Chương 22 văn phòng play
Chương 22văn phòng play
Bình thườngngoài việc đưa đón Triệu Vũ Hiên đi làm thì La Phong đều rảnh. Nhưng hôm nayanh khá vui nên muốn mang cơm trưa đến cho Triệu Vũ Hiên. Sau khi báo với hắnlà sẽ mang cơm đến thì La Phong lập tức trở về nhà, tự nấu hai món, gọt ít hoaquả và quan trọng nhất chính là một vài món đồ chơi.
Gần tới giờtrưa, La Phong đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi đi đến tập đoàn Triệu thị. Cô lễtân Lâm Hồng thấy La Phong thì vừa mừng vừa ngạc nhiên: "La Phong? Anh đến đâylàm gì..." La Phong cười: "Mang cơm trưa cho tổng giám đốc."
Lâm Hồng ngạcnhiên: "Đưa cơm cho Triệu tổng á, không phải luôn là thư ký Trịnh chuẩn bị cáinày sao? Sao hôm nay lại là anh mang đến?"
"Sao tôi biếtđược, tổng giám đốc gọi điện đến người làm công như tôi cũng chỉ biết làm theothôi." Lâm Hồng đỏ mặt gật đầu: "Cũng đúng. Đúng rồi La Phong, anh đưa cơm chotổng giám đốc xong tôi có thể có vinh dự được mời anh một bữa không?" La Phongnhẹ nhàng cười: "Có thể ăn cơm với một mỹ nữ là vinh hạnh của tôi. Đáng tiếchôm nay tôi lại có chút việc riêng, không thể đi ăn với cô."
Lâm Hồng cười,thở dài: "không sao, để lần sau vậy."
Thấy LaPhong đã đi vào thang máy, cô gái bên cạnh Lâm Hồng nói: "Đây là lần thứ hai bịtừ chối rồi, có vẻ như La Phong không thích cậu đâu." Lâm Hồng cười: "Quá tamba bận (*), nếu lần thứ ba anh ấy vẫn từ chối thì tôi sẽ bỏ cuộc."
(*):Khi làmmột việc gì đó, nếu tới lần thứ 3 mà vẫn không thành công, thì hãy nên dừng lại,để suy nghĩ và tìm cách khác hiệu quả hơn.
La Phong tớivăn phòng của Triệu Vũ Hiên. Anh không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào luôn. TriệuVũ Hiên đang nói chuyện với Trịnh Phi, vừa thấy La Phong tới, ánh mắt hắn tỏasáng. Hắn lập tức khép máy tính trức mặt lại, nói với Trịnh Phi: "Mọi truyện cứvậy đã, cậu đi ra ngoài trước đi."
"Vâng, có việcgì ngài cứ gọi cho tôi." Trịnh Phi cầm tài liệu xoay người đi ra ngoài. Thấy LaPhong thì cúi đầu nhẹ một cái, La Phong cũng cười gật đầu.
Trịnh Phi đira ngoài đóng cửa lại, Triệu Vũ Hiên lúc này mới vội vàng chạy đến trước mặt LaPhong, nhận lấy hộp đồ ăn trên tay anh, cười nói: "Sao hôm nay chủ nhân lại quavậy ạ." La Phong cố ý chọc hắn, nhẹ giọng nói: "Làm sao ý Triệu tổng là khôngchào đón ta à?"
Triệu VũHiên lập tức lắc đầu liên tục như một cái trống bỏi(**): "Không phải, chủ nhântới đây nô lệ mừng đến đâu cũng không tới. Đây là đồ ăn ngài mang cho nô lệ ạ?"
Đặt hộp cơmlên bàn, mở ra, nhìn thấy đồ ăn trong đó, Triệu Vũ Hiên ngẩn người. Hai cáibánh bao(?), một ít trứng xào cà chua(+), khoai tây xào(^). Trông khoai tây cònhơi nát một chút. Không phải Triệu Vũ Hiên không thích mà là nhìn mấy cái nàykhông giống đồ ăn mua ngoài. Chẳng lẽ là chủ nhân... Triệu Vũ Hiên mở lớn mắt.
Nhìn TriệuVũ Hiên như thế, La Phong không vui. Anh duỗi tay đánh vào đầu hắn một cái: "Làmsao, không thích à?" Triệu Vũ Hiên lắc đầu rồi hỏi: "Không phải chủ nhân. Đồ ănlà ngài nấu ạ?"
