Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.25. Giải quyết

Cả ngày hai con sâu nhỏ cứ lười biếng cứ chui rúc trong nhà, hết ôm rồi lại hôn, môi cậu bị Taehyung ngặm đến sưng lên hết cả rồi. Có lẽ hắn chỉ hận không thể nuốt Jungkook vào bụng được thôi. Căn nhà lạnh lẽo đến mức nào thì bây giờ cũng phải ngập tràn màu hồng.

Đến chiều tối thì Jungkook mới đòi đi ra ngoài, Taehyung dù không muốn tí nào nhưng vì chiều bạn nhỏ nên cũng miễn cưỡng đồng ý. Một phần là Jimin rủ đi chơi một phần là phải gặp Ae Chan..

"Taehyungie em phải về thay đồ." Nằm ỳ trong lòng hắn, ngước đôi mắt như pha lê của mình lên mà đề nghị.

"Được, sẵn tiện đem hết đồ qua đây luôn." Taehyung nói xong định cuối xuống ngậm môi cậu, nhưng Jungkook đã kịp chặn lại. Điên cuồng nhét bánh vào miệng hắn, như ngăn cho cái tên này làm điều xàng bậy.

"Không được mẹ la."

"Anh gọi xin mẹ cho." Dứt lời Taehyung liền rúc đầu vào hõm cổ của cậu, hắn nhẹ nhàng hít lấy hương thơm quyến rũ chết người này. Hắn không thế ngăn nổi mị lực của Jungkook cái thân thể lẫn khuôn mặt đáng yêu không kém phần đanh đá, cứ khiến hắn muốn đụng chạm cho bằng được.

"Mẹ em trở thành mẹ anh khi nào vậy ?" Jungkook vừa cười vừa xoa xoa cái đầu đang không ngừng dụi vào mình, Taehyung dễ thương quá hắn cứ như vậy thì cậu sẽ chết mất thôi. Muốn giả vờ lạnh lùng mà cái tên này cũng không cho, hết nhõng nhẽo thì đòi hôn như con nít.

Không phải là cậu không muốn ở với hắn, nhưng mà nhìn cái tình trạng muốn ăn cậu vào bụng như này thì Jungkook có hơi sợ. Lúc nãy tên vô sĩ này còn đòi.. nếu cậu không lấy lý do là còn đau hông thì toi rồi. Thứ gì đâu mà sung sức muốn xỉu không để ai nghỉ ngơi giây nào hết trơn.

"Ở đây anh ăn em mất rồi sao ?" Cậu đặt hai tay lên vai hắn dùng lực đẩy ra, để cho đôi mắt của mình được nhìn trọn khuôn mặt của hắn. Thân hình to lớn ỉu xìu đang ỷ lại vào tay của cậu, chỉ cần Jungkook bỏ tay ra hắn lập tức sẽ ngã xuống. Đôi mắt lờ đơ như người thiếu ngủ, cái bộ dạng này không phải Kim Taehyung mà cậu quen biết. Cái con người mà mấy tuần trước còn trưng cái bộ dạng khó coi đến thèm đấm của hắn tự nhiên bóc hơi đi đâu rồi không biết.

"Làm gì có, thương còn không hết sao nỡ ăn." Bị đoán trúng tim đen, hắn chỉ biết cười hì hì đáp.

Giọng nói trầm khàn vang lên khiến bầu không khí vốn đã ngọt ngào nay lại càng ngọt, ngọt đến sâu răng. Tim cậu bỗng run lên trước lời thổ lộ của hắn, sáng giờ nghe không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ là bồi hồi như lần đầu. Lâu lắm rồi cậu mới có khoảng thời gian được buông thả như thế này, không cần suy nghỉ tiếp theo mình nên làm gì chỉ biết người trước mặt bảo gì thì làm đó, dựa dẫm vào hắn khiến cậu thoải mái hơn nhiều. Thật sự là muốn nhõng nhẽo một chút nhưng mà sợ hắn chê cười..

...

Trên đoạn đường đầy những chiếc lá khô cằng, hình ảnh hai chàng trai nắm tay nhau nó thật là kì diệu. Không phân biệt giới tính, nó chỉ đơn giản là tình yêu, ở bên nhau cảm thấy thoải mái cảm thấy hạnh phúc thế là được rồi. Những quy tắc về tình yêu chuẩn mực là cái quái gì, vốn dĩ quy tắc được đặt ra là để phá vỡ. Tình yêu là dành cho kẻ điên, và kẻ điên không bao giờ làm theo quy tắc cả..

"Ở đây chờ tí, em đi ra kia nói chuyện với người ta." Luyến tiếc rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của hắn.

