Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 410 -411

Tạ Linh Côn nhắm mắt lại không nói gì nữa, tôi đoán chắc ông ta đang tìm vị trí chuông lớn nên cũng không hỏi nhiều.

Mỗi một tầng trong bảo tháp đều được thiết kế khép kín cho nên chúng tôi không thể rời khỏi đây để đi tìm chiếc chuông lớn kia, chỉ có thể dùng mắt thần để tìm kiếm.

Mắt thần là một loại pháp thuật không cần dùng đến nguyên khí, chỉ có người làm phép mới có thể nhìn thấy đồ vật trong mắt thần, người bên cạnh không thể biết được.

Diệm Thiên Ngạo nhân cơ hội này kéo tôi vào lòng, hôn lên trán tôi một nụ hôn rồi nói: "Lát nữa em không được nghĩ gì hết, đợi ta và anh ta phá được chiếc chuông kia thì em hãy lao ra ngoài, biết chưa? Động tác nhất định phải nhanh, không được có dù chỉ là một nỗi lo về sau."

Tôi nghi hoặc nhìn anh rồi hỏi: "Vì sao chỉ có tôi? Các anh thì sao? Anh định làm gì?"

Lúc này tôi đã không phân biệt được địch ta nữa rồi, bây giờ chúng tôi là một chỉnh thể cho nên tôi cũng nhớ nhung Tạ Linh Côn.

Trong lòng tôi, Tạ Linh Côn là một người làm việc không từ thủ đoạn, nhưng dù sao anh ta cũng là người tôi từng quen, đợi đến một ngày chân tướng được sáng tỏ anh ta có lẽ sẽ hiểu bản thân trước nay luôn cố chấp mãi là một điều sai lầm. Mặc dù là sai thì cũng nên nhận hình phạt thích đáng, chứ không phải chết ở đây một cách không minh bạch như thế này.

Diệm Thiên Ngạo nở một nụ cười yếu ớt: "Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, em không cần phải lo lắng! Cho dù kết quả thế nào, em cũng phải sống thật tốt, nuôi lớn Thiên Hựu thành người!"

Tôi không biết vì sao bỗng nhiên anh lại nói như vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy hoang mang, sợ hãi. Đây đều là lời nói trước khi lâm chung, lẽ nào anh...

Tôi liều mạng lắc đầu, từ chối nghe anh nói những lời này, tôi tâm trạng hoảng hốt nói: "Tôi không muốn nghe, anh đừng nói những lời từ biệt này với tôi. Tôi muốn phải cùng các anh ra ngoài, những thứ khác không cần nói nữa! Anh đã nói chỉ cần phá được chiếc chuông thì bảo tháp sẽ mất tác dụng, cho nên chúng ta có thể cùng ra ngoài."

Diệm Thiên Ngạo dùng lực siết chặt vai tôi lại, trầm giọng nói: "Bình tĩnh một chút! Nghe ta nói, ta đồng ý với em, nhất định sẽ ra ngoài, ở ngoài chờ ta."

Không, anh lừa tôi, trực giác nói với tôi, không đơn giản như vậy!

Tôi đẩy anh ra, lắc đầu nói: "Tôi không tin! Trước nay anh là người nói là làm, không bao giờ nói chân tướng sự thật cho tôi, chỉ biết làm theo ý mình. Trước nay tôi cũng chưa từng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ cũng vậy, trừ khi anh nói cho tôi, sau khi phá chuông lớn rồi sẽ xảy ra chuyện gì, các anh có gặp nguy hiểm hay không. Nếu như anh không nói, tôi chắc chắn sẽ không rời khỏi đây nửa bước."

Tôi quyết tâm muốn cùng anh sống chết có nhau, cho nên thái độ của tôi rất kiên quyết.

Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài, bất đắc dĩ nói:"Chuông lớn là thần khí thượng cổ, ẩn chứa một sức mạnh to lớn không gì sánh bằng. Một khi bị phá hỏng ắt sẽ phóng ra thần lực khó mà tưởng tượng, đến lúc đó không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có để em ra trước, ta mới có thể không chút lo lắng cùng Tạ Linh Côn ứng phó, ta không thể phân tâm."

