Phó bản 1: Thập Dạ Âm Sơn (8)
Chương 8: Biểu diễn hoàn hảo
20:00, mọi người được dẫn đến đại sảnh khách sạn, lúc này, đèn trong đại sảnh đều đã bật sáng, ánh đèn trắng sáng không xua tan được nỗi sợ hãi trong lòng mọi người mà còn khiến tất cả càng thêm âm u khủng bố, ánh đèn trắng bệch chiếu lên mặt mỗi người giống như bị trét một loại sơn trắng lên, một mặt trắng bệch, mắt thì viền tối, nhìn qua như đôi mắt vốn đã bị đụt khoét
Trương Hải Sơn bị đèn chiếu sáng, toàn thân run rẩy, giống như bị mù, suýt nữa ngã xuống, Đinh Mục ở bên cạnh vội vàng tiến tới đỡ ông ta.
"Kỹ sư Trương, chú không sao chứ?" Đinh Mục có chút bận tâm, dù sao người có quan hệ không tệ với cậu, cũng chỉ có Trương Hải Sơn được cậu coi như nửa người thầy, hơn nữa, khách sạn này khắp nơi đều lộ ra quỷ dị cùng âm u, nếu như tại đây có chuyện gì, khả năng sẽ không thể nào trở về được
Cậu cảm thấy lời nói "không thể ra ngoài" của hướng dẫn viên du lịch có chút kỳ lạ, khi họ bước vào cũng không có gì bất thường, không có hạn chế khách du lịch, muốn đi đâu thì đi, ngoại từ có người chết kia, thì vì sao lại nói không thể nào rời khỏi
Liệu có còn những con quái vật như ngày nay xuất hiện để ăn thịt người không?
Trương Hải Sơn nhìn cậu một cái, thấp giọng nói "Không có chuyện gì."
Đinh Mục gật gật đầu, tuy rằng kỳ quái, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều, cũng không quen lắm.
Mọi người ngồi xuống theo chỗ ngồi được khách sạn chỉ định, Đinh Mục nhìn quanh một cái, phát hiện chung quanh hắn không có người quen thuộc đặc biệt nào, đều là công nhân công ty, còn có mấy người là nhân viên khách sạn, một số ghế trống.
Có thể nói, khách trong khách sạn đều ở hết tại chỗ này, chỉ là không biết toàn bộ nhân viên khách sạn cũng ở chỗ này hết hay không
Tại sao chỉ là một buổi biểu diễn lại muốn tất cả khách ở đều phải xuống xem? Dù sao cũng không thể nào khách sạn đã gài bom ở đây chỉ chờ mọi người có mặt là cho nổ một phát luôn nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị một thanh âm cắt ngang "Thưa quý ông, quý bà, hoan nghênh đến xem màn biểu diễn đặc biệt của tôi!"
Mọi người nhìn về phía sân khấu với những biểu cảm khác nhau - một chú hề bước ra, đội một chiếc mũ to và nhọn, trên chóp có một chiếc chuông lớn, thân hình mập mạp mặc một bộ quần áo lôi thôi, màu sắc sặc sỡ như một con bọ rùa, áo khoác đỏ quần màu tím, gã mang một đôi giày lụa màu xanh lá cây to gấp đôi bàn chân gã, Cả bộ trang phục trông buồn cười và kỳ dị, cộng thêm lớp hóa trang lòe loẹt, đây chính là thằng hề xấu nhất cậu từng thấy.
Tiếng vỗ tay thưa thớt, Đinh Mục liếc một cái, người vỗ tay đều là nhân viên khách sạn, còn du khách đều nhăn nhó, một bộ dạng hận không thể đứng dậy rời đi.
Thằng hề nhìn đám người vỗ tay, thoả mãn gật gật đầu, khoa trương nở nụ cười "Các bạn thân mến, sau khi buổi diễn bắt đầu, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, đừng tùy ý di chuyển chứ đừng nói đến việc rời khỏi buổi diễn sớm, như vậy, tôi sẽ rất thương tâm."
Đinh Mục lúc nói chuyện bắt đầu chú ý tới gã, phát hiện lúc tên hề nói gã buồn bã, gã lại không có biểu tình bi thương chút nào, thậm chí trong mắt còn tràn ngập mong đợi ác ý.
Rõ ràng, cái này thằng hề muốn họ phá luật
Bọn họ phá luật chỉ có thể quấy rầy nhịp điệu biểu diễn, đối với gã có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn có thể giống như ban ngày khi phá luật trong miếu thờ Hà Trạch thần? Suy đoán này khiến Đinh Mục cảnh giác lên.
