Tình hình của Chung Nhược Hi không hề tốt hơn tôi bao nhiêu, quần áo bị xé rách thành từng mảnh, trên da thịt trắng nõn dính đầy vết máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Tôi che chở cho cô ấy lúc bị những tên ác quỷ kia dồn vào góc, nếu như chỉ có một mình tôi, tôi còn có thể đi xuyên qua tường, nhưng Chung Nhược Hi là người sống sờ sờ, để cho cô ấy xuyên tường chắc chắn là gặp trở ngại, cho nên tôi không còn cách nào đưa cô ấy thoát khỏi nơi này, mà bản lĩnh của tôi cũng không đủ xử lý những ác quỷ lớn này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp duy nhất, cùng lắm thì cả hai bên cũng chịu thiệt dù sao cũng tốt hơn là bị quỷ ức hiếp.
Không suy nghĩ nhiều nữa, tôi nắm tay Chung Nhược Hi lên, dùng móng tay rạch một đường rỉ ra máu tươi trên bàn tay của cô ấy, cô ấy trừng mắt nhìn tôi hoảng sợ hét rầm lên, tôi không thèm để ý tới cô ấy mà cứ nắm chắc tay của cô ấy không thả, dính một ít máu của cô ấy, sau đó về một cái đốt tâm phù ở trong lòng bàn tay của cô ấy lại dùng máu của cô ấy vẽ một cái phù chú tương tự ở trong lòng bàn tay của mình.
Vừa mới vẽ xong phú chủ, tay của tôi bắt đầu phát ra nhiệt độ nóng rực, giống như là bị lửa thiêu vô cùng đau đớn khó chịu.
Chung Nhược Hi còn chưa biết tình hình như thế nào, tôi hướng về phía cô ấy nói: "Dùng bàn tay của cô đánh những thứ ghê tởm kia đi."
Chung Nhược Hi cái hiểu cái không gật gật đầu, giơ tay lên chụp tới những ác quỷ đang xông lên kia, những tên ác quỷ đụng phải lòng bàn tay cô ấy từng tên trên nhảy dưới tránh, trên người từ trên xuống dưới đều bốc cháy, nghe bọn nó khản giọng thét lên, tôi cũng chịu đựng lòng bàn tay đau nhức chụp về phía một tên ác quỷ.
Sau một hồi hỗn loạn tôi cũng xử lý được mấy tên ác quỷ nhưng rất nhanh bọn nó liền trấn định lại, không còn tuỳ tiện tiến lên mà chỉ đem bọn tôi vây lại vào một góc.
Tôi là một linh hồn, kết quả sau cùng khi tự ý dùng đốt tâm phù chính là bị phản phệ, bởi vì chính tôi vẽ phù chú cho nên hiệu quả tương đối chậm, dừng lại không bao lâu, bàn tay của tôi bắt đầu bốc lên ngọn lửa.
Biết rõ đây là phương pháp khiến cả hai bên cùng chịu thiệt, nhưng đã bị buộc đến hoàn cảnh này, cũng không còn cách nào khác nữa.
Tôi chịu đựng thống khổ bị ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, mặc kệ đau đớn đang lan tràn lên trên cánh tay tôi cũng không muốn kêu ra tiếng.
Bỗng nhiên, Chung Nhược Hi nắm tay của tôi, không để ý chính mình sẽ bị đốt bị thương hay không mà dùng chính tay của cô ấy đập lên ngọn lửa, tuy nói lòng bàn tay của cô ấy cũng không bị phù chú đốt bị thương, nhưng đốt tâm phù này không phải là phù chú bình thường, đốt là hồn phách trong cơ thể, cô ấy là một người sống sờ sờ không đến mức bị bỏng nhưng cũng phải chịu đựng thống khổ tương đương.
"Được rồi, không sao rồi!" Chung Nhược Hi chắc chắn ngọn lửa đều đã dập tắt, mới thở phào một hơi nói.