Tôi trầm tư một lát rồi tiếp tục hỏi: "Tôi không quan tâm những thứ này, tôi chỉ muốn biết xác suất anh có thể ra ngoài là bao nhiêu?"

Diệm Thiên Ngạo không kiên nhẫn quay đầu nói: "Người phụ nữ này, sao lúc nào cũng nói nhiều như vậy? Ta nói ta sẽ ra ngoài, còn chưa đủ sao?"

Tôi sửng sốt một chút sau đó giận dỗi: "Đúng đấy, tôi là người nói nhiều đấy, thì làm sao? Nếu anh ghét bỏ tôi thì còn ở cùng tôi làm gì?"

Diệm Thiên Ngạo vốn đang quay lưng với tôi đột nhiên quay phắt người lại, tiến lên một bước rồi hét lên: "Đừng vì chuyện này mà cãi nhau với ta có được không? Lùi một vạn bước mà nói, có thể phá hủy được chiếc chuông lớn này hay không còn chưa biết, nếu như không phá được, chúng ta ai cũng đừng mong có thể ra ngoài, cho nên em hãy tự bảo vệ mình trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện khác. Đến sống còn chưa chắc đã sống nổi thì nói những lời vô dụng này có ý nghĩa gì không?"

Tôi mấp máy môi, biết lúc này tâm trạng ai cũng không tốt, tôi cũng không muốn làm loạn nhưng mà tôi sợ: "Tôi không sợ chết, cũng không phải chưa từng chết! Nhưng tôi không muốn sống một mình!"

Quả thật là tôi không sợ chết nhưng nếu không có lão già bên. cạnh, tôi sống một mình còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng cùng nhau chết ở đây luôn cho rồi.

Diệm Thiên Ngạo không quan tâm đến tôi nữa, không lâu sau Tạ Linh Côn mở mắt ra nói: "Chuông lớn ở trên tầng cao nhất, Diệm Thiên Ngạo, thế nào? Hợp sức một phen chứ?" Diệm Thiên Ngạo gật đầu, hai mắt nhìn nhau không nói lời nào nhưng lại có cùng suy nghĩ. Rõ ràng là bạn tri kỷ ăn ý như vậy nhưng lại cứ phải người chết ta sống để làm gì cơ chứ!

Trước khi hai người động thân, tôi nắm lấy ống tay áo Diệm Thiên Ngạo, ấp úng nói: "Anh..." nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh ấy, tôi lại nuốt lời nói kia vào bụng rồi buông lỏng tay ra.

Từ trong đôi mắt kiên định của Diệm Thiên Ngạo, tôi biết dù tôi có hỏi gì anh cũng sẽ không nói một chữ. Nếu tôi còn tiếp tục quấn lấy cũng chỉ làm kéo dài thời gian của mọi người, kéo dài càng lâu phần trăm thắng càng thấp.

Tôi nhớ anh đã từng nói không chắc chắn chuyện gì, vậy cũng có nghĩa là, anh có thể ra ngoài hoặc cũng có thể không ra được, xác suất là 50/50. Nhưng dù là cái nào thì tôi cũng không nên ngăn cản anh nữa, khi không có hy vọng thì ít nhất còn có một chút khả năng này.

Diệm Thiên Ngạo cho tôi một nụ cười an ủi, anh gỡ tay tôi ra rồi nhẹ giọng nói: "Ngoan, nhất định phải nhớ lời ta nói."

Tôi cắn môi quay đầu đi, anh khẽ thở dài rồi cùng Tạ Linh Côn đi đến giữa căn phòng, hai người ngồi đối diện nhau, cùng đưa tay lên, bốn bàn tay áp vào nhau.

Một lúc sau, người Diệm Thiên Ngạo phát ra ánh sáng đỏ, đồng thời trên người Tạ Linh Côn cũng phát ra một tầng ánh sáng trắng xám. Đó là nguyên khí hai người phóng ra, sau khi hai luồng nguyên khí hội tụ với nhau, một khi phóng hết những nguyên khí còn sót lại ra ngoài hai người sẽ đều chỉ là người bình thường, căn bản không thể chống đỡ được lực công kích sau khi chuông bị phá vỡ.

