"Con bé ấy sao thế nhỉ?"
Tuyết Anh chạy thật nhanh bỏ đi. Nàng không biết mình đã chạy đi đâu, được bao xa, đã bao lâu như thế, miễn là không phải thấy những gương mặt ấy nữa, nhất là Hoàng Mỹ Dung. Không phải nàng ghét bỏ gì mọi người, nhưng nàng sợ phải đối mặt, nàng sợ phải thấy sự thương hại từ những con người đó, điều đó còn đau lòng hơn sự ghẻ lạnh của bọn người ngoài kia.
Hiểu Phương chạy theo Tuyết Anh đến hụt hơi nhưng vẫn thấy nàng không có dấu hiệu chịu dừng bước chân lại. Cô có gọi theo nàng í ới như thế nào, nàng cũng không buồn quay đầu lại. Chẳng phải nàng không nghe, nàng nghe rất rõ chứ, nhưng nàng không biết làm sao đối mặt với cô, đối mặt với thứ tình cảm của cả hai. Nàng giờ trong tình cảnh hoang mang cực độ, càng không muốn tiếp xúc với ai.
Người đi đường hai bên có chút hiếu kỳ nhìn hai đứa nhưng cũng tặc lưỡi đi qua.
Trời đột nhiên bắt đầu mưa, cơn mưa trái mùa xối ào ạt một hơi liền không dứt. Vẫn một người ôm cặp lạnh lùng đi trước, một người hớt hả chạy theo, mặc cho cơn mưa ngày càng lớn đến ướt sũng đồ trên người mình. Con đường hai bên đã trở nên vắng vẻ đi vì mọi người vội vàng kiếm chỗ trú cơn mưa lớn. Đường trơn ướt sũng, mưa thì càng ngày một lớn, dày đặc một màu sương trắng xóa, lại còn vì không muốn mất dấu Tuyết Anh mà cô chạy càng nhanh hơn để bản thân vô tình trượt chân ngã sụp xuống đất, thốt lên một tiếng đau oái oăm.
Cô gắng gượng dậy nhanh, nhưng một cơn đau nhói tim buốt lên lại khiến cô khụy xuống, cứ cố đứng lên thế nào cũng không được. Hiểu Phương cô lại bất lực nữa rồi, lại vô dụng lần nữa. Ánh mắt cứ hướng theo nơi con người lạnh lùng đó khuất bóng, những gì còn thấy bây giờ chỉ là màn mưa trắng xóa.
"Tuyết Anh . . . quay lại đi . ."
Bây giờ không biết trên gương mặt bầu bĩnh của Hiểu Phương là nước mưa hay nước mắt mà làm đến ướt sũng. Hai con mắt tròn xoe đen láy tinh nghịch hằng ngày bây giờ đã đỏ ngầu lên, cứ hướng ánh nhìn vô định về nơi bóng con người đó đã khuất sau màn mưa. Cả thân thể thì vô lực ngồi giữa đường.
Khi nỗi tuyệt vọng ấy đã gần chạm đến cùng cực thì chỗ cô ngồi tự dưng không còn cảm thấy giọt mưa nào nữa, dù xung quanh vẫn còn mưa rất lớn. Cô ngẩng đầu lên, thấy một chiếc ô đã che mưa cho mình từ lúc nào. Quay lại về hướng người cầm ô, vẫn chẳng là ai khác, là con người đó, con người lạnh lùng đó.
Tuyết Anh tĩnh lặng đứng dưới mưa, chĩa ô che cho Hiểu Phương. Ánh mắt nàng nhìn cô tựa hồ như đại dương sâu thẳm, nhìn vào chỉ có thể bị cuốn sâu vào mà không thoát ra được.
- Đi được không?
