Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm

Thân hình Yến Kỳ khẽ động bay thẳng đến trà lâu, nháy mắt dừng lại trước mặt Vân Nhiễm và Tiêu Bắc Dã, hắn cười nhợt nhạt, như hoa tuyết liên trên đỉnh thiên sơn, mùi hương ngào ngạt.

"Tiêu thể tử, chỉ sợ ngươi còn chưa biết vị tiểu thư này?"

Đôi mắt đen dài Tiêu Bắc Dã hơi nhíu lại, cuồng dã mở miệng: "Xin hỏi Yến quận vương, vị tiểu thư này là ai?"

Vân Nhiễm lạnh lẽo nhìn Yến Kỳ, tự dưng chạy tới, nàng cũng không tin miệng chó của hắn có thể phun ra ngà voi.

Quả nhiên, Yến Kỳ cười đậm hơn, vẻ mặt tốt bụng giới thiệu Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã.

"Vị này chính là quận chúa Trường Bình phủ Vân vương, vị hôn thê mới bị bản quận vương từ cách đây không lâu."

"Quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, là vị hôn thê bị Yến quận vương từ?" Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, ánh mắt dao động, nhìn Yến quận vương lại nhìn Vân Nhiễm trầm ổn hỏi: "Đây là sự thật sao?"

Vân Nhiễm gật đầu cười nhẹ nhàng, lãnh bạc nói: "Đúng vậy, ngươi ta cao cao tại thượng, cho dù muốn tìm nữ nhân cũng phải hoa mỹ như tiên trên trời, sao có thể coi trọng nữ nhâ vô sắc không tài được?"

Tiêu Bắc Dã nghe Vân Nhiễm nói xong liền bật cười.

"Bản thế tử thấy quận chúa là song sắc tuyệt, sao lại vô sắc không tài, đoàn sứ thần chúng ta lúc tới kinh thành đã nghe được không ít chuyện về quận chúa Trường Bình sở hữu ngũ sắc lưu quang họa, quận chúa sao lại không tài, là do Yến quận vương không biết thưởng thức, bản thế tử lại rất thưởng thức nữ nhân như vậy.

Tiêu Bắc Dã không che dấu sự hứng thú với Vân Nhiễm , hai tròng mắt đen sáng rực, chói mắt đến cực điểm, nhiệt tình như lửa nhìn Vân Nhiễm.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn gặp quận chúa Trường Bình, nhưng lại nghe được không ít lời đồn về nữ nhân này, hiện tại gặp người chân thật, quả nhiên là danh bất hư truyền. Lúc này có người bắn tên, nữ tử này một thân khí độ không hoảng, cũng không phải nữ tử khuê các tầm thường nào cũng có được, sắc mặt nàng thản nhiên, thong dong bình tĩnh thực làm hắn xem trọng.

"Cái gọi là mỗi người mỗi cảm nhận chính là như vậy, Tiêu thế tử thấy ta tốt, người khác lại thấy không tốt." Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng, nhìn Tiêu Bắc Dã tiếp tục nói: "Tiêu thế tử không biết, Yến quận vương đã có người trong lòng, hắn là vì người thương mời từ hôn với bản quận chúa, theo ký mà nói, kỳ thật hắn cũng là kẻ si tình."

Vân Nhiễm dứt lời, cả gian phòng tràn ngập lạnh lẽo, Yến Kỳ ở đằng sau sắc mặt đóng băng phủ sương, ánh mắt minh diễm che kín vẻ lo lắng: "Vân Nhiễm, ai nói nữ nhân kia là người bản vương thích?"

Vân Nhiễm vừa nghe thấy Yến Kỳ nói, xoay người lạnh lùng lên tiếng: "Yến quận vương, mời ngươi gọi ta là quận chúa Trường Bình, tên của ta là để bằng hữu gọi, không phải để cho người từ hôn gọi."

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã phóng khoáng lên tiếng: "Quận chúa Trường Bình, không biết bản thế tử có thể gọi ngươi là Vân Nhiễm."

Vân Nhiễm cười mặt mày như họa, ôn nhu: "Tất nhiên là có thể, Tiêu thế tử là ân nhân cứu mạng ta, chúng ta không cần phải khách khí về sau là bằng hữu, ngươi gọi ta là Vân Nhiễm là được rồi."

"Đó là vinh hạnh của tại hạ," Tiêu Bắc Dã tiêu sái cười nói, giơ tay nhấc chân đều cuồng vọng, nhưng tiến lui thích hợp, không làm Vân Nhiễm ghét, khiến người ta nguyện ý ở cùng nam nhân như vậy.

Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã sảng khoái, Yến Kỳ tâm trạng lại tức giận, giận đến cực đại, Vân Nhiễm lại dám nhuộm đen vì hắn có nữ nhân khác mới từ hôn nàng, Yến Kỳ cũng muốn làm cho nàng không được thoái mái, mắt thầy Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã cười cười nói nói không coi ai ra gì, Yến Kỳ cười như nắng: "Tiêu thế tử, người không thể nhìn bề ngoài, có một số người bề ngoài thì ra dáng tiểu thư khuê các, thực tế lại ti bỉ vô sỉ, âm hiểm dối trá.'

Vân Nhiễm cười tủm tỉm tiếp lời Yến Kỳ: "Yến quận vương, ngươi thật hiểu rõ chính mình."

Nàng nhìn Tiêu Bắc Dã: "Tiêu thế tử, ngươi nên cẩn thận một chút, Yên quận vương không phải là người tốt, ở Đại Tuyên ngươi nên trăm ngàn phòng, đừng để bị người ta ám hại."

"Tạ Vân Nhiễm quan tâm, bản thế tử nhất định sẽ lưu ý, nếu có người tính kế ta tuyệt đối sẽ không để yên."

Tiêu Bắc Dã khí phách lên tiếng, Vân Nhiễm gật đầu: "Umh, hôm nay quản quận chúa tới là để nhìn thế tử vào kinh, quả nhiên là không tệ."

Tiêu Bắc Dã lại nhìn Vân Nhiễm cười sáng như ngọc.

Sắc mặt Yến Kỳ u ám, hôm nay hắn cùng Vân Nhiễm giao thủ, nàng chiếm ưu thế hơn, là bởi vì Tiêu Bắc Dã có ấn tượng tốt với Vân Nhiễm, phần thắng tự nhiên nghiêng về bên nàng. Yến Kỳ nghĩ trước đây nghe đồn Tiêu Bắc Dã rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ được có thế này.

Một hồi kinh biến qua đi, trong xe của Tây Tuyết có một người cuối cũng khôi phục tinh thần, ha ha cười ngây ngô sau đó rung đùi đắc ý như co chó nhỏ, xoay mình nhảy lên không trung, vội vàng chạy tới trà lâu, lao thẳng vào Vân Nhiễm.

Mặt Vân Nhiễm biến sắc nhanh chóng tránh ra, nhanh chóng lên tiếng trước tên đang khóc lóc ủy khuất kia: "vị công tử này là ai? Muốn làm gì?"

Ninh Cảnh ngây ngẩn cả người, ủy khuất lên tiếng, tại sao sư phụ lại đối với hắn như vậy, người không nhận ra hắn sao? Hắn là Tiểu Bạch Hoa, Tiểu Cảnh Cảnh đây mà.

