Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Mưa và em


“Gulf có vẻ đã nghi ngờ rồi. Cho người của chúng ta lo liệu đi, thời gian tới có lẽ sẽ không thể đến đó được đâu”

“Vâng ạ”

“Ban nãy ngươi trở về có bị bắt gặp không?”

“Nu đưa ít bạc cho lính canh rồi lập tức ngụy trang như vừa từ nhà bếp ra, chắc sẽ không ai nghi ngờ đâu ạ”

“Tốt”

“Công Chúa, Nu phát hiện dạo này lão già đó rất hay qua lại với Quốc Vương. Quốc Vương thường tìm đến lão để bàn bạc điều gì đó”

“Ông lão này không phải người bình thường. Lão biết được bí mật của chúng ta, chắc chắn cũng biết nhiều bí mật ẩn sâu trước đây nữa”

“Công Chúa, Người không sợ lão sẽ tiết lộ bí mật hay làm hại gì chúng ta sao?”

“Dù là mục đích gì, ta cũng không nghĩ lão có ý hãm hại chúng ta đâu. Hơn nữa...”

Hinny nhớ lại lúc ông lão lấy túi hương cất trong hòm đồ, đó là một cái túi nhỏ cũ kỹ, bên trên có khắc một dòng chữ “Wenpilat”, là một dòng họ rất lâu đời mà dường như hiện tại không còn gặp bất kỳ con cháu nào của nhà đó nữa. Cô là một người rất thích tìm tòi, vì vậy từ nhỏ đã luôn tò mò rất nhiều chuyện, từ sách cổ đến sách sưu tầm đều đã đọc qua.

Có một lần lẻn vào hậu điện, nơi cất giữ rất nhiều các tài liệu và bí mật, Hinny đã vô tình đọc thấy tên dòng họ này trên một tờ giấy cũ đã rách và cháy xén, được kẹp trong một cuốn nhật ký, nét chữ trên tờ giấy đó nguệch ngoạc, người viết có vẻ rất gấp gáp. Nhưng chưa xem được thêm gì đã bị Vương Hậu phát hiện và kéo ra ngoài, từ đó không được vào thêm lần nào nữa, đó là nơi cấm địa của cung điện, bất cứ ai cũng không được vào...Ngoại trừ một người, đó là Quốc Vương.

Vì vậy Hinny nghĩ ông lão này không phải là người bình thường, hơn nữa có rất nhiều khả năng còn là người có liên quan đến các mối thù hằn kéo dài của hai nước Nonkhali và Prathopit. Một người nắm giữ nhiều bí mật như vậy, nếu muốn giở trò thì đã không đợi đến bây giờ, thời điểm mà Quốc Vương mới lên ngôi, đất nước ngày càng phồn thịnh.

_______________________

Gulf đang cố gắng giải quyết xong lượng công việc dày đặc của mình để dành ra buổi tối hôm nay đi dạo cùng Mew. Mặc dù trong lòng nặng nề, cậu vẫn không thể hiện ra ngoài, cậu không muốn phá bầu không khí đang êm đẹp giữa hai người, càng không muốn Mew nghĩ gì nhiều.

Hôm nay trời không có nhiều nắng, thậm chí còn lất phất mưa. Mew ngồi trong y điện của mình nhìn ra bông hoa bên ngoài, bông hoa vẫn sáng lấp lánh. Hắn không biết đây là thứ linh khí kỳ diệu gì, nhưng bông hoa mọc lên từ mảnh đất này, nghĩa là mảnh đất này cũng có linh khí của riêng nó. Hắn nhớ mình đã đọc được từ đâu đó nói rằng thế giới này, nhân gian này rất kỳ diệu. Nó là một câu đố nan giải nhất, song cũng là một câu đố đẹp đẽ nhất. Có rất nhiều bí mật về nhân gian mà chúng ta sẽ không thể ngờ đến và cũng không thể tìm hiểu hết được. Giống như trước mắt hắn là một bông hoa đang sáng lấp lánh lên kia. Mew tin trên thế giới này còn rất nhiều điều kỳ diệu, có những mối liên kết vô hình đặc biệt giữa một số người và vật với nhau. Mọi thứ sinh ra trên cuộc đời này đều sẽ có sứ mệnh của riêng mình.

“Vương Tử”

“Có chuyện gì?”

Tên thân cận dâng lên một quyển sách

“Đây là một quyển sách cổ của nhân gian, có tin đồn rằng quyển sách này được ghi chép sự ra đời của Nonkhali và Prathopit, điều mà trước giờ luôn không ai được biết”

“Ngươi lấy cái này ở đâu?”