Tôi xem xét tay phải của mình, lòng bàn tay đã bị đốt ra một cái lỗ thủng lớn, vết thương có thể nhìn thấy rõ ràng, vị trí bị cháy bỏng thật sự nhìn vô cùng ghê gớm, không biết còn có thể chữa khỏi hay không, nếu sau này vẫn là cái lỗ thủng lớn như thế này thì phải làm thế nào đây!
Chung Nhược Hi vẫn luôn cúi đầu xem xét lòng bàn tay của tôi, bộ dáng cô ấy rất nghiêm túc không chỉ khiến cho tôi xúc động, bây giờ có lẽ tôi có thể hiểu được vì sao Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo lại cảm mến cô ấy,
Một người mọi lúc mọi nơi đều suy nghĩ cho người khác, một cô gái lòng dạ lương thiện lại đẹp như tiên nữ, không có người đàn ông nào lại không yêu thương cho được! Đối diện với mấy tên ác quỷ này, Chung Nhược Hi đúng là hoảng hốt sợ hãi, nhưng cô ấy cũng không vì tôi cứu cô ấy mà bỏ chạy, ngược lại sau khi cô ấy biết tôi cứu cô ấy, trái lại cô ấy còn cứu tôi, loại lòng dạ này làm tôi tự cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ là bị tôi thấy vẻ hoảng hốt của mình, Chung Nhược Hi nhe giọng hỏi: "Có phải cô biết tôi hay không? Tôi chưa gặp qua cô, nhưng tôi có cảm giác là cô nhận ra tôi, tuy nhiên tôi vẫn rất là cám ơn cô. Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta không thoát khỏi được, nếu có kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt."
Bạn bè tốt!
Nói thật ba chữ này tôi thực sự đảm đương không nổi, nếu như còn sống thì tốt nhất đừng gặp lại nhau! Đời này, tôi hối hận nhất chính là biết một người như cô ấy.
"Tiện nhân! Cho rằng dùng mấy cái mánh khóe rách nát này là có thể chạy trốn được ư, không dễ dàng như vậy đâu! Bây giờ ngoan ngoãn nằm im, dạng chân ra hầu hạ bọn tao cho thật tốt, có lẽ còn có thể lưu lại cái mang chó của hai người, nếu không thì... hừ hừ!"
Nói chuyện chính là một tên ác quỷ dáng dấp vô cùng to khỏe, mắt tam giác, môi dày, lúc nói chuyện tiếng nói vang lên ong ong như tiếng chuông
Tôi trừng mắt nhìn tên này, chẳng biết tại sao lúc nghe được loại nhục mạ này tôi lại vô cùng phẫn nộ, cảm giác cả người đều giống như bị lửa thiêu, dường như toàn thân phát nhiệt nóng lên, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó không ngừng tăng lên, thật sự giống như có ngọn lửa đang cháy trong cơ thể, nhưng cũng không phải cảm giác bị bỏng giống như đốt tâm phù.
Nói ra cũng rất kỳ quái, có vẻ như tôi rất thích loại cảm giác nóng rực này, thậm chí có thể nói là khát khao. Những lúc để cho loại nóng rực này quét sạch toàn thân, tôi nghe được một giọng nói như có như không phát ra từ đáy lòng, nó không ngừng ở bên tai tôi kêu gọi "Giết, giết bọn họ! Trên đời này ngoại trừ bản thân không ai có thể khống chế thay đổi vận mệnh của cô! Mạc Thất, giết bọn họ, giết bọn họ giống như cô giết Mạc Tỳ, tiêu diệt hết những chướng ngại vật này đi, giết sạch những tên ngu xuẩn này đi!"
Giọng nói lúc ẩn lúc hiện cuồn cuộn ập đến, đầu óc tôi lập tức trở nên hỗn loạn, ai đang nói chuyện, Mạc Tỳ là ai?
Lúc tôi đang không ngừng nghi ngờ tìm kiếm thì dần dần đã bị mất kiểm soát, giống như là bị người khác điều khiển mất đi suy nghĩ, toàn bộ trong đầu toàn là một chữ 'Giết !'
Chỉ có giết những tên ác quỷ này, tôi mới có thể còn sống!