Nàng hướng ánh mắt về phía cái chân đau của cô, vẫn cái chất giọng đều đều lạnh tanh ấy. Thấy cô không trả lời mình, nàng đành hướng lên, mắt đối mắt với đôi mắt từ nãy giờ đã nhìn mình mà không buồn chớp lấy một cái, nhướng mày chờ đợi một câu trả lời.
Nàng không hiểu sao lúc này mình lại kiên nhẫn như vậy, nhất là khi tâm trạng vẫn còn rất rối bời.
Hiểu Phương thấy Tuyết Anh lại dùng ánh mắt kia nhìn mình liền cúi đầu tránh đi. Trong lòng cô cũng dâng lên cảm xúc ái ngại vì những chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Cô chỉ khẽ gật đầu nhẹ, không dám hé môi lấy một lời, như chỉ sợ một lời nói ra lại vô tình khiến con người kia đau lòng.
- Cầm lấy!
Tuyết Anh đưa cây dù đến trước mặt cô, cô lại chậm chạp nhận lấy, ánh mắt lén lút liếc nhìn gương mặt lãnh cảm kia.
- Đưa cặp đây!
Thấy Hiểu Phương vẫn mãi chậm chạp thế kia, sự kiên nhẫn của nàng xém nữa đã vơi cạn. Nàng giựt mạnh lấy chiếc cặp cô đang ôm trong lòng, đeo quai cặp vào rồi đứng dậy. Hiểu Phương có chút ngạc nhiên khi thấy Tuyết Anh đứng dậy quay lưng lại với mình, rồi tiếp tục tròn đôi mắt thấy người kia quỳ gối xuống, lưng với đối mặt mình.
- Leo lên đi!
- Hả ơ?
- Hay muốn ngồi chết cóng ở đây?
Hết ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác cứ ập đến khiến Hiểu Phương đỡ không kịp, nhưng Tuyết Anh nói đúng, không lẽ lại ngồi chết cóng ở đây, chưa kể người chấp nhận cõng cô lại chính là con người khiến cô vô tình lọt vào tình thế oái oăm này. Nhưng bây giờ để đứng dậy leo lên lưng Tuyết Anh cũng không phải là chuyện dễ.
- Đứng lên từ từ thôi, ráng chịu đau một chút.
Một lúc nàng đã quên mất rằng con người kia đang bị trật chân nên không thể tự mình đứng dậy, nhưng nghĩa lại, bản thân mình càng không thể tự tay ẵm con người ấy về nhà, sẽ vô tình khiến ánh mắt người khác nhìn có chút không hay. Người hạ thấp hơn để cho người kia có thể tựa vào dễ hơn, một tay còn trống luồn ra sau nắm lấy bàn tay kia đặt lên vai mình.
- Đếm 1, 2, 3 thì nhảy lên nhé! Chịu đau một chút.
- Ừ!
- 1 . . . 2 . . . 3 . . .
Cả hai cùng đếm, vừa đến "3" là cô phải cắn răng nhảy thật nhanh lên người nàng. May là nàng đã chuẩn bị trước, không thì cũng đến nước bị lực úp tới làm té sấp mặt.
Nàng khụy một gối lên trước để làm tấn đứng dậy, rồi cứ thế một tay vừa kẹp lấy cặp mình, vừa giữ chân Hiểu Phương, tay kia may mắn trống trải hơn một chút. Cô ngồi trên lưng nàng, chỉ việc cầm chặt dù để che mưa cho cả hai, tay còn lại bá chặt lấy cổ người.
Đã lâu rồi cô mới gần nàng đến thế, khoảng thời gian thi cử mọi người chuyên tâm học hành nên cũng ít khi giao tiếp với nhau gần gũi thế này. Từ hôm ngủ lại nhà nàng đã hơn nửa tháng mới được gần gũi con người lạnh lùng này, bất giác, cái bá cổ của cô siết chặt hơn, gương mặt bầu bĩnh tựa hẳn lên bờ vai gầy gầy xương xương kia.
