Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 391-392

Mẹ nó, đây không phải con tôi sao? Đảo mắt mấy ngày đã lớn như vậy rồi, không chỉ như vậy mà còn sôi nổi sức sống bừng bừng, mặc dù thay đổi không nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn này.

Sao nhóc con này lại chạy đến Quỷ giới chứ?

Tôi ngắm nhìn bốn phía, cũng chưa phát hiện bóng dáng Diệm Thiên Ngạo, cũng không biết anh có nghe nói đến việc này không. Nhưng mà đã tìm được nhóc con này, tôi cũng coi như là được ăn Định Tâm Hoàn, dù sao gây chuyện ở Quỷ giới vẫn tốt hơn gây ra tai họa tại Nhân giới.

Thất Dạ nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng, hắn vội vàng chạy đến trước mặt tôi nói: "Thất nương nương, ngài về rồi! Cũng không biết Tiểu quỷ này từ đâu đến, hành hạ Minh Điện đến long trời lở đất, gà chó không yên, những quỷ hồn bị dọa kia cũng không dám kêu gào nữa rồi! Dạ Quân đang bế quan, Thủy Hỏa phán quan ở lại nhân giới chưa về, thuộc hạ không phải đối thủ của đứa bé này, thật sự không chịu nổi!"

Khi đang nói chuyện, Tiểu quỷ kia cũng nhìn thấy tôi, nó trợn tròn mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu, trong mắt không có một chút biểu hiện e ngại trong, trái lại còn hất cằm lên khiêu khích tôi, một giây sau, nó bứt tóc quỷ tùy thân, một roi đánh xuống, rống lên tiếng "Chạy"

Nhóc con này thật đúng không sợ trời không sợ đất, nhỏ như vậy đã biết khiêu khích thể hiện uy phong rồi! Mặc dù màn gặp mặt hơi không giống như tôi tưởng tượng, nhưng mà nhìn con trai nhảy nhót tưng bừng, băng tuyết trong ngực tôi đều tan thành nước.

Trêu chọc Thất Dạ nói: "Vậy mà không chịu nổi nha! Một đứa bé cũng không giải quyết được, cậu nói xem một đám ông lớn các ngươi đều làm gì ăn gì! Bắt nó lại, treo ngược lên, đánh cho một trận, rút hết uy phong của nó! Trẻ con không thể nuông chiều, đánh mới biết nghe lời!"

Thất Dạ im bặt, khuôn mặt bị vẽ thuốc màu giống như thằng hề, tôi nhìn thấy vậy vốn muốn nói thêm mấy câu nữa, đoán chừng tiểu tử này sẽ khóc lên.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thất Dạ vô tội đáng thương như vậy, thật vô cùng tò mò: "Cậu... cậu sẽ không phải nói cho ta biết, mấy người các cậu cộng lại đều không chơi lại một đứa bé chứ?"

Thất Dạ oan ức vén tay áo lên, lộ ra vết thương nói: "Thất nương nương, nhóc con kia đánh cũng thật ác, nó ra tay thật sự quá nặng, đau chết thuộc hạ rồi."

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì thấy thật sự quá thê thảm, hai cánh tay Thất Dạ phủ kín vết ứ xanh tím, nói thế nào cũng là nhân vật tầng trên của Quỷ giới, bị một đứa bé đánh thành như vậy, tôi cũng phục rồi.

Nói thế nào cũng là con trai tôi gây ra, tôi cũng không đành lòng trách cứ Thất Dạ, đi đến trước mặt Tiểu quỷ quát nó: "Con, xuống dưới!"

Giọng nói tất nhiên phải uy nghiệm một chút, nhưng mà ...

Tiểu quỷ này nhìn thấy tôi nâng mắt nói: "Bà là ai chứ? Gào to với tôi, có tin tôi đánh cả bà không!"

Ái chà chà, tí tuổi đầu không chịu học hành, lại dám khiêu chiến với người lớn, còn muốn ra tay đánh phụ nữ, đúng là chả biết tí lễ phép nào. Tôi tiến lên, không nói hai lời véo chặt tai nó hừ một tiếng nói: "Đánh phụ nữ? Nhóc con, ta thấy con giỏi lắm rồi đó? Đàn ông không được đánh phụ nữ, con xuống cho ta!"