Tôi đã có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng nhưng tôi không thể ngăn cản bọn họ. Trong lòng đấu tranh dữ dội, nếu không làm, ba người đều chết là điều không thể nghi ngờ, nếu làm, có lẽ còn có người được sống, đối mặt với một chút hy vọng, tôi không thể ngăn cản bọn họ.

Nguyên khí,đan xen vào nhau tạo thành một cột sáng, tôi nhìn thấy cột sáng phá tan từng tầng lên đến tầng cao nhất của bảo tháp, một đường thẳng tắp kéo dài lên trên, lòng tôi cũng theo đó mà căng thẳng.

Tiếng chuông từ từ vang lên, một tiếng đồng hồ đã trôi qua, tôi nhanh chống bịt tai lại, cố gắng chống đỡ tiếng chuông nhưng dù có che thế nào cũng không ngăn được tiếng chuông không ngừng truyền đến. Tôi đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, cầu nguyện tiếng chuông có thể biến mất nhanh một chút, không lâu sau, tiếng chuông bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Tiếng chuông vang lên không giống lúc trước, tôi hơi buông lỏng tay ra, phát hiện nghe tiếng chuông cũng không còn đau đớn như khi nãy, vì thế tôi ngẩng đầu nhìn về phía giữa căn phòng.

Diệm Thiên Ngạo và Tạ Linh Côn vẫn đang hợp lực phá chuông, tôi nghĩ có lẽ có liên quan đến bọn họ, chỉ là tôi phát hiện ánh sáng bao quanh người họ nhanh chóng trở nên mờ nhạt, mắt thấy là nguyên khí sắp sửa tan hết.

Tôi mở lớn hai mắt, hoảng sợ nghĩ, nếu như đến khi nguyên khí của bọn họ hao hết mà chuông lớn vẫn chưa phá được, vậy thật sự chỉ còn nước chờ chết.

Phải làm sao đây?

Tôi lo lắng nghĩ có phải lúc này nên ngăn cản bọn họ không nhưng vừa bước lên một bước lại thuyết phục bản thân, không được làm vậy, phải tin tưởng ông già, bọn có có thể làm được.

Trong lúc mâu thuẫn, ánh sáng vây quanh người hai người đã hoàn toàn biết mất, tôi sững sờ đứng tại chỗ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tiếng chuông đột nhiên dừng lại, vài giây sau nữa, bảo tháp bắt đầu lay động.

Mới đầu chỉ hơi lắc lư nhưng không lâu sau, cả thân tháp cũng đều lắc lư, tôi hoàn toàn đúng không vững được trên chân mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn hai người Diệm Thiên Ngạo, hai người họ cũng đang loạng choạng giống tôi, bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ còn cách lùi sang bên cạnh, nỗ lực dựa vào vách tường để ổn định thân thể

Diệm Thiên Ngạo chậm rãi nhìn về phía tôi đứng, gian nan di chuyển thân hình, anh cách tôi ít nhất là ba mét, khi tôi nhìn anh thì Tạ Linh Côn đã đến bên cạnh tôi.

Diệm Thiên Ngạo nhìn Tạ Linh Côn, lạnh giọng hét lên: "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Linh Côn nắm chặt cánh tay tôi, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Khi tôi còn chưa làm rõ được tình huống gì đang xảy ra thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang cực lớn, giống như có thứ gì đó nứt ra bùng nổ ầm ĩ. Tôi không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh sáng vàng mờ mờ, bóng đen cực lớn nhanh chóng rơi xuống, đến khi nó tới trước mặt, tôi mới phát hiện đó là một cái chuông lớn.

Trước đó tôi cũng không có khái niệm gì nhiều với chuông lớn này, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát hiện chiếc chuông ít nhất cũng chiếm đến hai phần ba cái bảo tháp. Dựa theo thể tích khổng lồ của nó rơi xuống, muốn tránh được quả thực là một điều quá khó.

Trong lúc suy nghĩ, ba người chúng tôi đã bị chiếc chuông khổng lồ bao vây, sau đó chiếc chuông không ngừng rơi xuống một cách nhanh chóng, nó mang chúng tôi đột phá xuống từng tầng bên dưới, một khi rơi xuống tầng cuối cùng, chúng tôi sẽ hoàn toàn bị nó che lại.