Không thoát nổi ý nghĩ này, tôi giống như bị điên nhào về phía những tên ác quỷ kia, liều mạng đánh nhau cùng bọn họ!
Mỗi khi tôi xé toạc thân thể bọn họ, tôi liền có một cảm giác vô cùng vui vẻ sảng khoái, thật sự giống như có đồ vật gì từ trong cơ thể tôi được thả ra, loại cảm giác thoải mái tràn trề thúc giục tôi tiến lên, đem tất cả mọi thứ ánh mắt có thể nhìn thấy đều phá hủy.
Trong lúc vô hình, dường như tôi nghe được tiếng cười dữ tợn của mình, còn có những tiếng gào thét rên rỉ không ngừng phát ra, tôi không rõ mình như thế nào, cũng không biết mình đã giết bao lâu, lúc tôi đi đến trước mặt tên ác quỷ cuối cùng, không chút do dự vươn tay về phía trái tim của nó, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực móc trái tim của nó ra, nhìn nó hồn phi phách tán, tự nhiên tôi còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Trong nhà gỗ chỉ còn lại tôi và Chung Nhược Hi, lúc tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, sắc mặt cô ấy sớm đã dọa đến mức trắng bệch, cuộn mình đứng người dậy tựa trong góc, nhìn dáng vẻ nước mắt như mưa của cô ấy, dường như đầu óc tôi có chút tỉnh táo.
Lập tức, tôi nhớ tới tình cảnh Diệm Thiên Ngạo ôm đi đứa bé vừa mới ra đời từ bên cạnh tôi, lúc ấy bất kể tôi cầu xin thể nào cũng không thể ngăn cản anh bắt đứa bé của tôi đi cứu cô gái này, mạng của cô ta là dùng mạng của con trai tôi đổi lấy, nghĩ tới đây tôi liền không có cách nào khống chế bản thân đang dần bị nô lệ hoá, từng bước một đi về phía Chung Nhược Hi, tôi muốn giết cô ta.
Chung Nhược Hi không hề chạy trốn, chỉ là không biết tại sao cô ta lại nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lóe ra vẻ mờ mịt và do dự, nhìn tôi đem bàn tay hướng về phía cô ta, cô ta lắc lắc đầu, trong miệng không biết đang nói thầm cái gì đó, nhìn gương mặt này, trong lòng tôi dâng trào, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là 'Giết cô ta !'
"Đủ rồi!"
Cổ tay của tôi bị người khác trói lại, một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên ở bên tai, cơ thể tôi chấn động mạnh một cái nhìn về phía bên cạnh mình, Vệ Tử Hư đang đứng ở kia, hai tay của anh ta gắt gao chụp lấy cổ tay của tôi, trong mắt có sự đau lòng và lo lắng không nói rõ được.
Tôi làm sao vậy?
Nhìn chung Nhược Hi, lại nhìn Vệ Tử Hư, tôi đối với những việc phát sinh vừa rồi tất cả có chút khó có thể tin, những tên ác quỷ kia đều là tôi giết chết sao? Tôi nghĩ mà sợ lui một bước, nếu không phải Vệ Tử Hư kịp thời xuất hiện, có phải lại một lần tôi muốn đẩy Chung Nhược Hi vào chỗ chết hay không?
Vệ Tử Hư không lên tiếng túm tôi và Chung Nhược Hi đi ra ngoài, vừa rời khỏi nhà gỗ liền gặp Tạ Linh Côn nặng nề chạy tới, anh ta và Vệ Tử Hư bên cạnh tôi giống nhau như đúc, nhìn như vậy, cảm giác có chút kỳ quái.
Không biết rõ tình hình nên Chung Nhược Hi không biết rõ tình trạng, nhưng tôi thì lại biết đây là chuyện gì, với lại hai người vẻ ngoài giống nhau như đúc nhưng thật ra rất dễ dàng phân biệt, từ phong cách bên ngoài liền có thể nhìn ra thật giả.
