Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2- Chương 35: Điều kiện

Editor: Hoàng Văn Đạt

Quyển 2: Người đuổi theo ánh sáng
Chương 35: Điều kiện

Là giả? Lumian nhướng bên mày phải, phảng phất như nghe thấy được lời trào phúng tàn nhẫn của vận mệnh đối với Charlie.

Charlie từ bỏ nguyên tắc mong manh của mình, lên giường với bà Alice mấy ngày, dính vào một vụ án mạng, mất công việc thực tập nhân viên phục vụ và thứ đổi lại được chỉ một chiếc dây chuyền kim cương giả?

Không biết tại sao, Lumian đột nhiên nảy sinh thôi thúc muốn chống lại vận mệnh.

Mặc dù đây không phải là việc của cậu, nhưng nó lại khiến cậu có chút đồng cảm.

Cmm ấy định mệnh!

Mày cợt nhả tao, tao sẽ chế giễu ngược lại, khiêu khích ngược lại!

Trong khoảnh khắc ấy, Lumian lờ mờ nắm được một cách đóng vai khác của "Kẻ Khiêu Khích", nhưng vẫn còn còn thô sơ, chưa đủ chính xác.

Cậu liếc Charlie, trầm ngâm hỏi:

"Anh nghĩ là bà Alice lừa anh, hay là tiệm cầm đồ thấy anh nghèo, không đủ khả năng giám định sợi dây chuyền là thật hay giả nên cố ý tìm một lý do như vậy để ép giá xuống hết cỡ?"

"Tôi... tôi không biết."

Charlie vô cùng hoang mang và thống khổ.

Ngừng vài giây, anh ta gượng gạo bổ sung thêm:

“Tôi nghĩ là bà Alice, cậu nhìn xem, ở đây có bao nhiêu người tới cầm đồ như thế, chuyên gia giám định ngày nào cũng phải kiểm tra hàng chục, thậm chí là hàng trăm thứ, hầu hết đều có giá trị, vậy nên không thể chỉ lừa mỗi mình tôi chứ?”

"Bà ấy, làm sao bà ấy có thể..."

Charlie không nói được nữa.

Chẳng nhẽ không cho phép tiệm cầm đồ lừa tất cả mọi người như nhau, ép được bao nhiêu thì ép, càng đắt tiền thì càng ép nhiều hơn hay sao? Lumian oán thầm một câu, cười khẩy nói:

“Tại sao lại không thể?”

“Rất nhiều người giàu phất lên không phải nhờ vào lòng tốt và sự cần cù. Có thể lừa anh bằng đồ giả, sao lại phải dùng đồ thật?”

“Có lẽ bà Alice là một người như thế, thậm chí còn chẳng phải nhà giàu gì cả, chỉ dựa vào việc sống ở khách sạn Cygne Blanc để lừa một người non trẻ như anh.”

Lumian không phủ nhận toàn bộ người giàu, bởi vì trong nhóm đó, có một phần rất lớn những người thực sự làm giàu nhờ vào năng khiếu, nhờ vào tài năng, nhờ vào sự cần cù và biết tận dụng cơ hội, chẳng hạn như Aurore.

Bị cậu giễu cho hai câu, gương mặt của Charlie nhăn nhó hẳn lên.

Anh ta uất hận lẩm bẩm:

"Đúng thế, trong khoảng thời gian này, bà Alice chưa từng mời tôi một bữa thịnh soạn nào, lúc nào cũng bảy tám giờ tối mới gọi tôi đến phòng phục vụ..."

Anh dễ lừa thật đấy, có thật anh là một người Reem không thế hả trời? Lumian không nén nổi phải đưa tay lên vỗ vào mặt.

Cậu lập tức đứng lên nói:

“Lấy lại sợi dây chuyền đó đi, chúng ta kiếm một tiệm cầm đồ khác xem.”

"Nhỡ đâu nó là đồ thật thì sao?"

