Chương 111- 112
🍑 Chương 111:
Từ sau khi Cảnh Kiệt gia nhập đến trong chiến đấu, hai người có miệng đáng ghét ngay cả thậm chí liền giọng nói cũng chưa tới kịp phát ra, đã bị đánh cho tới tơi tả.
Nhìn cái kia đã bị bọn họ đánh tới nửa tàn, phía trước ngay cả lên cũng chưa biện pháp làm được người thế nhưng ở mấy cái hô hấp thời gian liền đưa bọn họ đánh chết, hai người trực tiếp ngốc rớt.
Liền ngọa tào đều đã quên nói.
Mà Cảnh Kiệt còn lại là ở trợ giúp đồng đội, nhanh chóng đem hai người xử lý xong lúc sau liền trực tiếp offline.
"Đánh giỏi lắm! Trình độ này của em có thể đi tham gia chơi giải chuyên nghiệp rồi, em đăng ký chưa?"
Cảnh Kiệt cúi đầu dùng tay phải cậy móng tay trái, môi mím chặt lại, không nói gì.
Cảnh Thiên hiểu ngay. Cô vỗ vai Cảnh Kiệt và nói: "Ban nãy em khuyên chị đừng nhượng bộ mà. Tiểu Kiệt này, cuộc đời của mỗi người đều do chính mình giành lấy, nếu em đã thích thì nên kiên định mà bước tiếp."
"Nhưng mà... mẹ..."
"Thế nếu mẹ bảo chị tha thứ cho Cảnh Lạc, vừa nhìn nó yêu đương với Tần Dịch, vừa phải cho bọn họ tài nguyên, chị có nên cho không?"
Cảnh Kiệt ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy tức giận, cậu bé lắc đầu thật mạnh.
"Đó. Mong muốn của bố mẹ chỉ là của bố mẹ thôi, sau này chúng ta như thế nào thì nên nghe theo tiếng lòng của chúng ta."
Cảnh Kiệt động lòng trước những gì Cảnh Thiên nói, cậu gật đầu.
Cảnh Thiên chưa từng có em trai nhưng cô vẫn có thiện cảm với cậu em trai đầu tiên trong đời này. Trước một cậu bé ngây thơ như vậy, cho dù cô không phải là chị gái thật sự của cậu, cô cũng mong muốn điều tốt đẹp đến với cậu.
"Ơ? Tranh của em đâu? Sao cả phòng không có bức tranh nào thế?"
Cảnh Thiên đi loanh quanh trong phòng, nhưng trừ đủ thể loại dụng cụ học tập ra thì căn phòng không hề có một bức tranh nào, điều này không hề bình thường đối với một cậu bé đam mê vẽ tranh.
"Chắc không phải đến vẽ tranh mà mẹ cũng không cho em vẽ nữa chứ?"
Cảnh Kiệt gật đầu, thừa nhận suy đoán của Cảnh Thiên.
Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lục lọi trong máy tính, sau đó mở một tệp ẩn ra.
Cảnh Thiên thấy bên trong tệp dữ liệu này còn được chia thành rất nhiều tệp nhỏ riêng biệt.
Đa phần đều là váy dạ hội và váy cưới.
Cảnh Thiên mở một tệp váy cưới, bên trong lại chia thành rất nhiều loại như trong sáng, duy mỹ, trang nhã, lãng mạn, cung đình cổ đại, kiểu Trung... Cô mở từng tệp một, ngạc nhiên xem từng bản thiết kế bên trong.
"Em vẽ à?"
Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt chị gái, Cảnh Kiệt ngượng nghịu gật đầu.
Cảnh Kiệt như nhớ ra gì đó, cậu lục ra một tấm thư mời từ trong một góc kín.
Cảnh Thiên đón lấy rồi mở ra xem, không ngờ đó chính là thư mời tham gia Cuộc Thi thiết kế váy cưới của Chole.
Chole là nhãn hiệu váy cưới cao cấp trên thế giới, hoàng gia và các đại gia trên thế giới đều tranh nhau đặt trước.
Cứ ba năm một lần, Chole sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, người lọt top 3 trong cuộc thi có thể cùng thiết kế một set váy cưới cùng các nhà thiết kế của Chole, cũng có thể lựa chọn trở thành một thành viên của Váy cưới Chole, gia nhập Chole để học tập và trở thành nhà thiết kế váy cưới cao cấp thật sự.
Cho dù lựa chọn như thế nào, một cậu bé 17 tuổi có thể nhận được thư mời của Chole đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Cảnh Thiên nhìn Cảnh Kiệt: "Mọi người có biết không?"
Cảnh Kiệt lắc đầu.
Bởi vì bà Cảnh một lòng muốn Cảnh Kiệt đi học, bà muốn cậu nổi bật hơn người, muốn cậu thi vào một trường đại học có Khoa Quản trị kinh doanh, sau này dễ bề thừa kế công ty của ông Cảnh.
Cho dù bà Cảnh có cưng chiều Cảnh Lạc đến mấy, bà và ông Cảnh vẫn nghĩ nên để con trai thừa kế gia sản hơn.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 112:
Cho nên Cảnh Kiệt không thể có thời gian nhàn rỗi cho chính mình, bọn họ đối Cảnh Kiệt nói được nhiều nhất một câu chính là: Người chậm cần bắt đầu sớm.