Ninh Cảnh định đi qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt như hung thần ác sát của Vân Nhiễm hắn dừng bước, sư phụ thật hung dữ, người không cần Tiểu Cảnh tìm, người không cần Tiểu Cảnh Cảnh nữ, Tiểu Cảnh Cảnh thật đáng thương, không có ai thương Cảnh Cảnh.

Trong phòng Tiêu Bắc Dã đã đi tới, đứng cùng một chỗ với Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: "Ninh Cảnh, có chuyện gì vậy?"

Ninh Cảnh bĩu môi: "Ta?"

Hắn vụng trộm liếc Vân Nhiễm, thấy nàng không để ý tới hắn, hắn cũng không dám nói nhiều, tự nghịch góc áo, vẻ mặt ủy khuất lê tiếng: "Tiêu thế tử, không phải chúng ta phải vào cung sao? Ở chỗ này làm gỉ?"

Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, quay đầu nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của Yến Kỳ.

"Yến quận vương, có phải chúng ta nên vào cung."

"Đi thôi," Yến Kỳ khó chịu, gần đây cùng ở gần Vân Nhiễm hắn đều thấy khó chịu, hôm nay hắn có việc, chờ hắn quay lại sẽ tính sổ với nàng sau. Yến Kỳ hừ lạnh một tiếng, lắc mình đi ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau còn giả vờ tốt bụng nhắc nhở: "Yến quận vương, nhớ đem nữ tử ngươi âu yếm cho Tiêu thế tử xem mặt nha."

Mặt Yến Kỳ tối sầm, nhảy lên xe ngựa phủ Yến vương.

Tiêu Bắc Dã quay đầu nhìn Vân Nhiễm nói: "Vân Nhiễm, gặp lại sau, bản thế tử vào cung trước."

"Đi đi," Vân Nhiễm vẫy tay nhìn thân ảnh Tiêu Bắc dã như một đóa sen bay bay, mắt nàng rơi xuống trên người Ninh Cảnh, dùng khẩu hình nói, buổi tối ta đi tìm ngươi, hiện tại cái gì cũng không cần nói.

Cuối cùng Ninh Cảnh cũng nở nụ cươi, hóa ra không phải sư phụ quên hắn, không nhận ra hắn hắn, thật là tốt quá, sư phụ nói buổi tối sẽ đi tìm hắn, hắn chờ sư phụ.

Yến Kỳ phụng chỉ nghênh đón sứ thần, đón được sứ thần trước tiên muốn dẫn bọn họ vào cung yết kiến hoàng thượng.

Xe ngựa của sứ thần rất nhanh đã rời đi, ngã tư đường mọi người từ từ tản ra, khách nhân trong tửu lâu, trà lâu cũng lục tục rời khỏi, mọi người vừa đi vừa bán tán, được nhắc tới nhiều nhất là Tiêu Bắc Dã.

Tiêu thế tử thật là một nam nhân xuất sắc, nhiệt tỉnh phóng khoáng lại khí phách khiến người ta hoa mắt, như một ngọn lửa thu hút ánh mắt của nữ nhân.

Nhưng mà hình như Tiêu thế tử có hứng thú với quận chúa Trường Bình, hai người đứng chung một chỗ sáng chói nư vậy, quận chúa là song sắc tuyệt kiểu có lẽ nào sẽ thuộc về Tiêu thế tử.

Trên lầu hai, Vân Nhiễm ngồi bất động, tay chống lên trán, có chút đau đầu suy nghĩ, Ninh Cảnh sao lại chạy ra khỏi Lãm Y cốc.

Trong Lãm Y cốc, nàng không cần lo lắng cho những người khác, chỉ quan tâm tới tiểu tử hỗn đản này, bởi vì hắn là do nàng mang về, lúc nhặt được hắn, đầu hắn bị thương, đã định phải chết là không thể nghi ngờ, ai ngờ mệnh hắn lớn, được nàng cứu sống, nhưng sau khi tỉnh dậy đầu óc có chút vấn đề, khi thì giống tiểu hài tử, khi thì giống đại nhân, hơn nữa trí nhớ cực tốt, dù là vật gì để hắn nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ trong đầu, năng lực luyện võ cũng cường đại, nhưng hắn không thích lắm.

Sao hắn lại ở cùng với Tiêu thế tử, Vân Nhiễm đau đầu suy nghĩ, xem ra buổi tối phải đi nhìn hắn một chút.

Trong phòng Lệ Chi cùng Sơn Trà quan tâm đến một chuyện khác, vừa rồi là ai muốn ám sát quận chúa?

"Quận chúa, người nói những người vừa rồi là do ai phái tới giết người? Những tên sát nhân đó đều nhắm đến người."

Lệ Chi khẳng định, Vân Nhiễm khôi phục lại tinh thần, ánh mắt có chút đăm chiêu, Sơn Trà ở bên cạnh lên tiếng: "Quận chúa, có khi nào là do Định vương không, bởi vì chuyện của Anh Đào, Định vương với quận chúa trở mặt, cho nên thẹn quá hóa giận, phái sát thủ ám sát quận chúa."

Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người phủ sương lạnh lẽo, trước mắt người có khả năng ám sát nàng nhất đúng là nam nhân này, ai dám can đảm phái người bắn chết nàng trong tình cảnh như vậy, chọn đúng lúc sứ thần Tây Tuyết vào thành để hạ thủ? Không sợ việc này động chạm đến Yến Kỳ sao? Cho thấy đằng sau lưng hắn có thế lực khủng, như vậy Định vương là người có khả năng nhất.

Vân Nhiễm nghĩ đến khả năng này, bàn tay nắm chặt, quanh thân tỏa ra lãnh khí, Địn vương Sở Dật Lâm, ngươi chờ đó cho ta.

"Chúng ta đi thôi."

Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn tời đi, còn chua ra tới cửa Long Nhị đã xuất hiện, cung kính lên tiếng: "Quận chúa, thuộc hạ có việc bẩm báo."

Vân Nhiễm dừng bước, quan tâm hỏi: "Chẳng lẽ Tình Nhi xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc trước nàng phái Long Nhị âm thầm bảo vệ Tống Tình Nhi, bởi vì Tình Nhi vì nàng mới vào kinh, nàng chỉ muốn đơn thuần giáo huấn Yến Kỳ, không ngờ lại bị quận chúa Minh Tuệ để ý, lại càng không ngờ Yến Kỳ đề bạt phụ thân Tống Tình Nhi về kinh, làm phủ doãn, cho nên kéo Tình Nhi xuống nước.

Nghĩ đến an toàn của Tình Nhi, cho nên để Long Nhị đi bảo hộ nàng ta.

Hiện tại Long Nhị đã trở lại, chứng tỏ Tình Nhi gặp chuyện.

Long Nhị nhanh chóng bẩm báo: "Tất cả đều nằm trong dự tính của quận chúa, quả nhiên quận chúa Minh Tuệ phái thủ hạ ám sát Tống Tình Nhi, nhưng bên người Tống Tình Nhi cũng có người bảo hộ, chắc là người của Yến quận vương."