Vệ Tử Hư nhìn chằm chằm Tạ Linh Côn không vui quát: "Ta Linh Côn!"
Hai mắt Tạ Linh Côn tràn ngập độc ác trừng nhìn mặt chúng tôi, anh ta không thèm để ý nói ra: "Mạc Thất, cùng bổn quân đối nghịch cô sẽ hối hận."
Về Tử Hư rất tự nhiên đem tôi và Chung Nhược Hi dây ra sau lưng, anh ta lạnh lùng đứng ở kia nhàn nhạt nói: "Anh còn không rõ lập trường của tôi? Tạ Linh Côn anh không nên ép tôi phải ra tay, bây giờ anh vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển thân thể của tôi, thật sự muốn ra tay, chưa chắc anh có thể chiếm được nửa phần tiện nghi của tôi, không đáng."
Tạ Linh Côn cũng không bị lời nói của Vệ Tử Hư uy hiếp, anh ta không nhanh không chậm nói ra: "Tình hình là như thế, tuy nhiên anh đừng quên bên cạnh anh còn mang theo hai người vướng víu! Một đấu một đúng là không được, nhưng có thêm hai người này cản trở, vậy cũng chưa chắc là tôi thua! Bây giờ anh vẫn còn có cơ hội rời đi, nếu không thì ba người cùng ở lại, thế nào?"
Vệ Tử Hư lại trầm mặc, đột nhiên anh ta đi lên phía trước một bước trầm giọng quát: "Được! Anh thua thì chúng tôi đi, anh chết!"
"Có ý gì! Cũng đã lâu bổn quân chưa hoạt động gân cốt, cứ theo lời anh nói mà làm, nếu anh thua thì các người sẽ chết!"
Trong tay Vệ Tử Hư có thêm một thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh, Tạ Linh Côn giơ tay lên, thần khí phát ra ánh sáng nhiều màu không giống thương, cũng không giống kích hay binh khí cố, ở trên cán dài tôi thấy được hai chữ Thái Hư, không biết có phải là tên của thanh binh khí này hay không, vừa nhận đã chói mắt, còn rất uy mãnh bá khí.
Vẻ ngoài giống nhau như đúc nhưng chênh lệch đúng là cách xa vạn dặm, một người hiệp đạo tiên cốt, một người lại hùng hổ dọa người, thật đúng là thế lực ngang nhau!
Cao thủ so chiêu, tôi lôi kéo Chung Nhược Hi trốn sang bên cạnh, tránh bị bọn họ làm bị thương.
Lúc này, từ bên cạnh sườn đánh tới một đám ác quỷ, bọn họ không có ý định đi giúp Tạ Linh Côn, người lại là để mắt tới chúng tôi.
Trên biển chết, tôi tận mắt thấy ác quỷ từ trong Luyện Ngục trốn ra, nhiều không kể xiết, những tên chết ở trong nhà gỗ cũng chỉ là vài ác quỷ của một góc của băng sơn, bây giờ những tên trước mặt này có khả năng này cũng là một phần trong đó.
Mặt sẹo dẫn theo bọn họ vòng vây đường lui của chúng tôi, bây giờ đầu óc tôi tỉnh táo không làm sao nghĩ ra vừa rồi ở chỗ này chơi liều, mặt đối mặt trước lệ quỷ như thế, tôi có chút bỡ ngỡ, cũng có chút bàng hoàng, vừa rồi sức lực bộc phát đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Thử mấy lần, cũng không thử ra cái gì đành phải mang theo Chung Nhược Hi, chạy trốn từ phía.
Đánh không lại, thì cũng có thể chạy chứ!
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, tuy nhiên lại không được như mong muốn, bất kể chúng tôi tránh như thế nào, trốn ra sao, cuối cùng vẫn không lại được mấy tên ác quỷ gian xảo kia, cả hai bị bắt.
Lúc Vệ Tử Hư và Tạ Linh Côn dây dưa, phát hiện chúng tôi bị ác quỷ bắt lấy, vừa phân tâm, Thái Hư thần kích trong tay Tạ Linh Côn ngay ngắn đâm vào lồng ngực của anh ta.