Tuyết Anh cảm nhận được những hành động của Hiểu Phương, nhưng nàng vẫn một mực giữ im lặng, gương mặt vẫn tựa hồ như những đợt sóng trên mặt hồ Xuân Hương, không lăn tăn vỗ về ào ạt. Người chỉ lặng lẽ bước từng bước về nhà Hiểu Phương, mắt đôi lúc hướng xuống phía chân bị thương của cô, rồi mím chặt môi quay mặt đi.
- Trời mưa lớn thế này mà giờ con bé Phương nó chưa về là sao con?
- Dạ để con đi kiếm con bé về ạ.
Nhưng khi bà vừa bước tới cửa thì vừa lúc Tuyết Anh cõng Hiểu Phương bước đến. Tuyết Anh khẽ cúi đầu chào những người lớn trong nhà, dáng vẻ cũng có chút ái ngại vì Hiểu Phương đã vô tình ngủ quên luôn trên lưng mình.
- Phương! Hiểu Phương! Dậy đi con!
- Hả? Dạ?
- Tới nhà rồi cô nương ơi!
Hiểu Phương tiếp tục vận bộ mặt không hiểu trời đất đang xảy ra chuyện gì của mình thêm một lúc nữa, cho đến khi cơn đau nhói từ cổ chân dậy lên kéo cô về với thực tại. Tuyết Anh từ nãy vẫn lễ phép im lặng, nhẹ nhàng đỡ Hiểu Phương về phía bộ ghế gỗ giữa nhà. Gương mặt nàng cúi gằm xuống, thật sự lần đầu đến nhà bạn gái với bộ dạng này không thật hay ho cho lắm, chẳng những vậy người ta còn vì mình mà bị thương.
- Chân con sao vậy Phương?
Cái dáng vẻ khác thường ấy làm sao qua mắt được bà nội cô chứ, lúc này thì không hẹn mà cả cô và nàng đều nuốt khan trong họng:
- À dạ . . . tại con . . .
- Dạ do trời mưa lớn quá nên con sơ xuất té . .
- Thật vậy?
- Dạ vâng!
Cô ửng đỏ mặt còn người kế bên thì mặt mày y như bầu trời đen kịt ngoài kia. Lần đầu cô nhìn thấy rõ vẻ lo lắng sợ sệt này của Tuyết Anh, cái con người bất cần này chưa từng lộ vẻ mặt khó coi đến như vậy với cô bao giờ, à phải nói là cô cũng chưa hề thấy nó với bất kì ai.
- Cũng không còn sớm nữa, con xin phép về ạ!
Tuyết Anh gấp gáp chào tất cả những người lớn đang có mặt trong phòng, ánh mắt còn không dám nhìn lấy trực diện từng người rồi định xoay bước rời đi. Nhưng vừa đến cửa đã bị một tiếng người làm giật bắn mình gọi lại:
- Tuyết Anh!
Đây là từ cô người yêu bé bỏng của nàng.
- Trời còn mưa lớn con đợi bớt một tí hẵn về.
Sau đó là phụ huynh kính mến của cô ấy.
- Nếu trễ quá ta sẽ kêu anh Hiểu Phương đưa con về.
- Dạ vâng . .
Nàng chỉ hận tại sao không bỏ mặc Hiểu Phương lúc đó để bây giờ lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan này. Nở một nụ cười thân thiện nhất từ trước tới giờ với mọi người, nàng từ từ lùi bước lại ngồi ở chiếc ghế đối diện cô. Thật sự bây giờ nàng nể tài diễn xuất của mình lắm, khi có thể nặng ra những bộ mặt thân thiện khả ái này với mọi người trong tâm thế này, trong khi bình thường nếu không có khói thuốc thì đố mà nàng bình tĩnh cho nổi.