Vân Nhiễm gật đầu, xem ra tên Bạch Liên hoa còn có lương tâm, hiện tại Tống Tình Nhi là mối quan tâm hàng đầu của nàng, ít nhất đến lúc này, Yến Kỳ vẫn có lương tâm với ân nhân cứu mạng, điểm này khiến lòng nàng dễ chịu một chút, lúc trước không cứu nhầm người.

"Ngươi tiếp tục âm thầm bảo hộ nàng ta, trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng để nàng ta bị thương."

Là nàng làm liên lụy đến Tống Tình Nhi, dĩ nhiên sẽ không để nàng ta gặp chuyện không may. Người khác không biết Tống Tình Nhi, nhưng nàng lại biết, nàng ta từng gặp hỏa hoạn khuôn mặt bị hủy, nhiều lần muốn tìm cái chết, cuối cùng gặp được nàng, nàng cũng không phải bác sỹ chỉnh hình, nhưng thấy một nữ nhân khổ sở sống không bằng chết cho nên đã giúp nàng ta chỉnh dung, làm giải phẫu tất cả bảy lần, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại, nhưng Tình Nhi vẫn kiên cường, chỉ vì muốn được sống như người bình thường, không muốn làm một nữ nhân ma chê quỷ hơn người găp người sợ.

Còn nhớ lúc đó nàng hỏi Tình Nhi có bức họa của mình trước kia để nàng giúp khôi phục khuôn mặt cũ tuy rằng không thể mười phần nhưng cũng được sáu bảy phần, nhưng Tình Nhi cự tuyệt, nàng có một yêu cầu, chỉnh dung thành bộ dạng của nàng, nàng là ân nhân của nàng ta, chỉ cần nhìn lên mặt sẽ nhớ đến người đã cứu mình.

Khi đó Tình Nhi cũng không biết Vân Nhiễm đang đeo mặt nạ, bởi vì là mặt nạ, nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng ta, chỉnh dung thành bộ dáng nàng dịch dung, cũng để nàng ta gọi nàng là Nguyệt tỷ tỷ, vì khi đó nàng lấy danh nghĩa là Lãm Nguyệt.

Đó là nguyên nhân vì sao Tình Nhi lại có dung mạo giống nàng khi đeo mặt nạ, cho nên lúc trước nhận được tin của Tần sư huynh, nàng mới không chần chừ nhờ sư huynh chuyển thư có Tình Nhi, Tình Nhi nhận được thư của nàng, mới làm theo.

Không ngờ vì chuyện này lại làm nàng trở thành mục tiêu của quận chúa Minh Tuệ, xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giúp nàng giải trừ nguy cơ.

Long Nhị lên tiếng trả lời rời đi, Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn trở về phủ Vân vương.

Chạng vạng, sắc trời ảm đạm Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất lặng lẽ đi ra dịch cung ngoài thành đưa Ninh Cảnh đến nhà rọ Đông Phúc, nàng muốn gặp Ninh Cảnh.

Thứ nhất nàng lo lắng Ninh Cảnh bị Tiêu Bắc Dã lừa, hai nữa nàng sợ hắn tiết lộ thân phận cốc chủ Lãm Y cốc của nàng, đây không phải là thời điểm để lộ ra.

Cho nên nàng cần phải gặp hắn, Long Nhất rời đi, Vân Nhiễm dẫn Lệ Chi lặng lẽ từ cửa sau ra ngoài, Triệu Hổ đã chờ sẵn đi thẳng đến nhà trọ Đông Phúc.

Ninh Cảnh cùng Long Nhất rất nhanh đã tới, Vân Nhiễm vừa tới không lâu Ninh Cảnh đã tới, vừa thấy Vân Nhiễm trong phòng liền ủy khuất, khóc ô ô.

"Sư phụ không cần tiểu Cảnh Cảnh, sự phụ không thương tiểu Cảnh Cảnh."

Vân Nhiễm phất tay để Long Nhất và Lệ Chi lui ra ngoài.

Chuyện nàng là Lãm Nguyệt công tử, nagy cả Lệ Chi cũng không biết, không phải nàng không tin tưởng các nàng, mà là mang theo các nàng không tiện, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Trong phòng Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Ninh Cảnh răn dạy hắn: "Ninh Cảnh, ai cho phép ngươi rời khỏi Lãm Y cốc?"

Vân Nhiễm vừa quát, Ninh Cảnh sợ hãi, cúi đầu ngoan ngoãn, tự vò áo ra vẻ ta đây là bé ngoan.

"Sư phụ không về Lãm Y cốc, tiểu Cảnh Cảnh nhớ sư phụ, cho nên mới trốn ra ngoài."

Vân Nhiễm đen mặt, không ngờ làn trốn đi.

"Ninh Cảnh, ngươi có biết mình phạm lỗi gì?"

"Người ta là vì nhớ sư phụ?" Ninh Cảnh trợn mắt nhìn Vân Nhiễm, không biết vì sao hắn đặc biệt ỷ lại vào Vân Nhiễm, bình thường hắn cũng không dính người, nhưng chỉ cần xa Vân Nhiễm một thời gian ngắn, hắn sẽ sợ hãi, bất an, cảm xúc rối loạn, tính tình trở nên thô bạo, không giống bình thường.

Cho nên cứ một khoảng thời gian, Vân Nhiễm sẽ trở về nhìn hắn, trấn an hắn, nhưng gần đây nàng tới Lương Thành nên quên về Lãm Y cốc thăm hắn, cho nên hắn đến tìm.

Đừng thấy hắn ở trước mặt Vân Nhiễm ngoan ngoãn, đối với người khác tính tình không tốt chút nào.

Vân Nhiễm nghiêm giọng: "Ngươi đã biết sai chưa?"

Ninh Cảnh ngoan ngoãn trả lời: "Tiểu Cảnh Cảnh biết sai rồi, sư phụ đừng tức giận, sẽ mau già, sư phụ xinh đẹp như vậy nhất định phải hay cười, như vậy mới đẹp."

Ninh Cảnh lấy lòng Vân Nhiễm, nàng bóp trán, không có biện pháp với tên này.

"Được rồi, ta lại muốn hỏi, sao ngươi lại cùng với Tiêu Bắc Dã đến đây."

Ninh Cảnh thấy ngữ khí Vân Nhiễm dịu dàng, mặt mày hớn hở hưng phấn đến cạnh Vân Nhiễm như con chó nhỏ kéo Vân Nhiễm ngồi xuống.

"Sư phụ, ngươi quên rồi sao, có một lần ta cùng sư huynh tới nước Tây Tuyết trị bệnh, khi đó gặp Tiêu đại ca, hắn rất tốt đặc biệt quan tâm tới dân chúng, cũng đối xử tốt với ta, lần này ta xuống núi tìm sư phụ đúng lúc gặp Tiêu đại ca, nên cùng nhau đến Đại Tuyên."

"Ngươi không nói với hắn ngươi là người Lãm Y cốc chứ?"

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh nếu hắn dám nói nàng không ngại bóp chết hắn.

Ninh Cảnh nở nụ cười đắc ý,"Sư phụ người yên tâm, ta chưa có nói, cho nên Tiêu đại ca không biết ta là người của Lãm Y cốc."