Vệ Tử Hư rút kiếm ra đỡ, nghiêng người lui về phía sau một bước, chỉ nghe vài tiếng ken két, thanh quang kiếm trong tay anh ta đứt gãy ra làm đôi.
Lúc đầu thực lực hai người sàn sàn như nhau, bây giờ Vệ Tử Hư bị hủy vũ khí phòng thân, giao chiến phía dưới nhất định ăn thiệt thòi.
Sau khi lo lắng, tôi nhìn về phía Tạ Linh Côn, phát hiện thanh Thần khí kia của anh ta cũng không tốt hơn là bao, mặc dù thanh quang kiếm của Vệ Tử Hư gãy nứt, cái Thái Hư gì kia cũng nứt ra một vệt lớn.
Ngược lại là Tạ Linh Côn có chút phong vị hiệp sĩ, vứt bỏ binh khí trong tay, trực tiếp tay không xông tới Vệ Tử Hư, hai người bỏ thần khí đến vật lộn với nhau, chính là đánh đấm không có chút nào mập mờ, tôi nhìn cũng thấy hãi hùng khiếp vía, mắt thường hoàn toàn theo không kịp động tác của bọn họ.
Cũng không biết hai người qua bao nhiều chiêu, phần bụng Tạ Linh Côn chịu một quyền, lui lại về bên cạnh mỉa mai nói ra: "Vệ Tử Hư anh thật đúng là một chút cũng không thay đổi, đối với cơ thể mình cũng có thể ra tay được, đủ độc ác! Nếu tiếp tục đánh như vậy nữa, cơ thể của anh sẽ bị phá hủy."
Vệ Tử Hư căng thẳng cắn môi, trong lúc Tạ Linh Côn nói chuyện, anh ta đã lấn người mà lên, bổ một cước vào lồng ngực của Tạ Linh Côn.
Một cước này đánh xuống, nguyên thần của Tạ Linh Côn từ trong cơ thể bay ra, nhìn anh ta một vết xước cũng không có, mà cơ thể Vệ Tử Hư đã chồng chất vết thương.
Quá hèn hạ! Tên khốn này dùng thân thể người khác làm lá chắn đánh tới bây giờ, thảo nào đánh nhau vô cùng liều mạng giống như Tam Lang, dù sao cũng không phải dùng cơ thể của mình, chỉ cần nguyên thần không chết, cơ thể bị hỏng cũng không quan trọng.
Tạ Linh Côn hoạt động gân cốt, anh ta cười hắc hắc nói ra: "Đồ vật không thích hợp dùng cũng không thoải mái, bây giờ tôi vứt bỏ tấm thân thể này, đánh nhau sẽ càng dễ dàng hơn."
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng tôi có một loại dự cảm không tốt!
Quả nhiên không bao lâu, Vệ Tử Hư dần dần lộ ra sơ hở, dần dần rơi vào thế yếu, bây giờ anh ta đa phần chỉ có tránh né, cho dù là có công kích, cũng là bị Tạ Linh Côn dễ dàng hóa giải.
Ta Linh Côn công kích vừa hung ác vừa chuẩn, chiêu nào cũng là muốn lấy mạng người, đánh thẳng vào điểm yếu của Vệ Tử Hư, căn bản không cho anh ta bất kỳ một cơ hội thở dốc nào, có ý muốn Vệ Tử Hư không chết thì không thôi.
Tôi biết rõ Tạ Linh Côn xảo trá, nghĩ thầm nếu là Quỷ Vương Dạ Quân ở chỗ này thì tốt biết bao, hai người đối phó một người nhất định có thể đánh chết tên khốn này, nhưng bây giờ tên khốn này quả thực là lừa gạt Vệ Tử Hư, nếu ngay từ đầu hai người liền lấy nguyên thần đánh nhau, tất cả mọi người cũng không chiếm được tiện nghi gì, bây giờ căn bản chính là mặt dày mà!