"Không muốn, tại sao phải nghe lời bà!"

"Chỉ bằng ta là mẹ con, xuống ngay cho bà đây!"

Lời này vừa nói ra, tất cả quỷ tùy thân trên điện đều sững sờ, toàn thân Thất Dạ run rẩy quay về phía tiểu quỷ, có chút không thể tin được, vẻ mặt những người khác cũng tràn đầy mờ mịt, chẳng ai ngờ hỗn thế ma vương này lại là tiểu thiếu chủ của bọn họ.

Nhóc con cũng không chịu thua tôi, tôi véo tai nó, nó bắt đầu tranh chấp với tôi: "Buông tay! Ta không biết bà đây là thứ gì, bà mau buông tay cho ta, ta tuổi còn nhỏ, bà không được lừa ta."

Tôi sắp bị nhóc con láo xược này làm cho tức muốn xỉu, bà đây không phải là thứ gì được không? Tôi không buông tay, nhóc con này cũng không có cách nào bắt tôi, một tay tôi chống nạnh, bày ra bộ dạng của người lớn trong nhà: "Ta là mẹ con, người mẹ sinh con nuôi con, con nói ta là cái gì?"

Nhóc con trừng mắt nhìn tôi, nó thấy tôi tức giận, nhảy xuống khỏi người quỷ tùy thân, ngay tại khi tôi buông lỏng tay, nó liền lật người nhảy lên xà nhà, hô lên với tôi: "Sinh ta nuôi ta? Phì, vì sao ta không nhớ rõ bà, chưa từng thấy bà? Hừ, phụ nữ, bớt can thiệp vào chuyện của ta đi, không cho phép đi theo! Nghe nói nơi này có rất nhiều ác quỷ, ta phải nhanh nhanh đi xem, thuận tiện bắt hai tên về chơi"

Tôi liếc mắt phi thân lên bắt nó, thật không nghĩ đến, tuổi còn nhỏ mà động tác của nhóc con này vô cùng nhanh nhẹn, tôi vừa mới lên xà nhà thì nó đã nhảy xuống trước cửa điện.

Đứng trên xà nhà, tôi thoáng nhìn Thất Dạ đang vụng trộm chuồn ra ngoài từ cửa bên, anh ta khẩn trương quay đầu nhìn vào mắt tôi, co cẳng chạy mất, tôi đoán là cậu ta đi tìm Diệm Thiên Ngạo, cũng không muốn ngăn cản anh ta, không mời chính chủ đi ra, ai cũng không bắt được con quỷ con này!

Tôi đuổi theo nhóc con chạy ra khỏi Minh Điện, vừa đuổi vừa tìm cách đối phó với nhóc con này. Bé con chung quy vẫn là bé con, không thể dùng phương pháp của người lớn đối phó, đến dỗ dành: "Con trai, đừng chạy nữa, con ngoan một chút, ta làm đồ ăn ngon cho con được không?"

Nhóc con không quay đầu nói: "Được, bà làm đào tiên cho tôi nếm thử, tôi sẽ không chạy! Bà có không?"

Nhóc con này thật đúng là biết chọn, nơi này là Quỷ giới, cũng không phải Thiên giới, tôi đi đâu tìm cho con đào tiên! Tôi gượng cười hai tiếng nói: "Có, con dừng lại trước, ta chuẩn bị cho con"

Nhóc con quay đầu nhìn mắt tôi nói: "Trên mặt bà viết hai chữ lừa đảo thật to, bà cho rằng bé con như tôi dễ bị lừa phải không? Chỉ bằng một tiểu thần như bà mà có thể ăn được đào tiên sao, lên Thiên đình cũng không lên nổi! Tiểu Nương Môn, tôi nói cho bà, nói dối mũi bà sẽ dài ra, bà lớn lên xấu như vậy, cái mũi còn dài ra, sẽ không có đàn ông thích bà, không gả đi được lêu lêu!"

Bà mẹ nó, cái miệng này còn độc hơn cha nó, tôi xấu chỗ nào!