“Lấy từ một người hành nghề y già. Y quán của lão nằm ở biên cương Prathopit chúng ta. Con trai lão đã mang quyển sách này đi cầm để lấy tiền đánh cược. Người cầm đồ nghi ngờ đây là quyển sách quý nên đã nhân lúc ta đi tuần tra mà nộp lại”

“Được rồi, ngươi lui đi”

“Vâng”

Mew mang quyển sách vào bàn ngồi. Hắn xem kỹ một lượt vẻ bề ngoài của nó, chỉ là một quyển sách bình thường cũ kỹ, không có gì đặc biệt. Lật giở từng trang sách, đây như một quyển bút ký của một người nào đó tự tay ghi chép lại rồi truyền từ đời này sang đời khác. Vì là sách cổ, chữ viết khi này cũng không giống như chữ viết hiện tại, tuy nét bút không khác nhiều nhưng vẫn có một số ký tự đặc biệt mà hắn không thể nào hiểu được. Mew chưa xem hết trang đầu tiên thì trời sập tối, Gulf đã đến trước cửa điện

“Khun Pi”

Hắn cất quyển sách vào ngăn tủ dưới bàn rồi đi ra gặp Gulf. Hai người có hẹn tối nay sẽ cùng ra ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

“Làm xong việc rồi?”

“Chưa xong, nhưng đi chơi vẫn quan trọng”

Mew cười, lấy tay khỏ nhẹ lên trán Gulf

“Cái đồ nghịch ngợm nhà em. Đi thôi, hôm nay ta sẽ dắt em đi chơi đến khi chán thì thôi”

“Đi”

Cả hai người quay mặt ra ngoài thì trời mưa ào xuống, mưa như trút nước xối xả, cả bầu trời xám xịt không còn trăng sao, sấm xét đánh ầm ầm cứ như một cơn bão đến bất chợt

“Aow”

“Sớm không mưa trễ không mưa lại cứ mưa ngay lúc này vậy chứ”

“Vậy chúng ta tắm mưa một lát đi Khun Pi”

Không đợi Mew phản kháng, Gulf đã lôi hắn ra ngoài khoảng sân nhỏ không có mái che, hai người như đứng giữa cái giếng trời, cứ như vậy mà để mưa ào ạt trên đầu.

“Như thế này là tắm bão rồi, không còn là mưa bình thường đâu, mau vào thôi”

“Không vào đâu”

Gulf nói lớn lên, sau đó kéo Mew lại gần mình. Mưa bắn vào mắt khiến cả hai không còn thấy rõ mặt nhau nữa. Mưa nặng hạt cũng tạt vào mặt tạo nên những cơn đau rát.

“Vào trong thôi e...”

Gulf đột ngột vòng tay ra sau cổ Mew, giữ hắn lại hôn lên môi, một nụ hôn nóng bỏng giữa cơn mưa như vũ bão. Nếu không phải từ đầu Gulf đã đuổi hết những người canh gác ở đây đi, có lẽ họ sẽ nghĩ hai người đang phát cơn điên mất. Nhưng Gulf chính là muốn như vậy. Cậu không biết phải đối diện với Mew như thế nào, không biết phải nói gì làm gì, vậy thì để cơn mưa này làm một tấm màn chắn, để cả hai có thể gần nhau một chút mà không gượng gạo. Cậu vẫn nhắm chặt mắt, tham lam ngấu nghiến lấy môi của hắn. Mew cũng rất nhanh bắt nhịp, hai người hòa vào nhau, hôn sâu không dứt.

Gulf đang say sưa chiếm lấy môi Mew thì nhận ra không còn mưa nữa. Cậu mở mắt, dần làm quen với ánh sáng mới thấy bản thân đang ở trong phòng tắm

“Khun Pi”

“Ở ngoài đó lâu hơn nữa em sẽ bị cảm mất”

Hắn dứt ra khỏi cậu, lấy tay khuấy khuấy nước để thử độ ấm trong bồn tắm

“Em tắm đi, mau tắm rồi thay đồ ra”

“Vậy còn Khun Pi”

“Ta đợi em tắm xong rồi tắm”

“Như vậy sẽ tốn thời gian lắm”

Mặt Gulf lém lỉnh, hai cánh môi hồng mím chặt vào nhau rồi kéo Mew cùng theo xuống bồn. Nước ấm chạm vào da thịt xua tan đi cái lạnh của nước mưa ban nãy

“Hòa nhé. Lần trước Khun Pi cũng kéo em xuống như vậy”

Mew ngồi dậy, chống hai tay vào thành bồn, ép sát Gulf

“Vậy em có muốn tiếp tục chuyện lần trước không?”

Gulf giương mắt lên nhìn Mew. Không nói không rằng, tự động cởi áo mình ra. Mew không thể rời mắt khỏi hàng xương quai xanh đẹp đẽ của Gulf, cả làn ra màu trung khỏe mạnh của cậu, cả nốt ruồi trên ngực cũng thập phần quyến rũ

“Khun Pi, Khun Pi đang tự cắn môi mình đó”

Không nhiều lời, Mew trực tiếp vồ vào Gulf, mạnh mẽ chiếm hữu lấy người của mình. Dù là trên hay dưới mặt nước, hắn cũng không bỏ qua bất kỳ nơi nào trên cơ thể người dưới thân, nước trong bồn vì bị khuấy động mà văng ra ngoài, dần dần để lộ ra thân ảnh đang cứng lên trong tay hắn.

“Em thì sao, em có muốn không?”

Gulf đưa đầu lưỡi ra lướt qua làn môi đầy đặn của mình, khóe môi sẽ nhếch lên ma mị

“Aow di”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com