Cuối cùng Vân Nhiễm cũng yên tâm, Ninh Cảnh mặc dù giống tiểu hài tử, nhưng bình thường vẫn thông minh, nếu hắn nói chưa nói thì nhất định là chưa, Vân Nhiễm yên lòng còn không quên dặn dò hắn: "Nhớ kỹ không được nói với bất kỳ ai, chúng ta là người của Lãm Y cốc."

"Được, ta đã biết."

Ninh Cảnh vui vẻ cười nói, chỉ cần ở cạnh Vân Nhiễm, hắn sẽ làm tốt mọi chuyện.

"Đúng rồi, từ giờ trở đi nhìn thấy ta không cần gọi sư phụ, gọi ta Vân tỷ tỷ đã nhớ chưa."

Vân Nhiễm còn chưa nói xong bên ngoài đã vang lên tiếng Long Nhất: "Quận chúa, có người tới đây, có cần ta chặn lại?"

Sắc mặt Vân Nhiễm tối sầm, người tới là ai? Nàng muốn biết loại người nào dám theo dõi nàng và Ninh Cảnh,

"Không cần ngăn cản,"

Vân Nhiễm phân phó Long Nhất, lại nhìn Ninh Cảnh: "Nhớ kỹ, không được nói cho bất cứ ai ta là sư phụ của ngươi, chỉ nói chúng ta là bằng hữu tốt,"

Ninh Cảnh mở to mắt, khó hiểu hỏi: "Sư phụ, vì sao lại như thế?"

"Không vì sao hết, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ kêu người đưa ngươi về Lãm Y cốc."

"Không cần, Tiểu Cảnh nhất định sẽ nghe lời." Ninh Cảnh lập tức thỏa hiệp, hắn vừa mới gặp sư phụ còn chưa muốn về đâu, hơn nữa ở ngoài chơi thật vui, trong Lãm Y cốc toàn là hoa độc, cỏ thuốc thật nhàm chán.

Ngoài cửa phòng vang lên một đạo âm thanh êm tai: "Quận chúa Trường Bình thật là có nhã hứng, ban đêm lại cùng người khác hẹn hò."

Không đợi Vân Nhiễm trả lơi người tới đã nói tiế: "Tiêu thế tử ngươi nói xem quận chúa có phải có nhã hứng khác người không, chọn một nơi không thích hợp như thế này để hẹn hò."

Vân Nhiễm nghe âm thanh, tóc dựng lên, sao Yến tiện nhân lại ở chỗ này.

"Bạch Liên hoa, ngươi buổi tối không ngủ được ra ngoài phát điên cái gì, ta cùng với ai hẹn hò liên quan gì đến ngươi."

Ngoài cửa hai thân ảnh người trước kẻ sau đi vào, một người màu trắng khuôn mặt tinh xảo dưới ngọn đèn như được phủ một tầng lụa mỏng, giống như ảo mộng, nhưng trên môi lại nở nụ cười châm chọc.

Theo sát bên cạnh hắn là một thân ảnh khí phách cuồng dã, quần áo màu đỏ tía thêu hoa sen, cuồng vọng không nói nên lời, người này chính là người Vân Nhiễm từng gặp trên đường, thế tử Cung thân vương Tây Tuyết Tiêu Bắc Dã ngũ quan lập thệ tuấn mỹ, vừa tiến vào không có nhìn Vân Nhiễm mà nhìn Ninh Cảnh.

"Ninh Cảnh, ngươi chạy tới đây làm gì?"

Ninh Cảnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Dã cười cười: "Ta tới gặp Vân tỷ tỷ."

"Vân tỷ tỷ? Tiêu Bắc Dã nghi hoặc, Vân Nhiễm tiếp lời Ninh Cảnh: "Ta cùng hắ có quen biết, cho nên mới gọi như vậy."

"Ah, hóa ra là như vậy," Tiêu Bắc Dã có điểm hiểu rõ, nhìn về phía Vân Nhiễm cười nói: "Ta thấy Ninh Cảnh lé trốn ra dịch cung, lo lắng hắn xảy ra chuyện nên mới đi theo không nghĩ trên đường lại gặp Yến quận vương, nên cùng hắn tới đây."

Tiêu Bắc Dã giải thích vì sao mình xuất hiện ở chỗ này, Vân Nhiễm gật đầu không trách hắn, bởi vì Ninh Cảnh đang ở cùng sứ thần Tây Tuyết, Tiêu Bắc Dã có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Ninh Cảnh, nhưng mà Yến tiện nhân vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này?

Ánh mắt Vân Nhiễm như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Yến Kỳ, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: "Tiêu thế tử xuất hiện ở đây là vì quan tâm Ninh Cảnh, không biết Yến quận vương cũng ở đây là vì cái gì?"

"Đương nhiên là để Tiêu thế tử biết được con người thật của quận chúa, có điều hơi đáng tiếc, Tiêu thế tử hình như rất tin tưởng quận chúa, thực sự làm cho người ta thất vọng.

Yến Kỳ phong nhã lên tiếng, sự thật hắn xuất hiện ở đây là vì, hắn phát hiện lúc ở trà lâu Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đoàn sứ thần Tây Tuyết có chút kỳ lạ, cho nên mới phái người nhìn chằm chằm Ninh Cảnh, sau đó thuộc hạ bẩm báo, phát hiện Ninh Cảnh đi ra ngoài, hắn theo dõi Ninh Cảnh, không ngờ lại bắt gặp Vân Nhiễm cùng người Tây Tuyết gặp mặt.

Đến tột cùng là Vân Nhiễm xảy ra chuyện gì? Yến Kỳ hơi nhíu mày, nàng là người phủ Vân vương Đại Tuyên, lại đi tiếp xúc với người Tây Tuyết, chuyện này nếu để lộ ra ngoài sẽ mang tới phiền phức cho phủ Vân vương.

Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm im lặng, Tiêu Bắc Dã lại cười sang sảng: "Yến quận vương suy nghĩ nhiều, ta tin tưởng con người của quận chúa Trường Bình, nàng thật sự muốn gặp Ninh Cảnh chứ không phải là hẹn hò."

Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Tiêu Bắc Dã, nam nhân này quả thật không tệ.

Yến Kỳ thấy Tiêu Bắc Dã cực kỳ tin tưởng Vân Nhiễm, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, cổ nhân nói không sai, đây chính là ví dụ điển hình? Thế tử Cung thân vương Tây Tuyết, tay cầm trọng binh, mưu lược tâm kế đều bậc nhất, nhưng gặp nữ nhân này cùng người khác lén lút gặp mặt lại tin tưởng nàng, tuy rằng hắn cũng tin tưởng Vân Nhiễm cùng người này không có gì ái muội, nhưng đó là do hắn đã nhiều lần giao thủ cùng nàng nên hiểu rõ, không giống với tên này vừa mới gặp đã thần hồn điên đảo, mù quáng tin tưởng nàng.

Yến Kỳ không nhịn được nhướng cao lông mày lên tiếng: "Quả nhiên là hồng nhan họa thủy, Tiêu thế tử vừa gặp đã tin tưởng quận chúa Trường Bình, thật làm cho tại hạ được mở rộng tầm mắt."