La Phongnghe xong đột nhiên ngượng ngùng, ho khan hai tiếng, mắt đảo khắp nơi. Cuốicùng đạp vào đầu gối Triệu Vũ hiên một cái: "Quỳ xuống cho ta. Đừng nói vớ vẩn,ăn nhanh đi."
Triệu VũHiên quỳ trên mặt đất, tay cầm đũa hơi run. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc củamình mà ăn. La Phong không nói gì chỉ nhìn hắn ăn. Triệu Vũ Hiên cũng thế khôngnói gì, im lặng ăn hết rồi thu dọn chén đũa. La phong ho khan một tiếng, giả vờkhông quan tâm hỏi: "Thế nào, ngon không?"
Triệu VũHiên giương mắt nhìn thẳng vào mắt La Phong. Gật đầu dứt khoát: "Ngon, nô lệ rấtthích. Cảm ơn chủ nhân." Đôi mắt hắn còn hồng hồng như sắp có giọt nước mắt rơira, La Phong không hiểu nổi: "Ta nấu ăn cho ngươi là vinh hạnh của ngươi nhưngcái này ngươi... Cũng hơi khoa trương rồi, muốn khóc đấy à?"
Nghe LaPhong hỏi, giọt nước mắt trong hốc mắt hắn cũng rơi xuống. Hắn lấy tay lau nướcmắt: "Nô lệ tự nhiên nhớ tới chuyện cũ nên hơi thất thố. Trước đây chủ nhâncũng..." Triệu Vũ Hiên ngừng lại, hắn nhớ trước đó La Phong đã nói không muốn đềcập đến kiếp trước.
Tuy rằng TriệuVũ Hiên chưa nói hết nhưng La phong cũng đoán được. Đơn giản là kiếp trước anhcũng có nấu ăn cho hắn. La Phong yên lặng thở dài, kiếp trước... Có lẽ chính làhình ảnh trong mơ của anh.
Anh cúi đầunhìn Triệu Vũ Hiên, cười nói: "Triệu tổng còn chuyện gì cần nói với thư ký Trịnhkhông?"
"Tạm thờikhông có, chủ nhân có gì vậy ạ?"
La Phong nởmột nụ cười rạng rỡ: "Cởi quần còn áo thì không cần." La Phong nói xong, TriệuVũ Hiên đã hiểu ý của chủ nhân hắn, hắn bắt đầu toát mồ hôi.
Hắn làm theolời chủ nhân, cởi cả quần và quần lót. La Phong đá nhẹ vào thằng em của hắn,trêu đùa: "Thứ này của Triệu tổng cũng không nhỏ. Không mang đi chịch ngườikhác, không thấy tiếc sao?"
"Không có gìđáng tiếc cả. Thứ này có thể để chủ nhân chơi đùa mới là giá trị lớn nhất củanó."
Triệu VũHiên nói làm La Phong rất vui. Anh cười nói: "Cái miệng ngọt xớt này. Nhanh, cắmcái này vào." La Phong lấy một cái chặn niệu đạo từ trong hộp đưa cho Triệu VũHiên.
Cầm cây chặnniệu đạo, dưới cái nhìn chăm chú của La Phong, Triệu Vũ Hiên từ từ nhét nó vàotrong. Quá trình nhét vào, hắn có thể cảm nhận được niệu đạo của mình bị căngra, thậm chí còn cảm thấy gió luồn được vào trong. La Phong cầm lấy đầu của nó,thọc ra nhét vào liên tục: "Thứ đồ nhỏ bé này còn có thể giật điện đấy. Bây giờta sẽ không dùng điều khiển từ xa mà dùng tay chơi ngươi. Nói xem cảm giác nhưnào?"
"Ưm! Chủ, chủnhân, ngài đừng... A! Cảm giác thật kỳ lạ, cầu xin chủ nhân.. A...."
"Cầu xin cáigì? Cầu xin ta đừng dùng thứ này cắm vào niệu đạo của ngươi sao? Không lẽ thứnày chịch niệu đạo của ngươi khó chịu lắm sao?" Tốc độ dùa nghịch của La Phongdần dần nhanh hơn cuối cùng mới buông tay ra: "Tự dùng thứ này chịch niệu đạo củamình đi. Phải làm thật nhanh." Triệu Vũ Hiên thấy mình sắp khóc đến nơi rồi. Hắncầm lấy cây chặn niệu đạo bắt đầu thọc ra rút vào.