Nhóc con nói xong còn le lưỡi với tôi, nhóc con láo xược này, chờ ta bắt được con, xem ta có gọt chết con không!

Chạy bao xa, chính tôi cũng không nhớ được, nhóc con kia càng chạy càng hăng hái, tôi không đuổi kịp, cũng không muốn đuổi nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống tảng đá lớn ven đường nghỉ ngơi một lát.

Nhóc con thấy tôi không đuổi, nó vòng quay lại tò mò nhìn chằm chằm tôi: "Tiểu Nương Môn, không đuổi à? Mau đến đuổi tôi? Cũng tại tốc độ của bà quá chậm, thế này không được, đến đuổi tôi, tôi luyện tập với bà một chút."

Tiểu Nương Môn.

Não tôi như bị móc ra, nhóc con láo xược đáng giận này, tôi cảm thấy mình sắp điên lên rồi, tôi chưa từng nghĩ đến cục diện lại như vậy, tôi chờ như vậy lại chờ được bộ dạng này của con trai tôi, nó sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, hoạt bát nghịch ngợm, tôi đúng là rất vui mừng, nhưng tính nết này khiến tôi phiền muộn.

Con trai à, vì cứu sống con, bốn mươi chín người chết, chuyện này nó còn chưa hiểu được, cũng không thể để nó gây chuyện nữa.

Tôi vung vung tay nhóc con nói: "Ta không phải Tiểu Nương Môn, ta là Lão Nương Môn, lớn tuổi, không chạy nổi nữa, ta không đuổi con nữa, con cũng đừng chạy."

Nhóc con khoanh hai tay trước ngực khinh thường nói: "Chạy không nổi nữa cũng không phải đuổi tôi nữa, tôi muốn bắt ác quỷ chơi, bà nghỉ ngơi xong thì trở về, không cho phép đi theo tôi nữa."

Khắp nơi Quỷ giới đều có quỷ, nhưng nói đến ác quỷ, tất cả đều nhốt bên trong Luyện Ngục và tháp Phù Đồ, tuyệt đối không thể đi đến hai nơi này.

Tôi thật lo lắng nó gây chuyện, liền từ từ đi theo sau lưng nó, nhìn nó lanh lợi đi phía trước, trong đầu có một loại cảm giác không nói ra được: "Nhóc con, con định đi đâu bắt ác quỷ! Nơi này là Quỷ giới, trong này đều là quỷ! Nơi nào con cũng có thể đi, chỉ có Luyện Ngục và tháp Phù Đồ thì không được đi, đi sẽ bị đánh, quỷ ở hai nơi này rất lợi hại, con nhỏ như vậy không chống lại được."

Tôi vốn muốn hù dọa nó, kết quả nhóc con này quay đầu trợn mắt nói: "Luyện Ngục? Tháp Phù Đồ? Nghe có vẻ rất lợi hại, rất đáng sợ sao?"

Tôi gật gật đầu, cho là nó bị dọa rồi, kết quả nó chỉ vỗ vỗ tay, hai mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn, hì hì nói: "Vậy tôi đi nơi này chơi! Xem bọn họ đánh tôi thế nào!"

Nghe nó nói như vậy, tôi thật muốn vả cho mình hai phát, lợn lành chữa thành lợn què. Nhân lúc nhóc con không chú ý, tôi phi thân nhào lên phía trước muốn tóm lấy nó, kết quả cái ót nhóc con kia như mọc mắt, lòng bàn chân nhanh chóng chuồn mất, mà tôi, trọng tâm không vững ngã xuống dưới, ngã sấp một cái, thảm hại không chịu nổi.

Nhóc con thối.

Tôi gầm thét, bò dậy từ dưới đất, vừa nhấc mắt lên liền thấy nhóc con thối kia đưa mông về phía tôi, hai chân ngắn lắc lắc giữa không trung: "Thả tôi ra, đáng ghét!"

Nhóc con tức giận rống lên một tiếng, thật có khí phách giống cha nó, nhưng giọng nói còn non lắm, không có chút uy hiếp gì, ngược lại còn hơi đáng yêu.