Yến Kỳ dứt lời Vân Nhiễm âm ngao trừng hắn: "Ngươi cho rằng thiên hạ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi sao? Tiêu thế tử, lòng dạ trong sáng, hắn cùng Ninh Cảnh là bằng hữu, Ninh Cảnh là người như thế nào hắn không biết sao."

Đứng vậy, Tiêu Bắc Dã hiểu rõ Ninh Cảnh là người như thế nào, nếu quận chúa hẹn hò cùng người khác có khả năng hắn sẽ tin, nhưng Ninh Cảnh thì không, Ninh Cảnh có tính tình của tiểu hài tử, sao lại biết nghĩ đến chuyện hẹn hò.

Vân Nhiễm tức giận trợn mắt nhìn Yến Kỳ, sắc mặt Ninh Cảnh thay đổi, ánh mắt thanh thuần đổi thành hung ác tàn khốc, động thân hình, năm ngón tay nắm thành đấm không nói lời nào xông thẳng tới Yến Kỳ.

Yến Kỳ không ngờ người này trực tiếp động thủ, sắc mặt tối sầm lại thân hình phiêu phiêu đẩy ra, Ninh Cảnh thấy một chiêu không trúng, cũng không lui lại, ngược lại càng tiến lên, thân hình linh mẫn như con khi khỉ, ngón tay như móc sắt, thời khắc này hắn giống mãnh thú trong rừng, ánh mắt đỏ rực nhìn Yến Kỳ như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không trừ không được.

Yến Kỳ nhấc ống tay áo, trưởng lực bắn ra cùng Ninh Cảnh va chạm, thân hình Ninh Cảnh hơi lung lay, nhưng hắn cũng không lùi lại khiến Yến Kỳ kinh ngạc đầu óc tên này có vấn đề đi, rõ ràng không đánh lại mình nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay, nếu Yến Kỳ nổi sát tâm, hắn sẽ bị trọng thương.

Vân Nhiễm cũng hiểu điều này nên nhanh chóng làm cho Ninh Cảnh lui lại.

"Ninh Cảnh, trở về."

Ninh Cảnh nghe thấy tiếng Vân Nhiễm, lòng mềm nhũn, sát khí quanh thân biết mất, lại thành tiểu hài tử mềm mại, quay đầu cười cười lui về phía sau Vân Nhiễm.

"Vân tỷ tỷ vì sao không cho ta đánh hắn."

Yến Kỳ ở đối diện híp mắt lại, nhìn chằm chằm Ninh Cảnh phát hiện đầu óc hắn không giống người bình thường, khi thì giống tiểu hài tử, khi thì như dã thú, người như vậy rất nguy hiểm, tuy có thể khiến hắn trọng thương, nhưng vừa rồi hắn động thủ cũng không phải dạng tầm thưởng, đả thương hắn mình cũng chưa chắc đã tốt hơn.

"Ngươi xác định đánh thắng được người ta sao? Đừng có đánh không được lại làm chính mình bị thương."

"Hừ, cho dù đánh không lại thì đã sao, chỉ cần hắn dám khi dễ Vân tỷ tỷ, ta liều mạng cũng muốn giết hắn."

Ninh Cảnh hung dữ nói, Vân Nhiễm không để ý tới hắn, nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương còn việc gì nữa sao? Xem diễn cũng đã xem, náo nhiệt cũng nhìn rồi, có phải nên đi không?"

Yến Kỳ sung sướng tiếp lời: "Đêm đã khuya, quả thật cần phải đi, quận chúa Trường Bình cũng nên trở về, đêm về khuya không an toàn, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, sẽ khiến Vân vương gia đau lòng."

"Người tâm địa đen tối cũng biết lo lắng cho người khác sao? Cút đi," Vân Nhiễm châm chọc, không cho Yến Kỳ mặt mũi.

Ninh Cảnh ở phía sau phụ họa: "Mau cút, nếu không đi nhanh ta sẽ đánh cho người kêu cha gọi mẹ."

Yến Kỳ cứng miệng, biết rõ tiểu từ này đầu óc không tốt, cùng hắn so đo đầu óc mình cũng hỏng, hắn không thể ý tới Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, nhìn Tiêu Bắc Dã, "Tiêu thế tử đi thôi, đêm đã khuya vẫn nên sớm trở về dịch cung."

Tiêu Bắc Dã cười, "Yến quận vương cứ đi trước, ta ở lại trò chuyện cùng quận chúa Trường Bình và Ninh Cảnh."

Ánh mắt Yến Kỳ tối đi vài phần, xem ra Tiêu Bắc Dã thực sự có hứng thú với Vân Nhiễm.

Có điều Vân Nhiễm là đích nữ phủ Vân vương, là quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, nếu là quận chúa bình thường thì không nói, nhưng phụ thân nàng cầm hai mươi vạn binh quyền của Đại Tuyên, cho nên không có khả năng hoàng đế gả nàng cho Tiêu Bắc Dã, hơn nữa Tiêu Bắc Dã cũng không thích hợp ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm để người khác biết được, nhất định phủ Vân vương sẽ gặp phiền phức, nghĩ vậy Yến Kỳ cười rộ lên.

"Tiêu thế tử, ngươi thân là sứ thần Tây Tuyết, bản quận vương có trách nhiệm hộ tống người về dịch cung, nếu người xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, bản quận vương thật thất trách."

Tiêu Bắc Dã nhíu mày rậm đen như mực, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn Yến Kỳ, Yến quận vương là có ý gì Hắn thích quận chúa Trường Bình sao? Cho nên mới không chịu đi, nhưng ngẫm lại cũng không đúng, đã thích nàng vì sao còn từ hôn, cho nên Tiêu Bắc Dã cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Vân Nhiễm cũng lên tiếng: "Tiêu thế tử nên trở về đi."

Tiêu Bắc Dã là thế tử Cung thân vương Tây Tuyeetsm nàng là quận chúa Đại Tuyê, phụ vương nàng cầm hai mươi vạn binh quyền, nếu để người khác biết bọn họ lén lút gặp mặt việc này sẽ có phiền phức. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng bí mật gặp Ninh Cảnh, hắn đang ở trong đoàn sứ thần Tây Tuyết.

Vân Nhiễm nói xong không nhìn Tiêu Bắc Dã quay sang dặn dò Ninh Cảnh: "Ngươi trở về cùng Tiêu thế tử, nhớ kỹ đừng gây chuyện."

Ninh Cảnh kéo miệng, có chút không vui, hắn còn chưa được nói chuyện với sư phụ đã phải đi, nghĩ vậy hắn nâng mắt hung dữ nhìn Yến Kỳ, đều tại tên vô lại này làm hỏng chuyện tốt của hắn, về sau nhất định sẽ thu thập tên này.

Đối mặt với Vân Nhiễm, hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Hắn nói xong nhìn Tiêu Bắc Dã: "Tiêu đại ca, chúng ta trở về đi."

Tiêu Bắc Dã gật đầu, chào Vân Nhiễm rồi dẫn Ninh Cảnh rời đi,Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ còn chưa chịu đi hừ lạnh: "Yến quận vương còn không đi, chờ ta mời ngươi ăn cơm sao?"