Hậu quả không thể tưởng tượng nhưng có thể dự liệu, tôi bị Tạ Linh Côn túm chặt bên người, Diệm Thiên Ngạo đứng cách tôi không xa, tôi nhìn anh, cảm giác chiếc chuông đang thần tốc lao xuống.

Dưới sự va đập từng tầng, chẳng những không ngăn được chiếc chuông dừng lại mà ngược lại còn thu nhận không ít quỷ hồn tầng trệt khác. Có thể thấy trọng lượng và lực phá hủy của chiếc chuông này đến bản thân bảo tháp cũng không chống đỡ được nó.

Bây giờ, vấn đề tương đối khiến người khác lo lắng là, bên trong bảo tháp đã bị phá hỏng nhưng bên ngoài vẫn hoàn toàn không chút sứt mẻ. Dựa theo tốc độ này, một khi chạm đất sẽ bị bao phủ trong bảo tháp, căn bản không thoát được ra ngoài!

Trong chiếc chuông lớn có những quỷ hồn không ngừng dùng sức chống đỡ vẫn còn sống sót, tôi vô tình nhìn thấy hai anh em vô thường, bọn họ có vẻ đã sức cùng lực kiệt, một chút phản ứng cũng không có.

Tôi có thể ước chừng một chút, những quỷ hồn bị hút vào bảo tháp phần lớn đã chết trong lần chuông đầu tiên, bây giờ quỷ hồn còn sót lại không còn nhiều nữa, cho nên trong chiếc chuông lớn vô cùng trống trải.

Khi nhìn thấy hai anh em vô thường, tôi mừng thầm trong lòng, bọn họ vẫn còn sống, tốt quá rồi, nhưng cảm giác lơ lửng giữa trời khi chiếc chuông lớn rơi xuống khiến tôi hơi buồn nôn trong lòng, cũng không thể cất tiếng gọi họ.

Lúc này, Hắc vô thường mở mắt ra nhìn thấy chúng tôi, ngạc nhiên gọi: "Dạ quân, chuông lớn rơi xuống đất, chúng ta sẽ xong đời!"

Tôi bĩu môi, bị nhốt trong chuông lớn khác gì bị nhốt trong bảo tháp đâu. Hắc vô thường thật là bình thường nói ít đến đáng thương, sao lúc này lại bắt đầu nóng nảy rồi!

Nhưng theo mức độ bảo tháp mỗi lúc một lớn lên, tôi phát hiện chiếc chuông lớn này cũng đang lớn dần, giống như theo hình dáng bảo tháp mà thay đổi kích thước của mình, tôi cảm giác nó không quét sạch chúng tôi thì sẽ không ngừng lại.

Vào lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị cảm nhận cái chết thì bỗng nhiên chiếc chuông chấn động, có hơi dừng lại một chút sau đó tôi bị một sức mạnh rất lớn quăng ra ngoài.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không đợi tôi hiểu ra, bên tại đã một lần nữa truyền tới tiếng nổ vang trời, sau đó chiếc chuông thuận lợi chạm đất, đồng thời cũng tiếp xúc với tầng dưới cùng của bảo tháp.

Đây là điều tôi không dự liệu tới, tôi cứ nghĩ rằng bảo tháp có thể chịu đựng được chiếc chuông rơi xuống nhưng không ngờ bảo tháp lại đột nhiên sụp đổ, trong chốc lát tôi có hơi lơ mơ, tùy ý để cho thân thể rơi xuống.

Đá to lớn bay tán loạn bên người, chiếc chuông vẫn đang không ngừng lớn lên, tôi không nhìn rõ tình huống xung quanh, chỉ có thể dựa vào trực giác mà lao theo hướng có ánh sáng.

Không có bảo tháp hạn chế nữa, tôi thúc giục nguyên khí trong cơ thể phát hiện pháp lực đang khôi phục từng chút một, vì thế bất chấp tất cả trực tiếp đi đến chỗ cửa ra, một hơi bay ra ngoài bảo tháp.

