Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Phong vân mạc lộ

Rừng sâu tĩnh lặng, bóng cây đan xen chằng chịt, từng tầng lá khô xào xạc dưới bước chân. Ánh dương xế tà bị tán lá rậm rạp che khuất gần hết, chỉ còn sót lại vài vệt sáng loang lổ hắt xuống đất.

Hạ Chi Quang cẩn trọng từng bước tiến vào rừng, một tay siết chặt chuôi kiếm bên thắt lưng, ánh mắt luôn căng thẳng, chẳng hề buông lỏng cảnh giác.

Càng đi sâu, màn sương mù bỗng trở nên dày đặc như lớp lụa trắng phủ lên vạn vật, tựa hồ muốn kéo người ta vào cõi mộng mị. Không khí lạnh lẽo đến lạ, thỉnh thoảng lại văng vẳng bên tai những thanh âm mơ hồ, khiến kẻ nghe không rét mà run.

Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ bước theo bóng hình phía trước, dáng người y vẫn thẳng tắp như thường, song ánh mắt lạnh lùng kia đã dần nhuốm một tầng mờ mịt khó tả. Không rõ từ khi nào, từng đợt đau âm ỉ bắt đầu len lỏi trong đầu, chầm chậm lan rộng như một vết nứt.

Y đưa tay lên xoa thái dương, đầu ngón tay khẽ run, một cảm giác lạ lẫm nhưng vô cùng quen thuộc dần dâng lên trong lòng. Dù trí nhớ vẫn còn mơ hồ, chắp vá, nhưng y có linh cảm rất rõ ràng rằng khu rừng này...hình như bản thân đã từng đặt chân đến.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt y chậm rãi dừng lại nơi một thân cây mục rỗng. Trên lớp vỏ cây bong tróc hiện lên vài vết rạch mờ nhòe, trông không giống vết cào tự nhiên chút nào, mà như được cố ý khắc nên thành một ký hiệu.

"Tiệp ca." Giọng Hạ Chi Quang khẽ vang lên, kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ đang rối loạn.

Hắn đã bước đến gần y, ánh nhìn loé lên tia lo lắng khó thấy "Ổn không?"

Y khẽ gật đầu, gương mặt dần trở về dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.

Hắn nghiêng người, ánh mắt vô thức lướt quanh, rồi dừng lại trên thân cây nơi y vừa nhìn "Nhìn gì vậy?"

Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu nhẹ, tỏ ý không có gì, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn nơi những vết rạch mờ mờ kia.

Hạ Chi Quang quan sát y một lúc, trong lòng khẽ dấy lên nghi hoặc, nhưng cũng không có ý định vạch trần.

"Theo sát ta."

Họ lặng lẽ bước đi, từng bước chân đều nhẹ đến mức không phát ra một tiếng động. Không khí trầm mặc đến nỗi từng nhịp thở cũng trở nên nặng nề, như sợ chỉ cần hành động mạnh một chút thôi cũng khiến thứ gì đó trong bóng tối thức tỉnh.

Bất chợt một tiếng "rắc rắc" vang lên rất gần. Âm thanh giòn tan ấy như lưỡi dao cắt phăng sự tĩnh lặng, rồi lập tức im bặt, hệt như kẻ gây ra tiếng động cũng vừa hoảng hốt vì để lộ dấu vết của mình.

Cả hai đồng loạt khựng lại, thân thể căng lên như dây cung bị kéo đến cực hạn. Ánh mắt Hạ Chi Quang nhanh chóng liếc sang Hoàng Tuấn Tiệp, vừa định ra hiệu thì đối phương đã bất ngờ cất bước, lặng lẽ lướt về phía bụi rậm bên trái, động tác dứt khoát mà không gây ra một tiếng động nào.

Hạ Chi Quang không hề chần chừ, lưỡi kiếm nhanh chóng rời vỏ, thân hình lập tức tiến sát phía sau y. Ánh mắt hắn hạ thấp, toàn bộ thần trí điều dồn vào từng cử động của y trong bóng tối.

Chẳng cần một tiếng gọi, chẳng cần lời giải thích, nhưng hắn nhận ra, Hoàng Tuấn Tiệp thông minh hơn những gì hắn từng nghĩ. Không chỉ tinh nhạy, mà còn thận trọng và kín đáo đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được suy nghĩ của y.