Người nào tài giỏi vậy, thế mà có thể kiềm chế được hỗn thế ma vương này, đi đến trước mặt, tôi nhìn thấy Diệm Thiên Ngạo, anh đến cũng rất nhanh, một tay kẹp eo nhóc con thối, hai con mắt dưới mặt nạ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi hơi xấu hổ nghiêng đầu đi.

Trong im lặng, chân trời u ám sáng lên một tia sáng kỳ lạ từ từ phóng đến, chờ sau khi tôi thấy rõ, tôi đẩy Diệm Thiên Ngạo hộ: "Tránh ra, tên chết tiệt!"

Đồ chơi như lửa đỏ này trực tiếp bay đến trước mặt chúng tôi, thoạt nhìn giống như cầu lửa, lại giống như thiên thạch, dù sao tôi cũng không biết đó là thứ gì, nhìn thứ đồ chơi đó khá là lợi hại.

Diệm Thiên Ngạo bị tôi đẩy ra nửa bước, anh quay người đối mặt với cầu lửa, không chút hoang mang giơ tay lên, ánh đỏ từ trong tay anh bắn ra bao trùm lấy cầu lửa, chỉ nghe ken két vài tiếng, cầu lửa bị ảnh đỏ xé thành bột vụn, rơi lả tả trên mặt đất.

Nguy cơ đến trong nháy mắt, tôi vỗ vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, đây là cái gì?"

Diệm Thiên Ngạo không nói chuyện, anh kẹp nhóc con thối đi về phía Minh Điện, nhóc con thối không phục làm loạn lên: "Người quái dị, thả tôi ra! Đường đường là một người đàn ông, đeo mặt nạ làm cái gì? Có phải mặt mũi xấu xí không muốn người ta nhìn thấy? Có bản lĩnh cởi ra cho tiểu gia! Này, có nghe hay không, thả tôi xuống! Đừng tưởng rằng ông lớn hơn tôi, bây giờ tôi còn nhỏ, chờ tôi lớn lên nhất định đánh chết ông! Ông có nghe thấy không đó!"

Diệm Thiên Ngạo cúi đầu liếc nhìn nhóc con thối một cái, khá là bình tĩnh nói: "Con có mấy trăm năm cũng không phải là đối thủ của ta!" Nói xong, vỗ một cái vào trán nhóc con thối hừ một tiếng nói: "Người quái dị, nói ai? Cha con không xấu, ta mà xấu, vậy chẳng phải con cũng xấu chết được"

Một phát vỗ này, tôi ở xa như vậy cũng nghe thấy, tên chết tiệt đúng là xuống tay được với con trai mình.

Có lẽ nhóc con thối cũng biết đối phương lợi hại, rầu rĩ không vui nói: "Cái gì đó! Đang tốt lành sao lại chạy đến con trai của ông! Chuyện này là sao! Này, ông mau thả tôi ra, chúng ta so tài một chút, ông thua, phải gọi tôi là cha"

Diệm Thiên Ngạo a lên một tiếng, trực tiếp đập một phát lên đầu nhóc con thối: "Nhóc con láo xược, lá gan thật sự không nhỏ, dám làm cha ta, ai dạy con?"

Nhóc con thối cắn cánh môi, hai tay ôm đầu, khuôn mặt nhỏ của nó nhíu lại, đoán chừng thật sự bị đánh đau, nhưng nó rất bướng bỉnh, không nên một tiếng, cũng không khóc.

Chúng tôi quay lại Minh Điện, Thất Dạ mang theo một đám quỷ tùy thân né tránh ở xa, Diệm Thiên Ngạo bước đi lên bậc thang, ngồi trên chiếc ghế rồng kia, cánh tay trái vẫn luôn kẹp lấy nhóc con thối không thả.

"Em có gì muốn nói không?"

Đột nhiên Diệm Thiên Ngạo hỏi tôi, trong lòng tôi căng thẳng, lập tức nghĩ đến, con trai sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, gây rối long trời lở đất tại Quỷ giới, đây vốn cũng không phải chuyện có thể nói rõ, chắc hẳn anh đã biết chuyện Cửu Chuyển Huyền Tâm.