Không thấy rõ Tạ Linh Côn dùng chiêu thức gì, Vệ Tử Hư bị quật ngã về phía sau, quỳ một chân trên đất, một tay che ngực, khó khăn thở hổn hển.
Lúc này, Tạ Linh Côn đắc ý nhìn xuống anh ta nói: "Vệ Tử Hư, nhở năm đó tôi bảo anh đem đồ đệ của anh đưa cho tôi, anh không đồng ý, kết quả trơ mắt nhìn cô ấy tẩu hỏa nhập ma phạm phải trọng tội, đành phải thê lương chuyển thể làm người. Trải qua một lần lại một lần chuyển thế, bây giờ cô ấy vẫn rơi vào trong tay tôi, bây giờ anh lại muốn cướp cô ấy đi sao? Lại muốn đem cô ấy ép vào đường cùng sao? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, chỉ bằng sức của một mình cô ấy đã giết chết nhiều thủ hạ của tôi như vậy, anh vẫn không rõ trong cơ thể cô ấy cất giấu cái gì?".
Làm người đứng bên cạnh xem tôi không thể không suy nghĩ thật cẩn thận, người mà Tạ Linh Côn nói đến kia rõ ràng chính là tôi! Tôi là đồ đệ của Vệ Tử Hư, cái này chắc là chuyện kiếp trước, ngày đó trên núi U Minh sau khi ngâm Hồng Vũ, tôi cũng nhớ lại vài đoạn ngắn, nhưng tôi chỉ thấy Vệ Tử Hư có Diệm Thiên Ngạo, không có những người khác mà!
Kiếp trước cái gì nghĩ tới là thấy phiền lòng, vẫn là làm người tốt, cái gì cũng không biết, một kiếp lại qua một kiếp, uống xong canh Mạnh bà liền cái gì cũng không biết, tốt bao nhiêu! Nào giống những thần tiên này, sống lâu như vậy, còn muốn cùng kiếp trước dây dưa không rõ, chịu khổ nhiều!
Quên đi, bây giờ không có chuyện gì quan tâm kiếp trước làm cái gì, cùng tôi có nửa xu quan hệ sao, hiện tại quan trọng là giữ mạng sống, Vệ Tử Hư chạy tới cứu tôi, anh ta phải chết ở chỗ này, vậy chẳng phải là tôi nợ anh ta một cái nhân tình rất lớn sao, đây chính là không trả nổi đây này!
Vệ Tử Hư ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Côn ha ha cười lên, anh ta nhịn đau nói: "Anh biết cái gì? Tôi làm tất cả đều là theo ý nguyện của cô ấy, cô ấy cũng không phải là muốn bị anh trói buộc, cho dù tôi là sư phụ của cô ấy, cũng không thể trói buộc cô ấy! Huống chi, tôi biết anh là hạng người gì, làm sao lại cho phép cô ấy ở cùng với anh? Cho dù công phu của anh có thể chống cự lại tâm ma của cô ấy thế thì sao? Chỉ cần cô ấy lắc đầu, tôi sẽ không ép cô ấy."
Mặt Tạ Linh Côn không thay đổi nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư, lập tức chuyển sang nói với tôi: "Là như thế này phải không? Vậy bây giờ, có phải cô cũng nên đưa ra lựa chọn chính xác hay không? Rốt cuộc là cần mạng của sự phụ hay là ở lại cùng tôi song tu, hoặc là cùng chết?".
Tổi trừng mắt nhìn, vấn đề này hình như là đang hỏi tôi, vậy tôi có lựa chọn sao?
Con của tôi còn đang ở trong tay Tạ Linh Côn, anh ta rõ ràng biết điểm ấy, còn muốn tôi ở trước mặt Vệ Tử Hư đưa ra lựa chọn, căn bản là anh ta biết tôi không được lựa chọn, ngoại trừ muốn mạng của Vệ Tử Hư ra, tôi chỉ có con đường ở lại song tu này, căn bản không thể chọn cái khác!