Ánh mắt Yến Kỳ u ám, nhắc nhở Vân Nhiễm: "Tốt nhất ngươi nên ít tiếp xúc với sứ thần Tây Tuyết."

Hắn nói xong lắc mình rời đi, đưa Tiêu Bắc Dã trở về dịch cung, Tiêu Bắc Dã cũng là người có tâm kế, hắn không thể để hắn gây chuyện ở Đại Tuyên.

Vân Nhiễm nhíu mày trừng mắt nhìn hướng Yến Kỳ rời đi: "Nhiều chuyện."

Nói xong nàng lấy a một chiếc mũ trùm đầu đội lên dẫn Long Nhất cùng Lệ Chi rời khỏi nhà trọ Đông Phúc lên xe ngựa về phủ Vân vương.

Lúc này trời vừa tối, ngã tư đường có rất nhiều xe ngựa qua lại, dọc đường đi cũng an toàn không có chuyện gì.

Xe ngựa nhanh chóng rời đường phố náo nhiệt, rẽ vào một ngã tư đường yên tĩnh, Triệu Hổ đang lái xe bỗng dừng lai, Vân Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy xe dừng lại mở mắt hỏi Triệu Hổ: "Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Hổ nhanh chóng lên tiếng: "Quận chúa, phía trước hình như có người bị thương ngã xuống trước mặt xe ngựa chúng ta?"

"Có người bị thương?" Vân Nhiễm nâng mày, ra lệnh cho Triệu Hổ: "Đi xuống nhìn xem, là loại người nào? Bị thương ra sao?"

Triệu Hổ gọn gàng đap, nhảy xuống xe, vội vàng chạy qua kiểm tra một vòng quay lại bẩm báo: "Bẩm quận chúa, là một nam nhân còn trẻ, bị trúng tê, trên tên có độc, hiện tại đã hôn mê nếu không có người cứu chỉ sợ hắn sẽ mất mạng."

Vân Nhiễm vừa định vén rèm xuống xe cứu người, không ngờ Triệu Hổ lại nói: "Diện mạo rất tuấn tú, nếu không cứu hắn chết thật đáng tiếc."

Bởi vì một câu nói, người Vân Nhiễm cứng lai, nàng nhớ tới Anh Đào, nhớ tới Yến Kỳ, một hai người đều là bạch nhãn lang, nên giờ nàng có phản cảm với những người có diện mạo tuấn tú, nếu là bá tánh bình thường nàng sẽ không nói một lời liền cứu, nhưng đối với nam tử tuấn tú không có hứng thú cứu.

"Đi, không cần phải xen vào."

Triệu Hổ sửng sốt, Lệ Chi cũng ngẩn người, quận chúa không phải loại người thấy chết không cứu, sao lại thế này.

Nhưng Triệu Hổ cũng không dám lên tiếng, đánh ngựa đi tránh sang chỗ khác chuẩn bị rời đi, xe ngựa chạy được một đoạn ngắn, Vân Nhiễm không đành lòng, không thể vì Anh Đào, vì Yến Kỳ liền giận chó đánh mèo, nàng cứu rất nhiều người, cũng có nhiều người có lương tâm.

"Dừng lại."

Vân Nhiễm bảo ngừng xe, Triệu Hổ dừng lại trên mặt lộ ra ý cười, hắn biết quận chúa nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.

Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất: "Long Nhát, đem người kia lên xe."

"Ân, quận chúa."

Long Nhất hiện thân đem nam tử phía sau lên xe ngựa.

Dưới ngọn đèn u ám, Vân Nhiễm đánh giá nam tử đang nằm trên sàn xe, quần áo màu đen hoa lệ cẩm bảo, thắt lưng cũng màu đen, bên hông có một mảnh ngọc bội sáng bóng, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, người này không phú cũng quý, ánh mắt Vân Nhiễm nhìn lên thấy khuôn mặt nhợt nhạt hiện rõ cả mạch máu, hiển nhiên là trúng độc, dù trên mặt đầy khí đen nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn có diện mại tuấn tú, mi dài, mũi thẳng, lạnh bạc, ngũ quan rõ ràng, như dao khắc thật sự là một mỹ nam hiếm có.

Vân Nhiễm đánh giá xong cũng không trì hoãn, xem người này tràn đầy khí đen, hơi thở mỏng manh, nếu không cứu hắn sẽ mất mạng.

"Đem hòm thuốc lại đây."

Vân Nhiễm ra lệnh cho Lệ Chi lấy hòm thuốc ra, bắt đầu ra tay cứu hắc y nam tử.

Bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nam tử rên rỉ truyền ra từ trong xe, Long Nhất cùng Triệu Hổ ở phía xa nghe ngóng động tĩnh, không cho người khác tới gần xe ngựa, ảnh hưởng tới quận chúa cứu người.

Trong xe ngựa Vân Nhiễm cho nam tử ăn dược giải độc, lấy mũi tên ra, dùng nước rửa miệng vết thương, sau đó băng bó lại, nam nhân này vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã ý thức được có người cứu hắn, hắn cố gắng mở to mắt nhìn xem người cứu mình là ai, nhưng không thể nào mở ra được, bất quá nghe được âm thanh, biết người cứu mình là một nữ tử ôn nhu dịu dàng.

Thời gian từ từ trôi qua, đêm về khuya, cuối cùng Vân Nhiễm cũng làm xong mọi chuyện, liếc mắt nhìn nam nhân đã hôn mê trên mặt đã có chút huyết sắc, thở ra một hơi, thuận tay lấy mảnh ngọc bội bên người hắn, tốt xấu gì cũng cứu ngươi một mạng, coi như đây là lệ phí đi.

"Long Nhất, đem hắn đặt ở ngã tư đường đi, tin tưởng thủ hạ của hắn sẽ tìm được."

Nhìn nam nhân này cẩm y hoa phục nhất định không phải là người thường, sau lưng sẽ có thủ hạ, cho nên nàng không cần phải lo lắng.

Vân Nhiễm ra lệnh, Long Nhất xuống xe mang hắc y nhân đặt ở ngã tư đường. Mọi người lại lên xe về phủ Vân vương, Vân Nhiễm mệt mỏi, tắm rửa qua một chút rồi đi nghỉ.

Tam quốc sứ thần đã tới Đại Tuyên, tân đế ra lệnh cho Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo đảm nhận tiếp đón, an bài cho sứ thần ở trong dịch cung ngoại thành.

Đồng thời hạ lệnh thiết yến để chiêu đãi khách từ phương xa tới.

Gia quyến các quan trong triều từ tam phẩm trở nên đều được tham gia, Vân Nhiễm thân đích nữ vương phủ, nhất phẩm quận chúa Trường Bình, dĩ nhiên cần phải tham gia yến hội long trọng như vậy.

Ngoài cửa phủ Vân vương đang có hai chiếc xen ngựa, một chiếc là của Vân vương phi cùng hai nữ nhi của bà, một chiếc khác là của Vân Nhiễm cũng nhị tiểu thư Vân Hương Di, đúng ra là Vân Nhiễm ngồi một mình một xe, nhưng Vân Hương Di thấy xe Vân vương phi hơi chật, liến chạy tới muốn ngồi cùng xe với Vân Nhiễm, nàng cũng không có cự tuyệt cùng nàng ta ngồi chung một xe, tiến cung dự yến.