"Đừng chỉ lochơi thôi. Trả lời ta. Chịch niệu đạo như thế có thích không hả?" La Phong vừahỏi vừa nhéo đúng vào đầu vú bên phải dưới lớp áo của Triệu Vũ Hiên sau đó dùngngón tay cọ cọ vào đó.
"A ha ~Chủ nhân,nô lệ cũng biết có thích hay không. A. Niệu đạo xót, rất xót rất thích nhưng...Nhưng cũng rất khó chịu. Chủ nhân đầu vú của nô lệ ngứa quá. Cầu xin chủ nhânvéo nó thật mạnh đi ạ. Đầu vú ngứa quá."
Triệu VũHiên dùng cái que thọc ra rút vào niệu đạo liên tục, đầu vú thì bị La Phongchơi. Lúc này, hắn không biết là mình đang thống khổ hay sung sướng nữa. Chơi đầuvú của Triệu Vũ Hiên xong, La Phong mới nói: "Công việc của Triệu tổng rất nhiều.Chắc chắn ngài có việc cần nói với thư ký Trịnh đúng không. Ngồi lên đi, khôngquấy rầy công việc của ngài nữa."
Triệu VũHiên vẫn còn đang chìm đắm trong trò chơi của La Phong nên không hiểu: "Chủnhân, nô lệ không có chuyện gì cần nói với Trịnh Phi hết ạ."
La Phong lắclắc ngón tay, mỉm cười: "Không, ngươi có. Tìm đại một lý do đi. Gọi Trịnh Philên đây, ta muốn chơi ngươi trước mặt cậu ta."
Không hiểusao, lúc nhận được điện thoại của Triệu Vũ Hiên, Trịnh Phi cứ có cảm giác khônglành. Khi mở cửa văn phòng rồi nhìn thấy khóe mắt hồng hồng của sếp, cái cảmgiác này lại càng mạnh hơn. Cậu không dám bước vào mà chỉ đứng ở gần cửa, nói:"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?"
La Phong thấyTrịnh Phi chỉ đứng ở cửa mà không đi vào, mắt cũng chỉ nhìn xuống sàn nhà. Ngầmbội phục, không hổ là thư ký riêng của Triệu Vũ Hiên biết nhìn mặt đoán ý, thậtlợi hại. Nếu người ta đã phối hợp như vậy thì mình cũng phải chơi thỏai máichút.
Tay trái TriệuVũ Hiên vẫn giấu dưới bàn mà thọc ra rút vào, tay còn lại cầm cái điều khiển từxa. Còn La Phong vẫn im lặng ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, đánh chữtrên điện thoại di động.
"Không cógì. Chỉ muốn hỏi cậu xem khi nào thì đưa báo cáo tài vụ của tháng này lên." TrịnhPhi vừa nghe đã biết là sếp đang tìm đại một vấn để hỏi vì thứ này sếp xem hômqua xong.
"Tôi khôngrõ lắm nhưng chắc là trong mấy ngày nữa thôi. Lát nữa tôi sẽ hỏi thử xem."
"Ong ong" Điệnthoại của Triệu Vũ Hiên vang lên. Hắn click mở điện thoại, đọc tin nhắn xong, hắndùng ánh mắt cẩu xin nhìn về phía La Phong. La Phong vẫn coi như không thấy mànghịch điện thoại. Triệu Vũ Hiên đành cắn môi làm theo mệnh lệnh, mở điều khiểntừ xa.
Vật trong niệuđạo bắn một dòng điện nhẹ ra. Cơ thể hắn cũng run run theo. Hắn cố ổn định giọngnói của mình, mở miệng nói tiếp: "Thế bản quy hoạch của sự án ở làng du lịchphía tây thế nào rồi?"
La Phong thấyhắn vẫn chịu được nên tiếp tục gửi tin nhắn. Hắn đọc tin nhắn mới thì run rẩy.Chủ nhân muốn hắn mở điện lên mức lớn nhất. ĐIều khiển từ xa đang ở trong tay hắn.Ngón tay hắn di chuyển đến cái nút, nhẹ nhàng ấn vào.