Tiếng vang lớn lần thứ ba truyền đến, tôi không kịp quay đầu lại nhìn đã bị chấn động rồi bị lực đánh vào văng đi thật xa, thân thể không ngừng quay cuồng giữa không trung, tôi cảm thấy mình sắp bị khoảng cách này làm vỡ tan hồn phách, hoàn toàn mất đi ý thức!

Chấn động trong không khí tiêu tan, tôi từ từ phục hồi tinh thần, phát hiện chỉ có Thiên Đế và Tinh Hàn đánh nhau không ngừng, những người khác đều đứng tại chỗ nhìn hướng bảo tháp sụp đổ sửng sờ, vẻ mặt của chủ nhân bảo tháp Lý Thiên Vương khóc không ra nước mắt đứng ở đó, đau lòng bảo bối của mình cứ như vậy mà bị hủy.

Bảo tháp đã bị phá hủy ngay lúc chiếc chuông khổng lồ rơi xuống, mà chiếc chuông khổng lồ hội tụ sức mạnh của thần linh cũng bị chính nó phá hủy. Dưới sự va chạm dữ dội, tất cả mọi người đều bị bao vây ở bên trong.

Nhìn cảnh tượng sụp đổ, tôi giống như điên nhào về phía trước đống đổ nát, vào giờ phút này tôi đã bất chấp tình cảnh bốn phía, địch cũng được, ai cũng được, những thứ này đều không ở trong phạm vi suy tính của tôi, tôi chỉ muốn biết Diệm Thiên Ngạo có còn sống hay không.

Thiên Hựu từ trong bảo tháp đi ra, nó một đường chạy như bay về hướng tôi, sau khi đánh bay mấy tên lệ quỷ, vọt tới bên cạnh tôi, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?"

Tôi nhìn nó, không nói gì, chỉ đào bới trong đống đổ nát.

Không bao lâu, Bạch Vô thường từ trong đống đổ nát nhô ra, anh ta đỡ eo nói: "Ông trời ơi, trò chơi này thật là muốn lấy cái mạng già này của ta rồi". Đi theo phía sau anh ta còn có Hắc vô thường, anh ta vừa ra tới liền hướng về phía Bạch Vô thường hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Thấy hai anh em Vô thường, tôi như thân nhân nhào tới, bắt bọn họ lại hỏi: "Tên chết tiệt đâu? Dạ Quân các ngươi ở đâu?"

Bạch Vô thường trợn mắt nhìn tôi đáp lại: "Dạ quân đại nhân, ngài ấy, hình như lúc cái chuông rơi xuống, đẩy chúng tôi một cái, sau đó chúng tôi liền từ bên trong lăn ra, vậy là Dạ Quân ngài ấy, không được, Dạ quân đại nhân của ta! Ngài ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! Nếu ngài có chuyện không may, hai huynh đệ ta thật sự có lỗi!"

Tôi nhớ trong chớp mắt lúc tôi ra ngoài cửa, cũng là bị người ta từ phía sau đẩy ra, mới từ trong chuông vọt ra, khi đó cũng không thấy hai anh em vô thường, bọn họ hẳn là ở bên kia chuông, cho nên người đẩy tôi không thể nào là Diệm Thiên Ngạo, chẳng lẽ là Tạ Linh Côn?

Trong nháy mắt, trong lòng tôi như có tảng đá lớn đè, đau gần chết!

Lúc này, vang lên bên tai tiếng của Thiên Đế, anh ta hướng về phía Tinh Hàn quát lên: "Ngươi tội gì phải như vậy, Hoàng tộc bị diệt, tất cả đều vì các ngươi gieo gió gặp bão, vì thế, người muốn người trong thiên hạ phải chôn theo mới hợp tình sao?"

Thiên Đế lui sang một bên dường như không còn muốn tiếp tục run rẩy, anh ta hướng về phía Tinh hàn nói đạo lý.

Tinh Hàn hừ lạnh một tiếng, ép tới gần Thiên Đế nói: "Bớt nói nhảm, hôm nay người chết hoặc là ta sống!"