Một kẻ lãnh đạm suốt cả ngày, vậy mà vừa thoáng nghe tiếng động đã phản ứng nhanh như chớp, không hề do dự, không hề đi sai hướng.

Khóe môi Hạ Chi Quang khẽ nhếch lên, trong đáy mắt ánh lên một chút hài lòng.

Quả nhiên, người hắn chọn chưa từng khiến hắn thất vọng.

Phía sau bụi rậm là một khoảng đất trũng, thấp thoáng hiện lên hàng loạt dấu chân xếp chồng chéo lên nhau, như thể mới có một đoàn người vừa đi ngang qua đây.

Hoàng Tuấn Tiệp khẽ cúi người, ngón tay lướt nhẹ qua một dấu chân in sâu nhất. Mặt đất lún xuống rõ rệt, chứng tỏ người để lại dấu vết có thân hình không nhỏ. Y dừng lại trong thoáng chốc, rồi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đảo quanh, hệt như dã thú đang lần theo động tĩnh của con mồi.

Bất chợt, y giơ ba ngón tay lên, rồi dứt khoát chỉ về hướng bụi cỏ bị đè nát, không cần lời nói, động tác của y đã nói rõ tất cả.

Có ba người, vừa đi theo hướng đó.

Hạ Chi Quang đưa mắt nhìn theo hướng y chỉ, thần sắc trầm xuống, khẽ gật đầu.

Hai người lặng lẽ bám theo dấu chân trên mặt đất, rồi lách mình qua những rặng cỏ dại cao tới thắt lưng. Thân hình cả hai cúi rạp, từng bước đều thận trọng, hướng ánh nhìn về luồng sáng mờ nhạt ở phía xa.

Một doanh trại lạ hiện ra lờ mờ trong sương mù, những căn lều thô sơ xếp thành hàng, giữa trung tâm là một đống lửa đỏ rực, thi thoảng có người bỏ thêm củi, khiến tàn tro bốc lên mù mịt.

Toàn bộ lính canh đi tuần trại điều vận hắc y, vạt áo phấp phới theo từng bước chân gần như không tạo ra tiếng động. Mặt mũi đều che kín sau lớp khăn đen, chỉ còn lộ ra đôi mắt lạnh lẽo. Động tác của chúng nhanh nhẹn, đường kiếm đeo bên hông sáng loáng phản chiếu ánh lửa lập lòe, nhưng tuyệt nhiên chẳng có lấy một tiếng nói thừa. Bầu không khí trầm lặng, căng chặt như dây cung, khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng cảm nhận được sát khí nặng nề phủ khắp nơi.

Ánh mắt Hạ Chi Quang dần chuyển sang sắc lạnh. Hắn đếm sơ qua đã có hơn hai mươi tên lính gác, chưa kể bên trong lều kia có thể còn nhiều hơn. Mà điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là những người bị trói.

Cách đống lửa chừng vài trượng, khoảng chục người bị trói chặt vào các cọc gỗ, đầu họ cúi gục, thân thể tơi tả, máu khô dính bết với bụi đất. Có vài người khẽ động đậy, rên rỉ như sắp không còn thở nổi, rõ ràng chưa chết, nhưng cũng đang trong tình thế sống dở chết dở.

Hạ Chi Quang nhíu mày, giọng trầm thấp thì thầm bên tai người bên cạnh "Bọn họ không phải là binh lính triều đình, chắc chắn đang có mưu đồ bất chính."

Lời còn chưa dứt, một nhóm lính canh đã tiến lại những kẻ bị trói, trên tay họ cầm những chiếc bát đựng thứ chất lỏng đen sẫm.

Một tên lính bóp cằm tù nhân, dùng lực mạnh ép miệng mở ra, rồi đổ hết thứ nước kia vào. Người bị ép uống giãy giụa điên cuồng, nhưng chỉ vài nhịp thở thân thể đã bắt đầu co giật, mắt trợn ngược, toàn thân run lên bần bật.