Tôi hít sâu một hơi nghĩ đến phải mở miệng giải thích chuyện này thế nào, con trai thức tỉnh là dùng bốn mươi chín mạng người đổi lấy, đây là chuyện đi ngược ý trời, tôi phải nói thế nào mới được.

Tại thời điểm tôi do dự, nhóc con lại thốt ra: "Có, tôi có! Ông thả tôi ra trước!"

Diệm Thiên Ngạo cụp mắt nhìn nhóc con một cái, không khách khí thưởng nó một phát vỗ rồi nói: "Ta không hỏi con."

Giọng nói của anh nghe đặc biệt nghiêm túc, tâm tình tôi có chút hoảng hốt, cầm ống tay áo vặn đến vặn lui, chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh đều biết rồi còn hỏi tôi!"

Diệm Thiên Ngạo nhíu mày, phất phất tay với người trên điện, Thất Dạ thức thời mang theo Quỷ tùy thân nhanh chóng rời khỏi điện, chờ đến khi trên đại điện chỉ còn lại ba người chúng tôi, anh mới nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Cửu Chuyển Huyền Tâm! Em thật to gan, chủ ý của người nào? Em biết rõ ràng trong chuyện này mà cũng đồng ý sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Không, không phải! Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ sẽ như thế này, tôi..." Lời giải thích vừa đi đến miệng đã bị tôi nuốt vào trong bụng, tôi muốn nói cho anh tôi có ý định đi ngăn cản Tạ Linh Côn, nhưng bây giờ chuyện đã thành kết cục đã định, dường như giải thích cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao cũng là bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh chết, sự thật này không cách nào thay đổi.

Diệm Thiên Ngạo thở dài, lấy một miếng ngọc bội màu trắng trong ngực đưa đến trước mặt tôi, tôi nhìn xong lập tức sững sờ ngay trước mặt anh, lắp bắp nói: "Đây, đây không phải anh cho tôi sao, sao, sao lại ở chỗ anh, trong tay anh?"

"Quả thật nó vẫn luôn ở bên cạnh em, không phải là tôi cầm từ chỗ của em, là Thiên đế đưa cho tôi"

Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi chằm chằm gằn từng chữ nói: "Em đó! Cửu Chuyển Huyền Tâm, tính mạng của bốn mươi chín đứa bé vô tội, em cũng đã biết họa này lớn đến bao nhiêu? Bây giờ Tạ Linh Côn đã vứt bỏ Họa Quyển mà chạy rồi, tâm phúc của Thiên đế tìm được cái này bên cạnh tế đàn, em nói tôi phải nói dối thay em thế nào? Phụ nữ, em nói thật cho tôi, từ đầu đến giờ, em cũng đồng ý chuyện này sao?"

Nhìn ngọc bội màu trắng, tôi biết chuyện nhất nhất định không giấu được rồi, ngọc bội màu trắng đã rơi vào tay Thiên để, ông ta nhất định sẽ liên tưởng đến người bên cạnh tế đàn là người nào, không phải Diệm Thiên Ngạo thì chính là tôi.

Chuyện cho đến nước này, tôi chỉ có thể nói thật: "Tôi do dự phân vân! Ngay từ đầu khi Tạ Linh Côn nói cho tôi phương pháp này, tôi biết đây là biện pháp duy nhất để cứu con trai, nhưng nghĩ đến cần dùng bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh đổi, tôi không làm được, vì vậy tôi đi đến tế đàn muốn ngăn cản bọn họ làm vậy, nhưng cuối cùng vẫn muộn rồi."

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệm Thiên Ngạo nghiêm túc nói: "Lời của tôi nói đều là thật, tôi từng kiên định cũng từng do dự, mặc kệ anh tin hay không, cuối cùng tôi vẫn từ bỏ, chỉ là tôi không nghĩ đến bọn họ sẽ ra tay sớm, cho nên không kịp ngăn cản."

Diệm Thiên Ngạo cau mày, một tay anh chống ở trên đùi, lồng ngực nhấp nhô thật lâu mới lên tiếng: "Tôi tin em, em là vợ của tôi, sao tôi có thể không tin em chứ! Cửu Chuyển Huyền Tâm cũng là thứ tôi muốn có được, việc này không trách em, đổi lại là tôi, có lẽ còn làm ác hơn em."