Thiên Đế giơ tay lên đỡ thế tấn công của Tinh Hàn, anh ta liếc đống đổ nát nói: "Tạ Linh Côn đã chết, bây giờ người còn cho rằng dựa vào những thuộc hạ này của ngươi có thể sống sót rời đi sao? Hôm nay, bổn tôn không giết người, đó là hy vọng người biết, chuyện đó không liên quan tới thiên giới, bây giờ người chạy trối chết vẫn còn kịp, đừng có ép ta phải ra tay nữa."

Bảo tháp bị hủy diệt, khiến trận chiến tàn khốc này tạm thời ngừng, nhưng bây giờ, sau khi bụi bặm lắng xuống, tiếng giết nhau nổi lên bốn phía, chiến tranh giữa thần và quỷ lần nữa nổ ra, mọi người đánh nhau không ngừng.

Không ai để ý người bị chôn dưới đống đổ nát, tôi sững sờ nhìn đống đổ nát trước mặt, không có cách nào suy tính, không có cách nào đáp lại.

Thiên Hựu canh giữ ở bên người tôi, nó vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Chỗ này còn có ta, ngươi tiếp tục tìm, ta sẽ không rời ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi!".

Nghe câu này, khóe miệng tôi động một cái, mặc dù tên tiểu tử này vẫn luôn không gọi tôi là mẹ, có điều từ trong câu nói của nó, đã khiến tôi cảm động chảy nước mắt nước mũi. Không gọi tôi là mẹ cũng không sao, có tấm lòng này của nó, là đủ rồi.

Không có thời gian ở chỗ này thương tiếc, tôi bất chấp đào bới trong đống đổ nát, hai anh em Vô thường cũng theo tôi cùng nhau đào bới, hai bọn họ nhìn còn khẩn trương hơn tôi, vừa bới vừa than vãn khóc lớn, nhất thời khiến bầu không khí này thăng hoa đến cảnh giới không được may mắn lắm.

Ngón tay chạm đến một khối vật lạnh như băng, tôi sửng sốt một chút, đó không phải là mảnh vụn của chuông bảo tháp, xúc cảm lạnh như băng quen thuộc như vậy, động tác trên tay tôi nhanh hơn, từ trong đống đổ nát moi ra một miếng ngọc màu trắng, đó là ngọc bội của tên chết tiệt.

Tôi nhớ miếng ngọc bội này, nhưng tại sao tôi không nhìn thấy người? Một loại dự cảm không may mắn quẩn quanh ở trong lòng, bất kể như thế nào, tôi cũng phải tìm được tên chết tiệt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Khoảnh khắc kia lúc Diệm Thiên Ngạo và Tạ Linh Côn liên thủ phá vỡ chiếc chuông, tôi đã nghĩ đến tình cảnh xấu nhất, không hề ôm hy vọng bọn họ còn sống, lúc người ta đến lúc tuyệt vọng, sức chịu đựng, đã không còn bất kỳ tác dụng nào.

Thiên Đế không biết lúc nào đã tới bên cạnh tôi, anh ta trầm giọng hỏi: "Nó đâu rồi?"

Tôi sửng sốt một chút, vừa muốn trả lời, Tinh Hàn đã đuổi tới, hắn hướng về phía chúng tôi ném một quả cầu lửa rất lớn, lửa đỏ rực, quả cầu lửa vốn là hướng về phía Thiên Đế, bây giờ ngay cả chúng tôi cũng đều bị công kích.

"Mau tránh ra!" Thiên Đế đột nhiên nói, người đã lui đến bên cạnh.

Thiên Đế là người nào, nói tránh liền tránh, còn tôi chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm quả cầu lửa không kịp có bất kì phản ứng gì, hơn nữa trong lòng tôi nhớ tới Diệm Thiên Ngạo, nào còn có tâm tư lo lắng những chuyện khác.

Vừa dứt, hai anh em Vô thường cách tôi khá xa, còn kịp tránh né, toàn bộ chỗ đổ nát cũng chỉ còn lại một mình tôi, quỳ ở đó không biết làm sao với quả cầu lửa lao tới.

"Mẹ, cẩn thận, mau tránh ra!" Thiên Hựu thấy tình cảnh như vậy hướng về phía tôi quát to.

