dưới chỉ biết ngửa cổ rên rỉ, không nói nên lời.
"Hoàng Tuấn Tiệp, anh nói cho tôi biết, ai mới là người được đưa con cặc vào bên trong anh? Nói." Từng chữ nói ra cùng với đó những cú thúc đam vào rồi rút ra gần phân nửa rồi đâm vào một cách mạnh mẽ. Hoàng Tuấn Tiệp bị đâm đến mức đầu óc cũng trở nên mơ hồ, chỉ biết ú ớ nói những lời vô nghĩa.
"Ưm...a...Quang...Quang...chậm thôi..." Hoàng Tuấn Tiệp vừa rồi đã bắn ra một lần, nhưng Hạ Chi Quang chưa kịp để anh nghỉ ngơi để đổi tư thế rồi tiếp tục đâm điên cuồng như vũ bão vào bên trong.
"Con mẹ nó, hôm nay, tôi không chơi hỏng cái lỗ này thì đừng gọi tôi là Hạ Chi Quang." Hạ Chi Quang gầm gừ trong sự sung sướng, côn thịt nóng bỏng được bao bọc bởi lớp thịt non mền ẩm khiến mỗi lần đâm vào, tâm trí hắn lại như bay lên chín tầng mây.
"Không...aa...không gọi...ưm...là Hạ..Ch...a Quang thì...gọi...a ừm, chồng ơi!"
Hạ Chi Quang đang miệt mài cầy cuốc bên dưới thấy Hoàng Tuấn Tiệp gọi mình như vậy, thì đơ ra một lúc. Không tin được hỏi lại: "Tiểu Tiệp, anh vừa gọi tôi là gì cơ?"
"Chồng ơi, ưm..hình như cái đó lại to ra phải không?" Hoàng Tuấn Tiệp bị đâm đến mơ hồ, không biết mình vừa tự tay thả con thú hoang về rừng. Hạ Chi Quang im lặng một lúc rồi tiếp đó, là những cú thúc tưởng chừng sẽ đi tận vào bên trong ruột thừa của Hoàng Tuấn Tiệp. Tốc độ dập còn nhanh hơn thậm chí còn ghê hơn lần trước.
"Chồng ơi...chậm...chậm thôi...a..." Hoàng Tuấn Tiệp nói với giọng điệu ủy khuất. Lời nói như liều kích thích, nhẹ nhàng rót vào tai Hạ Chi Quang khiến tâm trí hắn càng điên cuồng đâm bên dưới, bên trên thì không bỏ sót nơi nào, nơi nào hắn đi qua đều là những dấu đỏ, dấu tím hiện lên. Những âm thânh dục vọng vang vọng khắp căn phòng khách rộng lớn, hai thân ảnh của hai chàng trai trẻ quấn quýt lấy nhau từ lúc chiều tối cho tới tận đêm khuya mới dừng lại.
_______________________
Đang buồn ngủ, nên viết hơi xà lơ=))) Mng thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com