Ngược lại, chỉ cần tôi lựa chọn ở lại, Vệ Tử Hư sẽ không phải chết, mà con của tôi cũng sẽ không phải chịu uy hiếp.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đã có đáp án, đang lúc tôi sắp mở miệng, trong không khí truyền đến giọng nói quen thuộc. "Còn có một lựa chọn thứ tư, đó chính là anh chết!"
Trái tim tôi đập nhanh, có chút không thể tin, anh tới rồi sao? Tôi kích động muốn khóc!
"Thiên Ngạo!"
Trong hỗn loạn tôi có vẻ như nghe được Chung Nhược Hi lầm bầm kêu tên Quỷ Vương Dạ Quân, tôi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tầm mắt của cô ta tập trung ở trên người Quỷ Vương Dạ Quân, ánh mắt kia tràn ngập cảm xúc phức tạp, lòng tôi lập tức chìm xuống đáy, chẳng lẽ cô ta khôi phục ký ức rồi? Cô ta nhận ra Diệm Thiên Ngạo.
Tôi không biết Quỷ Vương Dạ Quân có nghe được Chung Nhược Hi kêu tên hay không, nhìn anh khá bình tĩnh, có lẽ là nghe được cũng giả vờ như không nghe thấy, bằng không ở ngay trước mặt tôi thì quá xấu hổ!
Đứng phía sau Quỷ Vương Dạ Quân là hai anh em Vô Thường, còn có thêm mười người bịt mặt, bọn họ không nói tiếng nào im lặng đứng ở kia, trong lúc vô hình có một cảm giác thâm trầm áp bách xâm nhập mà tới.
Ban đầu có rất nhiều ác quỷ bao quanh tôi và Chung Nhược Hi, bây giờ chỉ còn lại hai lệ quỷ thân thể hình cường tráng trông chừng chúng tôi, tất cả những tên khác đều đánh tới phía Vẽ Tử Hư và Quỷ Vương Dạ Quân, xem bọn họ đánh trận này chắc chắn là một trận ác chiến.
Từ chiến thuật biển người đi lên mà nói, tình hình trước mặt Tạ Linh Côn đã chiếm tiện nghi rất lớn, nếu xem thực lực, tôi khó mà nói, bản lĩnh của tên chết tiệt tôi rõ ràng, sức mạnh của hai anh em Vô Thường cũng không kém, chỉ là mười mấy người bịt mặt này, tôi không chắc, nhìn giống như cũng rất lợi hại, cho nên cảm giác ban đầu này phần thắng tỉ lệ chia năm năm đi!
Không phải tôi đối Quỷ Vương Dạ Quân không có lòng tin, chủ yếu là Tạ Linh Côn này cũng thực sự không phải đồ chơi, rất gian trá giảo hoạt, một khi anh ta ra ám chiêu, tôi sợ tên chết tiệt là người chịu thiệt thòi..
Lúc Tạ Linh Côn nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân về mặt cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi, ngược lại, anh ta còn có thể cười nói ra: "Diệm Thiên Ngạo, không nghĩ tới ở kiếp này, ngược lại là trời đất xui khiến anh lại cưới đồ đệ Vệ Tử Hư. Bổn quân nghe nói trước đó không lâu hai người còn vì chuyện này đánh nhau một trận đúng hay không? Làm sao bây giờ lại tình đầu ý hợp rồi?"
Lời dạo đầu vừa nói xong, sắc mặt Tạ Linh Côn thay đổi, anh ta nheo mắt lại, trầm giọng u ám nói: "Lúc từ biển chết ra tôi cũng đã nói, anh muốn nhúng tay vào chuyện của tôi, cho dù anh là Quỷ vương tôi cũng sẽ không giết không tha. Cho nên tốt nhất là anh đừng đối nghịch với tôi, nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình xưa."
Ôi chao, còn tình cũ, xem ra quá khứ hai người này quan hệ cũng không tệ lắm đâu!
Lúc đầu, tối đối với kiếp trước của mình không có chút tò mò nào, cảm thấy kiếp này đã đủ khổ cực, còn thêm kiếp trước cái gì, chẳng phải là muốn tôi mệt chết, nhưng bị ba người này tới lôi tôi vào trong cuộc đối chọi, lòng hiếu kỳ của tôi cứ như vậy bị treo lên, nếu không biết rõ ràng, thật đúng là có lỗi với mình.