Charlie sửng sốt:

"Được, được!"

Anh ta cũng chẳng phải đã cam lòng.

Lumian lại dặn dò một câu:

"Kiểm tra cho kỹ, đừng để bọn họ đánh tráo mất sợi dây chuyền khác."

"Ừm."

Charlie cố gắng lấy lại tinh thần, "Yên tâm, ngày nào tôi cũng ngắm nghía sợi dây chuyền này, nên đã nhớ kỹ từng chi tiết của nó!"

Sau khi lấy lại sợi dây chuyền kim cương, Lumian đi cùng với Charlie đến hai tiệm cầm đồ khác ở khu l’Observatoire.

Kết quả giám định vẫn như trước, sợi dây chuyền này là giả, chỉ có cầm lấy từ 11 đến 15 Verl d'or.

Charlie càng ngày càng thất vọng, càng ngày càng suy sụp.

Lumian liếc nhìn anh ta, trấn an:

"Chí ít vẫn còn cầm được hơn chục Verl d'or, đủ để anh sống hơn một tuần, ngoài ra có tiền dư đi mời những nhân viên phục vụ ở quán cà phê phố Blouses Blanches một ly để họ giới thiệu công việc mới."

Gộp cả tiền thuê nhà, mỗi ngày Charlie chi tiêu khoảng 1 Verl d'or, nếu không xuống quán bar ngầm làm vài ly thì sẽ ít hơn một chút.

"Đúng vậy..." Charlie thở dài.

Mất mát đến cùng cực, sau khi chấp nhận hiện thực, nghe lời khuyên như này ngược lại khiến anh cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.

Lumian suy nghĩ thoáng qua rồi nói:

"Không thể loại trừ những khả năng khác. Tỷ như các tiệm cầm đồ ở đây đã ngầm thoả thuận, liên kết với nhau, chuyên lừa gạt những người ăn mặc không sang trọng mà lại mang mấy thứ có giá trị, không có hoá đơn đi cầm như anh. Anh có muốn mang sợi dây chuyền đến một cửa hàng trang sức chuyên dụng để giám định không?"

"Vậy sẽ mất một khoản phí."

Charlie lộ ra vẻ khó xử.

Giám định ra là đồ thật thì còn đỡ, chứ nếu mà là đồ giả thì số tài sản vốn đã ít ỏi của anh ta có thể sẽ lại giảm đi mất từ một phần ba đến một nửa.

Lumian thở dài nói:

“Đưa sợi dây chuyền cho tôi, tôi sẽ giúp anh tìm một người bạn để giám định nó, miễn phí.”

"Anh hẳn vẫn còn một ít tiền đúng không, đủ để sống qua hôm nay chứ?"

"Tôi còn 2.6 Verl d'or."

Với đôi mắt ánh lên niềm hy vọng, Charlie đưa sợi dây chuyền kim cương cho Lumian.

Lumian vừa cất sợi dây chuyên đi vừa cười nói:

"Anh không lo sau khi giám định ra là đồ thật, tôi lại đem một cái giả trả cho anh, nói rằng những tiệm cầm đồ kia giám định chuẩn hết à?”

"..." Nụ cười vừa mới loé lên của Charlie lại tắt lịm.

Qua một giây, anh ta mới thở hắt ra nói:

“Tôi tin tưởng cậu, vả lại, tôi đã coi nó là giả rồi.”

Lumian vẫy vẫy tay, tạm biệt Charlie, đi về hướng quảng trường Purgatoire.

...

Tại nơi gần hầm mộ, Osta Trul, trong chiếc áo choàng đen có mũ trùm đầu, ngồi sau đống lửa ở vị trí quen thuộc.

“Ông không đổi chỗ bao giờ à?”

Lumian đi tới, phì cười hỏi.

Osta cười hehe đáp:

“Kết quả xem bói và lời giải nghĩa của tôi có độ chuẩn xác nhất định, có không ít người đã giới thiệu bạn bè tới đây, nếu chuyển đi nơi khác chẳng phải là mất đi tệp khách hàng hay sao? Toàn bộ là Verl d'or đấy!”