Bên cạnh Vân vương phi, Vân Vãn Tuyết sắc mặt ác độc nhìn trừng trừng xe ngựa Vẫn Nhiễm, bàn tay nắm chặt lại, mình bị phạt nặng như vậy, nữ nhân này lại sống ung dung, Vân Vãn Tuyết cảm thấy tức giận không thôi.

Thương tích trên người nàng còn chưa có lành hẳn, nhưng trong cung thiết yến, hoàng đế hạ ý chỉ gia quyến của từ quan tam phẩm trở lên đều đươc tham gia, nên Vân Vãn Tuyết mới ra ngoài. Vì được vào cung dự tiệc, tâm tình nàng ta đang rất tốt, nhưng nhìn thấy Vân Nhiễm lại không tốt lắm.

Nàng còn tưởng Vân Nhiễm bị biến dạng không ngờ nữ nhân này lại xinh đẹp như vậy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra tự tin, hào quang bắn ra bốn phía, linh động. Nhìn Vân Nhiễm như vậy Vân Vãn Tuyết ghen ghét, nghiến răng kèn kẹt.

Vân Vãn Sương kéo tay Vân Vãn Tuyết một chút: "Tuyết Nhi, không cần lỗ mãng."

Vân vương phi nhìn Vân Vãn Tuyết đau lòng nói: "Tuyết Nhi, đi lên đi."

Ba mẫu tử ngồi chung một chiếc xe, chậm rãi đi về hướng hoàng cung.

Trên xe ngựa phía sau, Vân Nhiễm đang nói chuyện với Vân Hương Di, Vân Hương Di uyển chuyển hàm xúc, tươi cười nhắc nhở Vân Nhiễm.

"Đại tỷ, người nên đề phòng tứ muội muội."

"Ách?" Vân Nhiễm nhíu mi nhìn Vân Hương Di, nàng ta thản nhiên nói: "Tứ muội muội bị Vân vương phi chiều hư rồi, lúc trước vì đại tỷ nên bị đánh nàng ta chắn hẳn nuốt không trôi, đại tỷ vẫn nên cẩn thận mới thỏa đáng.

Vân Nhiễm gật đầu, khóe môi nở nụ cười ánh mắt sâu xa nhìn Vân Hương Di không kiêu ngạo không siểm nịnh, đoan trang hào phóng, không chút tự ti sợ hãi, ánh mắt Vân Nhiễm tối lại vài phần, nữ nhân này mới là nhân vật lợi hại, Vân Vãn Tuyết căn bản không phải đối thủ, nữ nhân này nếu cùng nàng đối địch, đúng là có chút phiền phức.

Cũng may trước mắt nàng ta cùng mình không có mâu thuẫn, cho nên tạm thời không cần đề phòng nàng.

"Đại tỷ, nghe nói, Cơ thái tử Đông Viêm cùng thế tử Cung thân vương Tây Tuyết đều là rồng phượng giữa biển người, bọn họ cùng Yến quận vương được xưng là thiên hạ tam kiệt, lúc trước tỷ đi dạo phố có nhìn thấy bọn họ không? Sự thật có đúng như vậy không?"

Ánh mắt Vân Hương Di hứng thú nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nhớ tới Tiêu Bắc Dã cuồng dã, tự tin báo đạo, đừng nhìn hắn khí phách đàng hoàng, nàng dám khẳng định hắn là kẻ có tâm kế thâm sâu, khí phách cuồng dã chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong hắn nhất định còn có bộ mặt khác.

"Ta chưa có gặp Cơ thái tử Đông Viêm, nhưng có thấy thế tử Cung than vương Tây Tuyết so với Yến Kỳ chỉ có hơn chứ không kém."

Vân Nhiễm dứt lời, nhìn Vân Hương Nhi trợn tròn mắt không thể tin, thế tử Cung thân vương còn xuất sắc hơn Yến quận vương, sao có thể?

Vân Nhiễm mím môi cười khẽ: "Dù sao trong mắt ta, Tiêu Bắc cũng mạnh hơn nhiều với với Bạch Liên hoa."

"Bạch Liên hoa?" Vân Hương Di mờ mịt, đang muốn hỏi Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đã không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dặn dò Sơn Trà bên cạnh: "Lúc nào tới nơi thì nhắc ta."

"Ân, quận chúa," Sơn Trà cung kinh trả lời, Vân Hương Di đành phải ngậm miệng, trong mắt chợt lóe qua sóng ngầm, cuối cùng hóa thành hư ảo, nàng ta cũng nhắm mắt lại tựa vào vách xe ngựa nghỉ ngơi, xe ngựa tiển thẳng hướng hoàng cung.

Cung yến được tổ chức tại cung Dực Ninh, trước cửa có một tòa hoa viên, có đủ các loại hoa cỏ bảy sắc màu nở rôi, trong không khí nồng nàn mùi hương.

Yến hội đông người, cho nên tổ chức ở ngoài điện, lúc này từ bên trong cho đến ngoài cung điện Dực Ninh đã toàn là người, vài ba người đang tụm lại một nhóm nói chuyện.

Lúc Vân Nhiễm cùng đám người Vân Hương Di tới, đã có không ít người đến. Người trong hoàng thất còn chưa tới, còn các quan viên trong triều cơ bản đã có mặt đầy đủ.

Hạ Tuyết Dĩnh cùng Lam Tiểu Lăng vừa thấy Vân Nhiếm tiến vào đã dẫn vài tiểu thư đi tới, vây quanh Vân Nhiễm.

Mọi người đều ngạc nhiên sợ hãi đánh giá nàng.

"Vân Nhiễm ngươi quả nhiên là mỹ nhân thiên kiều bá mị, lúc trước nghe đồn ta thấy hư hư thật thật?"

Âm thanh Lam Tiểu Lăng sang sảng vang lên, kéo tay Vân Nhiễm: "Dung mạo thật đẹp, có đem tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng."

Lời nói thản nhiên, không có chút ghen tị bên trong.

Hạ Tuyết Dĩnh khó hiểu hỏi Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm, ngươi xinh đẹp như vậy, vì sao lại tự làm mình xấu đi, nếu ngươi sớm lộ nhan sắc, Yến quận vương nhất định không từ hôn."

Hạ Tuyết Dĩnh vừa nói xong, Lam Tiểu Lăng đẩy nàng ta một chút, thật sự là ăn nói hàm hồ.

Vân Nhiễm cũng không để ý, hơi nhướng hàng mi dài, ôn hòa cười nói: "Ta có xinh đẹp hay không, Yến quận vương đều muốn từ hôn, hắn không thích ta."

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Lam Tiểu Lăng thần bí nói: "Nghe nói Yến quận vương có người thương, là Tống Tình Nhi thiên kim của Tống đại nhân, không biết chuyện này là thật hay giả?"

Hạ Tuyết Dĩnh tiếp lời: "Là thật đi, ta cũng có nghe qua chuyện này, nghe nói Yến quận vương vì nàng ta còn ra tay giáo huấn quận chúa Minh Tuệ, ba năm nay Yến quận vương chưa từng vì ai mà động thủ, hắn vãn ung dung tao nhã, ôn nhuận như ngọc, nhưng vì một nữ tử lại đổi tính, chuyện này không phải chứng minh hắn thích nữ nhân kia sao?"

