Chương 1
Hạ Chi Quang đặt tập hồ sơ cao bằng cả người cậu lên trước mặt sếp, vẻ ngoài vô cùng mệt mỏi, ánh mắt vẫn sáng ngời nhưng lại như rút cạn linh hồn, giọng cậu đều đều, không cao không thấp, không cảm xúc:
-Đây là toàn bộ hồ sơ tôi đã lọc tối qua, có thể khoanh vùng nghi phạm.
-Cậu lại làm việc cả đêm đúng không, về nghỉ ngơi chút đi.
-Không cần đâu sếp, tôi không sao, bắt được hung thủ sớm ngày nào, hay ngày đấy.
Hạ Chi Quang đi vào nhà vệ sinh, sửa sang lại vẻ ngoài, lấy lại chút tinh thần. Nhưng vị sếp nhiều năm kinh nghiệm kia vừa nhìn một chút đã hiểu rõ, dáng vẻ của cậu không khác gì người đã chết, đúng hơn là ông có thể thấy cái chết đang đần dần ăn mòn nhân viên ưu tú nhất của ông.
Ông có chút trách cứ người tên Hoàng Tuấn Tiệp, dù biết anh không cố ý, không muốn vậy nhưng anh đã bỏ lại Hạ Chi Quang một mình mà sang thế giới bên kia.
Cái chết ăn mòn Hạ Chi Quang từ đó, từ cái lúc mà cậu ôm Hoàng Tuấn Tiệp, khóc rống cầu xin anh tỉnh lại, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn ra đi, mang theo linh hồn của Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang tự trách mình, vì cậu mà anh lao vào trong đó mới bỏ mạng, cho dù bao nhiêu người nói với cậu rằng Hoàng Tuấn Tiệp chết do nhiệm vụ, dù lúc đó trong đám lửa không phải cậu mà là người khác, thì anh vẫn sẽ lao vào.
-Nhưng sự thật là anh ấy đã lao vào vì nghĩ tôi vẫn ở trong đó.
Vị sếp già giật mình tỉnh dậy khỏi hồi tưởng khi nghe thấy tiếng động, Hạ Chi Quang đã đi ra, khuôn mặt tươi tỉnh hơn, quần áo lại phẳng phiu, nhưng gương mặt tái nhợt như cũ, tay áo xắn cao, để lộ cẳng tay gầy gò, cậu hơi hờ hờ ôm bụng.
-Lại đau dạ dày à, cậu đi khám thử xem.
-Tôi có đi khám rồi, không sao ạ.
Vị sếp già cũng không tiện nói thêm vì Hạ Chi Quang đã tập trung vào báo cáo tiến trình vụ án, từ đầu tới cuối bằng tông giọng đều đều, không còn chút gì kích động hăng hái vì sắp tìm ra chân tướng vụ việc như cảnh sát trẻ Hạ Chi Quang ngày xưa. Cũng phải, cậu đã hơn bốn mươi tuổi rồi, người kia thế mà đã rời xa cậu được gần hai chục năm. Ông còn nhớ lễ khen thưởng năm đó, người có công lớn nhất là Hạ Chi Quang nhưng cậu lại vắng mặt, ông nhớ cả sở cảnh sát đáng lẽ phải tự hào ăn mừng nhưng tất cả mọi người ăn ý không nhắc đến chiến công này, ông cũng nhớ nhân viên ưu tú của ông ôm tờ báo ca ngợi chiến công của họ trốn vào một góc không người biết, khóc không thành tiếng.
Vậy nên, có lẽ như thế này cũng tốt rồi.
-Sếp, xin sếp ra lệnh bắt giữ, tôi sẽ dẫn người đi, tên này giỏi nhất là cải trang và lẩn trốn.
-Được.
Kết thúc vụ án, Hạ Chi Quang lại đến ngôi mộ kia, người trong ảnh vẫn rạng rỡ ở tuổi hai mươi tám, cậu mỉm cười đặt bó hoa xuống:
-Tiệp, em lại đến thăm anh đây, lần trước đi khám, các bác sĩ bảo em bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, chắc cũng sắp được gặp anh. Anh đã đi đầu thai chưa thế?
-À, cứu được nhiều người như anh chắc được lên thiên đàng lâu rồi ấy nhỉ?
-Tiệp, em không bao giờ hối hận khi yêu anh, nhưng em hối hận khi ở bên anh.
Hạ Chi Quang nén lại cơn đau giằng xé ở bụng, bước đến đây đã là cực hạn, cậu khuỵu gối xuống, đầu gác lên phần mộ lạnh lẽo của người kia, nước mắt rơi khỏi khóe mắt, ngấm vào trong đất.
-Hoàng Tuấn Tiệp, anh thật nhẫn tâm!