“Gì mà tệp khách hàng? Rõ ràng là tệp đồ đần thì có.”

Lumian nửa đùa nửa thật châm biếm.

Osta không dám phản bác.

Lumian chợt hỏi:

“Tôi có việc muốn tìm Mr. K, làm sao để liên lạc với ông ta?”

Hóa ra không đến tìm mình ... Osta thầm thở phào nhẹ nhõm, nói có phần nhanh hơn:

“Bất kỳ ai đã tham dự buổi tụ họp đều có thể đến thẳng trụ sở của tạp chí “Thông Linh”, cũng chính là tòa nhà diễn ra buổi tụ họp hôm trước ấy. Số 19 phố Scheer, gõ cửa phòng 103 theo nhịp ba dài hai ngắn một dài, sau đó sẽ có người dẫn cậu đi gặp Mr. K.”

"Nếu không muốn đích thân đến thì có thể gửi thư, địa chỉ là phòng 103, số 19 phố Scheer, người nhận là Guillaume Pierre."

Một cái tên giả không thể giả hơn... Nhịp gõ cửa khác với buổi tụ họp lần trước... Mr. K thế mà lại không nói với mình việc này, ông biết Osta sẽ nói? Lumian gật đầu, tạm biệt Osta, quay về lại mặt đất.

Lúc đi qua lối vào hầm mộ, cậu nhìn thấy một nhóm người tham quan cầm nến trắng đã thắp, đi theo nhân viên quản lý qua cánh cổng vòm hình thành tự nhiên, tiến vào "Đế quốc Tử Vong".

Thu mắt lại, Lumian đi một mạch ra ngoài, ngồi xe ngựa công cộng tới số 19 phố Sheer ở Đại lộ Avenue.

Cậu đè mũ lưỡi trai xuống, gõ cửa phòng 103 theo nhịp ba dài hai ngắn một dài.

Sau tiếng cọt kẹt, cánh cửa gỗ màu đỏ đậm mở ra.

Xuất hiện trước mặt Lumian là một chàng trai trẻ với khuôn mặt điển trai và mái tóc nâu ngang vai trông rất ra dáng nghệ sĩ.

Y quan sát Lumian bằng đôi mắt nâu đậm của mình trong hai giây:

"Anh tìm ai?"

"Tôi là Ciel, tìm Mr. K có chút việc."

Lumian nói thẳng.

Y hơi nghiêng đầu, như để lắng nghe một giọng nói cực nhỏ.

Rất nhanh, y nói với Lumian:

"Theo tôi."

Gã trai trẻ đi thẳng đến một bên căn phòng được trang trí theo phong cách tương đối cổ điển, rồi mở cánh cửa bí mật giấu trong khu vực thay đồ.

Tại đó có cầu thang dẫn xuống lòng đất, hai bên tường được trang trí bằng đèn khí đốt bao trong lưới đen.

Lumian bước vào tầng hầm, đi qua một hành lang không dài lắm, đến một căn phòng khá là trống trải.

Cậu nghi nơi này còn có những lối ra khác, thậm chí còn dẫn đến một khu vực dưới lòng đất nào đó của Trier.

Hiện Mr. K đang ngồi trên chiếc ghế bành màu đỏ, khuôn mặt giấu trong bóng của chiếc mũ trùm đầu cực lớn.

Người tổ chức buổi tụ họp này chỉ nhìn Lumian không nói gì, nhưng cũng đã mang đến một áp lực đáng sợ.

Lumian ấn cái mũ lưỡi trai xuống, cười mở lời:

“Chào buổi sáng, Mr. K, tôi có việc muốn nhờ ông hỗ trợ.”

"Tôi phải bỏ ra cái giá nào là tùy ông."