Rốt cuộc tôi và ba người này đến cùng có bao nhiêu quan hệ chứ, cảm giác thật giống như kiếp trước tôi còn là cái nhân vật tài giỏi gì vậy!
Trong khi nói chuyện, hai anh em Vô Thường đem Vệ Tử Hư đỡ dậy từ dưới đất, Quỷ Vương Dạ Quân đi đến trước mặt Tạ Linh Côn, hai người cứ mặt đối mặt như vậy đứng đấy, thời gian qua một lát, anh hướng về phía Tạ Linh Côn hỏi: "Ai phá hư Luyện Ngục!"
Tạ Linh Côn nheo mắt lại, anh ta cong khóe miệng xảo trá hắc hắc hai tiếng nói ra: "Biết thì có thể thế nào? Mấu chốt là tôi đã đứng ở chỗ này, tôi tự do! Ngược lại là anh có biết cái gì gọi là con thỏ không ăn cỏ bên cạnh hang không? Lúc trước là tôi coi trọng con nhóc này trước, khi đó anh còn đang vì Chung Nhược Hi chạy tới chạy lui không phải sao? Bây giờ anh chỉ là vì Thần khí mà cưới cô ấy, cứu sống người phụ nữ của anh, so với thủ đoạn lừa gạt tình cảm này của anh, tôi kém xa sự ti tiện của anh đấy!"
Quỷ Vương Dạ Quân nắm thành nắm đấm nói ra: "Anh dám nói khi đó anh coi trọng cô ấy không phải là bởi vì nguyên nhân khác? Anh biết cô ấy là thân thể thuần âm, là vật chứa tu luyện tốt, cho nên anh mới có thể muốn có được cô ấy, lấy cớ thuận lợi thông qua song tu sẽ gia tăng công lực! Tôi cưới cô ấy là trời xui đất khiến, thì tính sao, chẳng cần biết cô ấy là ai, chung quy là phụ nữ của tôi vợ của tôi!"
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Quỷ Vương Dạ Quân kiên định như vậy thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh, nghe được lời nói này, cái gì khác cũng không quan trọng nữa. Thế là, tôi không hề nghĩ ngợi hướng về phía anh hô: "Diệm Thiên Ngạo, con của chúng ta đang ở trong tay anh ta."
Tôi vừa dứt lời, ngay tiếp theo, nắm đấm của Quỷ Vương Dạ Quân liền rơi vào trên người Tạ Linh Côn, anh vừa ra tay, hai anh em Vô Thường lập tức mang theo Vệ Tử Hư đi đến nơi an toàn, mười mấy người bịt mặt cùng theo tới lập tức gia nhập chiến trường, cùng những lệ quỷ khác cùng một chỗ đánh lẫn nhau, khung cảnh lập tức hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng đều thấy không rõ.
Mới đầu, tôi còn đang vì nhân số chúng tôi không nhiều bằng đối phương mà cảm thấy lo lắng, về sau phát hiện, thật ra cũng không cần buồn lo vô cớ như vậy. Thật sự là bọn họ đánh nhau, giống như đánh cũng không cần tốn sức như vậy.
Nhất là tên chết tiệt, trong lúc anh giơ tay nhấc chân dường như trôi chảy như máy, trạng thái tương đối OK. Khi anh quấn lấy Tạ Linh Côn đồng thời mười mấy người bịt mặt kia lập tức chém giết đám ác quỷ xâm nhập.
Mười mấy người bịt mặt này vô cùng uy mãnh cường hãn, chớ nhìn bọn họ không nói một câu, ra tay chính là lôi lệ phong hành, ra tay kia gọi là ngoan tuyệt cay độc, không cho đối phương một chút đường lui nào, nhất là cô gái kia, dáng vẻ tay xé lệ quỷ không thua bất kỳ người đàn ông nào, lợi hại vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com