"Nhưng ta nghe nói nhan sắc Tống Tình Nhi rất bình thường, không phải nữ nhân xuất sắc, Yến quận vương sao lại thích nữ tử bình thường như vậy?"

Lam Tiểu Lăng vừa dứt lời, có một vị tiểu thư bên cạnh nói: "Ngươi không hiểu cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người như Yến quận vương nói về đẹp, thế gian này có người đẹp hơn hắn sao, cho nên nhất định hắn theo đuổi là phương diện khác, mà chúng ta không nhìn ra được."

Nơi này có người nào nhiệt, chỗ khác đã có người tái mặt âm trầm nhìn chằm chằm bên này.

Người này chính là quận chúa Minh Tuệ phủ quận chúa, vốn nàng ta cùng đám người Mai Nhược Hàm, Giang Tập Nguyệt đang nói chuyện, nhìn thấy Vân Nhiễm xuất hiện linh động như sen nở lập tức bị kích thích, người nào người nấy đều nghen nghét nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.

Không ngờ Vân Nhiễm vừa xuất hiện đám người Lam Tiểu Lăng đã ra nghênh đón, kế tiếp lại có vài người nói đến chuyện Tống Tình Nhi với Yến quận vương, người khác không sao nhưng Phượng Quân Dao thì mặt tái, cắn răng cành cạch, nàng phái sát thủ đi ám sát Tống Tình Nhi không ngờ bên cạnh nàng ta có người bảo vệ, điều này càng làm quận chúa Minh Tuệ càng thêm ghen tị, không cần nghĩ cũng biết người bảo vệ Tống Tình Nhi là Yến Kỳ.

Cứ nghĩ đến điều này, quận chúa Minh Tuệ thầm nghĩ muốn giết chết Tống Tình Nhi để thỏa mối hận trong lòng.

Đám người này lại không biết tốt xấu dám nhắc tới chuyện của Tống Tình Nhi, quận chúa Minh Tuệ không kiềm chế được lửa giận, phẫn nộ đi tới, chỉ vào Vân Nhiễm hung dữ nói: "Vân Nhiễm, ngươi lặp lại lời vừa rồi một lần nữa xem?"

Vân Nhiễm mơ hồ quay đầu nhìn quận chúa Minh Tuệ, nữ nhân này phát điên cái gì, như thế nào lại trút lên người mình.

Quận chúa Minh Tuệ dứt lời, người khác im lặng Vân Vãn Tuyết đã lên tiếng trước: "Đại tỷ, ngươi biết rõ quận chúa Minh Tuệ thích Yến quận vương, ngươi còn dám nói quận vương thích Tống Tình Nhi, không phải sẽ khiến quận chúa đau lòng sao?"

Ánh mắt Vân Nhiễm mị lên, nhìn Vân Vãn Tuyết đây là chê lần trước đánh còn nhẹ sao?"

"Vân Vãn Tuyết, ngươi không lên tiếng không ai bảo người câm."

Vân Nhiễm vừa nói ra, sắc mặt Vân Vãn Tuyết khó coi hét ầm lên: "Đại tỷ, sao ngươi lại có thể nói như vậy?"

Vân Nhiễm nhìn nữ nhân này, nàng chỉ nói một câu ủy khuất đến vậy sao?

Vân Vãn Tuyết nước mắt lưng tròng tiếp tục nói: "Đại tỷ ta biết tỷ là quận chúa, ta không so được với tỷ, cho nên mặc kệ tỷ làm cái gì ta đều không tranh không cái, nhưng tỷ cũng đừng khinh người quá đáng."

Lời của Vân Vãn Tuyết hấp dẫn không ít các vị phu nhân, chuyện xảy ra lần trước rất nhiều người đều cho rằng Vân Vãn Tuyết sai, lời vừa rồi của nàng ta khiến không ít người suy nghĩ đây là có ý gì, chẳng lẽ chuyện lần trước không phải Vân Vãn Tuyết sai mà quận chúa có lỗi.

Vân Nhiễm híp mắt lại nhìn chằm chằm Vân Vãn Tuyết không lên tiếng, khiến nàng ta nổi da gà.

Đám người đằng sau Vân vương phi đã chạy lại giữ Vân Vãn Tuyết: "Tuyết Nhi, ngươi làm cái gì, chuyện nhà mình để về nhà nói, nói ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười."

Vân vương phi khiến người ta thấy hào phóng, khéo léo, hợp tình hợp lý không ít người nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nhìn hai mẹ con đang giả mù sa mưa, khẽ cười, hai mẹ con nhà này phối hợp cũng thật tốt, nàng bất động bọn họ tưởng nàng dễ bị bắt nạt ah.

Vân vương phi đã muốn dẫn Vân Vãn Tuyết đi, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh mơ mơ hồ hồ nhìn Vân Nhiễm.

"Nàng ta tự dưng chạy tới phát giận như vậy là có ý gì?"

"Đúng thật không biết nàng ta phát điên cái gì?"

Vân Nhiễm ôn hòa nói: "Nàng ta là biểu diễn tâm kế thôi, lần trước xảy ra chuyện như vậy, lần này nàng nháo sẽ cứu vãn được hình ảnh ."

Vân Nhiễm vừa nói, bốn phía có người phản ứng lại, đúng vậy vừa rồi không có xảy ra chuyện gì, Vân tiểu thư lại phát giận, nếu nàng ta thật sự tiến lui thích hợp sao lại phát giận với đích tỷ mình.

Không ít người nghị luận, Vân Nhiễm không để ý tới bọn họ, nhìn quận chúa Minh Tuệ đang đứng trước mặt mình căm tức.

"Quận chúa Minh Tuệ, nhiều chuyện là người khác, người khác muốn nói sao quản được họ, hơn nữa cũng không có nói về quận chúa Minh Tuệ, mà là Yến quận vương cùng Tống tiểu thư, xin hỏi cùng quận chúa có quan hệ gì?"

Quận chúa Minh Tuệ đen mặt, căn răng quát: "Vân Nhiễm, ngươi?"

Bất quá quận chúa Minh Tuệ còn chưa phát giận, ở cửa đã vang lên tiếng thái giám.

"Sứ thần nước Đông Viêm tới."

Chỉ thấy một đoàn người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một nam tử mặc cẩm bào màu đen, thắt lưng màu đen khảm ngọc xanh, dáng người cào gầy, quần áo màu đen bao lấy thân mình sừng sững như ngọn núi, ngũ quan tuấn mỹ, hai mắt nhỏ dài sáng bức người, giơ tay nhấc chân đều mang theo tôn quý, còn tỏa ra sát khí cường đại, mắt hắn tùy ý nhìn qua, nhìn đến người nào, người nấy đều theo bản năng rùng mình, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Người này là thái tử Cơ Kình Thiên của nước Đông Viêm.

Người khác sợ hãi thái tử Đông Viêm, Vân Nhiễm lại ngây ngẩn người, bởi vì hắn chính là người nàng cứu ở ngã tư đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com