Mẹ Hiểu Phương lấy từ trên tủ ra bộ dụng cụ y tế rồi lại ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt cái cổ chân đau của cô trên đùi mình. Mọi hành động của bà đều thu hết vào đôi mắt đen láy của người đối diện, cả nét mặt lo lắng thầm trách mắng con gái đi đứng không cẩn thận nhưng vẫn xuýt xoa âu yếm chăm sóc từng chút một.
- Con gái con lứa lớn rồi mà cứ như trẻ con!
- Mẹ này. . .
Tuyết Anh ngồi đó, chỉ im lặng. Đôi mắt thu hết những hình ảnh diễn ra trước mắt mình đến mức từ lúc nào đã có một màn sương mỏng óng ánh phủ lên. Đôi bàn tay nàng vô thức nắm chặt lớp vải quần còn ướt sũng, đến mức nhàu nát. Nàng là đang kiềm nén, kiềm nén lại dòng cảm xúc đã từ rất lâu rồi mà nàng mong ước, nàng nhung nhớ và cả chờ đợi. Thấy nàng mãi im lặng, Hiểu Phương cũng nhìn sang, cô bắt gặp ngay những dằn xé trên gương mặt nàng, nó sao lại tối sầm lại như vậy, vừa định gọi tên nàng thì người đã vụt đứng dậy làm cô giật mình.
- Nhà cháu có việc gấp! Cháu xin phép về ạ!
- Tuyết . . Tuyết Anh! Tuyết Anh!
Cả nhà Hiểu Phương ngơ ngác nhìn Tuyết Anh phóng nhanh ra khỏi nhà, không ai kịp có một phản ứng nào với loại tình huống chưa từng thấy này, duy nhất mình Hiểu Phương ủ rũ, nhìn dáng vẻ đó, bộ mặt đó và cả hành động trốn chạy đi gấp gáp của Tuyết Anh, không cần nói cô cũng biết nàng đang cố tránh né, còn chẳng phải vì nàng không muốn thấy những gì gợi nhớ đến người mẹ quá cố của mình sao.
- Con bé ấy sao thế nhỉ?
"Em xin lỗi, Tuyết Anh . . ."
Tuyết Anh chạy băng băng giữa màn mưa vẫn còn xối xả. Trời Đà Lạt buổi đêm đã se lạnh nay lại thêm mưa, nhưng cái buốt giá ấy có là gì với cái lạnh đang bóp chết trái tim nàng. Đôi mắt đen láy đỏ ngầu lên, làn thu thủy đã không còn thể kèm nén từ lúc nàng vụt chạy đi khỏi nhà cô ấy. Tuyết Anh không trách Hiểu Phương, càng không thể trách người nhà Hiểu Phương. Tuyết Anh trách là trách bản thân mình tại sao lại sinh ra, rồi lại bị bỏ rơi.
Đã lâu lắm rồi từ cái giây phút người mẹ quá cố của nàng ra đi, cũng là cái đêm trời mưa giông tố ấy. Trái tim nàng hóa đá nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc cho cái sự yếu đuối mỗi khi đêm về của một cô bé chỉ biết ngồi thu mình trong một căn nhà rộng lớn không một bóng người, của một con người nhìn các bạn đồng trang lứa được nhận sự yêu thương còn mình chỉ có sự ghẻ lạnh mà chỉ biết tự gượng lên khỏi nỗi đau. Tuyết Anh bây giờ, ngồi bó gối trước cửa nhà, cả người ướt sũng, đầu tóc bết lại, không còn là nàng hoa khôi kiều diễm, băng lãnh, cao ngạo trên mọi người. Tuyết Anh bây giờ bé nhỏ, gầy gò, run rẩy, tủi hờn một mình khóc, một mình trải qua, gặm nhắm nỗi đau.
- Mẹ . . . con . . nhớ .. . mẹ . .
TBC.
------
Tôi vẫn cố gắng hoàn thành cho xong truyện này để viết tản mạn truyện khác a ~
Nhưng có thể giọng văn không còn trau chuốt và dạt dào như ban đầu nữa :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com