"Được." Taehyung dứt lời liền hướng tới cái má lạnh cống của cậu mà trao cho một nụ hôn. Dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khiến trái tim muốn đông lại của Jungkook liền trở nên ấm áp. Taehyung với cậu như hai thái cực đối lập nhau vậy, cũng bởi vì điều đó cả hai luôn dùng cái mà đối phương thiếu thốn để bù đắp qua lại.

Đôi mắt rũ xuống vì ngại, hai gò má cũng đỏ hơn lúc trước. Jungkook cuối đầu rồi một mạch chạy về phía trước không thể ở đó lâu hơn nữa nếu không cậu sẽ ngại mà nổ tung mất, không biết Kim Taehyung ăn gì mà sến quá trời.

Trên một góc phố, nó sáng sủa hơn những nơi khác vì được ánh đèn đường chiếu rọi. Ánh đèn vàng mờ mờ như bao trùm lấy một thân ảnh người con gái nhỏ bé đang co rúm ngồi ở cái ghề chờ gần đó, ai mà tệ quá lại để một cô bé xinh xắn ngồi ở đây chịu cái rét của trời đông như thế này. Người đó không là ai khác, chính là cậu trai vừa nãy mới mặn nòng với người yêu mình ở đầu phố.

"Anh Jungkook em ở đây." Thấy hình bống quen thuộc, Ae Chan nhảy cẫn lên vì mừng, lạnh quá cô không thể chịu được nữa, ngây bây giờ cô cũng đã hiểu được cảm giác ngày hôm đó Jungkook phải chịu.

"Anh xin lỗi em đợi có lâu không ?" Ánh mắt của cậu dấy lên biết bao nhiêu là tội lỗi. Nếu không vì cái tên điên kia bắt cậu thây lại cái áo vì nó quá mỏng thì cậu đã đến sớm rồi, cậu ghét cảm giác bắt người khác phải chờ đợi như vậy.

"Dạ không em cũng mới tới à." Ae Chan đương nhiên là sẽ không nói cô đã ngâm mình trong cái rét này ba mươi phút đồng hồ rồi đâu, nhìn ngương mặt tội lỗi này thật sự cô không nỡ trách cứ cái gì cả.

"Anh hẹn em đến đây làm gì ạ." Không thể chờ thêm nữa cô lập tức mở lời, Jungkook không thể biết được cô vui đến cở nào đâu. Cứ tưởng ngày hôm đó đã chấm dứt với nhau rồi chứ, Ae Chan thấy được vẻ mặt tức giận khi cô lỡ lời vì nhắc tới Taehyung. Cô sợ chứ sợ Jungkook sẽ giận mà chia tay cô, nhưng hôm nay chính Jeon Jungkook đã chủ động nhắn tin hẹn cô ra phải chăng cậu đang muốn cứu vãn cuộc tình nhạt nhẽo này.

"Ae Chan.... thật ra thì." Jungkook cuối đầu khó khăn cất ra từng chữ, cảm giác tội lỗi nó ngập tràn khắp cơ thể cậu.

"Anh cứ nói đi ạ." Thấy Jungkook cứ ngập ngừng không chịu nói, cô mới mở lời thúc dục.

"Anh có chuyện này muốn nói với em.."

Ae Chan mở to mắt chờ đợi từng chữ của Jungkook, không hiểu vì lý do gì mà cô lại thấy hồi hợp như đi thi thế này. Cái cảm giác mà Jungkook cứ ngập ngừng không chịu nói khiến cô khó chịu.

"Em nhớ phải bình tỉnh nha." Jungkook thật ra là sợ cô bé này khó, đối với một người tồi tệ ích kỉ như cậu đây không đáng để em ấy khóc.

"Khoan đã..." Hai mắt cô rũ xuống dưới chân, như đoán ra được gì đó cơ mặt đang căng cứng vì phấn khích bất chợ hạ xuống. Một nét ủ rũ đến sầu não, đôi mắt biết cười thường ngày cũng chẳng cứu vãn được thậm chí nó còn góp phần làm tổng thể khuôn mặt trong não nề đến nặng trĩu lòng người.

"Jungkook... Anh đang có chuyện gì rất khó nói đúng không ?"

"Ae Chan..."

"Hai chúng mình chia tay đi.." Cô hướng đôi mắt đang trực trào chảy ra những giọt nước mặn chát, rất khó để nói ra điều này nhưng khi nhìn cái ánh mắt tội lỗi đó cô lại cảm thấy khó chịu tột cùng. Cảm giác Jungkook đang khó sử vì thương hại cô vậy, cô thật sự đáng thương tới vậy sao?

Thật sự rất thích Jungkook rất thích, cố gắng tới vậy nhưng nhận lại chỉ là sự thương hại đáng đáng ghét này thôi ư ?

"Hả ?" Cậu bất ngờ đến độ hai mắt mở to.