Hạ Chi Quang thoáng nghiêng mắt nhìn sang. Khuôn mặt Hoàng Tuấn Tiệp vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng, nhưng bàn tay đã siết chặt làm các khớp xương nổi rõ trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt. Lớp vỏ bình tĩnh ấy càng khiến sự phẫn nộ trong y thêm phần dữ dội, như một ngọn lửa bị kìm hãm, chỉ chực khoảnh khắc bùng nổ.

Bỗng một tiếng thét khản đặc vang lên, một tù nhân bất ngờ giật đứt dây trói, lao tới cắn mạnh vào cổ tay tên lính gần nhất. Trong cơn hoảng loạn, tù nhân kia nhặt lên một cây gậy gỗ gần đó, vung loạn xạ.

Một lính gác khác cũng bị đánh trúng, lảo đảo ngã xuống, làm tay áo bị rách toạc, để lộ ra một hình xăm đen sì trên cánh tay, hình tròn khuyết ở giữa, bao quanh bởi những đường vân uốn lượn dữ tợn.

Đồng tử Hạ Chi Quang co rút mạnh, sự kinh ngạc lướt qua mặt hắn trong thoáng chốc "Không thể nào..."

Ánh mắt hắn dán chặt vào hình xăm trên cánh tay tên lính kia, một hình xăm tưởng chừng đã vĩnh viễn chìm vào quên lãng.

Biểu tượng ấy là của tổ chức sát thủ Hắc Ảnh.

Một cái tên đã từng khiến cả giang hồ lẫn triều đình run sợ. Hắc Ảnh không chỉ là tổ chức sát thủ, mà còn là cơn ác mộng của những kẻ quyền thế. Bọn chúng sẽ không màng đạo lý, chẳng phân thiện ác, chỉ cần được kẻ khác ủy thác giết người, dù là quan to chức trọng hay minh chủ võ lâm, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thủ đoạn của Hắc Ảnh nổi danh là tàn độc, ám sát không để lại dấu vết, đầu mối bị xóa sạch, cả gia quyến người bị sát hại cũng có thể bị trừ khử để diệt hậu hoạn.

Thế nhưng, sau một vụ tạo phản chấn động vào ba năm trước, Hắc Ảnh bỗng nhiên biến mất khỏi giang hồ như chưa từng tồn tại.

Từ đó, thiên hạ đồn đoán rằng tổ chức ấy đã bị triều đình bí mật tiêu diệt, hoặc tự tàn lụi trong nội bộ, vĩnh viễn bị xóa sổ khỏi cõi nhân gian. Ngay cả trong các bản văn thư của Mãn Thính Lâu, nơi lưu trữ tư liệu tuyệt mật của các đời triều thần, cũng chỉ còn sót lại đôi ba dòng miêu tả khô khốc về nó, như một vệt mực bị gió thổi nhòe.

Vậy mà giờ đây biểu tượng của Hắc Ảnh lại hiện diện ngay trước mắt hắn.

Hạ Chi Quang hít một hơi thật sâu, cố ép nhịp thở trở lại trạng thái bình ổn. Trong lòng hắn có vô vàn nghi vấn chưa có lời giải, nhưng lúc này không phải là thời điểm để truy cứu hay chất vấn. Giữa nơi hiểm địa này, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ cũng đủ để mất mạng.

Ánh mắt hắn lặng lẽ liếc sang Hoàng Tuấn Tiệp.

Người kia vẫn giữ tư thế bất động, ánh mắt như bị hút chặt vào cảnh tượng trước mặt, không chớp lấy một lần.

Hạ Chi Quang chau mày, lòng dấy lên một tia bất an. Hắn đưa tay khẽ kéo nhẹ tay áo y, tay còn lại nhanh chóng ra hiệu rút lui, động tác dứt khoát nhưng không vội vã.

Hoàng Tuấn Tiệp giật mình rất khẽ, như vừa được kéo khỏi cơn mê. Y gật đầu, song ánh nhìn vẫn còn lưu luyến phía trước, như đang cố níu lấy những mảnh ký ức vỡ vụn trong tâm trí.

_____________

Hehe ᕙ⁠(⁠ ⁠ ⁠•⁠ ⁠‿⁠ ⁠•⁠ ⁠ ⁠)⁠ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com