Nghe được tiếng kêu gào của nó, tôi có cảm giác vui mừng, cuối cùng nó cũng gọi tôi là mẹ rồi!

Giọng nói chưa dứt, quả cầu lửa đã đến bên cạnh, tôi không ý thức được giơ tay lên ngăn cản, đối mặt cưỡng chế, trong lòng tôi biết, có thể sống được cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Giác ngộ xong, tôi nhắm mắt, nhưng đợi rất lâu, cũng không cảm nhận được tê liệt thống khổ, chỉ là cảm giác được có ánh sáng mạnh thoáng qua, sau đó không còn sau đó nữa.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Tôi mở mắt ra, buông cánh tay xuống, trước mặt tôi nhiều thêm một người, một người mà tôi không tài nào nghĩ đến.

Trương Hào bị Tinh Hàn biến thành tên bù nhìn, anh ta không nhúc nhích ngăn trước người tôi, thay tôi nhận chịu tất cả tổn thương.

"Bảo vệ Mạc Thất, bảo vệ Mạc Thất!"

Tiếng lẩm bẩm vô hồn vang lên bên tai tôi, Trương Hào không hồn phách, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói đó, tôi trơ mắt nhìn anh ta ngã xuống trước mặt tôi, âm thanh đơ cứng cứ vậy biến mất, lòng tôi đau nhói, trong lòng anh ta vẫn nhớ Mạc Thất, là tôi lúc đó học cùng cao trung với anh ta, mà không phải tôi của bây giờ.

Cho tới nay, Trương Hào vẫn thích Mạc Thất này, những điều này tôi đều biết, nhưng trước giờ tôi chưa từng coi chuyện này là chuyện của tôi, chẳng qua là cảm thấy anh ta còn trẻ, thích tôi không phải kiểu thích đó, chỉ là kích động, nhưng không nghĩ tới sẽ như vậy.

Tinh Hàn lơ lửng ở giữa không trung, hắn hướng về phía Trương Hào khinh thường nói: "Phế vật vô dụng phải có kết cục thế này."

Chấp niệm! Có lẽ sẽ theo hồn phách tiêu tán, cũng có thể theo hồn phách chuyển thế, nhưng giữ chấp niệm trên người, vĩnh viễn cũng không biến mất được, cho dù là thân xác không có hồn phách, có khuynh hướng chấp niệm, cũng sẽ làm ra phản ứng theo bản năng, đó là chết cũng sẽ không buông xuống.

Tôi không để ý Tinh Hàn, đi tới bên cạnh Trương Hào, giúp anh ta khép đôi mắt lại. Tôi và anh ta trước giờ không có khả năng, điều này trong lòng hai người đều hiểu, tôi trước giờ chưa từng chân chính coi anh ta là bạn, lúc ở trường học chính là như vậy, tôi đối với anh ta không có ấn tượng tốt, cho đến khi anh ta trở thành học trò của Trần Dương, có qua lại, tôi thay đổi cách nhìn về anh ta, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tên ngốc, vì một người không thể nào có khả năng, lại dốc hết tất cả, có đáng hay không chứ!

Tôi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm Trương Hào cũng không đứng lên nổi nữa nói: "Đồ ngốc, nghỉ ngơi cho khỏe đi! Tôi sẽ bảo vệ mình, thật đó, anh không cần lo lắng cho tôi nữa! Ngủ đi, sau này anh sẽ không cảm thấy mệt nữa, ngoan!"

Tôi nói một mình trong không khí, nội tâm sớm bị sự công đích này làm tức giận nổi điên, tôi đắm chìm trong cơn phẫn nộ của mình, bên tai không nghe được bất kỳ tiếng vang nào, tôi không biết bọn họ đang nói gì, tất cả tiếng huyên náo cũng càng lúc càng xa, trong mắt tôi, trong lòng, chỉ có Tinh Hàn!

Giết hắn ta! Giết hắn ta!

Tạ Linh Côn chết rồi, Tinh Hàn cũng phải chết! Vì sư phụ, vì tên chết tiệt, vì Trương Hào, vì tất cả những người chết oan kia, hắn đáng phải chết!

Vì tất cả mọi người, tôi cũng không tiếc tất cả mà giết hắn!