Nếu như phá hoại quy củ sẽ phải chịu trừng phạt, như vậy, quy củ là cái gì? Lời thằng hề nói có thể tin được không? Nhân viên trong khách sạn có thể tin được không?
Những điều này nhất định phải tìm ra, đương nhiên, phương pháp trực tiếp nhất chính là không ngừng đi thử, thế nhưng nếu mất nhiều hơn được, vậy thì không được, phải mau mau tìm phương pháp rời đi nơi này.
Màn trình diễn đầu tiên là một trò ảo thuật, đầu tiên gã lấy mũ xuống, dùng tay thọc vào chiếc mũ mềm mại, theo hành động của gã, cái mũ từ từ trở nên to hơn.
"Ha! Ra đây!" Gã hét lên một tiếng, âm thanh thô ráp và chói tai dường như xé nát màng nhĩ của mọi người, nhưng chiếc mũ vẫn chỉ to ra mà không có gì ra ngoài
Đinh Mục nhìn một chút, cảm thấy có chút buồn ngủ, cơn buồn ngủ này chợt ập đến, lúc cậu ý thức được điều này, cậu đột nhiên mở mắt ra - cậu nhìn thấy tên hề đang chăm chú nhìn mình, khi mở mắt ra thì thấy vẻ mặt hung ác của gã. Đôi mắt của gã dù ở rất xa nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy từ xương tủy đến sống lưng và bò lên sau đầu.
Làm sao? Ai ghẹo gì bạn?
"Ừm... Cái này không được, cái này? Cái này cũng không được... Ừm! Ừm! Là cái này!" Nghe như gã thật sự mò tới đồ vật gì, cái mũ của gã càng ngày càng to, càng ngày càng lớn, cuối cùng lớn đến mức bằng một người trưởng thành
"A!" Nghe là tiếng của phụ nữ.
Thằng hề đặt chiếc mũ của mình xuống đất, mở miệng mũ, gã làm động tác "mời" hướng vào bên trong —— một người bò từ bên trong mũ ra.
Đinh Mục thấy rõ tướng mạo người kia, nhất thời có chút kinh ngạc: Người kia chính là Nhan Minh Nguyệt.
"A! Là một vị tiểu thư xinh đẹp tỷ." Thằng hề khen lấy khen để bằng giọng nói gay gắt, trên mặt không có chút nào không tự nhiên, lớp sơn trắng trên mặt như chiếc mặt nạ che đi biểu cảm thật của gã "Xin chào, rất vui được gặp bạn. Son môi của bạn đẹp quá, giống như màu quần áo của tôi vậy."
Nhan Minh Nguyệt gần như bật khóc, có người chú ý đến son môi của cô, còn là nam giới
"Cảm ơn, tôi cũng rất vui được gặp bạn" Nhan Minh Nguyệt cảm kích gật gật đầu.
"Cô có thể cho tôi biết tên cô được không?" Chú hề cúi chào cô một cách tự nhiên và lịch sự.
"Tôi... tôi tên là Nhan Minh Nguyệt, Nhan trong màu sắc, Minh là ánh sáng, còn Nguyệt là trăng trên trời." Nhan Minh Nguyệt ngượng ngùng trả lời, đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn xuống.
Được rồi cô Nhan, tôi có thể hỏi cô về tiêu chuẩn chọn bạn đời được không?" Chú hề cười nói, sau đó nói thêm "Cô rất xinh đẹp, tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô chắc chắn rất cao phải không?"
"Cũng bình thường." Nhan Minh Nguyệt như có như không nhìn về phía Đinh Mục liếc một cái, thằng hề chú ý tới ánh mắt của cô, lập tức hét lớn "Vị tiểu thư xinh đẹp này xem ra đã có đối tượng rồi! A, tôi thực sự rất đau lòng a."
Âm thanh cường điệu và gay gắt đó như bùng nổ trong tai mọi người.
"Vậy để bù đắp tình cảm của anh, em có thể làm trợ lý biểu diễn cho anh được không?" thằng hề cúi đầu lần nữa, đặt chiếc loa vào tay và đưa cho cô.
Nhan Minh Nguyệt ngượng ngùng gật gật đầu, nhận lấy loa
Đinh Mục đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
"Tiết mục đầu tiên sẽ do tôi và cô Nhan mang đến - Bóng ma trong gương"
Bốn tấm gương dựng lên trên sân khấu và xếp thành hàng, phản chiếu rõ ràng hình dáng của Nhan Minh Nguyệt và thằng hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com