Hạ Chi Quang mở mắt một lần nữa, đã thấy mình đang nằm trên đệm êm ái, cả người không thoải mái nhưng ít nhất cậu biết, cậu còn sống. Cái mạng này cũng dai thật, xung quanh tối om, Hạ Chi Quang chớp mắt vài cái mới nhìn rõ cảnh vật trước mặt. Bên giường có một người đang ngồi gục đầu ngủ, là đồng nghiệp sao? Cậu thật ra rất có phúc mới được đồng nghiệp tận tình như thế.
Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cậu này là sao?
Hạ Chi Quang mất tự nhiên rút tay ra, người kia thấy động cũng tỉnh lại, vừa nghe thấy tiếng nói, Hạ Chi Quang tưởng như tim mình muốn nổ tung trong lồng ngực.
-Quang Quang, em tỉnh rồi à, còn khó chịu chỗ nào không?
Hạ Chi Quang mấp máy môi mấy lần mà không phát ra nổi tiếng, người kia cũng tỉnh hẳn, lo lắng nhìn cậu.
-Làm sao thế? Chóng mặt à?
Cậu nhìn thấy rõ gương mặt Hoàng Tuấn Tiệp, trẻ đẹp như thời điểm đó, nhưng mang lo lắng, luống cuống nhìn cậu. Hạ Chi Quang run rẩy đưa tay chạm đến sườn mặt người kia, thì thào:
-Tiệp?
-Ừ, anh đây, em làm sao thế? Nói anh nghe, em không nói gì anh càng lo lắng.
-Em tưởng em vẫn còn sống, hóa ra đã lên tới thiên đàng rồi.
Hoàng Tuấn Tiệp đơ ra một chút, không lẽ Hạ Chi Quang sốt cao quá, ảnh hưởng đến não rồi? Anh đứng dậy định lấy di động, nhưng Hạ Chi Quang thấy người kia lại muốn đi, vội vàng nhào khỏi giường ôm lấy Hoàng Tuấn Tiệp, nếu anh không nhanh tay đỡ, cậu đã lăn xuống giường rồi.
-Tiệp, đừng đi!
-Anh đi rót cho em cốc nước.
Hoàng Tuấn Tiệp đỡ Hạ Chi Quang lên giường rồi ra ngoài, vội vàng bấm điện thoại gọi bác sĩ, anh cảm giác trạng thái tinh thần của Hạ Chi Quang không bình thường. Hạ Chi Quang với tay lấy di động, nhìn ngày tháng năm hiển thị, lại nhìn khuôn mặt trẻ con của mình trong camera, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống không thể kiềm chế.
Cậu mở di động, có tin nhắn sếp báo vụ án kết thúc rồi, cho cậu nghỉ phép thêm một ngày nữa.
-Quang Quang?
Hạ Chi Quang quay đi, lén lút lau nước mắt, khi quay lại đã là một gương mặt tươi cười.
-Tiệp, thật may quá.
-Cái gì may, em bình tĩnh lại chưa?
Tuy Hạ Chi Quang cười nhưng Hoàng Tuấn Tiệp vẫn thấy đau khổ nơi đáy mắt cậu, vốn anh muốn như mọi khi, chúc mừng cậu phá án xong, nhưng trạng thái của cậu khiến anh không thể nào mở lời.
-Em bị làm sao vậy?
-Em không nhớ gì cả sao? Em vì bảo vệ nạn nhân mà ngâm nước sông lạnh cả một đêm đấy. Vừa về đến nhà đã sốt cao đến mức ngã xuống, em ngủ một ngày một đêm rồi.
Hạ Chi Quang không hiểu tại sao cậu sống lại, ngẩn người nhìn ra ngoài, nếu kiếp trước vì cứu cậu mà Hoàng Tuấn Tiệp hi sinh, vậy có phải chỉ cần cậu rời khỏi anh, mọi chuyện sẽ không xảy ra đúng không?
Nhưng bây giờ cậu quá lưu luyến gương mặt này, giọng nói này, hơi ấm này, cậu không đủ dũng khí nói lời chia tay.
Hơn năm nghìn ngày đêm sống như một chiếc bóng, luẩn quẩn trong ngôi nhà tràn ngập hình ảnh Hoàng Tuấn Tiệp, vậy thì cậu chỉ cầu xin vài ngày nữa thôi, vài ngày ở bên anh.
Tiệp, nếu xa nhau khiến anh an toàn, thì em tình nguyện cả đời cô độc để ở nơi nào đó em không thấy, anh vẫn bình yên.
-Quang Quang, em sao thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, kể anh nghe được không?
Hạ Chi Quang nhìn người mình yêu, dang tay.
-Tiệp, em mệt quá, cho em ôm ngủ cái nào.
Năm nghìn ngày đêm làm bạn với mất ngủ và ác mộng, cuối cùng Hạ Chi Quang cũng có thể buông lỏng.
----------------------------------------------------‐----------
31.12.24
Tâm trạng bất ổn, fic cũng bất ổn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com