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nghĩ đến ngọc bội màu trắng bị tâm phúc của Thiên đế phát hiện, vậy tôi và Diệm Thiên Ngạo, và cả Tạ Linh Côn và Tinh Hàn đều khó có thể không quan tâm, dù sao người được cứu sống là con trai của tôi và Diệm Thiên Ngạo, cho dù anh không tham dự cũng sẽ bị người ta nghi ngờ: "Tôi không muốn liên lụy đến anh, việc này là tôi làm sao, làm sao bây giờ? Thiên đế nói gì không?"

"Không! Nếu như anh ta muốn truy cứu việc này thì sẽ không trả lại ngọc bội màu trắng cho ta, chỉ là bắt ta ở lại địa phủ, cấm túc cũng coi như là tránh đầu ngọn gió! Anh ta vốn muốn tự mình đi tìm Tiểu quỷ này, nhưng không nghĩ đến nhóc con này còn nhớ đường về nhà, đưa mình đến cửa."

Một câu đường về nhà không khỏi khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi cảm động.

Quả thật tôi không nghĩ đến loại người như Thiên đế sẽ thiên vị, như vậy sau đó tạm thời chúng tôi sẽ bình yên vô sự, nhưng mà Tạ Linh Côn và Trần Phong sẽ không dễ dàng chạy thoát.

Người phát hiện ngọc bội màu trắng là tâm phúc của Thiên đế, chuyện này hẳn chưa bị truyền ra, ông ta đã cho Diệm Thiên Ngạo ngoan ngoãn đợi ở địa phủ, rất có thể việc này sẽ tính toán toàn bộ lên đầu Tạ Linh Côn, giấy không gói được lửa, việc này không dễ dàng giấu diếm như vậy, bây giờ không xác định được miệng tâm phúc này kín hay không kín.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệm Thiên Ngạo, tôi quay đầu nhìn về phía anh, anh mấp máy môi nói: "Em sẽ ở lại sao? Bây giờ bên ngoài cũng không yên ổn, ta hi vọng em có thể ở lại chỗ này, ra ngoài, ta sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn"

Nhìn anh, tôi gật đầu: "Tôi sẽ không đi."

Con tôi ở đâu, tôi ở chỗ đó, một khắc tôi cũng không muốn rời con tôi.

Anh không nói chuyện, nhất thời, tôi cảm thấy bầu không khí có chút là lạ, thế là tôi kéo ra đề tài hỏi: "Tâm phúc của Thiên đế thật sự đáng tin sao? Hắn sẽ không nói ra chứ?"

Từ lúc bắt đầu, tôi đã không muốn lôi Diệm Thiên Ngạo vào, nếu như việc này bại lộ, tôi sẽ gánh chịu một mình, sau đó phân rõ giới hạn với Diệm Thiên Ngạo, dù sao việc này vốn bắt nguồn từ tôi, tự tôi gánh chịu là được rồi.

Diệm Thiên Ngạo ôm Tiểu quỷ đặt trên chân của mình, ấn đầu nó, không cho nó làm loạn: "Yên tâm đi, người chết vĩnh viễn là người đáng tin nhất"

Mẹ nó! Lời nói này thật dọa người! Sớm biết là kết quả này thì tôi sẽ không hỏi, Thiên đế làm việc cũng quá tuyệt tình, tâm phúc của mình, nói diệt liền diệt, phía sau việc này rốt cuộc còn sâu đến nhường nào, thật khiến người ta không nhìn thấu!

"Được rồi! Vậy nhóc con này thì sao? Tính tình ngang bướng như vậy, trời sinh sát tinh, Thiên đế há có thể tha cho nó?"

Diệm Thiên Ngạo ôm nhóc con này đến trước mặt tôi, nhìn chân tay Tiểu quỷ đấm đá loạn xạ nhưng vẫn bị anh ôm không rời tay, hai người một lớn một nhỏ này thật khiến người ta yên lòng.