Không nghĩ tới, dưới sự giáo dục như vậy có khả năng sẽ bóp chết một đứa nhỏ cực có thiên phú với thiết kế cùng trò chơi.
"Mày vẫn luôn ở trong phòng Tiểu Kiệt làm cái gì? Mày đừng chậm trễ nó học tập!"
Cửa không hề có dấu hiệu đột nhiên bị bà Cảnh đẩy ra, Cảnh Kiệt kinh hoàng mà nhìn về phía ngoài cửa, sau đó chạy nhanh xoay người nhìn về phía Cảnh Thiên đang ngồi ở máy tính.
Chính là lúc Cảnh Thiên kinh hoàng mà nhìn xem, lại phát hiện một khắc trước trên giao diện màn hình còn đang mở rất nhiều hình ảnh váy cưới, lúc này đã biến thành giao diện bài tập.
Thấy bà Cảnh bước vào, Cảnh Thiên chỉ liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt vô cùng bình thản.
Bà Cảnh thấy Cảnh Thiên ngồi trước máy tính của Cảnh Kiệt, bài tập trên màn hình đều đã làm xong, bà ta vội vàng xông đến rồi túm lấy Cảnh Thiên, định kéo cô ra.
Nhưng Cảnh Thiên rất ghét bị người khác chạm vào nên khi bà Cảnh chạm vào người cô, cô kẹp lấy bàn tay bà Cảnh đang vươn ra rồi đẩy khẽ bà ta về phía sau.
Bà Cảnh lùi bật ra sau như không có sức.
Cũng may Cảnh Kiệt ở ngay bên cạnh, cậu chia tay đỡ bà ta lại nên bà ta mới không bị ngã.
"Cảnh Thiên, mày muốn làm phản phải không, mày dám đánh mẹ. Tao là mẹ của mày."
Bà Cảnh đứng vững lại, sự sợ hãi trong lòng vơi bớt, cơn tức giận xộc lên đầu, bà ta chửi ầm lên với Cảnh Thiên.
Nghe thấy động tình trên tầng, ông Cảnh và Cảnh Lạc đã về nhà cũng vội vàng chạy lên.
"Sao thế sao thế? Bảo bà lên gọi con xuống ăn cơm, sao bà lại chửi con rồi?"
Ông Cảnh lao lên, thấy bà Cảnh lại như muốn động tay động chân nên đẩy phắt bà ta ra, còn mình thì chắn trước mặt Cảnh Thiên.
"Ông hỏi xem. Vì sao tôi lại phải mắng nó? Cảnh Thiên, có phải mày thấy giờ mày đã gả vào nhà giàu rồi nên không coi mẹ mày ra gì nữa phải không? Mày là con mà mày dám ra tay đánh tao, mày làm như vậy không sợ bị trời đánh à!"
"Mẹ, có phải có hiểu nhầm gì không? Sao chị lại đánh mẹ được? Chị tốt bụng như thế, làm sao lại đánh người được?"
Thấy bố bảo vệ Cảnh Thiên, Cảnh Lạc vội vàng kéo mẹ lại, còn không ngừng nháy mắt với bà ta.
Bởi vì lát nữa còn phải xin Cảnh Thiên vai diễn nữa.
"Mẹ vào thấy nó đang làm bài hộ Cảnh Kiệt nên không kìm được mà muốn kéo nó ra, vậy mà nó lại đẩy mẹ. Suýt nữa là mẹ ngã rồi. Rốt cuộc nó có coi người mẹ này là mẹ nó không?"
"Không... làm hộ!" Cảnh Kiệt vội vàng lên tiếng giải thích.
"Nó không làm hộ con thì nó ngồi trước máy tính của con làm gì? Cảnh Kiệt, mẹ đã bảo con rồi, cần cù bù thông minh. Con không biết, con làm sai cũng không sợ, sợ là con đã không học giỏi rồi còn không chịu chăm học, muốn đi đường tắt, làm vậy là không được đầu, con biết không?"
Cảnh Kiệt: Không biết nên giải thích như thế nào nữa.
Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiên, cũng nói: "Thiên Thiên, bố biết con yêu thương các em, điểm này thì bố mẹ vô cùng khuyến khích. Nhưng sau này em trai con còn phải kế thừa sản nghiệp của nhà mình, nếu giờ nó không học hành chăm chỉ thì sau này làm sao bố yên tâm giao công ty cho nó được?"
Những gì ông Cảnh nói khiến mặt Cảnh Lạc méo xệch đi.
Cô ta không hiểu, bố mẹ bình thường yêu thương cô ta như thế, vì sao khi gặp vấn đề quan trọng lại luôn nghĩ cho tên thiểu năng Cảnh Kiệt kia?
Cho dù là trí thông minh hay là thủ đoạn, cô ta đều thích hợp làm người thừa kế của nhà họ Cảnh hơn. Dựa vào cái gì mà bố mẹ không hề cân nhắc đến cô ta về việc thừa kế?
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cảnh Kiệt, Cảnh Lạc thầm cười lạnh, càng chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn.
Nổi tiếng, sau đó cướp lấy quyền kế thừa công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com