"A!" Lần nàyTriệu Vũ Hiên không chịu nổi nữa mà kêu ra tiếng. Dòng điện quá mạnh, hắn cảmthấy dương vật của mình như rời ra. Dòng điện lại tuồn ra liên tục làm hắn vừasướng vừa đau.
Nghe tiếngkêu này, mồ hôi lạnh trên chán Trịnh Phi đã chảy ròng ròng. Trời ơi! Cậu vừanghe phải cái gì vậy. Cậu sẽ không bị diệt khẩu đúng không. Trịnh Phi đang lo lắngcho cái mạng nhỏ của mình thì lại nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của sếp.
"A!!!" Dòng điệnliên tục thay đổi. Lúc thì nhẹ lúc thì nặng. Dòng điện như chạy theo niệu đạo củahắn, đi đến cả cơ thể.
Nghe thấyTriệu Vũ Hiên kêu đau, La Phong mới đứng dậy, giả vờ quan tâm: "Tổng giám đốc,anh làm sao thế? Không sao đúng không!"
Một tay LaPhong đỡ Triệu Vũ Hiên, một tay thì đi thẳng đến lỗ sau của hắn rồi chọc chọchai cái. Miệng lỗ ngay lập tức mở ra, chào đón ngón tay anh đi vào.
Ngón tay LaPhong vừa liên tục khuấy mạnh trong lỗ sau của Triệu Vũ Hiên vừa quan tâm hỏi:"Tổng giám đốc làm sao thế. Sao anh không nói gì!" Vừa nói xong, La Phong đãdùng móng tay cào mạnh mấy cái.
"A!" TriệuVũ Hiên lại kêu đau một tiếng. La Phong ra vẻ lo lắng nói: "Thư ký Trịnh, tôithấy Triệu tổng không được khỏe lắm. Cậu ra ngoài, cho tổng giám đốc nghỉ ngơimột chút được không?" Vừa nghe xong lời này, Trịnh Phi như được đặc xá. Cậu takhông nói gì chỉ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trịnh Phi rangoài, Triệu Vũ Hiên không kiềm chế được nữa: "Chủ nhân, a ~ chủ nhântha cho nô lệ, dương vật nô lệ bị giật điện... A... bị giật liệt rồi, cầu xinchủ nhân, a!"
"Ồ? Chỉ cóthứ này thôi sao? Còn cửa sau? Có thích không!"
Triệu VũHiên lắc đầu rồi lại gật đầu không nói được gì. La Phong thấy hắn như thế cuốicùng cũng tốt bụng rút ngón tay ra, tắt điện rồi từ từ rút cây thông niệu đạora. Anh xoa đầu Triệu Vũ Hiên: "Hôm nay ngươi đã làm rất tốt. Nghỉ ngơi một lúcđi. Ta về trước, không chơi ngươi nữa."
La Phong nóixong, Triệu Vũ Hiên mới hồi phục lại một chút định đứng dậy nhưng lại bị LaPhong ấn ngồi xuống: "không cần tiễn, cứ nghỉ ngơi chút đi."
"Vâng chủnhân."
La Phong rờikhỏi văn phòng. Triệu Vũ Hiên nghỉ ngơi hồi sức một lúc rồi mặc lại quần áo. Gầnmười phút sau điện thoại trên bàn vang lên: "Vào đây rồi nói."
Một lúc sau,Trịnh Phi đã đẩy cửa đi vào. Thấy sếp vẫn bình thường, Trịnh Phi cũng yên tâm.Nhưng khi nghĩ đến chuyện muốn nói, cậu ta lại bắt đầu lo lắng. Cậu ta báo cáo:"Tổng giám đốc, cô lễ tân Lâm Hồng kia lại hẹn cậu La nhưng lần này cậu ấy vẫntừ chối."
Biểu cảm củaTriệu Vũ Hiên vẫn không thay đổi gì chỉ gật đầu: "Được rồi, tôi đã biết. Khôngcần làm gì với cô Lâm Hồng ấy hết, cứ bình thường là được rồi. Cậu ra ngoài đi."
----------
(**): trống bỏi
(?): bánh bao
(^): trứng xào cà chua
(+): Khoai tây xào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com