Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109- 110

🍑 Chương 109:

Đây cũng là vì cái gì Cảnh Lạc tổng cảm thấy đồ vật của Cảnh Thiên chính là của chính mình.

Cùng Cảnh Lạc nhiều lời nhiều lời không thể nói được, em trai - Cảnh Kiệt cơ hồ chưa bao giờ sẽ tìm cô gây phiền toái, cho nên lúc này Cảnh Kiệt kêu cô đi lên, cô liền đi theo đi lên đi vào phòng ngủ cậu bé.

Phòng ngủ Cảnh Kiệt rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả một món đồ vật trang trí nhỏ đều có nó có vị trí cố định.

Máy tính trong phòng cậu bé đang mở, trong màn hình là kho đề toán cấp ba. Liếc nhìn một cái là biết đa số các bài đều làm sai, chắc chắn cậu bé không hề học giỏi.

"Đừng... tha thứ."

Đột nhiên, Cảnh Kiệt lên tiếng.

Cảnh Thiên quay người lại nhìn Cảnh Kiệt, cậu bé đỏ bừng cả khuôn mặt khôi ngô vì những gì vừa nói, nhưng sự kiên định trong ánh mắt lại rất rõ.

"Em bảo chị đừng tha thứ cho Cảnh Lạc?"

Cảnh Kiệt vội vàng gật đầu.

"Vì sao? Cảnh Lạc cũng là chị em mà, mọi người đều nghĩ rằng chị nên nhường Cảnh Lạc."

"Tuyệt đối đừng... tha thứ"

Giọng Cảnh Kiệt lại càng thêm kiên định.

Thấy Cảnh Thiên ngần ngừ không trả lời ngay, Cảnh Kiệt sốt sắng, tưởng cô lại nhẫn nhịn không giới hạn như trước kia, cậu không kìm được mà bước lên, vội vàng nắm lấy tay cô.

Cảnh Thiên ghét nhất là bị người khác chạm vào mình, trừ phi là bệnh nhân của cô, hơn nữa còn phải là do cô chủ động, nếu không thì cô sẽ cảm thấy phản cảm. Nhưng sự tiếp xúc của Cảnh Kiệt không hề khiến cô cảm thấy như vậy.

"Chị... đã nhường chị ấy đủ rồi!"

Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Kiệt nói với cô nhiều như thế.

Xem ra cậu bé này không phải kiểu vô lương tâm như Cảnh Lạc.

Cảnh Thiên không nhịn được mà xoa đầu Cảnh Kiệt, sau khi làm Cảnh Kiệt đỏ bừng mặt, cô mới bảo: "Yên tâm đi, chị sẽ không nhường nó nữa đâu. Sau này cũng không nhường nữa."

"Vâng." Cảnh Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, rất vui vẻ với những gì Cảnh Thiên vừa nói, cậu vội vàng bổ sung thêm: "Tần Dịch, kệ đi."

Cảnh Thiên cảm thấy cậu bé này thật thú vị. Bình thường nói năng còn không rõ ràng, học hành cũng không giỏi, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng như đang cách ly với cả thế giới, vậy mà tâm tư lại nhanh nhạy thông suốt lắm.

"Em cũng thấy anh ta không tốt hả?" Cảnh Thiên hỏi lại.

Cảnh Kiệt tưởng mình sẽ rất khó thuyết phục được Cảnh Thiên, bởi vì cậu không thạo biểu đạt, không biết nên khuyên Cảnh Thiên như thế nào. Nhưng khi nghe thấy từ "cũng" của Cảnh Thiên, mắt cậu bỗng sáng bừng lên, cậu vội vàng gật đầu.

Thấy cậu bé gấp gáp muốn nói, Cảnh Thiên không trêu cậu nữa, cô bảo: "Chị cũng nghĩ như em. Sau chuyện lần này, chị nghĩ thực ra Cảnh Lạc và Tần Dịch mới là một cặp thật sự."

Cảnh Kiệt cau mày, lắc đầu: "Đừng nhường!"

Cảnh Thiên hiểu cậu đang nói gì, cô cười: "Không phải chị nhường, chị thật lòng chúc phúc mà. Em cũng bảo Tần Dịch không xứng với chị mà. Nếu đã không xứng với chị mà Cảnh Lạc lại thích anh ta, thế thì để hai người đó về với nhau là được rồi. Em nói xem có đúng không?"

Cảnh Kiệt sững người rồi định thần lại, cậu gật đầu thật mạnh, bày tỏ sự tán thành với những gì Cảnh Thiên nói.

Cảnh Thiên ngồi xuống trước máy tính của Cảnh Kiệt, nhìn những đề bài gần như đều sai hết trên màn hình và nói: "Tiểu Kiệt, thực ra con người có rất nhiều con đường để đi đến thành công, không nhất thiết phải làm theo cách mà mẹ nói. Hồi trước chị thấy em vẽ tranh rất giỏi, sau này em cũng có thể đi theo con đường vẽ tranh hoặc là thiết kế."

Cảnh Thiên vừa nói vừa động tay vào máy tính của Cảnh Kiệt, cô đột ngột phát hiện ra bên dưới màn hình có một giao diện ẩn, hơn nữa Cảnh Thiên còn vô cùng quen thuộc với giao diện đó.