"Lo lắng cho nó, thật sự không cần thiết! Em cũng đừng quên, ta là cha nó, ta không trị được nó, vậy thì ném đi đi!"

Tôi không nhịn được cười, trong lòng hiểu rõ anh sẽ không thật sự ném con mình đi, có câu này của anh, tảng đá trong đầu tôi coi như chìm hẳn, anh là cha ruột của nó, anh không trị được thì ai có thể trị được!

Trước đó nhóc con này sắp phá hủy hết cả Minh Điện, ai cũng không có cách nào, nhưng không phải bây giờ ngoan ngoãn rồi sao! Muốn kiềm chế được sát tinh thì phải tìm người có mệnh tương khắc, nếu như Diệm Thiên Ngạo thật sự là người tương khắc với mệnh nó, có thể chế ngự nó thì tốt biết bao!

Trong lúc suy nghĩ tôi bị Diệm Thiên Ngạo dụi nó vào trong ngực, lần đầu tiên tôi có cảm giác thân thiết một nhà ba người, ngửa đầu nhìn anh và Tiểu quỷ trong ngực, có cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng mà điều kiện thành lập loại cảm giác hạnh phúc này là nhóc con không đá tôi, thật là Tiểu quỷ vô pháp vô thiên, chờ con lớn thêm một chút, tôi mới dạy con cái gì là lễ nghĩa, bây giờ không đành lòng đánh con.

Tôi đồng ý với Diệm Thiên Ngạo ở lại Quỷ giới, nhưng trong lòng có chuyện không nói ra sẽ không thoải mái, đây còn là tâm bệnh lớn nhất trong tôi: "Lão đầu, tôi có lời muốn nói với anh, liên quan đến Chung Nhược Hi, tôi thật sự không nghĩ đến cô ta sẽ chết! Lúc ấy, quả thật cô ta và tôi cùng bị đẩy xuống sườn núi, nhưng đây là Tạ Linh Côn muốn mượn Thần khí trong cơ thể cô ta chữa trị ba hồn bảy vía của tôi, anh ta muốn tất cả đều là tôi mà không phải Huyền Hồn, anh ta làm như vậy chính là muốn cho tôi một con đường sống, tôi không hại Chung Nhược Hi, thật sự không phải tôi làm! Sau khi tôi ngã xuống sườn đồi thì gặp Tinh Hàn, sau đó..."

Một ngón tay đặt trên bờ môi tôi, Diệm Thiên Ngạo dụi mạnh tôi vào trong ngực anh khẽ nói: "Ta biết, việc này ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ em. Lúc ấy tin tức đến quá đột ngột, ta không nghĩ rõ ràng mục đích của Tạ Linh Côn, trong cơ thể em lại có Thần khí nên ta mới nghĩ như vậy, thật xin lỗi, việc này là lỗi của ta, em có thể tha thứ cho ta không?"

Đây là lần anh nói nhiều nhất từ lúc tôi biết anh đến giờ, trong lúc nhất thời trong mắt ngấn nước, thời điểm xúc động gật đầu, Tiểu quỷ không biết từ đầu ngang ngược chui ra đẩy ngực tôi, không vui hô: "Các người làm gì vậy, muốn chèn chết tôi sao?"

Thật là một con gấu con phá hỏng bầu không khí, Diệm Thiên Ngạo lạnh lùng không nói nguyên nhân thường cho nhóc con một phát vỗ, tôi lén vui mừng, Tiểu quỷ sờ đầu mình không dám lên tiếng nữa, trong mắt, đây không phải là bé con ngày đêm tôi mong nhớ sao! Chỉ là có được không dễ dàng, tôi bỏ ra rất nhiều.

Diệm Thiên Ngạo thả tôi ra nói: "Bây giờ, cần phải gặp sư phụ Vệ Tử Hư của em một chút! Hừ, mặc dù ta không chào đón ông ta, nhưng mà em nói cho ông ta biết, cũng làm tổ sư gia rồi, lúc nào thì đưa lễ vật đầy tháng!"

Đề tài chuyển hơi nhanh, tôi sửng sốt chưa kịp phản ứng:

"Anh thiếu tiền sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com