"Em nói là chia tay đi." Cô cố gắng nén cho giọng mình cho nó không run lẩy bẩy, hít một hơi thật sâu vào trong buồn phổi nén thật sâu cái cảm giác chặn lòng đi. Khẽ nghiêng đầu, Ae Chan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo mó đến đáng thương.

"Cái này là em đá anh đó Jeon Jungkook, không phải là anh đá em. Nên đừng có tự trách mình hay gì cả, em rất ổn thậm chí là rất vui khi đá được anhh." Năm chữ cuối cô như muốn hét lên nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra, dù đây chỉ là mối tình thoáng qua và cũng chẳng có tí kí ức nào đẹp đẽ nào cả. Nhưng nó vẫn rất khó để quên đi, vẫn rất day dứt để tự mình nói chia tay, tự mình giải thoát cho người còn lại.

"Anh xin lỗi." Jungkook cúi đầu, dù không có tình cảm nhưng cảm giác tổn thương một người thật sự dành tình cảm cho mình sao mà nó dây dứt quá. Dù không đau đớn tột cùng nhưng nó vẫn rất khó chịu.

"Anh im đi! Em nói là em đang đá anh mắc gì anh xin lỗi em hả? Anh không có lỗi gì cả, người có lỗi..huhu..là em cơ mà." Khó chịu quá, lòng ngực nhói quá cô ôm mặt ngồi thụp xuống đất.

Jungkook định tiến tới an uổi người nọ thì lại bị hất hủi.

"Đừng có đụng vào em, bây giờ anh đi được rồi." Không phải không muốn, điều cô thật sự muốn bây giờ là một cái ôm ấm ấp, nhưng nếu là Jungkook thì cô không cần. Sự thương hại đó cô không cần !

"Nhưng mà.."

"Đi đi." Cô hét lớn

Jungkook có hơi giật mình, nhưng tội lỗi như cứ ập hết lên đầu cậu vậy. Muốn lại an uổi cô bé này như một người bạn, nhưng chính cậu biết Ae Chan không thích sự thương hại mà cậu dành cho cô.

"Anh xin lỗi..Ae Chan." Nói rồi cậu nhấc đôi chân nặng trì của mình mà bước đi, cậu không muốn bỏ Ae Chan một mình nhưng mà nếu đứng đây thì cô sẽ ôm mặt khóc tới sáng mất.

Ở đâu đó trên con phố vắng vẻ, một chàng trai với cái túi sưởi trên tay hắn kịch liệt chà sát như đang sắp chết rét vậy.

"Taehyungie."

Nghe tiếng gọi quen thuộc từ sau lưng Taehyung liền gắp rút cất túi sưởi vào túi áo, rồi quay sang nở nụ cười hình hộp.

"Sao rồi." Thấy cái mặt ỉu xìu như mất sổ gạo đó của cậu liền cảm thấy tội nghiệp vô cùng, tay đưa lên xoa xoa cái đầu tròn của cậu mà hỏi han.

Không nói không rằng Jungkook trực tiếp đá vào chân hắn một cái, Taehyung theo phản xạ vì đau mà ngồi xuống ôm chân.

"Sao đánh anh." Nhiêu đây có đau đớn lắm đâu nhưng mà vẫn cứ thích làm nũng vậy đó.

"Trả thù giúp Ae Chan." Jungkook khoanh tay trước ngực đắc ý nhìn hắn.

"Anh có liên quan gì đâu ?"

"Tại anh em mới làm tổn thương em ấy."

"Tại em trẻ con quen người ta để làm tui ghen chứ bộ." Hắn nói xong liền đứng bật dạy, nhìn chầm chầm cậu.

"Định làm gì ?" Thấy hắn hành động kì lạ, Jungkook liền châu mày hỏi.

"Trả thù giúp Ae Chan."

Taehyung dơ tay lên cao, theo phản xạ Jungkook nhắm chặt mắt rồi rục người về.

Nhưng sau đó cái cậu nhận về được không phải là một cái đánh đau điến, mà là một nụ hôn, tiếng chụt vang lên trên không trung khiến cậu mở bừng mắt.

Hai má đỏ lên hết nó lang ra tận mang tai của Jungkook, Kim Taehyung đúng là cái đồ vô sĩ.. đồ đồ cơ hội mà.

"Này anh vừa phải thôi." Cậu cuối đầu lí nhí trong miệng, Jungkook bây giờ là đang xấu hổ mà không thể nói nên lời rồi.

"Thì đang đánh em bằng bờ môi của anh." Hắn nén cười mà chọc ghẹo cậu, Jungkook ngại sao mà dễ thương muốn xỉu vậy đó. Càng nhìn càng muốn chọc !