Mr. K im lặng mấy giây, hỏi bằng giọng trầm thấp khàn khàn:

"Poison Spur biết cậu giết chết Margot rồi?"

Quả là thế... Lumian không hề ngạc nhiên chút nào khi Mr. K biết một số thông tin về mình.

Lúc tham gia buổi tụ họp, cậu đã cố tình quấn băng kín mặt để khôi phục dáng vẻ khi giết Margot, để Mr. K biết việc đó, nhằm thể hiện ra giá trị và tính cách tương đối xung động, cực đoan của bản thân.

Mà việc này cũng có thể giúp “lấy được lòng tin” của Mr. K.

Lumian lắc đầu:

"Là chuyện khác..."

Sau đó, cậu kể từ đầu chí cuối về việc mình quen Charlie như thế nào, giúp anh ta thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, nhưng lại bị Susanna Matisse ghi hận, suýt nữa bị sinh vật quái dị này giết ra làm sao, ngoài ra cuối cùng còn may mắn có người phi phàm của chính quyền đến kịp thời, không một lời nói dối, chỉ có điều không đề cập đến rất nhiều chi tiết.

Câu chuyện này ăn khớp với thông tin mà cậu muốn mua tại buổi tụ họp.

“Cậu muốn được che chở?”

Sau khi yên lặng lắng nghe xong, Mr. K trầm giọng hỏi.

Che chở? Ông có tự đề cao bản thân quá không đấy? Từ đúng là bảo vệ chớ! Lumian thầm làu bàu vài câu, rồi trịnh trọng gật đầu:

"Đúng thế."

Mr. K nói bằng giọng khàn khàn:

"Đó hẳn là một sinh vật dạng linh hồn, rất giống với ác linh. Như bình thường thì chỉ cần cậu rời khỏi khu chợ là nó sẽ không thể ảnh hưởng đến cậu nữa, nhưng rõ ràng người phi phàm của chính quyền đã để mắt tới việc này, nếu giờ cậu dọn đi luôn thì rất có thể sẽ bị nghi ngờ. Vả lại, nếu Susanna Matisse đã găm cậu, hoặc thậm chí là đánh dấu cậu, thì dù cậu ở đâu cũng có thể bị tấn công. Rất nhiều sức mạnh có thể vượt qua giới hạn về khoảng cách, không cần phải rời khỏi 'lãnh địa'."

Thảo nào hai quý cô kia lại không đề nghị mình dọn đi... Lumian trầm ngâm khẽ gật đầu:

"Vậy tôi nên làm gì?"

Mr. K nói với tốc độ chậm rãi:

"Tôi có thể che chở cho cậu ở một mức nhất định, nhưng cậu cần phải làm một việc cho tôi.

"Việc gì?"

Lumian hỏi rất “gấp”.

Mr. K chắp tay ra trước người nói:

"Gia nhập bất kỳ băng nhóm nào trong khu chợ, trở thành đầu sỏ."

Tổ chức đứng sau Mr. K muốn gián tiếp kiểm soát khu chợ? Lumian đáp không chút do dự:

"Không thành vấn đề!"

Mr. K chầm chậm gật đầu, rồi nắm lấy ngón trỏ của bàn tay trái bằng tay phải.

Ngay sau đó, gã bẻ rắc một cái, cứ thế mà bẻ đứt ngón tay kia ra, để lộ vết thương đẫm máu cùng với xương bên trong trắng hếu.

Lumian chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau vô cùng.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là máu không rỉ ra ở cả vết thương lẫn ngón tay của Mr. K, chúng chỉ lơ lửng bên mép, ngọ ngoạy, thu vào trong, dần “lành lại”.

"Mang theo nó, nó có thể giúp cậu vào thời điểm theo chốt."

Mr. K ném ngón tay đứt lìa về phía Lumian.

Ở miệng vết thương trên bàn tay trái mất một ngón tay, da thịt đang lúc nhúc dữ dội, như thể một ngón tay mới sắp mọc ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com