Giỏi lắm!

Hóa ra là giả vờ làm bài để chơi game à!

Để tránh bị bà Cảnh nhìn thấy, cậu bé còn thiết kế ra một tường lửa ẩn nữa.

Đây đã là phạm trù thuộc về hacker rồi.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 110:

Cảnh Thiên nhìn về phía Cảnh Kiệt, Cảnh Kiệt khuôn trắng nõn mặt nháy mắt liền đỏ bừng.

Cảnh Thiên chỉ là hơi chút dùng ngón tay ở trên bàn phím bắn vài cái, giao diện trò chơi liền ra tới.

Quá Khứ Sát Phạt: Không phải nói gọi tới chính là cái đại thần sao? Đây là các ngươi kêu đại thần?

Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ: "Đại thần cái quần què! Anh Sát, anh đừng nghe bọn nó chém gió! Lần nào mà bọn nó chẳng bị mình cho ăn hành! Cái thứ kém cỏi mà cũng dám xưng mình là đại thần à?"

Giáng Điểm Thập Bát Chưởng: "Chúng mày ăn nói cho tử tế! Anh Jie nhà tao nhìn là biết đang bận chuyện gì rồi, giờ đang không có ở đây. Có giỏi thì chúng mày chờ anh Jie quay lại đi!"

"Bịch bịch bịch..."

"Giáng Điểm Thập Bát Chưởng" vừa nói xong thì đã bị "Quá Khứ Sát Phạt" đánh gục.

"Jie" hiển thị là đang đứng đó, bị đánh quỳ xuống đất, đầu cúi xuống như đang chờ phán quyết cuối cùng của hai người bên cạnh.

"Hai đứa này thối mồm ghê, em xử lý hai đứa này trước đi rồi nói tiếp."

Cảnh Kiệt bị bắt tại trận nên vẫn hơi xấu hổ, cậu vội vàng gật đầu.

Cảnh Thiên đang định đứng dậy nhường chỗ cho Cảnh Kiệt, ai ngờ Cảnh Kiệt lại cúi người xuống, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Cùng lúc nhanh chóng móc thuốc uống để hồi phục vết thương, Cảnh Kiệt đã xông thẳng về phía "Quá Khứ Sát Phạt" bằng tốc độ nhanh nhất.

Đối phương hoàn toàn không ngờ "Jie" sẽ đột ngột tấn công, tên đó vừa định thần lại rồi nổ súng, "Jie" đã húc ngã "Quá Khứ Sát Phạt", dẫn đến "Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ" bắn trượt, bùn đất bắn tóe lên.

Cả hai đều mất đi thể thượng phong vì đợt tấn công bất ngờ này, "Jie" đạp chân về phía "Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ".

Ngón tay Cảnh Kiệt múa trên bàn phím, khẩu súng mà đối phương đang cầm trong tay đã bị cướp đi dưới thao tác của "Jie", sau đó đối phương bị cậu bắn vào đầu một cách chính xác.

"Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ" còn chưa kịp phản ứng thì màn hình đã tối đi, trên đó hiện: Bạn đang trong chế độ quan sát.

Lúc này thể lực của "Jie" đã khôi phục được một nửa nhờ dùng thuốc, có thể bò dậy tác chiến rồi.

Cậu nhanh chóng tránh được đạn của "Quá Khứ Sát Phạt", trước khi đối phương ngắm bắn lần nữa, cậu đã dùng viên đạn cuối cùng để bắn xuyên đầu gối đối phương.

"Quá Khứ Sát Phạt" ngã xuống đất, "Jie" gạt chân, đạp thẳng vào chân đối phương.

Trò chơi này tên là "Phản Kích Z16", là một trò chơi đang rất nổi tiếng trên cả thế giới. Trò chơi này được nhiều cư dân mạng trên thế giới yêu thích như vậy là vì độ chân thực của nó.

Cho dù là đại thần hay là người mới, họ đều không sở hữu bất cứ thứ gì khi trò chơi bắt đầu. Mọi người cần lấy được vũ khí từ trong trò chơi, có thể nhặt, có thể cướp từ người khác.

Nếu thao tác trong trò chơi của bạn đạt đến một cấp độ nào đó, cho dù đánh tay không, bạn cũng có thể giành được trang bị từ tay đối thủ đang có súng.

Cảnh Kiệt chính là kiểu người chơi như thế.

"Quá Khứ Sát Phạt" bắn giỏi nhưng tiếc là không giỏi thao tác bằng Cảnh Kiệt, dẫn đến khi hai người đánh giáp lá cà, Cảnh Kiệt hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Hơn nữa Cảnh Thiên nhận ra rằng, từng động tác tay, động tác chân của Cảnh Kiệt đều đâu ra đấy, nếu có thể nắm được nhiều chiêu thức hơn, với thao tác của cậu, cậu hoàn toàn có thể cho tất cả mọi người ăn hành.

Hai bên đánh giáp lá cà chưa được vài hiệp, Cảnh Kiệt đã giải quyết xong "Quá Khứ Sát Phạt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com