Chỉ một ý nghĩ sai lệch, tôi biết mình đã bị tâm ma khống chế, nhưng tôi không hề muốn chạy trốn, cũng không muốn khống chế lại, tôi chỉ muốn giết tên ác ma trước mắt này, bất kể có phần thắng nào hay không, tôi cũng phải thử một lần, vì tất cả mọi người thử một lần!

sức mạnh của tâm ma sẽ khiến cơ thể tôi đạt tới trạng thái tột cùng, sức mạnh cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần, đồng thời tôi cũng sẽ bởi vì không cách nào khống chế tâm ma mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhưng tôi không để ý, cho dù tôi bị ma nhập thì thế nào, tôi nhất định phải làm như vậy, giết Tinh Hàn!

Không có gì khó chịu hơn việc mất đi người quan tâm nhất, tôi không muốn dựa vào bất kỳ ai tiếp tục sống, tôi không muốn trở thành người yếu đuối, dựa vào sự bảo vệ của người khác, tôi phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy, người bên cạnh mới có thể sống tiếp.

Người tốt, người xấu rốt cuộc có khác biệt lớn thế nào?

Một người cả đời đều làm việc tốt, nhưng đột nhiên có một ngày hắn phạm vào một sai lầm nhỏ, vậy thì tất cả chuyện tốt hắn đã làm, cũng sẽ bị sai lầm nhỏ đó che lấp, bị người ta chửi rủa, thành một người tốt giả, nhưng một người xấu cả đời làm chuyện xấu, đột nhiên có một ngày cứu người, vậy hắn chính là người tốt, người người ca tụng!

Đây chính là khác biệt của thiện và ác, không ai quan tâm bạn làm bao nhiêu chuyện tốt chuyện xấu, cái người quan tâm là bạn có làm đúng chuyện không!

Tôi cũng là một người hai tay dính đầy tội, vì thế, tôi phải trả giá thật lớn, tôi tin nhân quả báo ứng, cho nên tôi chờ tới ngày đó, giống như giờ phút này, tôi phải giết hắn, làm một chuyện đúng đắn!

Tôi tụ lại tất cả sức lực công về phía Tinh Hàn, không có cách nào công kích hắn, ôm quyết tâm liều chết, tôi đã không có đường lui.

Tinh Hàn thuộc hỏa, tôi thuộc mộc, trong ngũ hành hỏa và mộc ở vị trí tương sinh, tôi vốn là có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, nhưng giờ phút này tôi bị tâm ma khống chế, tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí của bản thân sẽ phát sinh thay đổi, ma khí sống lại, thuộc tính cũng sẽ thay đổi, cho nên, tôi nhận đúng điểm này, mới nghĩ tới muốn buông tay đánh một trận.

Tinh Hàn quả thật đối với hành động của tôi có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không lo lắng, bình tĩnh ứng phó lần lượt công kích của tôi. Hắn hướng về phía tôi nói: "Xem ra cô không muốn cho cơ thể ta cho cô kia, còn lại nguyên thần của cô, cho dù là tẩu hỏa nhập ma, có thể làm gì ta?"

Tôi cười lạnh nói: "Không ra sao? Anh thì sao? Nửa thần nửa ma thì có thể thế nào?"

Mặt Tinh Hàn hơi biến sắc, tôi cười một tiếng!

Quả nhiên là chọt trúng chỗ đau của hắn, không muốn bị người ta nói tới huyết thống của Ma tộc , đây chính là điểm yếu của hắn!

Mẹ Tinh Hàn là người Hoàng tộc , một thần tộc viễn cổ, nhưng cha là người của Ma tộc . Ma tộc ở trong tam giới chưa bao giờ chiếm bất kỳ địa vị nào, bị tam giới gạt bỏ, bởi vì người của Ma tộc không chuyện ác nào không làm, giết hại đồng loại, cho nên bị tam giới sỉ nhục, trở thành bộ tộc bị vứt bỏ, cho nên hai chữ Ma tộc này liền trở thành cấm kỵ của những người có huyết thống Ma tộc .

Tinh Hàn giọng phẫn nộ quát: "Câm miệng, không cho phép người nhắc tới chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com