"Không nói nữa đi thôi." Jungkook vẫn cứ lí nhí trong miệng, cậu chủ động nắm tay hắn bước đi về phía trước.

Bàn tay ấm áp như chính Jungkook đang hơ tay trước lò sưởi vậy, rõ ràng lúc nãy tay Taehyung cũng rất ấm nhưng nó không ấm đến vậy. Vì bất ngờ mà cậu đi chậm lại một tí, thấy điểm kì lạ Taehyung cũng đi chậm theo cất giọng mũi lên hỏi cậu.

"Hửm."

"Sao tay ấm vậy." Jungkook ngước mặc lên hỏi hắn.

"Con người anh nó ấm ấp sẵn á biết không." Vừa nói Taehyung vừa dùng tay nhéo mũi cậu khiến nó đỏ ửng lên.

"Xì, thấy ghê." Cậu trề môi trả lời hắn rồi lạnh lùng bước tiếp.

...

"Jungkook !" Thấy thân ảnh quen thuộc đang tìm kiếm gì đó Jimin liền cất giọng gọi lớn.

Jungkook thấy Jimin liền hớn hở ra mặt, tay cũng vì chạy mà dứt khoát rời khỏi tay hắn. Người kia bị bỏ lại cũng lẽo đẻo đi theo sau.

"Ngồi xuống ngồi xuống." Jimin tận tuỵ đẩy ghế ra cho Jungkook ngồi, ban sáng nghe tin Jungkook nghỉ học làm y lo muốn chết nhưng bây giờ thấy bạn của mình vẫn lành lặng thì y rất mừng.

"Chào em nha." Jin cùng Namjoon ngồi đó cũng đồng thanh chào Jungkook.

"Dạ em chào hai anh." Jungkook cười đến híp hai cả mắt.

Taehyung vẫn cứ như không khí tại đó, hắn lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu. Không một ai chào hỏi, không biết mấy người đó còn coi hắn là bạn hay không nữa.

Thế là Taehyung trực tiếp bị ngó lơ, hắn năm lần bảy lượt quấy cậu nhưng vẫn cứ bị quăng ra sau chẳng thèm ngó ngàng tới.

Bổng nhiên phía này Seokjin huýt huýt vai Namjoon.

"Taehyung, đi vệ sinh với anh đi." Namjoon đứng phắt dậy nói lớn, mọi người xung quanh đều nhìn anh như người không được bình thường.

"Mắc gì nói lớn vậy." Hắn nhíu mày

"Đi không ?" Namjoon nhướn mày hỏi lại.

"Anh con nít hả ? Đi vệ sinh cũng bắt em đi cùng, vào đó chắc bắt em cầm dùm anh hay gì ?" Taehyung vừa khó chịu nhìn Namjoon, nhưng tay bên dưới bàn vẫn không ngừng sờ đùi Jungkook.

Namjoon có hơi nhụt chí nhìn qua Seokjin thì bị y lườm một cái muốn cháy mắt. Anh kiên quyết đề nghị với Taehyung.

"Thì chú đi với anh đi nói nhiều quá, anh mày sợ ma được chưa, tao vào đó gặp ma ngất xỉu rồi ai khiêng tao ra? Chú vào đó có gì canh ma hộ anh !"

"Aish phiền quá." Taehyung nén cười vào bên trong, giả bộ khó chịu mà đáp ứng ông anh.

Cả hai liền khoác vai nhau bước đi, đợi khi hai bống hình to lớn đi mắt Seokjin mới quay sang hỏi cậu.

"Jungkook !"

"Dạ."

"Nằm trên hay dưới ?"

Jungkook bị cậu hỏi của Seokjin doạ cho hai mắt mở to, da mặc mỏng cũng đỏ hết lên. Hai cái người này thiệt là, chuyện tế nhị của người ta, chắc là tận dụng Taehyung không có đây mà ép cậu rồi.

"Chắc chắn là nằm trên rồi! Jungkook của em mạnh mẽ như một người đàn ông chính hiệu mà."

Bùm* Lòng tự trọng của Jungkook bị sụp đổ lần hai.

"Anh cá là mày nằm dưới, cá không Jimin ?" Seokjin đắc ý khoanh tay thoải mái tựa lưng vào ghế. Anh cứ bầy ra cái bộ dạng kiểu đôi mắt nhìn thấu hồng trần.

"Cá! nhiêu cũng chơi!" Jimin chắc nịt khẳng định.

"Hai người thôi đi." Jungkook hai má đỏ lừ nhìn hai cái con người chẳng biết ngại ngùng gì trước mặt.












👩🏻‍💻: xin lỗi vì sự trể nải này nhá, tụi cũng sợ ngược lắm nma sợ mọi người ngán ngọt thôi à. Tội nghiệp nữ phụ quá mn ơiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com